Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa

Quyển 1 - Chương 29: Ngọc tu dung




Lục Thần nhìn cô chằm chằm, hai con mắt giống như ngọn lửa. Ôn Hoàn không nhịn được nuốt nước miếng, tim cũng không hiểu tự nhiên bắt đầu đập nhanh, thình thịch thình thịch, nhanh đến nỗi cô cảm thấy sắp nhảy ra ngoài.

Lục Thần giơ tay lên xoa mặt của cô, nhẹ nhàng đụng chạm, chỉ là lòng bàn tay nóng bỏng có phần thiêu đốt người. Chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy, mặc dù Ôn Hoàn không có kinh nghiệm về lĩnh vực này nhưng qua vài lần lau súng cướp cò, giờ phút này trong mắt anh hừng hực lửa nóng cô đương nhiên cũng thấy rõ tường tận, tiếp theo anh làm gì dĩ nhiên cô có thể đoán được.

Nghĩ vậy cả người Ôn Hoàn cũng bắt đầu khô nóng, nuốt nước bọt cũng có phần khó khăn.

Tay nhẹ nhàng mơn trớn mặt của cô, Lục Thần chậm rãi cúi đầu sát gần cô, tất cả hơi thở nóng bỏng đều phả vào trên mặt cô, ngọn lửa dục vọng trong mắt càng thêm bùng cháy, cúi đầu đè nén giọng nói: "Trả anh thứ còn nợ." Theo lời nói của anh, tay cũng thò ngay vào bên trong áo của cô trong lúc cô còn chưa kịp hoàn hồn lại, trên làn da mịn màng nhẵn bóng của cô khe khẽ trêu chọc phát ra ngọn lửa.

Ôn Hoàn chưa thích nghi được, có phần nhạy cảm khẽ run rẩy, mắt chăm chú nhìn anh không nói nên lời, ngực vì anh đụng vào mà phập phồng kịch liệt, há mồm muốn nói nhưng một câu cũng không nói được.

Cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ nhếch lên, trên mặt bởi vì xấu hổ mà phủ kín một tầng ửng đỏ, Lục Thần động lòng, cúi đầu đặt ngay lên môi cô, động tác so với lúc trước càng thêm bá đạo lỗ mãng, giống như chỉ cần một ngụm là có thể ăn hết cô, ngay cả xương cốt cũng không còn.

Mặc dù động tác của anh vừa thô lỗ vừa thương tiếc nhưng Ôn Hoàn cũng không đẩy anh ra, chỉ nhắm mắt đáp trả lại anh. Anh nói không sai, quả thực cô nợ anh một đêm động phòng hoa chúc.

Sự đáp lại của Ôn Hoàn không cần nghi ngờ gì nữa càng khiến cho Lục Thần có động lực, ôm lấy cô ra sức hôn, tay lưu luyến chạy dọc ở sau lưng. Chân chuyển động đi về phía chiếc giường lớn trong gian phòng, không hề thỏa mãn với nụ hôn, anh rời khỏi môi của cô, hôn một đường dọc theo cổ cô đi xuống, để lại những vết hồng.

Nhiệt độ trong phòng tăng thêm vài độ, ái muội bao trùm kín căn phòng.

Hai người ôm nhau ngã xuống giường, môi Lục Thần từ đầu tới cuối không rời khỏi cô, gặm cắn cúc áo sơ mi của cô, từng bước từng bước cởi quần áo của cô ra. Ôn Hoàn thở hổn hển, bởi vì cảm nhận được chuyện kế tiếp mà tim đập nhanh hơn, ngực phập phồng kịch liệt, cả người hơi khó chịu khẽ lẩm bẩm ra tiếng.

Môi Lục Thần lướt qua da thịt của cô, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp phả vào người cô, đưa tới cho cô cảm giác run rẩy.

Ghé vào trên người cô, khóe miệng người nào đó gợi ra chút gian tà, thấy cô vì động tình mà da thịt nổi ửng đỏ, hỏi: "Thích không?"

Ôn Hoàn xấu hổ cả người bắt đầu phát hỏa, tay mềm mại vỗ nhẹ vào anh: "Lưu manh." Bởi vì động tình ngay cả giọng nói cũng mềm mại như nước.

Lục Thần cười nhẹ, giọng nói bởi vì nhuộm màu tình dục mà trở nên khàn khàn thấp xuống, kéo tay cô khẽ ngậm vào trong miệng, dùng răng nhẹ nhàng cắn nhưng khống chế lực tốt nên cũng không cắn cô bị đau.

Ôn Hoàn nhìn người đàn ông trên người mình, không biết anh đã cởi áo mình từ lúc nào, giờ phần thân trên trần truồng nằm dưới người anh, ngực đập rất nhanh, giống như nai con ngơ ngác chạy loạn, chăm chú nhìn anh bỗng nhiên không hiểu cảm thấy hơi sợ, sợ chuyện tiếp theo sắp xảy ra.

"Lục, Lục Thần..." Nắm tay anh lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có cả sợ sệt và kinh hãi.

Lục Thần cúi người hôn môi cô, vừa nhẹ nhàng cắn môi cô vừa nỉ non hỏi: "Sao vậy?"

"Em, em..." Cô há miệng muốn nói nhưng lại bị anh hôn có phần tối tăm đầu óc.

Lục Thần không để ý, vừa trao đổi nụ hôn thắm thiết với cô vừa đưa tay lên ngực cô tìm kiếm. Khi tay anh bao phủ ngực cô, sợ hãi và lo lắng khiến cho Ôn Hoàn giơ tay ngăn ở ngực cô, kéo ra khoảng cách giữa hai người. Lúc này Lục Thần mới chú tới nỗi bất an và sợ hãi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giống như đang lo lắng gì đó.

Khẽ nhíu mày lại, chăm chú dán mắt vào cô, hỏi: "Sao vậy?"

Ôn Hoàn cũng nhìn anh, ngực phập phồng, hơi khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn anh thành thật nói: "Em, em sợ."

"Sợ cái gì?" Lục Thần khó hiểu, chân mày nhăn càng thêm chặt.

Thấy anh nhíu mày, Ôn Hoàn giơ tay vuốt, dáng vẻ anh vốn đã nghiêm túc, giờ còn nhăn mày nhăn mặt như vậy càng làm cho có phần hung dữ.

Lục Thần nắm tay cô giữ ở trên đỉnh đầu của cô, chăm chú nhìn cô, hỏi: "Sợ cái gì, em không thích anh?"

Ôn Hoàn lắc đầu, đỏ mặt nhìn anh nói: "Em, em, em là lần đầu tiên..." Bởi vì không có kinh nghiệm cho nên biết rõ tiếp theo sẽ có chuyện gì thì vẫn cảm thấy hơi lo lắng và sợ hãi.

Nghe vậy Lục Thần sửng sốt một lúc lâu, sau đó nở nụ cười, nụ cười kia vừa thỏa mãn vừa hài lòng.

Anh cười như vậy càng làm cho Ôn Hoàn lúng túng, giãy dụa thoát khỏi tay anh, khẽ đập nhẹ vào anh, bĩu môi có phần bất mãn nói: "Anh, anh cười em!"

Nụ cười trên mặt Lục Thần càng lan rộng ra, tiếng cười đè nén trong miệng tràn ra ngoài, nắm tay cô đặt tới bên môi khẽ hôn, sau đó cúi đầu vùi mặt vào hõm vai của cô, hôn bờ vai trần truồng của cô. Tiếp đó nhẹ nhàng nói vào chiếc tai tinh xảo của cô: "Nếu như anh nói cho em biết, thực ra anh cũng là lần đầu tiên, vậy em có thể thả lỏng một chút được không?"

Lần này đổi lại là Ôn Hoàn sửng sốt, một lúc lâu sau cũng không nói được tiếng nào, cô chưa từng nghĩ tới anh lại giống mình ở mặt này, đều là lần đầu tiên.

Thấy cô một lúc lâu vẫn không trả lời, Lục Thần ngẩng đầu lên, khẽ cắn xuống chóp mũi trơn bóng của cô hỏi: "Ngốc rồi à?"

Lúc này Ôn Hoàn mới lấy lại tinh thần, nhìn anh khẽ hỏi: "Vậy, vậy không phải trước tiên chúng ta nên nghiên cứu kỹ càng một chút sao?"

Nhất thời Lục Thần nghe không hiểu ý cô, hỏi: "Nghiên cứu thế nào?"

Ôn Hoàn suy nghĩ một lát, nói: "Xem một số 'động tác yêu'?"

Lần này rốt cuộc Lục Thần đã nghe rõ, cúi người xuống ngăn chặn miệng cô, để tránh cho những lời kinh hãi thế tục thốt ra từ trong miệng của cô, dán vào môi cô nói: "'Động tác yêu' sau này hãy nhìn, giờ chúng ta 'khám phá' đã!"

P/S: hì, cảnh báo chương sau rating 18+ nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.