Cùng Anh Ngắm Hoa Sơn Trà

Chương 5




Giang Phổ huyện vẫn như mọi ngày, trải qua vụ tranh đoạt quyền lực giữa Tri huyện và Huyện thừa, mọi người đều thầm chấp nhận sự thực này, mặc kệ có nguyện ý hay không. Tất cả mọi người đều dùng các phương thức khác nhau, từ kín đáo đến lộ liễu lấy lòng Tào Nghị. Quan dịch huyện Giang Phổ vốn đang vắng vẻ, bỗng nhiên trở nên náo nhiệt vô bì, xe ngựa đi như trảy hội, gia nhân tay cầm thiếp bãi phỏng hoặc lễ vật ùn ùn kéo tới, xếp hàng chờ được bái kiến Tào Nghị. Trái lại, ở huyện nha cùng với phủ của Hoàng tri huyện lại vắng vẻ bất ngờ.

Đây chính là sự đời mà, lúc nóng lúc lạnh cũng là một quá trình tất nhiên.
“ Cây chốn Kim Lăng chim oanh hót
Hoa bến Tần Hoài nở sớm mai.
Nhân tình ấm lạnh nào ai biết!”
( Cứ chém đại. Cảm ơn tới nomore8x, huynh Tiểu Mạc Tà cùng các huynh đệ tỷ muội tại 4vn.eu)

Lẽ ra Tiêu Phàm nên đắc ý, bởi cục diện hiện nay của Giang Phổ này là do một tay hắn tạo thành, ngoại trừ Tào Nghị không ai biết sự thay đổi lớn lao của cái huyện này do một tên con rể một nhà buôn tạo ra. Tào Nghị cũng được, mà Hoàng tri huyện cũng chẳng sao, đều là công cụ để Tiêu Phàm dựa thế, lần thử nghiệm nho nhỏ này, địch nhân nên hủy diệt đã hủy diệt, Huyện thừa chiếm thượng phong cũng đã chiếm, thương gia tìm được lợi ích của mình cũng đã tìm, tóm lại, hết thảy sự tình đều phát triển đúng theo dự kiến.

Nhưng Tiêu Phàm hiện tại lại không có một chút đắc ý nào.

Chính là “ Biển đã lặng mà gió chẳng ngừng.”

Hắn phát hiện mình đã trêu chọc một phiền toái rất rất lớn.

Ngẫm lại, hắn dám trèo lên đầu Hoàng đế thứ hai của Đại Minh triều táng xuống vô số chưởng, Tiêu Phàm liền bất giác chảy mồ hôi lạnh.

Loại hành vi này còn nguy hiểm hơn sờ mông hổ nhiều. Mình quăng lưới nhưng lại quăng trúng con rồng rồi a.

Tiêu Phàm cảm thấy kì quái, tại sao lúc thị vệ của Chu Doãn Văn đến bắt mình, hắn không những không bảo thị vệ nặng tay, mà lại còn đứng ra ngăn cản. Bất chợt, Tiêu Phàm chợt nhớ ra hành động như vậy cùng với tính cách của Chu Doãn Văn có liên quan.

Trong lịch sử, Kiến Văn đế Chu Doãn Văn là một người nhân hậu, có thể gọi là yếu đuối. Vì cái tính cách yếu đuối đơn thuần như vậy mới khiến hắn đánh mất giang sơn bị hoàng thúc soán vị, như vậy suy ra, hắn không chém mình tại chỗ cũng là chuyện đương nhiên. Một vị Hoàng đế nhân nghĩa, trong mắt hắn, mình chẳng qua là một tên dân đen không biết gì mà thôi, hắn không thèm so đo với những kẻ như mình.

Tiêu Phàm rất may mắn, này đó nếu hắn dám ở trước mặt Chu Nguyên Chương mà vỗ lên đầu hắn, theo cái tính cách bạo ngược hiếu sát của lão ấy thì…

Cứ như vậy Tiêu Phàm lo sợ vài ngày không thôi, sợ vạn nhất vị hoàng thái tôn điện hạ sau khi trở về kinh sư, ngẫm lại thấy tha cho mình sống cảm giác quá tiện nghi cho mình rồi, tìm người xử lý thì sao? Lịch sử vẫn là lịch sử, ai biết được con người Chu Doãn Văn là như thế nào?

Trằn trọc mất ngủ, Tiêu Phàm lo lắng vài ngày, cuối cùng quyết định đi tìm Tào Nghị để thương lượng. Tại quan trường Tiêu Phàm chỉ biết mỗi hắn, có thể hắn sẽ chỉ cho mình rõ những điều nghi hoặc về vị hoàng thái tôn này.

Trước cửa dịch quán tụ tập không ít người, có người cầm lễ hạp, có người cầm bái thiếp, lão phó quản gia bên người Tào Nghị vẻ mặt thờ ơ, đứng hờ hững tại đại môn, những người trực tiếp tặng lễ vật lại không dám biểu lộ một chút khó chịu nào, vẫn gượng cười, hướng lão gia phó mềm mỏng nói, cầu hắn để cho mình đi vào.

Tiêu Phàm liếc mắt cũng biết hối lộ không được bị trả lại. bị kẻ được hối lộ làm kiêu, giả bộ liêm khiết. Dù sao tại thời đại này Chu Nguyên Chương ghét nhất là tham quan, người nào đến cửa hối lộ mà cũng nhận thì sẽ rất nhanh thôi, Tào Nghị sẽ bị giải tới Lại bộ, kết cục của hắn nhắm mắt cũng có thể thấy được. Ngược lại làm như thế này, ngoại nhân nhìn vào sẽ có ấn tượng huyện thừa này liêm khiết, là một thanh quan.

Tiêu Phàm âm thầm gật đầu, Tào Nghị quả là người có đầu óc, mới nắm giữ được quyền lực tại Giang Phổ này mà vẫn không đắc ý vênh váo, không uổng công hắn giúp đỡ một phen.

Lúc Tiêu Phàm đi đến cửa dịch quán, lão gia phó thấy hắn hai tay trống trơn, mắt khẽ sáng lên một lần, trên nét mặt hờ hững già nua, cũng khẽ nở ra một nụ cười.

Tiêu Phàm chắp tay nói:

- Thảo dân cầu kiến Huyện thừa đại nhân, xin lão nhân gia chuyển dùm một tiếng!

Lão gia phó nghiêng người làm thủ thế mời:

- Lão gia đã sớm có phân phó, Tiêu công tử nếu tới cửa, có thể trực tiếp tìm ngài, không cần thông báo. Tiêu công tử! Mời!

Tiêu Phàm ngây người, vuốt mũi cười khổ, đón những ánh mắt đố kị của những kẻ bên ngoài, Tiêu Phàm vén vạt áo, bước qua bậc thềm của quan dịch.

Lão gia phó đứng ở cửa bỗng nhiên được nghe một lại lời chất vẫn lớn tiếng.

- Người kia là ai vậy ? Hắn sao có thể đi vào, chúng ta lại không thể ?

Lão gia phó suy nghĩ một chút, rồi nói:

- Hắn là Tiêu Phàm, Tiêu công tử, bạn chi giao với lão gia nhà ta, đương nhiên có thể đi vào !

Mọi người nín lặng, cái danh Tiêu Phàm ở huyện Giang Phổ này có ai là không biết chứ, hai đại đầu sỏ của huyện tranh đấu với nhau không phải đều vì hắn hay sao ? Là biến số của huyện Giang Phổ, ai dám nói hắn không có tư cách đi vào ?

Tiêu Phàm đi thẳng hướng sương phòng của Tào Nghị, lúc thấy Tào Nghị đang ngồi đọc sách trên bàn đá cạnh gốc hòe trong đại viên.

Tiêu Phàm trố mắt ngạc nhiên!

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Tào Nghị tay cầm sách chứ không phải chén rượu, ngạc nhiên là đúng. Tào Nghị ở trong lòng hắn vốn là một tên mãng phu, nhiều lắm chỉ thêm vài phần khôn khéo lõi đời, lúc này đây, hắn phải nhìn Tào Nghị với một con mắt khác xưa. Ba ngày không gặp đã thấy khác một trời một vực, xem ra quyền lực là thứ có thể khiến cho nam nhân hăng hái nhất, ngay cả đến Tào Nghị vì muốn chưởng quản Giang Phổ huyện hiện tại cũng muốn học tập, cái này quả là hiện tượng tốt a.

Tiêu Phàm khuôn mặt vui mừng nở nụ cười, tiến đến khom người lễ phép nói:

- Thảo dân tham kiến Tào đại nhân, Tào đại nhân thân làm quan mà khắc khổ đọc sách, quả thật làm gương cho thảo dân ngưỡng mộ!

Tào Nghị ngẩng đầu, sau đó khuôn mặt đầy râu quai nón hào sảng cười nói:

- Thỉ ra là Tiêu Phàm, ta còn tưởng ai, ha ha ha…

Cất quyển sách vào kệ. Ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn Tiêu Phàm nói:

- Tìm ta uống rượu hả?

Tiêu Phàm im bặt:

- Không phải?

- Không tìm ta uống rượu vậy ngươi tới làm gì?

Tiêu Phàm thở dài, hóa ra hắn cầm sách lấy lệ …

- Đại nhân, ngài.. khụ khụ, ngài không phải đọc sách sao?

Tào Nghị ngẩn người, sau đó vẻ mặt mất tự nhiên nhìn thoáng qua quyển sách trên kệ, cười hì hì nói:

- Này .. khụ khụ, không sai, bản quan đúng là đang đọc sách!

Tiêu Phàm tiến đến, ngạc nhiên nói:

- A? Đại nhân, sách trong tay ngài…

- Làm sao?

- Cầm ngược ạ

- Thật hả?
-
Tào Nghị nhìn nhìn, rồi sau đó làm như không có việc gì, cầm cuốn “ Xuân thu tả thị truyện” tiện tay ném ra đường sau, sưu một tiếng, tạo lên một đường cong ai oán, không rõ tung tích.

Tiêu Phàm trợn mắt nhìn.

- Cái này… Bản quan nghe thấy tiếng bước chân người, cho rằng có ngoại nhân tìm mình cho nên tiện tay nhặt lấy quyển sách làm ra vẻ, kỳ thật lão tử nhìn sách cũng như nhìn bức tường, con mẹ nó quả là đau đầu a…

- Đại nhân vừa rồi vốn đang làm gì?

Tào Nghị hắc hắc cười, tay như ảo thuật từ dưới thạch bàn xách ra một vò rượu, còn có một còn gà nướng còn bọc giấy dầu.

Tiêu Phàm tức khắc vô cùng bái phục.

Rượu cũng đã có, Tiêu Phàm đương nhiên vô pháp từ chối, đành phải cùng Tào Nghị cùng đối ẩm.

Cũng may quen biết đã lâu, Tiêu Phàm biết vị Huyện thừa đại nhân xuất thân võ tướng này không có kiểu quan cách, thật tâm xem hắn là bằng hữu, cho nên Tiêu Phàm cũng không cần làm bộ làm tích, bày ra bộ dáng dân đen sợ hãi, hai người cứ vậy ngồi đối diện với nhau, giống như một đôi lão bằng hữu, vừa đối ẩm vừa nói chuyện phiếm.

- Đại nhân tiếp chưởng chính vụ của bản huyện tiến triển thế nào?

Tào Nghị nhếch miệng cười nói:

- Không sai, rất thuận lợi, Tạ chủ bộ, Lý điền sử bọn họ cũng rất biết điều, hiện tại mọi chuyện trong bản huyện như hộ tích, tập đạo, nông tang, thuế phú, thủy lợi tất cả đều trực tiếp trình báo cho ta chứ không phải Hoàng Duệ Đức, tất cả mọi chính vụ trong Giang Phổ huyện nều nằm trong tay ta.

- Chúc mừng đại nhân đã hoàn thành tâm nguyện, bất quá Hoàng tri huyện trên danh nghĩa vẫn là tri huyện, Ứng Thiên phủ đã phát công văn, triều đình đã ra lệnh hàng năm Lại bộ sẽ tiến hành khảo hạch đối với quan viên, đại nhân hiện tại cũng không thể phớt lờ, tốt nhất là nghĩ biện pháp tống hắn biến đi, lúc đó đại nhân ngài hoàn toàn nắm chắc chức tri huyện, khi đó mới có thể thực hiện mọi khát vọng của đại nhân.

- Ha ha, mấy cái này ta tự nhiên là biết, không nói gạt ngươi, chỉ cần ta thực sự nắm giữ Giang Phổ huyện, bên trên.

Tào Nghị thần bí chỉ chỉ lên đầu, nói nhỏ:

- Bên trên tự nhiên có người vì ta chuẩn bị, yên tâm đi, Hoàng tri huyện tại Giang Phổ này không nhảy nhót được vài ngày nữa.

Tiêu Phàm trong lòng căng thẳng, theo lời Tào Nghị nói thì “ Bên trên” ngoại trừ Yến Vương thì còn ai vào đây?

Yến Vương lại để ý đến một Giang Phổ huyện nho nhỏ? Hắn rốt cục có mục đích gì? Giang Phổ huyện cách kinh sư bất quá chỉ một canh giờ lộ trình, có thể nói là một lá chắn bảo vệ chung quanh kinh sư cuối cùng ở phía tây, chẳng lẽ Yến Vương lại muốn chuẩn bị tương lai soán vị? Nếu Yến Vương chỉ huy quân nam hạ, quan binh của triều đình chống cự, lúc đó đột nhiên lá chắn phía tây quanh kinh sự mất đi tác dụng, rơi vào trong tay Yến Vương.

Nếu đem điều đó nghĩ kỹ lại một lần, thì thiên hạ to lớn từ Bắc đến Nam, có bao nhiêu thành trì đã bị Yến Vương dùng cách như vậy để nắm lấy quyền khống chế?

Tiêu Phàm trong lòng thầm than, Chu Doãn Văn a Chu Doãn Văn, so sánh với hoàng thúc của ngươi, ngươi thật sự còn quá non nớt.

Tiêu Phàm không thể tưởng tượng được mình nghĩ đánh bậy đánh bạ một hồi lại gián tiếp giúp cho Yến Vương khiến Giang Phổ huyện đổi chủ, điều này không biết là mình đã làm đúng hay sai? Ngay cả bản thân hắn cũng không biết.

Tào Nghị nói cả nửa ngày nước miếng văng tung tóe, Tiêu Phàm im lặng không nói gì, lúc này mới hỏi:

- Đúng rồi, ngươi hôm nay tới đây tìm ta có chuyện gì?

Tiêu Phàm thở dài nói:

Ta có chút phiền não.

Tào Nghị vẻ mặt tức khắc tỏ ra vẻ hiểu biết, nói:

- Là do nữ nhân sao?

- Phải…. a cũng không đúng…

Tiêu Phàm vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Tào Nghị làm ra dáng ca ca nói:

Ta cũng đã sống đến ngần này tuổi, nghĩ tới nữ nhân thì cứ nghĩ, cũng không phải chuyện gì mất mặt cả, ai ta nghe nói ngươi ở Trần gia bốn năm, nhưng lão mập kia lại cố tình kéo dào chuyện hôn sự, không cho ngươi cùng nữ nhân của hắn thành thân, lão Trần mập đó là có ý gì? Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi dạy dỗ hắn?

- A, không cần dâu, Trần Tứ Lục thật ra có đề cập qua chuyện thành thân, bất quá bị ta đây.

Tào Nghị nghĩ nghĩ, gật đầu nói:

- Cũng tốt, Trần gia là thương hộ, ngươi là con rể của nhà hắn, nếu cùng nữ nhân của hắn thành thân thì sau này phải trở thành thương nhân, triều đình đã có quy định người xuất thân từ gia đình buôn bán không được phép làm quan. Tiêu lão đệ, ngươi là một nhân tài tương lại chắc chắn sẽ trở nên nổi bật, chớ để Trần gia làm cản trở tiền đồ của mình a.

Tiêu Phàm cảm động không thôi, đây mới thực sự là lời khuyên của bằng hữu, vì mình mà suy nghĩ, vì mình mà tính toán, từ trong con người của hắn cũng lộ ra cỗ uất ức thay Tiêu Phàm.

- Đa tạ lời vàng ngọc của đại nhân.

- Được rồi, đừng có một câu đại nhân,hai câu đại nhân nữa, ta lớn tuổi hơn so với ngươi, kêu một tiếng Tào đại ca đi.

Tào Nghị ha ha cười nói.

- Tào đại ca…

Tiêu Phàm bình phục lại cảm xúc của mình, nói:

- Kỳ thật ta hôm nay tới tìm ngươi cũng không bởi là vi chuyện Trần gia, mà là…

- Mà là cái gì?

- Khụ, mà là ta dường như chọc phải phiền toái…

Tiêu Phàm ngượng ngùng nói.

Tào Nghị mắt nhìn thẳng:

- Ngươi lại chọc phải phiền toái? Con mẹ nó, nhìn ngươi bộ dáng lịch lãm không ngờ cũng là một gã chuyên gây họa a, nói mau, ngươi lại chọc ai? Chủ bộ? Điền sử? hay là cái lão thất phu Hoàng Duệ Đức kia, không cần sợ, nếu là thế ta cũng có thể giúp ngươi giải quyết.

Tiêu Phàm xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, bất an nói:

- Lần này trêu chọc phải một cái phiền toái khá lớn.

Tào Nghị nói:

- So với Hoàng tri huyện còn lớn hơn? Trời ơi, ngươi chẳng lẽ ai cũng muốn chọc sao? Chẳng lẽ là phủ doãn kinh sư?

- Lớn hơn một chút.

- Thị lang trong triều?

Tào Nghị âm điệu có chút thay đổi.

- Khụ, lớn hơn một chút nữa.

- Lục bộ thượng thư?

Tiêu Phàm cả mặt đều giấu dưới bàn

- Lớn hơn một chút nữa."

Tào Nghị tái mặt, phát điên quát:

- Lớn hơn một chút, lớn hơn một chút, ngươi đang thổi bong bóng lợn ah? Còn lớn hơn lục bộ thượng thư, ngươi rốt cục là chọc đến ai?

Tiêu Phàm chớp chớp mắt vô tội nhìn Tào Nghị, dùng giọng nói thập phần dại khờ nói:

- Ta không cẩn thận vỗ lên đầu hắn vài cái, sau này mới “không cẩn thận” phát hiện, người ta đánh chính là đương kim Hoàng thái tôn điện hạ.

Tào Nghị ngửa đầu nhìn trời, nghẹn giọng “… …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.