Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa

Quyển 2 - Chương 1: Bệnh nặng




Huyện Đạo An là một huyện nghèo khó của địa khu Vĩnh Lâm.

Vĩnh Lâm xưa nay đã được coi là một địa khu nghèo của tỉnh Tương, huyện An Đạo lại là huyện nghèo nhất của Vĩnh Lâm. Trong huyện không có đường quốc lộ. Mấy năm trước, một vài người dân không chịu nổi hoàn cảnh quê hương như vậy, liền tổ chức đào đất xây đường, người có tiền góp tiền, người có sức góp sức, xây lên một con đường khang trang.

Nhưng do kết cấu và chất lượng rất thấp nên đến mùa mưa con đường đã bị phá hỏng.

Bình thường không có tuyến xe bus nào chạy quaphần lớn là đi bộ, một vài thanh niên đi làm nơi khác khi về quê thường lười nhác, ngồi xe ôm hơn mười phút là có thể về tới thôn.

Thôi Hồng Anh trước giờ tiếc tiền không dám đi xe ôm, tiền xe về nhà đã bảy tám chục đồng. Nhưng hôm nay còn đồ đạc, còn cả Lập Thu nữa, cô nghĩ bụng gọi một chiếc xe, hai người đi chung, mất có bốn đồng đã về đến nhà rồi.

Ăn cơm trưa xong hai người mới về nhà.

Lúc Lập Thu xuống xe, nói với Hồng Anh :
- Cảm ơn cậu, thật ngại quá, bắt cậu mua vé xe cho mình, tối qua nhà mình ăn cơm đi !

Thôi Hồng Anh bất giác không nỡ để cô ấy trả tiền xe ôm, nên lại tự mình trả, hai người tạm chia tay ở đầu thôn.

Mấy bác và mẹ của Thôi Hồng Anh đang nói chuyện ở cửa nhà, mẹ Thôi Hồng Anh nói :
- Nhanh thế, đã đến trưa rồi, suốt ngày ăn với ngủ chả còn việc gì để làm.

Vốn định đi về nhà nấu cơm, bác của Thôi Hồng Anh dít một hơi thuốc lá, nhìn về phía Thôi Hồng Anh đang bịch lớn bịch bé bước đến, nói :
- Con nhà ai xinh xắn vậy, chắc không phải người trong thôn mình rồi !

Một người hàng xóm khác cũng nhìn một thoáng rồi nói :
- Chắc con dâu nhà ai mới trên thành phố về, đang tìm nhà chồng đây.

Hai người đang nói, bác cả Thôi Hồng Anh ngắt lời :
- Chắc chỉ có con bé Lập Thu thôi, còn đứa nào diêm dúa như nó nữa.

- Xem ra không phải, Lập Thu đâu có xinh đẹp như vậy? Hơn nữa Lập Thu thấp lắm, làm sao mà cao như vậy được.

Mẹ Hồng Anh nhìn mãi nhưng vẫn không nhận ra Thôi Hồng Anh.

Em trai Thôi Hồng Anh đang học bài trong nhà, bước ra ngoài nói với mẹ :
- Mẹ à, con đói lắm rồi.

Mẹ nó nghe vậy, quát :
- Bố còn chưa về, con vội gì chứ?

Bác gái nói :
- Cả sáng nay con chim khách cứ hót mãi, phải chăng hôm nay có khách quí đến nhà?

- Chị đừng có nằm mơ giữa ban ngày, khách nào muốn đến cái chốn này? Trừ khi Đằng Phi trở về.

- Ôi, thằng Đằng Phi này đúng là một người làm quan cả họ được nhờ. Bây giờ đến cả Trưởng thôn cũng không dám làm khó nhà ta.

Bác hàng xóm liền hỏi :
- Quế Hoa này, khi nào nhà cô làm cỗ đính ước cho Hồng Anh với Đằng Phi thế?

- Chuyện này là tùy ở chúng nó, chúng tôi sao bắt ép được.
Mẹ Hồng Anh chưa nói hết, đã nghe thấy tiếng thằng út la to như thấy người ngoài hành tinh :
- Chị cả, mẹ ơi chị về rồi !

Sau đó nó ba chân bốn cẳng chạy ra cổng.

- Chị về rồi, còn phát tài nữa này !
Nó nhìn thấy bao nhiều quà Thôi Hồng Anh đem về, mắt hấp ha hấp háy. Thôi Hồng Anh cười tươi, nói :
- Mau giúp chị mang vào nhà, mỏi hết cả tay rồi đây.

- Chị, chị xinh thật đấy.
Thằng út đi đằng sau, cứ xuýt xoa ngắm nghía chị nó, thốt lên như vậy. Thôi Hồng Anh như mở cờ trong lòng, nhưng nghiêm mặt quát :
- Trẻ con biết cái gì, đi nhanh lên.

Hai người đến cửa nhà, vừa mới thấy Thôi Hồng Anh chào, mấy bác tíu cả lên, nhìn thấy Thôi Hồng Anh, ngây người ra. Đây là Hồng Anh á?

Xinh đẹp như vậy, mấy bác gái thật không thể nhận ra. Hồng Anh nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, bất giác mặt đỏ lựng cả lên.

- Xinh thế cơ đấy, chà chà !
Mấy người cứ xuýt xoa, vây lấy Thôi Hồng Anh ngắm qua ngắm lại, nhìn lên nhìn xuống, vừa thích thú vừa thèm thuồng, mới có vài tháng đã xinh như diễn viên điện ảnh rồi.

May mà Thôi Hồng Anh có đem về một ít kẹo, nhưng vẫn không ngừng được mấy miệng khen lấy khen để của mọi người.

Bác gái nói :
- Hồng Anh à, giờ chả ai nhận ra nữa, vừa nãy còn đoán con dâu nhà ai từ thành phố mới về cơ.

Nghe vậy, Thôi Hồng Anh vui lắm, cười rất tươi.

Mẹ Hồng Anh thấy con gái trở về, tức tốc chạy vào bếp nấu cơm.

Bác cả thấy vậy cười ha hả :
- Hồng Anh nhà ta thắng trận trở về, hôm nay bác không về nhà nữa, ăn chực ở đây một bữa, xem nào, còn có cả hai bình rượu ngon nữa đây, tý phải làm vài chén mới được.

Bác cả cầm một bình rượu Đông an đấu lên xem một hồi lâu, như không nỡ rời tay.

Rượu Đông an đấu xưa nay nổi tiếng với “đông an mao đài”, có đủ ba đặc vị thuần, ngọt và thơm. Độ cồn thấp, uống vào ngọt mát, vị ngon vô cùng; cái vị thuần khiết và thơm ngọt này rất dễ uống; uống thì thấy nhẹ dịu, sau mới thấy rượu ngấm rất nồng.

Loại này khác xa với loại rượu nhà mình vẫn nấu, mẹ Hồng Anh nhìn thấy vẻ mặt của bác cả, tuy không thích nhưng vẫn vừa cười vừa nói
- Anh đừng cứ đứng đấy mà ngắm nữa, đợi tý rồi bố nó về, hai an hem tha hồ mà chén anh chén em nhé !

Nghe em dâu nói vậy, bác cả cười vang, trong lòng nghĩ thầm, “ con bé Hồng Anh này từ nhỏ đã hơn người, hiểu biết lại rất thông minh, còn biết lẽ phép với mọi người.

Lúc mẹ đang lúi húi nấu nướng, Hồng An xuống bếp phụ mẹ dọn cơm. Mẹ nhìn bộ quần áo của Hồng Anh và nói :
- Hồng Anh, giờ khá giả rồi, nhưng cũng phải tiết kiệm con ạ, đừng có tiêu xài phung phí. Tiền học kì sau của em con còn chưa biết xoay ở đâu đấy.

Thôi Hồng Anh liền rút 2000 đồng từ trong túi ra :
- Mẹ à, con biết mà, đây mẹ cầm lấy lo tiền học cho em nhé !

Thấy vậy, mẹ Hồng Anh ngây cả người ra. Mãi một lúc sau, cũng không thốt lên lời.
- Con lấy đâu ra ngần ấy tiền vậy. Bố với mẹ quần quần cả năm trời mới kiếm được một hai ngàn như thế.

Thôi Hồng Anh nói khẽ :
- Đây là tiền lương ông chủ ứng trước cho con.

Ở đâu ra ông chủ nào hào phóng như vậy? cứ vung tay là từng nghìn từng nghìn một. Mẹ Hồng Anh nhìn chằm chằm vào con gái hỏi :
- Tiền này không phải do con bậy bạ mà có đấy chứ?

- Mẹ này –
Thôi Hồng Anh dậm dậm chân
Mẹ nghĩ gì vậy? Trời ạ !
Cô đang giải thích thì bên ngoài có tiếng bố về.

Đến giờ cơm, bác cả chỉ chăm chăm hai bình rượu, bố Hồng Anh ngắm nhìn đứa con xinh xắn của mình, không hề nghĩ như mẹ Hồng Anh. Rồi còn thấy túi lớn túi nhỏ cô đem về, ông cảm thấy không phí hoài công sức mấy năm vất vả, giờ được nở mày nợ mặt rồi.

Nhưng nghĩ đến đứa thứ hai không được đi học nửa năm rồi, ông lại tự trách mình. Hôm nay có rượu ngon, ông cũng muốn vui vẻ uống vài chén.

Sau khi thấy các món đều đã đặt trên bàn, bố nói :
- Hồng Anh, nghe nói con mang về hai bình rượu ngon, mang ra đây uống với bác cả nào.

- Để con đi lấy !
Thôi Hồng Anh chạy vào phòng trong, mang ra một bình Đông an đấu. Vừa đi ra vừa tháo bỏ giấy gói. Nhưng đột nhiên cô trợn tròn mắt.

Tiền, bên trong không phải rượu mà toàn là tiền.

Chuyện gì thế này? Thôi Hồng Anh cứ đứng ngây người ở đấy, mãi vẫn chưa hiểu nguyên nhân vì sao.

Bác cả bên ngoài giục :
- Cháu gái à, tiếc gì chứ, đứng đấy làm gì thế?

Bố Hồng Anh cũng quát :
- Con bé đầu đất kia, làm gì đấy hả?

Thôi Hồng Anh cuống cả lên, nhìn bố kêu lên một tiếng :
- Ba !

Bố Hồng Anh nhìn thấy tiền bên trong, cũng trợn tròn mắt :
- Cái này…. ở đâu ra?

- Con không biết.
Thôi Hồng Anh đầu óc rối tung, đây chắc chắn là quà người ra biếu Bí Thư Trương. Phải làm sao bây giờ? Trong gói này chí ít cũng phải bốn mươi, năm mươi nghìn đồng. Một cái gói dày cộp, đúng là cũng chẳng ai chú ý.

Bác cả chờ mãi không thấy mang rượu ra, thở dài lắc đầu bỏ về.

Rốt cuộc cũng chả phải con gái mình, đến cả bác nó còn tiếc.

Thôi Hồng Anh mở nốt bình rượu kia, những bên trong cũng như vậy, toàn tiền là tiền. Người tặng quà thật rất cẩn thận, bên trong còn để ít đồ nặng, khiến lúc cầm không thể phát hiện.

Nhìn số tiền lớn như vậy, hai cha con lúng túng không biết làm sao

Cả chiều, trừ thằng út ra, cả ba người trong nhà cứ sốt sắng đứng ngồi không yên, cả đời này chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy?

Bố mẹ hỏi Thôi Hồng Anh, tiền này ở đâu ra? Thôi Hồng Anh đành phải kể đầu đuôi cho bố mẹ nghe, rằng mình làm công cho nhà một cán bộ ở thành phố, công việc cũng chỉ có quét dọn vệ sinh, giặt quần áo… Cô không dám nói mình làm “bảo mẫu”, vì hai chữ này có ý nghĩa xấu, sợ bố mẹ hiểu lầm.

Mấy thứ này đều do ông chủ không dùng, nên cho mình mang về, không ngờ sự việc lại thành ra như vậy.

Bố Hồng Anh nói :
- Tay cán bộ này chắc cũng không tốt đẹp gì, nếu không làm gì có người biếu nhiều tiền như vậy?

Thôi Hồng Anh nhất quyết giải thích nhưng bố mẹ không nghe. Thôi Hồng Anh không kìm được tức giận nói :
- Không tin bố mẹ cứ hỏi anh họ đi, anh ấy biết đấy.

Xảy ra cơ sự này, cô không dám nói ra ông chủ mình là Bí thư Trương làm ở Thành ủy, có nói ra bố mẹ cũng không hiểu cho.

Nhưng số tiền này sẽ giải quyết như thế nào? Tới tám mươi nghìn đồng lận. Để bố mẹ giữ thì hai người cũng không dám. Bố Hồng Anh nói nên báo rồi giao cho cảnh sát. Mẹ nói không nên giao nộp tất cả, nên giữ lại một ít.

Hai người đang bàn bạc xem xử lý số tiền này thế nào, Thôi Hồng Anh đột nhiên bác lại :
- Không được, tuyệt đối không được, số tiền này không ai được phép động vào.

- Vậy làm thế nào đây bây giờ?

- Con sẽ gọi điện hỏi anh họ, anh ấy là thư ký cơ quan nhà nước, chắc chắn có kinh nghiệm.

- Được! Vậy cứ cất số tiền này đã, đợi con hỏi Đằng Phi xong rồi tình tiếp.

Thế là hai vợ chồng gói số tiền lại, giấu vào hòm dưới gầm giường.

Cả đêm, hai vợ chồng cứ lo lắng về số tiền ở dưới gầm giường, không dám ngủ.

Mẹ Hồng Anh trằn trọc không ngủ được, nói :
- Bố nó này, ông nói xem cái Hồng Anh có bậy bạ gì bên ngoài không? Tôi thấy có mấy tháng mà nó phát tài rồi. Hôm nay nó còn đưa tôi hai nghìn đồng, nói là tiền ông chủ trả cho. Ông nghĩ xem, có ông chủ nào lại hào phóng như vậy chứ? Chẳng lẽ lại là ….

Chợt nhớ tới chuyện bà vẫn nghe kể về mấy cô gái có chút nhan sắc làm vợ bé cho người ta, lòng bà rối như tơ vò. Hồng Anh lẽ nào lại đổ đốn như thế? Nó vẫn còn chưa học xong mà !

- Đừng nói vớ vẩn, bà là mẹ nó, còn không hiểu nó ư? Bố Hồng Anh quạu lại.

- Nhưng mà, tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi. Ông xem cách nó ăn mặc có giống người ở đây đâu. Tôi chỉ sợ người ta đồn này đồn nọ.

Bố Hồng Anh bác lại :
- Chính bà mới là người nghĩ vớ vẩn ấy! Đến con gái mình cũng không tin, còn có Đằng Phi ở đó nữa mà, có chuyện gì mà nó không biết sao?

Nghe ông nói vậy, mẹ Hồng Anh không nói nữa, nhưng trong lòng vẫn như lửa đốt không sao ngủ được.

Thôi Hồng Anh cũng trằn trọc không yên, thầm nghĩ phải nhanh chóng báo cho Bí thư Trương, nhất quyết không để xảy ra chuyện gì. Trời ạ, biết thế này đã không mang hai bình rượu đó về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.