Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa

Quyển 1 - Chương 47: Ly khai Vân Đình




Trò chuyện sau đó, Hoàng biết nhà của Tiêu Lệ vốn có tiền sử mắc bệnh ung thư tụy, và bản thân cô cũng vậy - một trong mười chứng bệnh ung thư trên trần gian cho tới giờ vẫn gần như không có cách chữa trị. Ở trên trần đã như vậy, dưới địa ngục tầng mười chín vốn là nơi có nền khoa học kỹ thuật chậm tiến thì lại càng nan giải hơn, thậm chí không phải cứ có tiền là giải quyết được.

Thì ra Tiêu Lệ vốn đã bị ung thư tụy từ khi còn sống. Sau khi trở thành quỷ sai, do được tiếp nhận Chén Thánh, khả năng đề kháng của bản thân cũng cao hơn vì thế một thời gian đầu chưa bị phát bệnh. Thế nhưng tránh trời không khỏi nắng, một hôm cô thấy trong người khó ở, và sau khi đi khám...thế là bây giờ đây sự sống của Tiêu Lệ chỉ còn tính bằng ngày. 

...Thật ra vẫn còn một cách giải quyết, song nó so với lên trời cũng chẳng khác là bao, giấc mơ khó thành hiện thực. Đó là khi Tiêu Lệ bắt buộc phải bay sang thành phố Cassano, một trong ba thủ phủ phồn vinh nhất của Đảng Cầm Quyền, cách đây gần nửa vòng trái đất, nơi hiếm hoi có đủ trang thiết bị và đội ngũ bác sĩ đủ kinh nghiệm để tiến hành phẫu thuật, kèm theo đó là gần hai trăm năm mươi triệu $ âm phủ làm lệ phí ( đã tính cả chi phí đi lại)

Điều này đối với một quỷ sai vừa chân ướt chân ráo hành nghề như Tiêu Lệ thì chẳng khác nào chuyện trên trời. Một triệu cũng là cả vấn đề - đừng nói là hai trăm năm mươi triệu! Chính vì thế, khi nhận kết quả khám, cô đã gần như hoàn toàn suy sụp. 

Ở đâu cũng vậy, tiền mặc dù chỉ là vật ngoài thân..song con người ta không thể sống mà không - có - tiền.

---------------------------







Ngày cuối cùng, hạn cuối chốt đăng ký tham dự Đại hội Danh Ác. 

Quán Bar O'nel.

Hoàng mặc áo da, quần bò, mặt mày bặm trợn ngồi tại nơi quen thuộc của hắn, góc phải cạnh quầy rượu. Vẫn như mọi khi, trừ những người quen thuộc với hắn ra, không ai dám bén mảng gần nơi hắn ngồi cả.

Hoàng tự rót tự uống đã được hai tiếng đồng hồ rồi. Thi thoảng cũng có mấy em chân dài đi tới ngỏ ý muốn cùng ngồi rót rượu, cũng chẳng phải ai xa lạ, đều là thuộc hạ dưới quyền của hắn, song Hoàng đều lịch sự đuổi khéo. Hôm nay hắn thích ngồi một mình hơn. 

Từ trước khi đi làm nhiệm vụ "Ngôi nhà số mười ba", Hoàng đã giao việc tuyển quân lại cho Tiêu Lệ và Sajin, hiện giờ nhân số của quán bar cũng khá ổn định, khoảng hai lăm tới ba mươi người. Bốn mươi người là số lượng tư quân( đàn em) dưới trướng được cho phép đối với cấp bậc Hồng Côn. Những người này chủ yếu tuyển chọn trong lực lượng thành viên dự bị. Mỗi ngày trung bình đều có khoảng mười lăm đến hai mươi quỷ sai mới nhậm chức tại thị trấn Một Sừng, số thành viên dự bị có thể nói chiếm con số không hề nhỏ và rất dồi dào. Chính Tiêu Lệ trước khi quen Hoàng trong chiến dịch cuộn băng bị ma ám cũng là một quỷ sai dự bị, sau đó chính hắn đã cất nhắc cô lên chính thức.

Thật sự mà nói, một trong những việc đầu tiên mà Hoàng làm được và cảm thấy tâm đắc đó chính là quyết định bổ nhiệm Tiêu Lệ. Hoàng không thể không thừa nhận, cô gái xấu xí này tuy không có vẻ ưa nhìn của mấy em hot girl chân dài, song bù lại là thiên phú trời sinh về quản lý và tổ chức. Mọi việc trong quán bar qua tay Tiêu Lệ đều suôn sẻ, đâu ra đấy. Điều này thì dù có mấy đứa Sajin cũng chẳng thể làm được. 

Thế nhưng mà...

Đặt ly rượu xuống bàn, Hoàng mơ hồ nhận thấy một bóng người vừa ngồi xuống bên cạnh thì nói: 

- ..Xin lỗi, nhưng tôi muốn ngồi một mình. Cảm phiền...

- ....Anh xấu trai, cả em cũng đuổi à?

- Chingna à ? 

Hoàng ghé mắt nhìn lên. Hóa ra là Chingna, cô gái giả trai con nhà khá giả bỏ đi bụi, đã ở nhờ chỗ hắn hai hôm nay. Hôm nay Chingna đầu chít khăn phạ - phe, đuôi áo thêu nhiều hoa văn sặc sỡ, trên đính xâu tiền bạc, ăn mặc y chang như khi hai người lần đầu gặp mặt ở quán bar O'nel, khi tụi Kỵ An đến phá. Nhớ đến dáng vẻ ngạo mạn cùng trò mèo mà cô gái này ngày hôm đó dùng để lừa Kỵ An, Hoàng chợt nhếch môi cười.

- ..Ngồi đi. 

Chingna ngồi xuống, gọi đồ uống, thấy hắn nhìn mình cười nhạt thì hỏi.

- Cười cái gì thế, anh xấu trai? 

- ....Giờ nghĩ lại, thấy em cũng bạo gớm. Có mấy mống mà cũng dám thách đấu tất cả người trong quán lúc ấy. Sao em không tưởng tượng xem, nếu Kỵ An nó không đồng ý chơi cái trò mèo đó với em mà muốn giải quyết bằng nắm đấm thì sao? Lúc ấy thì quỳ xuống dập đầu xin lỗi à?

- Hừm...đã quyết là làm luôn, nghĩ trước nghĩ sau...em không thích. Chingna hỉnh mũi: -...Mà mấy tên đó nhìn qua là biết toàn lũ não teo tứ chi phát triển rồi.

-Ha ha, chỉ là trò vặt vãnh thôi, anh xấu trai. Bình thường, một thanh sắt dài tầm như vậy sẽ chịu ảnh hưởng lớn từ trọng lực, phần giữa cũng là trung tâm nơi chịu lực nhiều nhất luôn có xu hướng võng xuống. Chỉ cần tác dụng một lực nhỏ như con kiến là đủ "bẻ" nó cong lại rồi. Mặc dù lý thuyết đơn giản song không phải ai cũng dễ dàng dám kê nó lên cổ họng để “thử”, nhất là khi em đã cố tình gia công thêm vẻ bề ngoài cho nó, sao cho thêm phần “nguy hiểm”. Her her, thấy được chứ hả?

- Còn hai đầu vót nhọn đó, kê vào cổ họng thật sự không sao…chứ?

- A ha ha…chỉ để dọa người nhát gan thôi. Chingna vẫy vẫy tay: - ..Tiểu xảo đó mà. Nếu để ý thì thấy phần đầu cũng đâu nhọn cho lắm. 

-…Oh….Hoàng gật gù, sau đó chợt nhớ đến chuyện gì, thở dài: - Quên mất, chuyện ngày hôm qua, con bé nhà tôi đã quá tay…anh thay mặt nó xin lỗi em. Theo như lời con bé kể lại thì may là chưa có ai thiệt mạng..song mọi chi phí chữa trị anh sẽ lo.

-À, chuyện đó à. Em biết rồi. Có gì đâu mà phải xin lỗi…Chingna phẩy phẩy tay: -..Nếu không có con bé đó, chắc em đã chẳng còn ngồi ở đây chém gió với anh. Không sao đâu.

-..Không được. Hoàng sầm mặt, hắn thò tay ra đằng sau túi quần, lấy ra cái ví da. Hắn cũng không nhìn vào bên trong mà trực tiếp rút hết tất cả những gì ở trỏng, dúi vào tay Chingna:

-Cái gì thế? Chingna nhìn đám giấy tiền trong lòng bàn tay, hàng lông mày dài hơi nhếch lên.

-Tiền bồi thường. Chỉ có khoảng năm trăm ngàn thôi, gọi là tiền thuốc thang cho các cậu ấy, thay lời xin lỗi. Hoàng nói. Thật lòng mà nói, chỗ này là tất cả những gì hắn có trên người hiện giờ: -..Em cầm lấy, thông cảm, anh giờ chỉ có thế. Không cầm là không nể mặt anh.

Chingna nhìn hắn cười cười, lơ đãng lấy chiếc cốc đè lên giữ xấp tiền trên mặt bàn: - …Được, vậy thì em nhận. Cám ơn nhé, anh xấu trai.

-…Có thể bỏ ba từ phía cuối đi được không? 

- Hehehe…Chingna ôm bụng cười: -..Không hiểu sao, tự nhiên thích gọi thế á. Tất nhiên bỏ thì vẫn được, nếu như anh có “cái gì đó” trao đổi, mà tiên quyết là phải khiến em hài lòng. Mà nè, nghĩ cũng kỳ, anh xuống địa ngục tầng mười chín là vì mắc tội gì trên trần gian vậy?

-…Nói ra có lẽ em không tin. Hoàng thở dài: -…Anh trở thành quỷ sai hoàn toàn là một điều bất đắc dĩ…người ta đã nhầm lẫn tên anh ở sổ tử, và thế là anh đã phải trở thành quỷ sai như một biện pháp chữa cháy, nếu không muốn phải xuống một trong mười bảy tầng địa ngục như bao kẻ cùng hung cực ác khác để chịu đọa đày. Đã thế còn không chịu lấy cái cớ gì hay ho, lại đi lấy cớ hồi còn nhỏ..bỏ mứa cơm để hợp thức hóa sự tắc trách của mình, thế có bực không chứ!

Chingna lại được một phen ôm bụng cười:

-..Hay thật đấy. Không phải chém gió chứ? Nghe hài quá đi/

-..Hmm..mặc dù không giống như em tưởng tượng..song cũng không khác là mấy. Chingna ho mấy tiếng, kiềm chế cơn buồn cười của mình rồi nói: - …Em cũng đoán việc một người như anh trở thành quỷ sai có lẽ là có khúc mắc chi đó…hay nói cách khác, anh không giống đại đa số những kẻ khác, vì từng phạm tội khi còn sống trên trần gian mà phải xuống đây chịu đày, tìm kiếm cơ hội lên thiên đàng. Hóa ra là thật.

-Sao em lại nghĩ vậy? Hoàng khó hiểu hỏi.

-...Linh cảm thôi. Chingna gục đầu xuống áp mặt sát bàn. Điều này khiến vòng một của cô bị ép bẹp, song chúng tuy bị đối xử bất công nhưng vẫn kiêu hãnh ngẩng cao đầu, phập phồng theo hơi thở chủ nhân.

- ...Một người từ hồi còn bé tí đã bất chấp nguy hiểm đánh nhau với bọn bắt cóc...hành động đó ngay cả người lớn cũng ít ai dám làm. Không phải anh đã kể tối đó có rất nhiều thanh niên trai tráng ở đó sao, tại sao không ai dám xung phong? Người như vậy sao có thể là người xấu được...mặc dù quả thật, ấn tượng của em với anh lúc mới gặp lần đầu thật không tốt đẹp gì, anh xấu trai ạ. Anh vẫn còn nhớ lần đó sàm sỡ người ta chứ? Lúc đó em nghĩ anh quả thực là một gã lưu manh có hạng, chỉ giỏi thừa cơ lợi dụng mà giở trò háo sắc.

-..Lúc đầu gặp anh, em vốn nghĩ đây chính là gương mặt của ác quỷ, chắc ai khi mới tiếp xúc với anh đều thấy vậy, đúng không? Tác động của anh với người ngoài hoàn toàn trái ngược với con người thật của anh. Có tiếp xúc thì mới biết, rõ ràng anh không phải ác quỷ hay kẻ tàn bạo, có lẽ việc anh nên làm nhất bây giờ là làm sao để tránh cho mọi người hiểu lầm....

- Ha ha... 

- Em nói sai ư? 

-...Không gần là như vậy..Hoàng cười: - Là người tốt hay người xấu...điều đó chính anh cũng không dám chắc nữa. Nhưng có một điều chắc chắn, từ khi trở thành quỷ sai, anh đã giết không ít người, điều mà khi còn sống trên trần gian, anh chưa bao giờ nghĩ tới chứ đừng nói là làm. Tay đã nhúng chàm, vĩnh viễn chẳng thể rửa sạch. Ha ha, nói gương mặt này phù hợp với anh cũng không sai...vì dù gì anh cũng đã quen với nó từ nhỏ rồi. Ngay cả khi giận dữ, vui buồn thậm chí là bị ốm..gương mặt của anh cũng chẳng có nhiều thay đổi, và đều khiến những ai nhìn vào sợ chết khiếp...những chuyện như thế, anh đã quá quen rồi. 

-...Vậy, tại sao em lại trở thành quỷ sai ? 

Chingna hơi lắc đầu, hai mắt xa xăm nhìn ánh đèn bar chớp nháy liên hồi.

-...Cũng đặc biệt như anh vậy... không giấu anh, ba em là một tài phiệt có tiếng tại địa ngục tầng mười chín. Ông ta có tiền, rất nhiều tiền, và có quan hệ tốt với một số thiên sứ trên thiên đàng. Trong khi đó, em, cô con gái độc nhất của ông ta khi lên mười tám tuổi lại xui xẻo tử vong vì một tai nạn...khi biết tin đó, ông ấy đã làm hết những gì có thể để chuộc em xuống đây, trở thành quỷ sai, và tương lai là kế thừa tất cả gia tài..khi ông ấy chán nơi này và muốn kiếm một chỗ dưỡng già trên thiên đàng.

-..Chà, liệu bây giờ có nên bắt cóc em rồi đòi tiền chuộc không nhỉ, và đòi bao nhiêu là vừa, hả nàng tiểu thư đi bụi? Hoàng cười nói: - Vậy rốt cuộc vì sao em lại bỏ nhà đi bụi? Muốn tìm cảm giác lạ à?

-....He he...Chingna cũng cười, song nụ cười mang vẻ sầu muộn: -....Hết rồi, ngày hôm nay em sẽ trở về. Ừm, hôm nay em tới là để nói lời từ biệt với anh và mọi người. Cám ơn anh, hai ngày qua em thấy thật sự thoải mái, thị trấn này thật tuyệt vời. 

- Hả? Hoàng nghe vậy thì nhíu mày: - Về? Có phải là bị mấy người kia ép buộc không?

- Không phải...dù sớm dù muộn, em cũng sẽ phải trở về. Chingna lắc đầu: - Chỉ tiếc rằng, mục tiêu của chuyến đi này đã thất bại hoàn toàn. Em phải trở về thôi, thời gian của em dành cho nó đã hết rồi. 

- Mục đích...là gì? Hoàng nhíu mày, hắn như nhớ ra điều gì: - Chẳng lẽ...em thật sự vẫn muốn tìm...

- Đúng thế, em muốn tìm anh ta, người trùng tên với anh đó, Hoàng. Chingna gật đầu, hai mắt nhìn xoáy thẳng vào Hoàng: - ...À, Judas Hoàng mới đúng chứ. 

- Em tìm ông ta rốt cuộc là có mục đích gì? Hoàng cẩn thận hỏi.

- Em muốn tìm và thuê ông ta tham dự Đại hội Danh Ác. Lý do? Vì trong tỉnh Cooc này, chỉ có ông ta may ra mới có thể đánh bại được "người đó". 

- "Người đó"? "Người đó" là ai?

- Cái này anh không cần biết. Trước hết, hãy thành thực mà trả lời em một câu...Chingna đột nhiên đổi giọng, nhìn chăm chăm Hoàng:

-... Người đã giết chết "Bá Tước", độc chiếm hai Mar siêu cấp tối hôm ấy ở Hà Nội...chính là anh, có đúng không?

Câu hỏi bất ngờ khiến Hoàng choáng váng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.