Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa

Quyển 1 - Chương 45: Vạn Thọ cung chào từ biệt




"Đoàng---- -----"

Tiếng sấm nổ vang, mây đen một mảnh, mưa to nhanh chóng rơi xuống đất giống như những hạt châu rơi xuống bắn tung tóe thật to tạo thành bọt nước, hơi nước bao phủ toàn bộ, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy một mảnh mông lung. Sấm chớp nổ vang ở bên tai, tia chớp như đao hạ xuống, cây cỏ rung chuyển đung đưa như nhảy múa, thỉnh thoảng phát ra âm thanh thấm thoát. Một đêm như vậy làm cho người ta da đầu tê dại, run sợ không ngừng. Nguyện ngồi nhàm chán trong nhà cũng không dám ra khỏi cửa.

Một chiếc xe màu đen phóng như bay làm nước ven đường bắn tung tóe. Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà cao cấp, tắt động cơ, cửa xe mở ra, một cô gái mặc áo màu đen bước xuống, xoay người,  màu đen của áo mưa lộ ra.

Cô đi đến trước cửa, bước lên ba bậc thang, đứng ở mái hiên, hai tay cởi áo mưa lộ ra hai đứa nhỏ, đứa bé béo mập đang nhắm hai cặp mắt, ngủ ngon lành, cái miệng anh đào thỉnh thoảng mấp máy.

Cô gái đem đứa bé đặt ở bậc thang, quay người trở lại xe. Mở cửa xe, thân thể chui vào chẳng mấy chốc lại chui ra, áo mưa vẫn nhô ra như cũ chẳng qua là to hơn rất nhiều so với lần trước, bước lên bậc thang, cởi áo mưa ra, lần này là một cái nôi trẻ em, đứa bé cả người chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, đang gặm gặm chính ngon tay của mình, ngủ với vẻ mặt thỏa mãn.

Cô gái cúi đầu trầm mặc nhìn về phía ba đứa nhỏ.

"Đoàng---- ---"

Tiếng sấm lại vang lên, tiếp đến là một vệt sáng rạch ngang trời, một góc lóe sáng chiếu qua khuôn mặt ba đứa bé, trong mắt cô gái hiện lên một tia oán hận.

"Là hắn, là tại hắn không tốt. " Cô gái tựa như thất hồn lắp bắp tự nói.

"Ta muốn cho hắn gặp báo ứng."  Lời tự nói trở thành thâm trầm, gằn từng chữ rõ ràng.

Dứt lời, cô gái giống như đã quyết định, không chần chừ thêm nữa, giơ tay hướng chuông cửa nhấn vào. Ấn một hồi chuông dài không dứt,  cho đến khi chắc chắn rằng chủ nhà đã nghe thấy, liền xoay người rời đi không chút lưu luyến.

Chiếc xe màu đen cũng như lúc đến, phóng như bay rời đi, từ từ biến mất trong sương mù dày đặc.

Bầu trời lại một tiếng nổ vang lên.

"Đoàng---- -----"

Tia chớp xẹt qua, ánh sáng xuyên thấu qua cửa xổ đến lầu ngủ chính, thấy rõ hai bóng dáng dây dưa với nhau.

"Ưm, Lôi, ngươi quá tuyệt.... ..."

"Bảo bối, em cũng không kém....."

Phía trên, hai thân thể không ngừng dây dưa kích tình triền miên, trong phòng toàn bộ là hơi thở hoan ái.

"A....ừ.....a.....dùng sức nữa......" Cách tay mảnh khảnh như dây leo hướng tới bộ ngực người đàn ông, hơi dùng sức kéo lên, dâng lên đóa hồng.

Nam tử thâm thúy con mắt nheo lại,  ngấu nghiến hôn lại.

"Yên tâm! Ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.....bảo bối.... ..." Nam tử giọng nói mập mờ, trong mắt mang theo ý cười, khóe miệng hơi cong cong lộ ra tà khí.

"Chân chính kích tình bây giờ mới bắt đầu......."

"Đinh----đông"

Nam tử nói xong lả lướt trên chiếc eo thon của cô gái.

"Đinh-------đông" Chuông cửa vẫn kéo dài, không chút dấu hiệu dừng lại.

"Ừ....a.....Lôi....cửa....chuông cửa....."

Bình phục hơi thở hỗn độn, cô gái nói, trong mắt kích tình còn chưa tan, mang theo nồng nặc tình dục hai cách tay ôm cổ nam tử không hề thả lỏng, ngược lại càng thêm quấn chặt.

".....Không sao.....một lúc liền ngừng."

Nhận thấy ám hiệu của cô gái, nam tử cười càng thêm tà tứ, môi mỏng hấp dẫn một đường hạ xuống, hôn nhẹ cô gái, lỗ tai, lỗ mũi, xương quai xanh...

"Đừng, mau ra xem."

Lúc nặng, lúc nhẹ gặm cắn trên cơ thể trắng noãn của cô gái, lưu lại những dấu hôn hồng hồng. Nụ hôn của nam tử càng ngày càng nhiều, trực tiếp hướng nơi mềm mại đẫy đà nhất hạ xuống.

"Oa-------"

Tiếng trẻ con khóc to, cho dù có trong đêm mưa cũng nghe ra rõ ràng.

Cả hai đồng thời ngẩn người, hướng mắt nhìn nhau.

"Ách...Lôi, hình như là tiếng khóc trẻ con."

"Bảo bối, em nghĩ nhiều rồi."

Nam tử ánh mắt lộ ra rõ ràng tà ác, lần nữa vùi đầu vào trước ngực cô gái.

"Oa---- ----"

"Ừ....dường như......ở trước cửa nhà anh.... ..."

Cô gái vừa chịu đựng nam tử mang tới kích tình vừa đứt quãng nói, trong lời nói có kích tình cùng chần chờ.

"Đừng động đậy."

Hai tay lả lướt khắp người cô gái xinh đẹp, chọc cho cô gái không ngừng thở dốc, thần trí cuối cùng bị lạc đi, môi anh đào không nhịn được cũng nhiệt tình đáp trả lại nam tử.

"Oa---- -------"

Thời gian như ngừng lại vào giờ khắc này, động tác trong tay nam tử dừng lại, trong mắt kích tình dần tiêu tán thay vào đó là lửa giận, chau mày thành chữ  "xuyên" ( 川 ) , môi mỏng mím chặt, cả người lộ ra hàn khí.

Cô gái bất mãn nhìn nam tử đột nhiên dừng lại, nâng đôi mắt đẹp lên ai oán nhìn nam tử, bỗng nhiên ngẩn người.

Mới vừa rồi còn biểu cảm ôn nhu giờ đã biến mất.

"SHIT_____________"

Âm thanh phẫn nộ tràn ngập cả phòng, xuyên thấu qua dông tố vẫn có thể cảm nhận được nồng đậm tức giận.
******************

Trong phòng tràn ngập hơi thở hoan ái nồng nặc, trên giường lớn, chăn bông cao cao hở ra, che dấu kích tình mãnh liệt của đôi nam nữ, chỉ mơ hồ nghe thấy âm thanh đứt quãng mang đậm mùi tình dục.

"A...a....Lôi...không muốn....đừng sờ nơi đấy nữa, thật nhột....."

"Hử......nơi đó là nơi nào......Nơi này...hay nơi này......"

"Ừ.....không....ghét...."

"Ghét thật sao....."

"Ư....a....không muốn....."

"....." 

Một hồi im lặng, chỉ nghe tiếng cô gái than nhẹ,  cùng với âm thanh thở ồ ồ của người đàn ông.

Tiếp theo, vẫn như cũ không thay đổi.......

Tiếp theo, vẫn như cũ......

Tiếp theo.... ...

"A---- ---"

"SHIT------"

Cô gái kinh hoàng thét chói tai hòa lẫn thanh âm nam tử bạo rống cùng với tiếng cười non nớt của hai đứa bé.

Chỉ thấy, đứng ở hai bên giường là hai đứa bé một nam một nữ, bàn tay nhỏ bé cầm một góc chăn bông, trong mắt to đen láy đều là vô tội.

Bàn tay to lớn nhanh chóng kéo lấy tấm chăn che kín hai thân hình không mảnh vải che thân, cặp mắt lạnh như băng hướng về phía hai đứa trẻ.

Bất kể là ai, kích tình đến lúc cao trào mà bị người khác cắt đứt cũng không thể bày ra sắc mặt tốt được, đặc biệt là đối với hai đưa nhỏ này. Một bên ảo não, như thế nào lại quên trong nhà có mấy sinh vật quái dị, (Rùa: =_= con mình mà nói mấy sinh vật quái dị. Hoắc Lôi: Câm mồm, chúng nó không phải con ta. Rùa "...") lần sau phải khóa cửa kĩ.

Đáng giận! Cho nên đã nói hắn chán ghét mấy đứa con nít.

"Cha, thì ra cha thích ăn lạp sườn nha, nhìn cha vẫn cắn kìa."

Hai mắt mở thật to nháy nháy nhìn đôi nam nữ đang hôn nhau nồng nhiệt, ra vẻ hiểu biết gật gật đầu.

Ha ha, ngày mai phải nói với dì mới được, hắc hắc, lại có thể buôn bán lời rồi, ai kêu dì làm những món ăn không hợp khẩu vị của cha, khiến cho mỗi lần ngồi vào mâm cơm là sắc mặt cha thật kém a.

"Cha, da của dì giống như vỏ chuối trong vườn nhà, hóa ra cha lại thích sờ vỏ chuối nha, không cần gấp gáp, ngày mai còn kêu Lưu thúc thúc cắt cho người."

Woa, mình thật hiếu thuận nha!

Bất qua, cha thật kì lạ nha, thích sờ vỏ chuối, Hắc Nhiên nó vẫn là thích sờ tiểu đệ đệ của mình hơn, mềm mềm, sờ thật thoải mái, nhiều lần không nhịn được liền bóp bóp.

Nói mọi người biết nha, Nhiên Nhiên nhiều lần trộm bóp tiểu đệ đệ. Các ngươi không được nói cho lão cha nha, bởi vì mỗi lần bóp bóp tiểu đệ đệ sẽ khóc, lão cha sau khi biết sẽ cực kì tức giận, cũng không cho Nhiên Nhiên đồ ăn.

Trên trán xuất hiện mấy đường hắc tuyến.

Hoắc Lôi thề, nếu có thể, hắn thật muốn bóp chết bọn chúng.

Nhưng....giết trẻ nhỏ là phạm pháp.

"Ta đếm tới ba, nếu hai đứa còn ở trong này, như vậy....." Phía sau hai chữ kéo thật dài, lộ ra rõ ràng cảnh cáo.

"Cha~~~~~~~" Hai tiếng làm nũng đồng thời vang lên.

Lão cha thật nhỏ mọn nha, bọn nó còn chưa có xem đủ.

"Còn có, không được gọi ta là cha." Gân xanh nổi lên đầy trán.

Mỗi lần nghe chúng nó gọi "cha", hắn đều muốn giết người, nhưng không phải là mấy đứa nhỏ mà là người đẻ ra chúng ra.

Nữ nhân đáng chết, đừng để hắn tra được, nếu không.....

Cuộc sống đen tối một tuần nay, hắn sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần, để cho cô ta biết thế nào là sống không bằng chết.

"Cha......"

"Một, hai..."

"Cha thật là xảo trá, làm sao có thể như vậy a."

"Ba!"

"A, được rồi chúng con đi, đi, đi rồi."

Nói đùa, một tuần lễ không có tiền tiêu vặt, không có đồ ăn vặt thì phải làm sao.

Không, xem cha lần này tức giận rất lâu nha.

Vẫn là đi sớm sẽ tốt hơn, đứa trẻ thông minh sẽ hiểu thế nào là lựa chọn tốt nhất, dù sao chuyện như vậy sau này còn là cơ hội, tựa như lần trước ở phòng ăn, lần trước ở công viên, lần trước, lần trước,... ...

Hắc hắc, tóm lại đều là cơ hội.

Cho dù có nhìn thấy hai bóng lưng nhỏ nhỏ biến mất sau cánh cửa, thì Hoắc Lôi lửa giận trong mắt như cũ không giảm.

"Kia, cái đó,....Lôi."

Nghe tiếng bước chân đã hoàn toàn biến mất, cô gái lúc này mới dám ló đầu ra, ánh mắt nhìn tới tình nhân của mình.

"Thế nào? Bảo bối." Trong chớp mắt, giận giữ không thấy đâu, trước mắt chỉ còn lại một Hoắc Lôi phong độ, Hoắc Lôi tổng giám đốc, ông chủ của tập đoàn Hoắc thị, là tình nhân lý tưởng trong con mắt của mọi cô gái.

"Em, em nghĩ....hôm nay......hay là thôi đi." Bất kể lúc nào nhìn Lôi đều đẹp trai như vậy, cô phải phí rất công sức mới có thể leo lên giường của hắn, chẳng qua là.....

Đôi môi hấp dẫn bị nói thành lạp sườn, làn da nuột nà bị nói thành vỏ chuối, cái này.......

Hu------

"Làm sao vậy?" Nội tâm thầm mắng một tiếng đáng chết, Hoắc Lôi vội vàng lộ ra mỉm cười, mang điểm tà tứ nhưng không làm mất đi ưu nhã, hắn biết rõ rất nhiều cô gái không thể cưỡng lại.

Bị như vậy rồi, hắn cũng không còn hứng trí để làm nữa, nhưng mà, một tuần lễ rồi, suốt một tuần lễ cũng không làm nổi, mỗi lần không phải trên giường bị cắt ngang thì cũng là chưa bắt đầu liền....

Tóm lại, mặc kệ nói thế nào, hắn hôm nay nhất định phải làm.

"Ách." Cô gái bị nụ cười kia làm tinh thần lung lay, ngơ ngác, si mê nhìn Hoắc Lôi.

Dụ hoặc thành công, Hoắc Lôi ôm lấy cô gái đè xuống giường, bàn tay di chuyển trên người cô gái không ngừng trêu chọc.

"Ừ....a..."

Không nhịn được cô gái lập tức nhiệt tình nghênh đón, đã mất đi kiên trì lúc trước.

Trong phòng, lại một màn kích tình sắp đốt.

"Oa------oa!"

Tiếng trẻ con khóc truyền khắp toàn bộ ngôi nhà.

Hắn nhịn!

"Oa---- ---"

Nhịn!

"Oa-------"

"A!! Đáng giận-------"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.