Cùng Anh Ngắm Hoa Sơn Trà

Chương 13




Tiêu Phàm xoa gáy trở về Trần phủ, Bão Cầm hoạt bát sớm đã chạy mất tăm.

Trong tiền đường Trần phủ, Trần Tứ Lục đang đứng ngồi không yên chờ Tiêu Phàm. Nếu bàn về cảm giác của Trần Tứ Lục hôm nay đối với Tiêu Phàm, thật có thể nói là vừa yêu vừa sợ. Hoàng thái tôn giá lâm Giang Phổ, dùng nghi thức hoành tráng đi thẳng tới Túy Tiên lâu, còn cùng Tiêu Phàm nói mấy lời, sau đó mới bãi giá trở về kinh sư. Hôm nay tin tức này đã truyền bá rộng rãi cả Giang Phổ, thân là bố vợ, người trong cuộc, đại chủ nhân của Túy Tiên lâu, Trần Tứ Lục há có thể không biết? Hắn chẳng những biết rất rõ, càng nghe được tin tức chính xác trong miệng nữ nhi nhà mình.

Cũng giống như trải qua ân oán giữa Trần gia cùng Tào Huyện lệnh, nguyên lai Tiêu Phàm cùng Hoàng thái tôn đúng là không đánh nhau thì không đánh nhau thì không quen biết. Vị con rể có lá gan lớn không thể hình dung này dám đánh đương kim thái tôn điện hạ thái tôn điện hạ, nghe nói thái tôn điện hạ còn bị hắn đánh phát khóc...

Nghĩ tới đây, đũng quần của Trần Tứ Lục lại ẩm ướt vì sợ hãi. Đây chính là tội lớn tru di cửu tộc đó! Trần Tứ Lục trái tính phải tính, Trần gia hắn bất luận là tính ra sao đều được liệt vào hàng tru di "Cửu tộc", nói một cách khác, Tiêu Phàm thiếu chút nữa lại giết chết cả nhà hắn...

Vì sao nói là "lại"?

Bởi vì Tiêu Phàm duy trì loại hành động to gan lớn mật có liên quan tới Trần gia này không chỉ một lần...
Trần Tứ Lục cảm thấy rất khó hiểu, hắn thật không nghĩ ra, vị con rể nhu nhược hay ngại ngùng hướng nội kia, hiện tại sao lại biến thành một kẻ chuyên gây tai hoạ, chuyên gây chuyện thị phi như vậy. Hơn nữa còn toàn là những tai họa cao cấp, vị con rể này đến tột cùng là đã mưu trí, trải qua lịch trình gian nan thế nào mới có thể biến thành kẻ cấp tiến như ngày hôm nay? Trần Tứ Lục thậm chí còn nghĩ, chẳng lẽ chính mình lúc trước kéo dài hôn sự giữa hắn và nữ nhi bốn năm, khiến cho vị con rể này tràn đầy tâm hỏa, chuyện phòng the không được giải tỏa, bởi vậy tính cách sinh ra dị biến...

May mắn là đương kim thái tôn điện hạ nhân hậu, chẳng những không so đo với tội trạng của Tiêu Phàm, ngược lại còn kết giao bằng hữu với hắn. Điều này đối với Trần gia mà nói chính là sau khi kinh hãi là mừng rỡ, Trần Tứ Lục vừa cảm thấy lưu luyến lại cảm thấy hân hoan.

Mắt thấy vị con rể này càng bò càng cao, người quen biết cũng càng ngày càng tôn quý, Trần Tứ Lục cảm thấy có một chuyện không thể kéo dài thêm nữa. Đó chính là hôn sự giữa Tiêu Phàm cùng nữ nhi, thương nhân phải hiểu được thời thế, phải hiểu được cái gì là đầu cơ kiếm lợi. Vấn đề này đã có kinh nghiệm của vị lão tiền bối cách đây ngàn năm để Trần Tứ Lục tham khảo, đó chính là Lã Bất Vi thời Chiến quốc, lão Lã cũng đã từng làm thương nhân, về sau vì sao có thể bay cao đến ngôi vị tướng quốc? Bởi vì hắn đã phát hiện ra một khỏa minh châu bị long đong rất có giá trị, Tần Dị Nhân.

Cũng giống như Trần Tứ Lục phát hiện ra tiềm lực của Tiêu Phàm, đã nếm thử chút tư vị ngon ngọt của chính trị, Trần Tứ Lục cảm thấy, nhân tài như Tiêu Phàm, khi hắn còn chưa đại phóng quang mang, nhất định phải chăm chú nắm hắn trong tay, tương lai mọi người cùng nhau cùng nhau thăng chức rất nhanh, thế nhưng làm thế nào để nắm chặt hắn? Dĩ nhiên chính là việc hôn nhân định ra từ bé giữa hắn cùng nữ nhi, liệu còn có biện pháp nào khác tốt hơn biện pháp này sao? Đây cũng là mục đích mà hôm nay Trần Tứ Lục thi triển triệu hoán thuật đối với Tiêu Phàm.

Thành thân! Phải làm!

Tiêu Phàm vừa tiến vào tiền đường, hai mắt Trần Tứ Lục lập tức sáng ngời, sau đó bật dậy khỏi ghế, động tác của hắn rất chi là nhanh nhẹn, khiến cho Tiêu Phàm có một loại cảm giác hoa mắt. Hắn một lần nữa cảm thấy, nhìn nhạc phụ đại nhân tuy mập mạp, thế nhưng rất có thể là võ lâm cao thủ thâm tàng bất lộ, ít nhất khinh công của hắn cũng không tồi.

Tiêu Phàm nghiêm nghị ôm quyền:
-Nhạc phụ đại nhân,... Mời!

Trần Tứ Lục vô ý thức ôm quyền đáp lễ:
- Mời!... E hèm, đây là loại lễ tiết gì?

- A, thật xấu hổ, tiểu tế đổi loại lễ tiết khác... Tiểu tế thỉnh an nhạc phụ.

- Aha hừm, hiền tế miễn lễ, miễn lễ, đều là người một nhà, không cần khách khí như thế.

Giờ phút này Trần Tứ Lục đứng trước mặt Tiêu Phàm có vẻ khúm núm. Hiện tại Tiêu Phàm sớm đã không phải là đệ tử nông gia nghèo hèn nhìn không thuận mắt như lúc trước nữa, tuy bên ngoài thân phận của hắn cũng không có bất kỳ thay đổi gì, nhưng đích bối cảnh phía sau hắn quả thực có chút lớn dọa người, ít nhất là vị Tào Huyện lệnh cùng hắn tương giao tâm đầu ý hợp, là một ngọn núi cao khiến Trần Tứ Lục chỉ có thể ngước lên. Càng lớn hơn nữa là vị bằng hữu Thái Tôn mà Tiêu Phàm vừa quen biết, đây chính là tôn tử của đương kim hoàng thượng, tương lai sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng Đế Đại Minh đó nha!

Với loại địa vị, thân phận thương nhân đê tiện như Trần Tứ Lục, chưa từng nghĩ tới vị con rể nghèo hèn này có thể làm bằng hữu với người có thể làm hoàng đế Đại Minh trong tương lai? Bối cảnh lớn như thế, làm Trần Tứ Lục khi đối mặt với Tiêu Phàm có cảm giác không yên, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, sợ thiếu cấp bậc lễ nghĩa khiến con rể phản cảm.

Đợi sau khi Tiêu Phàm ngồi xuống, Trần Tứ Lục mới khó khăn ngồi theo, sau đó liền bắt đầu câu chuyện bằng vài lời nói nhảm như "Khí trời hôm nay, ha ha ha"... Người trong nước từ xưa đã thích nói chuyện hàm súc uyển chuyển, không quan tâm tới chính sự là cái gì, chung quy trước tiên là phải nói nhảm một phen, sau đó mới chậm rãi kéo tới chính đề, đây gọi là ý cảnh "giống như ôm tỳ bà", Trần Tứ Lục kinh doanh nhiều năm, tất nhiên là rất am hiểu đạo lý này.

Thế nhưng hôm nay hắn đã đụng phải đối thủ.

Một phen nói nhảm phí hết thời gian hai nén hương mà tựa hồ vẫn còn chưa xong. Không thể tưởng được một người trẻ tuổi như Tiêu Phàm lại có tính nhẫn nại tốt như vậy, Trần Tứ Lục dần dần cảm thấy không thể kiên nhẫn được nữa, đúng là tuổi càng cao càng kém, như "Trâu già tự biết trời chiều ngắn, không cần giơ roi cũng cố cày". Hắn cảm giác thời gian cuối đời của mình không thể lãng phí nói nhảm với một người trẻ tuổi như thế này, luận dương thọ dài ngắn, Trần Tứ Lục hơn phân nửa là sống không thọ bằng Tiêu Phàm, cùng người trẻ tuổi nói nhảm là một chuyện rất không có lời.

Ho hai tiếng, Trần Tứ Lục chậm rãi mở miệng:
- Hiền tế à, ngươi cũng biết hôm nay ta gọi ngươi về làm gì rồi chứ?

Tiêu Phàm ngẩn người, tiếp đó liền minh bạch, vị nhạc phụ đại nhân này hơn phân nửa là muốn đề cập tới chuyện cầu hôn.

Làm sao bây giờ? Đáp ứng không? Mấy ngày trước đây đại nạn tới gần, Trần Oanh Nhi còn khóc lóc bảo mình mau mau chạy trốn, đến nay vẫn còn khiến Tiêu Phàm cảm động, tại niên đại mà địa vị nữ tử rất thấp này, Trần Oanh Nhi còn không tiếc liên lụy tới Trần gia cũng muốn bảo vệ tính mạng mình, có thể làm được loại chuyện này đã rất không dễ rồi, Tiêu Phàm có thể khẳng định, Trần Oanh Nhi là thật tâm yêu mình.

Nhưng mà mình có yêu nàng không?

Cảm động chung quy vẫn chỉ là cảm động, không quan hệ với tình yêu. Tiêu Phàm cần loại tình yêu nam nữ mãnh liệt có thể đem mình đốt thành tro bụi. Thật đáng tiếc, Trần Oanh Nhi không thể cho hắn loại cảm giác này. Chẳng biết tại sao trong đầu Tiêu Phàm chung quy vẫn hiển hiện bộ dáng, khuôn mặt băng lãnh lúc trước của Trần Oanh Nhi, có lẽ đó mới là bộ mặt chân thực của nàng, về sau lại vờ cười nói, chẳng qua là tư tưởng truyền thống của Trần Oanh Nhi đã bị quấy phá, tận lực nịnh nọt phu quân tương lai, nàng đem chính bộ mặt đạm mạc cô tuyệt của mình ẩn dấu sâu đi, nhưng... Như vậy có thể che dấu bao lâu? Vợ chồng ở cùng một chỗ, sống cùng nhau cả đời, một nữ nhân có năng lực thiên đại, liệu nàng có thể diễn trò cả đời không? Tương lai lúc tính cách không hợp thì phải làm sao? Bỏ nàng? Cùng với việc phản bội trong tương lai, không bằng đoạn tuyệt hôn nhân ngay hôm nay.

Tại phương diện tình yêu, Tiêu Phàm có tính kiên trì của chính mình, không phải chuyện hắn muốn, hắn sẽ không gượng ép. Nhân sinh trên đời, nếu như ngay cả tình cảm của mình còn không thể làm chủ, như vậy sống có phải là quá đáng buồn rồi hay không?

Cự tuyệt thôi. Tiêu Phàm âm thầm hạ quyết định, hắn vì chân tình của Trần Oanh Nhi mà cảm động, thế nhưng cảm động cùng tình yêu phải tách ra, hai thứ nếu như trộn lẫn, tương lai cả hai đều đau khổ. Nhưng mà cự tuyệt nhất định phải uyển chuyển một chút, dù sao Trần gia cũng đã nuôi mình bốn năm, đây chính là ân tình.

- Hiền tế! Ngươi làm sao vậy?
Thấy Tiêu Phàm thật lâu không nói lời nào, ánh mắt trống rỗng ngồi đó, Trần Tứ Lục có phần nóng nảy.

- A, không có gì... Không biết hôm nay ngài gọi ta tới là có chuyện gì phân phó?
Thái độ của Tiêu Phàm vẫn kính cẩn như cũ.

- Khụ, hiền tế à, ngươi cùng Oanh nhi từ nhỏ..

- Nhạc phụ đại nhân, tháng này đã tính ra lãi ròng của Túy Tiên lâu rồi. Ha ha, chỉ trong một tháng buôn bán lời tới ngàn lượng bạc, chúc mừng nhạc phụ đại nhân tài phú cuồn cuộn...

- A? Vậy sao? Cái này thật đúng là tin tốt, ha ha.. E hèm, nói chính sự, ngươi cùng Oanh nhi...

- Nhạc phụ đại nhân, nghe nói trong đầm tại Tiền viện có nuôi rất nhiều ba ba, khi nào chúng ta bắt vài con lên nấu ăn, ba ba bổ thận, còn có thể tráng dương, nhạc phụ đại nhân ăn vào nhất định sẽ hùng phong trường tồn, kim thương bất khuất...

- A? Cái này... Đã lâu ta không thử món này, ngươi là người trẻ tuổi, ngược lại có thể ăn nhiều một chút... E hèm, nói chính sự, ngươi cùng Oanh nhi...

- Nhạc phụ đại nhân, con chó cái của lão Thái tại Túy Tiên lâu đã mang thai, con chó này đã mười mấy tuổi rồi, hôm nay không ngờ lại như cây khô gặp mùa xuân, cây vạn tuế ra hoa, thật sự là đáng mừng...

Trần Tứ Lục rốt cục nổi giận:
- Ta đang nói chính sự với ngươi, ngươi đề cập tới con chó cái với ta làm gì? Nó mang thai cũng không phải do ta xxx, liên quan gì tới ta?

Tiêu Phàm im bặt, sau nửa ngày mới phi thường thành khẩn nói:
- Tiểu tế chẳng qua chỉ thuận miệng đề cập mà thôi, không ngờ nhạc phụ đại nhân chỉ vì chuyện con chó cái mang thai mà phản ứng lớn như vậy. Tiểu tế dám thề với trời, chó cái mang thai, tiểu tế tuyệt không có hoài nghi có quan hệ với nhạc phụ đại nhân, tiểu tế rất tin tưởng nhân phẩm của nhạc phụ đại nhân...

Lời này nghe sao có chút không được tự nhiên? ^^

Trần Tứ Lục há to miệng, sau nửa ngày cũng nói không ra lời, thế cho nên lão hầm hừ nói:
- Không vòng vo với ngươi nữa, ta đã quyết định, việc hôn nhân của ngươi cùng với Oanh nhi có thể tiến hành rồi. Ta đã hỏi qua tiên sinh trong thành, mồng tám đầu tháng sau là ngày hoàng đạo, thích hợp làm hôn sự. Tháng sau các ngươi thành hôn đi...

Trần Tứ Lục hùng hồn tuyên bố quyết định, thấy Tiêu Phàm ngồi yên không nói gì, lão lại lập tức có chút chột dạ. Hiện tại vị con rể này không như trước nữa, đã không phải là uất ức cô gia mà mình có thể vênh mặt hất hàm sai khiến.

- Ngươi... Ngươi cảm thấy quyết định của ta như thế nào? Nói nói ý nghĩ của ngươi đi.
Trần Tứ Lục cẩn thận từng ly từng tí, trong giọng nói thậm chí còn có vài phần cầu khẩn.

Tiêu Phàm còn đang trầm mặc.

Trần Tứ Lục khó nhọc nói:
- Thật ra... Hai mươi ba tháng sau cũng là ngày hoàng đạo, nếu không, hai ngày này, ngươi cứ chọn một ngày đi?

Tiêu Phàm vẫn trầm mặc.

Trần Tứ Lục bắt đầu dụ khị:
- Oanh nhi gả cho ngươi, của hồi môn thật ra rất nhiều đó, trong đó còn có một nửa Túy Tiên lâu nữa, sau này cả Trần gia đều phải nhờ ngươi quản lý nữa...

Tiêu Phàm vẫn không nói lời nào, phảng phất như biến thành tượng gỗ vậy.

Trần Tứ Lục nóng nảy:
- Có được hay không ngươi rốt cục cũng phải nói một lời chứ! Vẫn không nhúc nhích, giả bộ không nói gì là sao?

Thật lâu sau, Tiêu Phàm rốt cục thở dài, thần sắc trở nên vô cùng hiu quạnh, cùng với ngữ khí vô hạn u oán, ung dung thở dài nói:
- Hung Nô không diệt, há có thể đề cập tới việc lập gia...

Trần Tứ Lục tức giận nói:
- Ngươi tạm thời không cần đem Hung Nô gán vào chuyện này!Hung Nô giờ người ta gọi là Thát tử! Chiếu theo tình hình này, Thát tử trên dưới một trăm năm cũng không diệt được, ngươi định đời này không thành hôn à?

Tiêu Phàm tiếp tục thở dài:
- Người trẻ tuổi hẳn là nên dốc lòng cho sự nghiệp...

- Ngươi... Sự nghiệp của ngươi đều là Trần gia, thành thân cùng Oanh nhi, cũng không có chậm trễ sự nghiệp của ngươi!

- Ta còn đang trưởng thành, thành thân quá sớm, sẽ không tốt đối với sự phát dục của thân thể...

Trần Tứ Lục câm nín:
-...

...

...

Việc thành thân tan rã trong không khí không vui, Tiêu Phàm lại quay trở lại Túy Tiên lâu.

Sau bức bình phong Sơn Thủy trong tiền đường Trần phủ, một đạo lệ ảnh lả lướt lặng lẽ xuất hiện, kèm theo tiếng khóc rất nhỏ, lặng lẽ quanh quất trong tiền đường u tĩnh. Trần Tứ Lục cũng không quay đầu lại, sắc mặt của lão lạnh như băng, tựa hồ như có thể cạo xuống một tầng băng mỏng, hai mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiêu Phàm đang biến mất tại đại môn.

- Oanh nhi, Tiêu Phàm này, Trần gia ta e là không giữ được rồi.

Sau lưng Trần Tứ Lục, Trần Oanh Nhi nắm chặt song quyền đến phát run, trong đôi mắt mĩ lệ tràn đầy vẻ ai oán, nước mắt tuôn rơi theo khuôn mặt đẹp, lưu lại trên hai bên má, hàm răng nàng cắt chặt môi dưới, một dòng máu đỏ tươi đập vào mắt, chậm rãi chảy xuống khóe miệng, tinh mặn mà khổ sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.