Cùng Boss Trong Game Thần Quái Yêu Đương

Chương 47




Editor: Nguyetmai

Trước khi tìm lại được ký ức ngày xưa, Tiêu Liên Nhi cho rằng Hóa Hình Thuật của Minh Triệt là bí điển của Ma Môn. Bây giờ nàng mới hiểu đây là pháp thuật bẩm sinh của tinh linh. Giống như Ngạo Phong được hóa hình từ phong linh vậy, có thể tùy ý hóa thành các loại gió. Không có đao Lưu Yên bắt mắt, hiện giờ nàng có thể biến hóa ngũ hành, khả năng trà trộn vào thành Thanh Khâu sẽ tăng cao hơn nhiều.

Tiêu Liên Nhi tiện tay bày ra kết giới, ngăn cản sự thăm dò của người khác. Nàng dùng đá Hóa Sơn làm bàn, lấy một túi đồ to từ trong vòng tay ra rồi thay áo váy mua ở thành Ngư Phù. Váy bằng vải lụa màu hồng, đai lưng màu hạnh, cánh tay áo bằng gấm xanh, chân đi một đôi giày thêu đầy những bông hoa li ti. Búi tóc như khói, Bát Bảo Anh Lạc* rủ trước trán, cài thêm trâm phượng. Son phấn, bột nước không thiếu thứ nào. Trong gương chợt xuất hiện một khuôn mặt rất lạ lẫm, đường nét yêu kiều thướt tha. Linh khí trong mắt bị vẻ yêu dã quyến rũ che đi hơn phân nửa. Cuối cùng nàng cắm cây trâm bích ngọc do cành cây Lôi Kiếp biến thành lên búi tóc nghiêng nghiêng của mình.

(*) Dây tua rua đeo trước trán của phụ nữ thời xưa.

Hình ảnh của nàng trong gương Đoan Tường có chút tương tự với khí chất của những nữ nhân Hồ Tộc trong ký ức. Tiêu Liên Nhi vô cùng hài lòng: "Mấy vạn năm rồi, Sương Hoa, hẳn là chúng ta gặp lại cũng chẳng nhận ra nhau đâu."

Cẩn thận kiểm tra thấy không còn sót gì nữa, Tiêu Liên Nhi mới thu dọn hết vào hành trang, bỏ kết giới, bước lên biển mây bay về thành Thanh Khâu.

Thấy bóng nàng biến mất trong biển mây, Diệu Nhật mới hiện thân ra. Hắn không nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Liên Nhi nhưng nhìn rõ y phục nàng mặc. Đối với một người xưa nay luôn ăn mặc đơn giản như nàng, đột nhiên lại ăn mặc lòe loẹt, kiên nhẫn trang điểm như thế khiến Diệu Nhật hoang mang không thôi.

"Vì sao nàng lại hóa trang như nữ tử Hồ Tộc đi tới thành Thanh Khâu? Không phải nàng đã đáp ứng với Ngạo Phong sẽ đi tới núi Thần Tú sao?"

Rất nhiều nghi vấn xuất hiện trong lòng Diệu Nhật. Hắn đứng thật lâu ở biên giới biển mây, cuối cùng vẫn sải bước ra ngoài: "Thôi được, để ta xem rốt cuộc nàng muốn làm gì."

Một tháng sau, Tiêu Liên Nhi đã đặt chân lên đất Thanh Khâu.

Đi tới cửa thành, hai tên yêu hồ giữ thành vừa nhìn đã biết nàng không phải Hồ Tộc thuần túy, cảnh giác ngăn nàng lại.

"Hai vị đại ca, tiểu nữ là do Hồ Quân hạ giới và phụ nữ phàm trần sinh ra. Tiểu nữ vừa tu thành đạo hạnh, tránh được lôi kiếp mới lên Tiên giới. Nghe nói Thanh Khâu chính là vùng đất tổ tông nên tiểu nữ cố ý tới tìm nơi nương tựa." Tiêu Liên Nhi nũng nịu nói.

Cha mẹ không phải người cùng tộc, nếu như nàng giống mẹ, trên người không có yêu khí của Hồ Tộc cũng là chuyện hết sức bình thường. Nghe nàng nói như vậy, lòng nghi ngờ của hai tên yêu hồ giữ thành cũng xóa bỏ hơn phân nửa. Sau khi nhìn kĩ, thấy trên người nàng không có chút khí tức nào của loài người, nghi ngờ lại mất đi nốt một nửa còn lại.

Toàn bộ các châu đảo nằm dưới sự khống chế của Cưu Thần Quân, chỉ trừ trong Vườn hoa Thiên Thần ra thì không còn nơi nào có bóng dáng của loài người. Chỉ cần không phải là loài người, thủ vệ cũng lập tức thả lỏng, tin tưởng lời nói của Tiêu Liên Nhi.

Loại huyết thống không thuần luôn có địa vị thấp hèn nhất thành Thanh Khâu. Thấy nàng mới lên Tiên giới đã chạy tới tìm nơi nương tựa, hai tên thủ vệ rất nhiệt tình chỉ vào tên quan coi thành bên cạnh bảo nàng đi nhận ngọc bài thân phận để vào thành.

Tiêu Liên Nhi nghe lời làm theo, dễ dàng vào được thành Thanh Khâu.

Diệu Nhật theo sát nàng nhưng không phiền toái như vậy. Với tu vi của hắn, né tránh thủ vệ dễ như trở bàn tay. Hắn vào thành, đổi sang y phục màu trắng mà đàn ông Hồ Tộc thích mặc nhất, đội mũ lụa che mặt, đi theo Tiêu Liên Nhi từ phía xa.

Vào thành Thanh Khâu, Tiêu Liên Nhi thong thả rảo bước theo một hướng. Mục đích của nàng là mượn đường, nên nàng hoàn toàn không có ý định dừng lại một chút nào.

Diệu Nhật theo nàng xuyên qua hết những con đường ngõ hẻm, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn. Nhìn thấy Tiêu Liên Nhi đi về phía ra khỏi thành, hắn không khỏi kinh ngạc: "Lẽ nào nàng chỉ mượn đường thôi sao? Nàng muốn tới châu Thiên Tẫn à? Nàng mới từ hạ giới trở về, vội vàng đi tới châu Thiên Tẫn làm gì?"

Hắn chợt nhớ lại hành động kỳ dị của Cưu Thần Quân mười hai năm trước.

Mười hai năm trước, một chiếc phi thuyền đột ngột bay ra từ cung Thiên Kình, vượt qua Hư Không. Không lâu sau đó, chuyện nó mang Vườn hoa Thiên Thần và đệ nhất mỹ nhân Vũ Nguyệt tiên tử về cũng được truyền khắp Tiên giới. Hành động lớn như vậy, đương nhiên cũng khiến Diệu Nhật chú ý tới.

"Lẽ nào nàng và Vũ Nguyệt có giao tình gì ư?" Thống lĩnh Tiên giới lâu như vậy, Diệu Nhật rất dễ dàng đoán được mục đích của Tiêu Liên Nhi. Chỉ là, Tiêu Liên Nhi có giao tình với Vũ Nguyệt thì… Hắn lắc đầu, lòng hiếu kỳ càng cao hơn.

Vừa mới đến cổng thành bên kia Thanh Khâu, Tiêu Liên Nhi liền dừng lại.

Nơi cửa thành vô cùng náo nhiệt, một đoàn nhân mã lớn từ ngoài thành tiến vào. Nhìn quy mô như thế này hẳn là thành chủ Sương Hoa trở về thành. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, thấy quán rượu ven đường bèn trốn thẳng vào đó không chút nghĩ ngợi.

Tiêu Liên Nhi thu mình ngồi trong quán, tùy tiện gọi mấy món ăn đặc sắc và rượu nhạt của Thanh Khâu, nhìn xuyên qua cửa chờ đội ngũ của Sương Hoa đi khuất.

Trăm tên hộ vệ đi qua, một chiếc cung xa nóc phủ hoa được mười sáu thiếu niên xinh đẹp khiêng chậm rãi rơi vào tầm mắt của nàng.

Phía trên cung xa là hai mỹ nữ mặc trang phục trong cung. Một người y phục trắng như tuyết, dung mạo yêu kiều, chỉ cần nhìn cô ta một cái đã có cảm giác như rơi vào trong vòng xoáy rồi. Có thể toát ra vẻ đẹp mê hoặc này đương nhiên là thành chủ Sương Hoa chứ không ai khác. Người còn lại mặc trang phục bảy màu, khoảng chừng hai mươi tuổi, có một vẻ đẹp trưởng thành rất khác biệt, có điều, trong mái tóc lại rủ xuống một lọn tóc bạc. Tay nàng ta cầm quạt tròn, ngồi dựa vào gối gấm ở đầu bên kia. Hai người thân thiết thì thầm nói chuyện, có vẻ quan hệ của họ rất tốt.

Tiêu Liên Nhi nhìn lướt một cái, vừa mừng vừa sợ: "Hoa trưởng lão ư?"

Mỹ nhân mặc đồ trong cung chính là trưởng lão Ma Môn Hoa Tri Hiểu mà nàng từng biết. Sương Hoa lại đích thân ra khỏi thành đón nàng ta sao?

Tiêu Liên Nhi không biết tình hình cung Kình Thiên ở châu Thiên Tẫn như thế nào, nàng vốn định tìm chỗ ở của Ma Môn, tìm mấy vị trưởng lão Hoa Tri Hiểu để nghe ngóng tình hình của Minh Triệt, tính toán kĩ càng rồi mới hành động. Bây giờ gặp được Hoa Tri Hiểu ở Thanh Khâu, Tiêu Liên Nhi lập tức quyết định tạm thời không tới châu Thiên Tẫn nữa.

Thần thức ngưng tụ thành một đường, nàng nhanh chóng lên tiếng gọi Hoa Tri Hiểu.

Ba chữ "Hoa trưởng lão" lọt vào tai nàng ta, Hoa Tri Hiểu lập tức ngừng động tác phe phẩy quạt tròn, ánh mắt quét qua đường phố phồn hoa, khẽ thở dài nói: "Tỷ tỷ, Thanh Khâu của tỷ phồn hoa thật đấy, trên đường toàn là cảnh đẹp."

Sương Hoa cười ha ha sung sướng.

Người đi trên đường đều là Hồ Tộc, nam thanh nữ tú, đương nhiên là cảnh đẹp rồi. Cô ta hơi suy nghĩ, giơ tay ra hiệu cho các thiếu niên dừng lại.

Thấy đội ngũ dừng lại, người ở hai bên đường đều khom người hành lễ. Bình thường, Sương Hoa nhìn thấy mỹ nam nào vừa mắt ở ngoài đường sẽ đưa về phủ thành chủ hầu hạ. Cô ta là thủ lĩnh Hồ Tộc, được hầu hạ cô ta sẽ có rất nhiều lợi ích. Phàm là đàn ông trong Hồ Tộc thì đều rất vui mừng, chỉ mong đợi thành chủ đại nhân có thể nhìn trúng mình.

Sương Hoa yêu kiều mỉm cười khẽ chỉ tay: "Muội muội nhìn ai thuận mắt thì gọi tới hầu hạ đi."

Hoa Tri Hiểu vốn muốn xuống xe đi dạo, nghe cô ta nói như vậy, nàng ta bèn lấy quạt che mặt giả vờ thẹn thùng: "Ý muội muốn nói là thành Thanh Khâu đẹp thôi."

"Haha!" Sương Hoa bật cười, gọi một tên thiếu niên gần trước mắt nhất. Mặt mũi thiếu niên đó rất thanh tú, cung kính hành lễ rồi bước lên xe. Sương Hoa nhẹ giọng dặn một câu, "Phải phục vụ khách quý cho thật cẩn thận."

Thiếu niên đáp một tiếng rồi quỳ xuống bên cạnh Hoa Tri Hiểu, đưa tay nhẹ nhàng bóp chân cho nàng ta. Hoa Tri Hiểu đỏ mặt, tiện tay nhét chiếc quạt tròn cho hắn: "Giúp ta quạt đi."

Sương Hoa cười đến nỗi run rẩy hết cả người, sợ Hoa Tri Hiểu không được tự nhiên bèn đưa mắt lướt qua đám người đang dừng lại hai bên đường. Bỗng đôi mắt đẹp của cô ta hơi nhíu lại, đưa tay chỉ trúng Diệu Nhật đang đội mũ trùm đầu, "Vén khăn che mặt của ngươi lên."

Diệu Nhật tức nghẹn ở ngực, chắp tay hành lễ nói: "Thành chủ đại nhân, tại hạ không phải người Hồ Tộc."

Hồ Tộc coi ta là thần tiên, gọi lên xe để hầu hạ ta thì tất nhiên ta sẽ rất vui vẻ. Nhưng ngươi gọi ta lên xe để hầu hạ ngươi thì là vô lễ.

"Ồ!" Sương Hoa chồng cằm, trong lòng vô cùng nghi ngờ. Cô ta không nhìn thấu tu vi của Diệu Nhật, càng không ngửi thấy khí tức của hắn nên mới cố ý gọi hắn.

Tiếng của Diệu Nhật truyền vào trong tai Tiêu Liên Nhi, ngụm rượu suýt nữa nghẹn trong cổ họng nàng. Diệu Nhật theo dõi nàng ư? Tiêu Liên Nhi biết rõ tu vi của hắn, không dám tiếp tục dùng thần thức truyền âm trong lúc mấu chốt này nữa. Trong lòng nàng cũng mừng thầm, may mà mình ngồi trong quán rượu chứ không đứng trên đường.

Chỉ cần Hoa Tri Hiểu ở Thanh Khâu thì nàng vẫn có thể tìm được cơ hội. Nghĩ vậy, Tiêu Liên Nhi lẳng lặng nhìn trò hay.

Sương Hoa nũng nịu nói: "Nếu đã là người ngoại tộc đến thành Thanh Khâu thì chính là khách của ta. Gặp được bản thành chủ, còn lấy mũ mạng che mặt thế kia, thật khiến ta thất vọng."

Đến lúc này người Hồ Tộc xung quanh cũng đều trợn mắt nhìn Diệu Nhật. Thành chủ đại nhân muốn xem mặt của ngươi, ngươi còn kiêu căng không cho xem, thế ngươi tới thành Thanh Khâu làm gì?

Diệu Nhật bất đắc dĩ gỡ mũ mạng xuống.

Ngày trước hắn đều để thần quang vây quanh thân mình, giấu gương mặt trong thần quang. Ngoại trừ mười tám thần tướng ra thì không nhiều người nhìn thấy dung mạo của hắn. Trong trí nhớ của hắn, ngày đó chinh phạt Thanh Khâu, người tiên phong là Mộ Tử. Không đợi đại quân hắn đuổi tới, Mộ Tử đã mang theo một đuôi của Bạch Hồ quay về rồi.

Gương mặt của hắn vô cùng tuấn tú.

Hơi thở của Sương Hoa như cứng lại. Đàn ông của Hồ Tộc đẹp thì có đẹp, nhưng cô ta chưa bao giờ gặp được người đàn ông nào có khí khái anh hùng như Diệu Nhật. Cô ta lập tức nảy lòng tham, dịu dàng nói: "Ta mời công tử tới dự tiệc, công tử có thể đến không?"

Diệu Nhật khẽ cười nói: "Nào dám không tuân lệnh."

Sương Hoa khẽ gõ tay vào vách xe, ra hiệu cho đội ngũ đi tiếp: "Giờ Dậu tối nay, ta sẽ nghênh đón ở phủ thành chủ."

Diệu Nhật khẽ gật đầu.

Đội ngũ dần dần rời đi.

Tiêu Liên Nhi biết nếu Diệu Nhật không muốn bại lộ thân phận thì chỉ có thể đi yến tiệc. Nàng thầm suy nghĩ, không biết có nên thừa cơ này để cắt đuôi hắn hay không. Dù không gặp được Hoa Tri Hiểu thì nàng vẫn theo kế hoạch cũ, mạo hiểm tới châu Thiên Tẫn. Ai ngờ, trước mắt nhoáng lên một cái, Diệu Nhật đi thẳng vào quán rượu, ngồi xuống trước mặt nàng.

Tiêu Liên Nhi rất kinh ngạc. Nàng biết Diệu Nhật theo mình đến Thanh Khâu nhưng lại không biết hắn có thể chính xác tìm thấy mình.

"Lưu Yên." Diệu Nhật thản nhiên nói hai chữ.

Hắn gọi tiểu nhị, gọi thêm rượu thịt, thong thả ăn uống.

Tiêu Liên Nhi trầm mặc nói: "Vì sao theo dõi ta?"

Diệu Nhật thở dài nói: "Nếu nàng đi tới núi Thần Tú, đương nhiên ta sẽ không đi theo. Nhưng nàng lại đi tới địa phận của Cưu Ma, ta làm sao yên tâm cho được?"

Hắn nói xong, Tiêu Liên Nhi đã gọi tiểu nhị tính tiền: "Sương Hoa nhìn trúng ngươi rồi, ta ở cùng ngươi càng nguy hiểm hơn. Dù sao ngươi cũng biết ta ở đâu, ta đi trước."

"Tiên tử, tám trăm linh thạch." Tiểu nhị cười nói.

Tám trăm linh thạch ư? Tiêu Liên Nhi cúi đầu nhìn rồi ngây người tại chỗ. Nàng tránh Sương Hoa, lại nhìn thấy Hoa Tri Hiểu nên không để ý mà chỉ dựa vào ký ức trước kia gọi thịt rượu, không ngờ gọi trúng rượu Thanh Hồ nổi tiếng nhất thành Thanh Khâu. Loại rượu này một bình là bảy trăm linh thạch, cộng thêm đồ ăn nàng gọi nữa. Lúc rời khỏi đảo Ngư Phù, Tiêu Liên Nhi chỉ kiếm được có tám trăm linh thạch, trên đường đã dùng một ít, sờ khắp túi mới gom được có bảy trăm linh thạch.

Túi tiền trống rỗng như vậy, làm gì cũng thấy không yên tâm. Đã vậy, Diệu Nhật còn ngồi ngay trước mắt nàng khiến Tiêu Liên Nhi tức giận vô cùng.

Diệu Nhật nhìn nàng bằng ánh mắt thương xót, rõ ràng như đang muốn nói rằng, thấy chưa, ta không đi cùng nàng, ngay cả tiền ăn cũng trả không nổi đấy.

Tiêu Liên Nhi đến Thượng Tiên giới, đồ trong vòng tay Thiên Cơ đều đã bán hết sạch, bây giờ không có gì đáng giá nữa. Nàng biết Diệu Nhật đang đợi mình lên tiếng nhờ vả, nhưng đã không phải là Mộ Tử thì nàng sẽ không bao giờ nhờ hắn. Lúc này, sự kiêu ngạo trong lòng nàng dâng lên, nàng chậm rãi lấy tất cả linh thạch ra: "Tiểu nhị ca, tiểu nữ mới lên Tiên giới, chỉ có bảy trăm linh thạch. Không biết giá cả rượu thịt đắt đỏ như thế. Một trăm linh thạch kia, ta có thể ở lại làm việc vặt để trả được không?"

Đũa ngọc trong tay Diệu Nhật bị bẻ gãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.