Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa

Quyển 1 - Chương 43: Đại mạc uy hiếp




Đồng Nhạc Nhạc giương nanh múa vuốt với nam nhân bên trong ôn tuyền thị uy trút giận.

Chỉ là, nam nhân kia đối với cơn tức giận đùng đùng của Đồng Nhạc Nhạc, lại coi như không thấy!

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy tức giận, lại không chỗ phát ra!

Cũng không thể báo thù!

Dù sao, nàng nói như thế nào, chẳng qua cũng chỉ là một con tiểu điêu nhi nhu nhược thôi, ngay cả nội lực võ công gì gì đó, người ta chỉ cần một ngón tay cũng đủ để tiễn nàng đi tây thiên.

Tuy nói, Phượng Hoàng Điêu hàm răng hàm có kịch độc, chỉ là, nàng cũng không thể cắn chết nam nhân này ,không phải vậy sao! ?

Cho nên, cục tức này, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn nén xuống!

Nhưng mà tục ngữ nói, quân tử báo thù, mười năm không muộn! Cái đồ bại hoại nhà ngươi, ngươi cứ chờ đấy! ! !

Lúc Đồng Nhạc Nhạc ở trên bờ nổi giận đùng đùng, nhưng không hề biết, nhất cử nhất động của nàng, đều được nam nhân bên trong ôn tuyền thu hết tất cả vào đáy mắt.

Nhìn tiểu điêu nhi toàn thân nhếch nhác, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc lại ủ rũ, lát nữa lại phảng phất như máu gà chọi .
Huyền Lăng Thương chưa bao giờ biết, một con tiểu điêu nhi lại có vẻ mặt phong phú như vậy, thật sự là làm cho người ta nhìn thấy, kinh ngạc một phen!

Vào lúc Huyền Lăng Thương trong lòng kinh ngạc , thì Đồng Nhạc Nhạc ở bên này sau khi nghiến răng nghiến lợi muốn trút giận, cũng đã thấy mệt .
Hiện tại đã đói bụng, lại không có đồ ăn, nàng không thể làm gì khác hơn là trước hết tắm một phen thật tốt, ngủ một giấc thật ngon để mất đi cảm giác đói! ?

Trong lòng bất đắc dĩ suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc liền vươn móng vuốt, 'Xoạt' một tiếng, liền lộ ra móng vuốt vô cùng sắc bén.

Hướng về đống băng trênngười mình chém vài cái.

Lập tức, đống băng đang cuốn trên người nàng, lập tức rơi xuống.

Giờ trên người không có bất cứ trói buộc gò bó gì, chỉ có một mùi thuốc thơm nhàn nhạt.

Tuy mùi thuốc chỉ ngửi thấy nhàn nhạt, nhưng Đồng Nhạc Nhạc không thích mùi thuốc kia.

Cho nên, nàng muốn tẩy rửa mùi thuốc trên người đi!

Nghĩ là làm!

Hiện tại Đồng Nhạc Nhạc làm mấy động tác vận động cho nóng người ở trên bờ. Nàng cũng không quản, một con tiểu điêu làm được động tác vận động cho nóng giống như con người, thì ở trong mắt người khác là thấy tức cười như vậy.

Sau khi làm xong động tác vận động cho nóng người, Đồng Nhạc Nhạc đạp chân về phía sau, cả thân thể liền nhanh chóng nhảy vào ôn tuyền (suối nước nóng) khói xanh lượn lờ, sóng nước lấp lánh kia.

Một tiếng 'bùm' vang lên thật nhỏ, cả thân thể Đồng Nhạc Nhạc, liền chìm thật sâu xuống ôn tuyền.

Cả thân thể bị dòng nước ấm áp bao bọc, một cảm giác thoải mái, khiến cho tất cả sự tức giận của Đồng Nhạc Nhạc hồi nãy đều bị vứt hết lên chín tầng mây.

"Oa ha ha, thật thoải mái a!"

Không hổ là đế vương biết hưởng thụ! Cảm giác này thật thoải mái, nàng trước kia dẫu như thế nào cũng không dám nghĩ tới!

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc hạnh phúc suy nghĩ,lập tức, nàng liền vứt bỏ đi tất cả rồi giống như một con cá, tự do tự tại bơi qua bơi lại ở trong nước.

Lúc thì bơi chó, lát nữa lại bơi ngửa, sau một hồi thì bơi ếch...

Đối với Đồng Nhạc Nhạc sung sướng vẫy vùng, Huyền Lăng Thương chỉ im lặng nhìn tiểu điêu nhi không ngừng bơi qua bơi lại trong nước.

Nhìn bộ lông trắng như tuyết , ở trong nước nổi thành một đám bông.

Còn có không ngừng phun phì phì tạo bọt nước, biểu hiện sự khoái chí của nó.

Thật đúng là một tiểu gia hỏa dễ thương...

Huyền Lăng Thương trong lòng nghĩ, bất tri bất giác, khóe miệng có hơi cong lên...

Lập tức, huyết mâu nhẹ nhàng khép lại, liền tựa vào bên bờ chợp mắt.

Tuy nhiên, lúc Huyền Lăng Thương chợp mắt, bên kia Đồng Nhạc Nhạc đang tự do tự tại bơi qua bơi lại, đột nhiên cảm giác được chân sau truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.

Không tốt !!! Chuột rút!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.