Cùng Anh Ngắm Hoa Sơn Trà

Chương 18




Từ ngày đó trở đi, cứ vài ngày tiểu cô nương lại lục tục quay lại mấy lần.

Tiêu Phàm phảng phất như hoàn toàn quên chuyện tiểu cô nương đã làm mình bị thương. Mỗi lần nàng lạnh run co ro đứng ở cửa Túy Tiên lâu, dùng ánh mắt thăm dò nhìn vào, Tiêu Phàm liền gọi Cẩu Tử đem phần thức ăn sớm đã được chuẩn bị đưa cho nàng. Thức ăn rất phong phú, có lúc là bánh thịt, có lúc là nước canh gà, có khi thậm chí là một ít rau cỏ mà mùa đông rất ít thấy. - tiểu cô nương quá nhỏ, quá yếu ớt, nàng cần đủ các loại dinh dưỡng.

Tiêu Phàm biểu hiện rất cẩn thận ở trước mặt nàng. Đối mặt với nàng giống như là bê một cốc nước thủy tinh, chỉ sợ một hành động nho nhỏ sẽ dọa nàng sợ chạy. Người ngoài cảm thấy rất kỳ quái đối với thái độ của Tiêu Phàm. Dạo này thật sự rất nhiều khất cái, Tiêu chưởng quỹ phát thiện tâm cũng không có gì đáng trách, nhưng Tiêu Phàm lại phát ra nhiệt tâm không giống bình thường đối với tiểu khất nữ này, điều này làm cho người ta khó hiểu.

Tiêu Phàm cũng không có giải thích với bất cứ kẻ nào, hắn cảm thấy mình cần phải làm như vậy, không thể nói được nguyên nhân. Có lẽ hắn từ trên người tiểu cô nương thấy được bóng dáng của mình kiếp trước, trong đêm khuya mưa to gió lớn, một mình hắn núp trong lùm cỏ ven đường, cầm dao găm ý đồ cướp bóc, đêm rất lạnh, tâm còn lạnh hơn, nếu không bị bức tới tuyệt cảnh, ai sẽ nguyện ý làm chuyện phạm pháp nguy hiểm chứ?

Tiêu Phàm có thể khẳng định, nếu như tiểu cô nương không gặp được mình, tất nhiên nàng sẽ đi trên con đường của hắn lúc trước. Tiêu Phàm không phải nhà từ thiện, lại càng không phải người thích làm chuyện tốt. Đầu năm nay có quá nhiều người cần thông cảm, Tiêu Phàm không có năng lực quan tâm đến tất cả. Nhưng hắn lại không muốn thấy một nữ hài chưa trưởng thành đi lên con đường không có lối về.

Tiêu Phàm cũng đã gặt hái được hồi báo, tiểu cô nương dần dần cũng không còn đề phòng hắn nữa. Mỗi lần nhận thức ăn từ trên tay Tiêu Phàm, nàng đều ném cho hắn một ánh mắt cảm kích, ánh mắt nàng không còn hung quang nữa, tuy vẫn còn đạm mạc, thế nhưng so với trước kia thì có thêm vài phần sinh khí.

Có một ngày, khi tiểu cô nương tiếp nhận thức ăn, cũng không có như bình thường lập tức quay đầu bỏ chạy nữa mà đứng nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm ấm áp cười nói:
- Làm sao vậy?

Tiểu cô nương không nói lời nào, chỉ móc ra một nhánh cây màu xanh biếc trong chiếc áo đơn bạc, nàng cẩn trọng nhét nhánh cây vào trong tay Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm ngạc nhiên nhìn nàng.

Tiểu cô nương tựa hồ không quen giao tiếp cùng người, nàng chỉ chỉ lên vết thương nơi tay Tiêu Phàm, sau đó lắp bắp nói:
- Tử Châu Thảo...nhai nát, thoa ở phía trên, cầm máu.

Chỗ vết thương bị nàng cào đã sớm kết vảy, giờ nàng còn tặng cho hắn thảo dược cầm máu. Tiêu Phàm cúi đầu nhìn, trên cây cỏ vẫn dính vài giọt sương sớm, xem ra nàng tự mình hái tới, tiểu cô nương dùng loại phương thức đặc biệt này để tỏ vẻ áy náy đối với hắn.

Tiêu Phàm nở nụ cười, cảm động lan tràn trong lòng. Đón ánh mắt mong chờ của tiểu cô nương, Tiêu Phàm cẩn trọng đem thảo dược đút vào ngực, sau đó cười nói:
- Lát nữa ta sẽ thoa, cám ơn.

Tiểu cô nương nghe vậy không ngờ lại lộ ra vẻ tươi cười, thế nhưng rất nhanh liền thu liễm, khôi phục lại vẻ đạm mạc. Vẻ tươi cười biến mất trong sát na, lại như xuân phong hóa tuyết, khắc thật sâu trong đáy lòng Tiêu Phàm.

Tiểu cô nương lại đi, bưng lấy thức ăn mà Tiêu Phàm cho nàng, cũng không biết nàng trốn đi đâu để ăn. Hàn phong gào thét, thổi qua cửa ra vào của Túy Tiên lâu, Tiêu Phàm nhịn không được rùng mình một cái, nghĩ đến xiêm y đơn bạc của tiểu cô nương. Hắn không khỏi lo nghĩ thay cho nàng, nên cho nàng một bộ quần áo dày một chút, trời lạnh như vậy, không biết buổi tối nàng ngủ ở chỗ nào...

************************************************** ********

- Nghe nói ngươi là con rể của nhà thương hộ?

Hôm nay Chu Doãn Văn vừa tiến tới Túy Tiên lâu đã thở hổn hển mà hỏi thăm.

Tiêu Phàm ngẩn người, đồng thời gật đầu nói:
- Sửa lại một chút, ta là con rể 'Chưa thành thân' của thương hộ, theo lý mà nói, trước mắt ta vẫn là nam nhi độc thân, hơn nữa con người còn bất phàm...

- Ngươi thật sự là con rể của thương hộ?
Chu Doãn Văn trợn to mắt, tiếp đó oán hận dậm chân nói:
- Tại sao ngươi lại làm con rể thương hộ?

Tiêu Phàm một lần nữa cường điệu:
- Là con rể 'chưa thành thân" của thương hộ... Ài, điện hạ, ta làm con rể của ai cũng không liên quan tới ngài mà?

Chu Doãn Văn tức giận nói:
- Tại sao lại không liên quan tới ta? Ta đang định tiến cử ngươi làm quan đây, luật pháp triều ta có quy định, phàm là người thuộc thương hộ sẽ không thể làm quan. Nếu như ngươi là con rể thương hộ, đời này ngươi khỏi cần nghĩ tới việc làm quan nữa...

Nói xong Chu Doãn Văn dừng một lúc rồi tiếp tục nói:
- ...Vừa rồi ngươi nói gì? Ngươi chưa thành thân?

Tiêu Phàm bình thản gật đầu.

Chu Doãn Văn nghĩ qua một chút, sau đó cuồng hỉ nói:
- Chưa thành thân là tốt rồi, chưa thành thân sẽ không được tính là thương hộ, thật tốt quá! Chỉ cần ngươi chưa chui vào tiện tịch thương hộ, ta liền có thể tại trước mặt hoàng tổ phụ giúp ngươi mở miệng... Ngươi mau đi hủy việc hôn nhân này đi, cái chức chưởng quỹ này cũng bỏ luôn đi. Dọn dẹp một chút rồi theo ta vào kinh thôi. Người đâu, giúp Tiêu công tử thu dọn đồ đạc....

- Dạ!
Cẩm y thân quân sau lưng Chu Doãn Văn ầm ầm đáp.

Tiêu Phàm ngây ra một lúc, sau đó lớn tiếng nói:
- Chậm đã!

Tiêu Phàm quay đầu nhìn Chu Doãn Văn, nói:
- Thái tôn điện hạ, ngài có ý gì vậy?

Chu Doãn Văn cười nói:
- Ngươi mau đi tới nhà thương hộ kia hủy hôn đi. Sau đó theo ta tới kinh sư, tại trước mặt hoàng tổ phụ ta sẽ cầu giúp ngươi một chức quan, như thế mỗi ngày ta có thể gặp ngươi rồi, sau này mỗi ngày ngươi sẽ nói chuyện cùng ta, như vậy không tốt sao? Tương lai ngươi hảo hảo phụ tá ta, sau khi ta làm hảo Hoàng Đế, ngươi cũng làm một vị danh thần trì thế, làm rạng rỡ tổ tông, chẳng phải oai phong hơn rất nhiều so với làm con rể thương hộ sao?

Tiêu Phàm mở to mắt nói:
- Điện hạ, có làm quan hay không lúc khác chúng ta hãy nói, ta làm con rể thương hộ cũng không tính là thiếu tự trọng mà?

Chu Doãn Văn bĩu môi một cái, nói:
- Thương hộ chính là tiện nghiệp, ngay cả phu tốt cũng không bằng, tại sao lại không được nói là đáng khinh bỉ?

Tiêu Phàm khi nghe vậy liền mất hứng, người khác có ý nghĩ như vậy cũng không sao cả, thế nhưng tên trước mắt này chính là Hoàng Đế tương lai của Đại Minh, ý nghĩ của hắn có thể làm lay chuyển thiên hạ. Nếu như hắn khinh thị thương nhân như thế, thương nhân chẳng phải rất đáng thương sao?

Tuy Tiêu Phàm cũng không có hảo cảm đối với Trần Tứ Lục, vị nhạc phụ gian thương kia. Thế nhưng khách quan mà nói, Trần Tứ Lục cũng chỉ là theo đuổi lọi ích khi đang còn là thương nhân, huống hồ chính hắn đã nuôi mình bốn năm, Chu Doãn Văn đánh giá thương nhân như thế, không khỏi quá không công bằng đối với Trần Tứ Lục.

Tiêu Phàm quyết định thay đổi quan niệm của vị thái tôn điện hạ này. Không nói khoác, điều này có ảnh hưởng rất lớn đối với thương nhân đối với thiên hạ, thậm chí đối với vận mệnh Đại Minh.

Xin Chu Doãn Văn để đám cẩm y thân quân bên cạnh lui ra, Tiêu Phàm thoáng sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, sau đó dùng ngữ khí bình tĩnh chậm rãi nói:
- Thái tôn điện hạ, thảo dân cho rằng ý nghĩ của điện hạ là sai lầm lớn!

Chu Doãn Văn ngẩn người, khó hiểu nói:
- Ý nghĩ của ta rất sai? Chẳng lẽ ngươi không nỡ bỏ vị tiểu thư thương hộ kia, không muốn từ hôn? Ha ha, nam nhi lo gì không có vợ, sau khi ngươi làm quan, ta giúp ngươi mai mối, nữ nhi khuê các của các đại thần trong triều còn đang chờ gả cho ngươi nữa kìa, ngươi thích loại nữ nhân nào cứ việc nói cho ta biết...!

Tiêu Phàm vui vẻ nói:
- Đa tạ điện hạ, thảo dân thích chân dài ngực lớn... A! Không phải, thái tôn điện hạ, ý của thảo dân không phải cái này!

- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?

- Thảo dân cho rằng quan điểm xem nhẹ thương nhân của điện hạ quá sai lầm!

- Hả? Giải thích thử xem?

Tiêu Phàm hỏi ngược lại:
- Trong lòng điện hạ có ấn tượng gì đối với thương nhân?

Chu Doãn Văn bĩu môi khinh thường nói:
- Thương nhân, là hạng người trục lợi vong nghĩa. Bọn họ không sản xuất, không làm mà hưởng, dùng vốn ít mà thu lợi nhiều, không có quan niệm quốc gia, trên người sặc mùi tiền, chỉ biết tham lam vỗ béo bản thân. Trăm nghề trong thế gian, thương nhân chính là đê tiện nhất!

Tiêu Phàm âm thầm lắc đầu, cổ nhân chịu ảnh hưởng của nho học, hiểu lầm thương nhân quá sâu, ý nghĩ của Chu Doãn Văn đại khái là điển hình đại biểu cho tất cả người cổ đại. Nếu muốn thay đổi ý nghĩ của bọn họ, sợ không phải là một chuyện dễ dàng.

Tiêu Phàm quyết định phải kiên nhẫn một chút đối với sự ngu muội của người cổ đại, phải mạnh mẽ giảng đạo lý với bọn họ.

- Điện hạ, người xem, thương nhân, nói thô tục một chút chính là thương gia, cái gì gọi là thương gia? Đó chính là người mua vào bán đi, từ đó thu lợi, loại hành vi này cũng không có gì là không đúng, ngành nghề nào cũng có luật của nó, với thành phẩm nhỏ nhất, thu lấy lợi ích lớn nhất, đó chính là luật lệ của thương nhân, bọn họ trục lợi xác thực không giả, nếu nói là vong nghĩa, chuyện đó là sao?

Chu Doãn Văn cười nói:
- Ta nói thương nhân trục lợi vong nghĩa cũng không phải là nói mò. Năm đó Thẩm Vạn Tam là người giàu có nhất Đại Minh, ngươi đã nghe qua chưa? Hắn chính là xuất thân thương nhân, hoàng tổ phụ ta lĩnh suất thiên binh tranh đoạt thiên hạ cùng Trương Sĩ Thành, cần phải thu thập lương thực bốn phương. Hoàng tổ phụ ta kính hắn là phú thương danh sĩ, vì thế hết mình kết giao, Trầm Vạn Tam người này lại lấp lửng không quyết, bên ngoài thì quyên lương quyên tiền giúp hoàng tổ phụ ta, trong tối lại ngầm cấu kết với Trương Sĩ Thành, đồng thời cũng giúp đỡ quân đội của hắn, nịnh nọt cả hai bên, ai cũng không muốn đắc tội, không phải là hạng người vong nghĩa thì là cái gì?

Tiêu Phàm cảm thán nói:
- Thẩm Vạn Tam thật ra cũng chỉ là bình dân dân chúng có tiền mà thôi, không quyền không thế, hai đầu đều giúp đỡ đại quân cũng là hành động bất đắc dĩ, hai người các ngươi cộng lại có tới mấy chục vạn đại quân, mà trong nhà hắn ngoại trừ có bạc thì còn có cái gì? Hắn có thể không sợ sao? Hắn dám không bỏ tiền sao? Ngươi không thể trông cậy vào dân chúng khắp thiên hạ đều kiên trinh bất khuất, quên mình phục vụ cho ngươi, trên thực tế là dân chúng đều sơ chết, bất cứ đao phong của ai, bọn họ đều chỉ có thể khuất phục, cái này có quan hệ gì với vong nghĩa?

Chu Doãn Văn lại không thèm để ý, cười nói:
- Lời ấy sai rồi! Mạnh Tử viết: 'Sinh, là do ta, nghĩa, cũng là do ta. Hai thứ không thể đồng hành, bỏ sinh mà lấy nghĩa.' Đã sợ chết, đó chính là vong nghĩa...

- Mạnh Tử nói lời này không sai, thế nhưng ông ta đem tình người lý tưởng hóa. Hoặc có thể nói, đây là lý tưởng của cá nhân ông ta, từ thượng cổ đến nay đã có hơn nghìn năm, vô số triều đại thay đổi, nếu như theo ý của ngài, triều đại nào Hoàng Đế bị mất giang sơn, thiên hạ con dân đều hi sinh theo hắn mới là trung quốc, nhưng trên thực tế thì sao? Tất cả mọi người sống rất tốt, ngoại trừ đại thần cựu triều tử trung, có rất ít người chính thức hi sinh vì nghĩa, yêu cầu này rất cao, là chuyện mà người khác không thể làm được, vì sao ngài lại có thể trông cậy một vị thương nhân có thể thực hiện được điều này?

- Nhưng... Thương nhân không làm sản xuất, mà có thể thu được lợi lớn, cái này chung quy không phải là giả đúng không?

- Bọn họ một là không trộm cắp, hai là không cướp giật, kiếm tiền bằng chính bổn sự của mình, mua bán chính là chuyện thuận người thuận ta, cái này có gì không đúng?

- Đây là không làm mà hưởng! Chính là sâu mọt của quốc gia, hấp thu tinh huyết dân chúng để bản thân béo lên!

Đối mặt với sự chấp nhất của Chu Doãn Văn, tính kiên nhẫn của Tiêu Phàm dần dần mất hết.

Chỉ vẻn vẹn dựa vào một chút nhẫn nại, Tiêu Phàm cố gắng bình tâm tĩnh khí nói:
- Đây không phải là hấp thụ tinh huyết của dân chúng. Thương nhân lấy cầu lợi làm trọng, thế nhưng cũng chịu mạo hiểm rất lớn, bọn họ lấy thân mình chịu mạo hiểm để cầu hồi báo...

Chu Doãn Văn cười nhạo nói:
- Ha ha, bọn họ gặp nguy hiểm gì chứ? Vạn vật trong thiên hạ đều được bọn họ mua vào với giá thấp, bán ra ngoài với giá cao, rõ ràng là hạng người đầu cơ...

Tiêu Phàm nổi giận.

"Bốp!" Lực Phách Hoa Sơn quen thuộc lại một lần nữa hung hăng vỗ lên gáy Chu Doãn Văn.

- Hài tử cứng đầu này, khuyên can mãi cũng không được, thương nhân với ngươi có thù gì? Bọn họ chọc ngươi tức giận hay sao mà ngươi cứ trù dập bọn họ như vậy!

Chu Doãn Văn mở to hai mắt, vô ý thức che lấy phần gáy đang đỏ ửng, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nổi giận. Sau nửa ngày, hốc mắt đen láy của Chu Doãn Văn chậm rãi chảy ra lệ hoa óng ánh, hai mắt dần dần biến thành màu hồng, khóe miệng quắt lại như muốn khóc ra thành tiếng. Tiêu Phàm thấy vậy lập tức sợ hãi toàn thân run lên, vội vàng phốc một tiếng quỳ xuống, sợ hãi run giọng nói:
- Điện hạ, thảo dân thất thố.. Muôn lần chết, muôn lần chết a!

Chu Doãn Văn run môi, thần sắc tràn ngập ủy khuất.

- Ngươi lại đánh ta...
Hai mắt đẫm lệ, Chu Doãn Văn lên án.

- Thảo dân... Thảo dân đây là không nhịn được...., không kiềm chế được...
Ngữ khí của Tiêu Phàm vô cùng trầm thống.

- Có lời gì không thể từ từ nói sao? Cần gì phải động thủ đánh người...
Nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, rốt cục cũng theo khuôn mặt của Chu Doãn Văn chảy xuống cằm.

- Ngã phật từ bi, phổ độ chúng sinh cũng khó tránh khỏi có lúc làm Sư Tử Hống, điện hạ chậm chạp không đốn ngộ, thảo dân nóng vội, liền làm theo ngã phật, đến cảnh tỉnh...

- Ngươi đánh ta mà còn cãi lý...
Nước mắt rơi như mưa, Chu Doãn Văn khóc như muốn lên án sự hung ác của Tiêu Phàm.

- Thảo dân... Muôn lần chết, muôn lần chết a!
Tiêu Phàm quỳ lạy hô to.

************************************************** *************
-...

Thời gian một nén hương qua đi, Chu Doãn Văn dần dần bình tĩnh lại.

- Được rồi, ngươi cẩn thận nói lại cho ta nghe một chút, thương nhân vì sao không phải là hạng người trục lợi vong nghĩa.

Tiêu Phàm vừa há mồm, Chu Doãn Văn lại tiếp tục mở miệng.

- Ài, có chuyện gì thì từ từ nói, không cho phép đánh người....
Trong lòng Chu Doãn Văn vẫn còn sợ hãi.

Tiêu Phàm khen:
- Bởi vì cái gọi là nhân giả vô địch, điện hạ có tấm lòng nhân hậu, phản đối bạo lực, thực là minh quân tương lai của Đại Minh ta..

Trên mặt Chu Doãn Văn vẫn còn đọng lại hai vệt nước mắt, nghe vậy liền dùng sức hít mũi một cái, lại hơi tức giận nói:
- Ngươi cũng không nên tâng bốc ta, đây là ta đang phản đối ngươi sử dụng bạo lực trên người ta đó...

-...

- Điện hạ, ngài suy nghĩ một chút xem, chúng ta một... không... Trồng trọt, hai không nuôi tằm, ngày thường quần áo chúng ta mặc, lương thực chúng ta ăn là từ đâu ra?

Chu Doãn Văn nói:
- Đương nhiên là nông hộ nuôi trồng.

- Nông hộ nuôi thành, thế nhưng chúng làm thế nào mới có thể đến đươc tay chúng ta?

- Dùng bạc mà mua.

Tiêu Phàm cười nói:
- Trên đời nếu không có thương nhân, xin hỏi điện hạ, ngài cầm bạc đến đâu mà mua? Chẳng lẽ điện hạ phải đích thân chạy đến cánh đồng, đích thân mua của nông hộ hay sao?

Chu Doãn Văn mở to mắt, lại nói không ra lời, trong ánh mắt dần dần hiện lên vẻ trầm tư.

- Điện hạ, thương nhân trục lợi không phải là giả. Nhưng trên đời này không thể thiếu thương nhân, dân chúng ăn, mặc, ở, đi lại, không thứ nào có thể tách ra khỏi hơi thở của thương nhân, thương nhân nam lai bắc vãng, buôn hàng hóa, giao hòa vạn dân. Vì thế chúng ta mới có thể ở phương nam mà ăn tiểu mạch ở phương bắc, người ở phương bắc cũng có thể ăn gạo ở phương nam, nam bắc vãng lai, bù đắp cho nhau, đây đều là công lao của thương nhân.

- Lại nói thương nhân không làm sản xuất, không làm mà hưởng. Điện hạ cũng biết, thương nhân buôn một xe hàng, tất yếu phải đem thân gia đầu nhập vào, một xe hàng này từ nam chuyển tới bắc, đường xá xa xôi, buôn bán vất vả không nói, còn phải chịu nguy hiểm khi không bán được hàng, nếu như không có người mua hàng của bọn họ, như vậy tất cả những việc bọn họ làm trước đó đều uổng phí, thân gia cũng đi mất, mỗi lần làm sinh ý thương nhân đều trải qua lịch duyệt kinh nghiệm cùng mạo hiểm. Một... không... Trộm cắp, hai không cướp đoạt, bọn họ kiếm tiền hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm tích lũy cùng con mắt của mình, tại sao lại nói không làm mà hưởng? Thái sử công viết: "Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi, thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi.' thế nhân đều vì danh lợi mà bôn ba, điện hạ vì cớ gì lại coi nhẹ thương nhân?

Thần sắc của Chu Doãn Văn càng trở nên ngưng trọng, vẻ trầm tư trong mắt càng đậm.

Thật lâu sau.

- Tiêu Phàm, vì sao ngươi phải nói với ta chuyện này?

Tiêu Phàm cười nói:
- Ta chỉ là muốn vì thương nhân thiên hạ nói công đạo mà thôi. Người bên ngoài đối đãi với thương nhân đê tiện như thế nào cũng không sao, điện hạ là quốc quân tương lai của Đại Minh, mỗi suy nghĩ hành động đều liên quan tới thiên hạ dân sinh, thảo dân không thể lấy mắt nhìn điện hạ có ý kiến bất công đối với thương nhân, mà mất đi nhân ái chi tâm, minh quân yêu dân như con, thương nhân, cũng là con dân của điện hạ.

Tiêu Phàm nói xong một phen, Chu Doãn Văn lâm vào trầm tư thật lâu cũng không nói một lời.

- Tiêu Phàm, lời ngươi nói.. Nghe quả thật có vài phần đạo lý, ta... Ta phải trở về suy nghĩ thật kỹ lời ngươi vừa nói mới được...

Chu Doãn Văn liền đứng dậy đi ra ngoài.

- Người đâu, bãi giá hồi kinh.
Chu Doãn Văn mang theo vẻ mặt trầm tư ra lệnh.

Cẩm y thân quân thủ ở ngoài cửa lập tức nghênh tiếp Chu Doãn Văn đến xa giá.

Tiêu Phàm mỉm cười, vấn đề địa vị của thương nhân xem ra đã khiến cho vị thái tôn điện hạ này coi trọng rồi. Như vậy địa vị của thương nhân trong tương lai sẽ được đề cao hơn, cuối cùng tương lai của thương nhân có lẽ sẽ không ti tiện như vậy nữa, hết thảy đều bởi vì một phen nói chuyện hôm nay cùng Thái Tôn đã yên lặng cải biến lịch sử.

Hồ Điệp, ta là con Hồ Điệp mĩ lệ...

Một ngày sau, một đạo sớ "Luận thương nhân chi nghĩa lợi gián" yên lặng xuất hiện trên long án của Chu Nguyên Chương, người ký tên dưới sớ chính là Hoàng thái tôn đương triều, Chu Doãn Văn.

Cả triều xôn xao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.