Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa

Quyển 1 - Chương 27: Hiểu lầm




Buổi trưa Ôn Hoàn dẫn Lục Thần ra ngoài ăn cơm, vì vẫn còn nhớ nhà hàng riêng mà Lục Viện đưa cô đến tối hôm qua cho nên chạy thẳng xe tới đó với Lục Thần.

Lần này không gặp phải người quen nào cũng không bị ai nhận ra, mọi việc đều rất thuận lợi. Thật sự mà nói điều kiện của nơi này rất tốt, ăn thứ gì cũng cảm thấy rất hợp khẩu vị, chẳng trách Lục Viện tới một lần đã mê.

"Ăn nhiều thịt một chút, em gầy quá." Lục Thần nhanh nhẹn gắp miếng thịt bò hấp đặt vào bát của cô.

Ôn Hoàn dán mắt vào miếng thịt bò trong bát, mặc dù rất muốn ăn nhưng thứ này hấp thụ rất nhiều calo, mặt tràn đầy đau khổ nói: "Không được phép ăn."

Nghe vậy Lục Thần đang ăn một miếng thịt lớn ở bên cạnh có phần không hiểu, ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Vì sao?"

"Mập quá đứng trước gương sẽ rất xấu." Mặc dù mỗi lần lên sân khấu các nữ diễn viên đều trong trang phục xinh đẹp gọn gàng nhưng phía sau chút hào quang này các cô phải trả giá rất nhiều, có đôi khi nhất thời tham ăn sẽ phải đổi lại hơn nửa ngày tập luyện.

"Như em mà gọi là mập à!" Lục Thần lườm cô, vừa nói vừa gắp vài miếng thịt bò và sườn xào chua ngọt thả vào bát của cô, ra lệnh: "Mau ăn đi, ít nhất cũng phải tăng thêm 10 cân nữa!"

"Vậy chẳng phải em sẽ biến thành một bà mập sao!" Ôn Hoàn trừng mắt phản đối với anh.

"Chính là muốn em béo thêm một chút, gầy đến nỗi trơ xương ra, ôm còn cảm thấy đau tay!" Cô là của anh, đương nhiên anh muốn giữ gìn những lợi ích mình nên có.

Ôn Hoàn vừa bực mình vừa buồn cười, nheo mắt mắng đùa: "Thì ra là anh sợ đau, vậy đừng ôm nữa, hoặc ôm những người khác đi." Giọng điệu còn chua hơn miếng sườn xào chua ngọt trong bát.

"Anh ôm người khác làm gì, em mới là vợ của anh!" Lục Thần nói với vẻ quang minh chính đại.

"Không phải anh sợ em làm đau tay anh sao?!" Ôn Hoàn cố ý châm chọc, khóe miệng không giấu được nụ cười.

Lục Thần nghe thấy trong lời nói của cô mang theo vị giấm chua, vừa cười vừa nói: "Đừng nói đau tay, ngay cả có gai cũng muốn ôm, hơn nữa còn muốn ôm thật chặt, đó là vợ của mình không phải người khác, không ôm chặt để vợ chạy mất đến lúc đó biết tìm ai."

"Chỉ được cái dẻo miệng." Ôn Hoàn buồn cười nhìn anh.

Lục Thần cũng cười, gắp miếng sườn xào đưa tới trước miệng của cô, khẽ dụ dỗ cô nói: "Nào, há miệng, em thật sự rất gầy, sợ béo không ăn cơ thể sẽ như cái que."

Lý trí nói cho cô biết nếu không muốn cả chiều ở phòng tập thể hình thì đừng há mồm, nhưng tình cảm lại lấn át lý trí, vui vẻ há miệng ăn.

Thấy cô đồng ý ăn, Lục Thần lại gắp một miếng nữa đưa tới trước mặt cô, cứ như vậy liên tục ăn hết mấy miếng, Ôn Hoàn cảm thấy nếu mình tiếp tục ăn nữa e là phải dành cả buổi chiều ở phòng tập thể hình để tiêu bớt lượng mỡ và calo mình đang hấp thụ vào bây giờ. Đợi đến khi Lục Thần lại gắp tới liền kiên quyết mím môi không há mồm.

Thấy ngày hôm nay cô quả thực ăn không ít, Lục Thần cũng không cưỡng ép cô nữa, nghĩ buổi tối cũng phải dỗ cô ăn nhiều thêm một chút mới được, nuôi cô mập thì lợi ích của mình mới được đảm bảo.

Bưng chén trà nhấp một ngụm, làm phai đi dầu mỡ đầy trong miệng, giơ tay nhìn đồng hồ đã gần hai giờ, coi thời gian không biết nhóm người Lục Viện có đuổi kịp chuyến bay hay không nữa.

"Không biết chị năm có bắt kịp chuyến bay không nhỉ?"

Nụ cười trên mặt Lục Thần thoáng cái thu hồi, buông đũa trong tay xuống: "Lục Viện vốn là một người ngốc nghếch cố chấp." Lạc Hướng Đông hết lần này tới lần khác đi gặp người phụ nữ kia, mà chị lại không nhẫn tâm bỏ đi được, quả thực chính là một người ngu ngốc số một.

Ôn Hoàn không phát biểu bất kỳ ý kiến nào, mặc dù cô không hiểu rõ chân tướng sự việc nhưng theo những gì mình hiểu, cô thực sự cũng cảm thấy Lục Viện làm vậy không đáng.

Hai người ngồi ở trong phòng một lát, mãi sau mới gọi người phục vụ đến tính tiền. Lục Thần kéo tay cô qua nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau nhưng vẫn cảm thấy hình như thiếu cái gì đó. Giơ tay cô lên nhìn chăm chú một lúc lâu, thấy bàn tay rỗng tuếch của cô mới nhớ tới trên tay cô còn thiếu một món đồ, đó chính là nhẫn cưới của hai người.

Nắm tay cô tra hỏi: "Nhẫn đâu?"

"À." Giờ Ôn Hoàn mới hiểu, nói: "Để phù hợp với yêu cầu của kịch bản cho nên không thể đeo nhẫn."

Nghe vậy Lục Thần nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Không được, sau này ngoài lúc quay phim không thể đeo, những lúc khác đều phải đeo vào! Mua nhẫn cưới chính là muốn nói với mọi người em là của anh, để cho người khác đừng có ý nghĩ gì với em, nói cho mọi người em là bông hoa đã có chủ!"

"Ha ha." Ôn hoàn rất không nể mặt phá ra cười, cố ý nhéo mũi anh, nói: "Đồ ngốc."

Lục Thần kéo cô lại, cúi đầu khẽ cắn xuống chóp mũi của cô, khống chế sức lực rất tốt, không để lại vết cắn trên mũi cô, cụng vào trán cô hỏi: "Sau này đừng đóng phim nữa, anh nuôi em."

Trong lòng Ôn Hoàn ấm áp, không nói lời nào nhưng khóe miệng rõ ràng mang theo nụ cười. Lục Thần cũng không ép cô phải trả lời, vì biết dù muốn lui ra ngoài, không phải nói rút lui là lui ngay được, phải cần chút thời gian.

Nhìn gương mặt của cô, đưa tay khẽ vuốt ve, cúi người sát lại, môi dán ở bên tai cô nói: "Tối nay em phải trả anh đêm động phòng còn nợ."

Nghe vậy tai Ôn Hoàn nóng lên, thậm chí cả người cũng bắt đầu hơi khô nóng: "Lưu manh." Tức giận muốn đẩy anh ra chạy trốn, lại không để ý đúng lúc đụng phải người ở căn phòng bên cạnh cũng vừa mới ăn xong đang định rời đi.

"Xin lỗi, xin lỗi." Ôn Hoàn vội nói xin lỗi, ngẩng đầu nhìn rõ được người vừa bị mình đụng phải liền sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.