Củi Khô Bốc Lửa

Chương 36: Đoàn lữ hành đầy nắng




Thúy Vân dở khóc dở cười nhìn thanh gươm lạnh toát đang gác trên cổ mình, lồng ngực nhẹ thở ra một hơi, ngay cả cử động cũng không dám, chỉ biết giương đôi mắt ngấn lệ về hướng Nhị thúc nhà mình.

Nhị thúc Trương Kỳ Phong khó xử không biết phải phản ứng thế nào, kiếm trên tay đã tỏa ra sát khí ngùn ngụt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang sư phụ Trương Tử Huyền bên cạnh. Lão già Trương Tử Huyền híp mí, buông một câu khiến Thúy Vân nghe xong chỉ muốn đập ông ấy một phát cho hả giận:

“Ta với con nhóc đó không quen không biết, ngươi bắt nó làm gì?”

Tên hắc y nhân đang giữ chặt Thúy Vân tức giận hét to, Thúy Vân còn cảm nhận được vài hạt nước miếng to như hạt đậu chiu chíu được phun ra, đáp trúng đỉnh đầu nàng.

Trên đầu xuất hiện vài vạch đen, không phải thích khách đều dùng khăn che mặt sao? Cái tên này thật là chẳng biết gì cả hu hu, ôi, cái đầu đáng thương của nàng…

Tuy trong lòng gào thét nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên dáng vẻ yếu đuối, nước mắt rớt tong tong trên đất…

“Ngươi đừng hòng lừa được ta, ta đã theo dõi các ngươi lâu lắm rồi, con bé này lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi, không chừng là đồ đệ…”

Hắn ta vừa nói, thanh kiếm cầm trên tay càng ấn sâu vào cái cổ bé xinh của Thúy Vân. Nàng giãy lên, hai mắt trợn trắng: “Đại thúc, cầu xin ông nương tay, ta vô tội vô tội…”

“Hừ, ngươi có làm vậy cũng vô ích, mau thả nàng ra đi”

“Tại sao ta phải thả? Nếu thả cô ta ra chẳng phải đại hiệp Bạch Kỳ Phong đang đứng kia sẽ vung đao chém ta không thương tiếc hay không?”

“Ngươi tự đề cao cô ta rồi, ngươi nghĩ chỉ vì nó mà Kỳ Phong sẽ ra tay sao? Sai lầm, quá sai lầm!!!”

Lão sư phụ đắc ý cười lớn, nhị thúc bên cạnh trầm ngâm một tí lại nhỏ giọng nói: “Hắn nói đúng mà…”

Tiếng cười im bặt, thay vào đó là ánh mắt liếc hái đáng sợ của Trương Tử Huyền dành cho Trương Kỳ Phong. Tên hắc y nhân kia nghe vậy thì cười to hơn nữa, vẻ mặt khá đắc ý:

“Mục đích của ta rất đơn giản, mau giao Cửu Hoàn Đơn ra đây, nếu không ta giết nó!!!”

Một vệt máu chảy dài từ cổ Thúy Vân xuống, nàng thót tim đứng im phăng phắc khôn dám cử động. Ai mà biết hắn có bị bị động kinh hay không cơ chứ.

“Ta nói, mau thả nàng đi”

“Tại sao ta phải thả nàng?”

“Ngu ngốc, đương nhiên vì nàng là người vô tội”

“Hừ, vô tội thì càng phải giết, thứ vô dụng không có giá trị lợi dụng thế này thì để lại làm gì?”

Thúy Vân đen mặt, mồ hôi đã ướt đẫm tóc trên trán.

Đây là cái thể loại tư duy gì vậy? Người càng vô tội càng phải giết? Lão sư phụ cùng nhị thúc bên kia cũng ngẩn tò te một hồi lâu, cuối cùng Trương Tử Huyền nghẹn họng trân trối:

“Ngừng tay, không được giết nàng!!!”

Hắc y nhân nổi đóa, lớn tiếng quát to hơn, Thúy Vân lại âm thầm chịu thêm một trận cuồng phong bão tố đang hoành hành trên đỉnh đầu mình, cứ tiếp tục thế này… chắc nàng trọc đầu mất…

“Lão già, tại sao không được giết nàng?”

“Bởi nàng có giá trị lợi dụng”

“Giá trị gì?”

Không riêng tên hắc y nhân kia mà ngay cả Thúy Vân cũng tò mò, cổ gắng rướn lên để hỏi phụ họa: “Giá trị gì vậy?”

Chỉ thấy lão già quái gỡ trước mặt ưỡn ngực, mặt hất sang bên trái tự hào bảo: “Nàng là con gái ta!”

Trương Kỳ Phong nhìn lão, hắc y nhân nhìn lão, Thúy Vân há mõm nhìn lão… Sáu con mắt cùng nhìn về hướng lão. Trương Tử Huyền vội nhảy tưng lên, tay xua xua liên tục: “Các ngươi làm gì vậy? Ta…”

Trương Tử Huyền chưa nói hết, Thúy Vân đã cảm thấy dường như vòng vây quanh mình đã được nới lỏng, ngay cả thứ lạnh buốt gác trên cổ cũng được lấy xuống thì vội vùng ra một chỗ cách xa tên kia đứng, kinh hãi nhìn thấy biểu hiện của hắn. Khóe môi hắn co giật liên tục, cũng không biết là muốn nói gì, bước chân cứ lùi lùi đến lúc chạm sát vách mới thốt nên lời:

“Trời ơi, Trương thần y đã có con cùng với Bạch đại hiệp, việc này chấn động tới cỡ nào cơ chứ??”, hắn ta lẩm bẩm xong đã dùng khinh công bay đi mất. Thúy Vân chạy đến bên cạnh nhị thúc, túm ống quần hắn mà hỏi: “Nhị thúc, hắn ta…”

“Hắn đến cướp Cửu Hoàn Đơn của sư phụ ngươi, là một loại thuốc rất quý, có thể giúp vết thương tự phục hồi nhanh chóng, là bảo vật do sư phụ ngươi điều chế ra. Xem ra sau này còn nhiều người đến ghé thăm nữa đây!”

“Ức, vậy là còn còn bị đe dọa tiếp ư?”

Thúy Vân kinh hoàng che miệng, đầu đổ đầy mồ hôi, hai mắt trợn trắng dã. Trương Tử Huyền bất đắc dĩ nhìn đồ đệ yêu một hồi, thở dài chắp tay ra sau lưng đi khắp phòng, nhanh chân nhanh mắt né đi mấy mảnh vỡ trên đất.

Căn phòng hỗn loạn, thảo dược nằm lộn xộn trên đất, màn cửa rách bươm, cửa sổ đã sớm bị đánh bay đi nơi nào không rõ, trong phòng chỉ còn sót lại cây xà ngang đang vắt vẻo trên trần…

“RẦM --- ------”

Thúy Vân sợ hết hồn, càng dùng sức bám chặt lấy ống quần của Nhị thúc, nàng biết rồi, Nhị thúc lợi hại hơn lên sư phụ kia của nàng nhiều @@

Thứ duy nhất còn sót lại của căn phòng cũng đổ xuống, cả y quán giờ đây chỉ còn bốn vách ngăn. Trương Tử Huyền thở dài rồi lại thở dài, bất lực lấy tay ôm chặt gương mặt:

“Ôi, phiền toái rồi, những tưởng…”

Nhị thúc đứng yên một hồi lâu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai của sư phụ mà an ủi: “Tử Huyền, chúng ta đã biết thế nào cũng có ngày này mà, làm sao trốn mãi được?”

Thúy Vân bị bỏ mặc sang một bên, nghe cũng không hiểu gì hết, chỉ cảm thấy ù ù cạc cạc. Không hiểu sao trong lòng nàng có dự cảm không lành cho lắm…

“Sư phụ, Nhị thúc, hai người đang nói gì vậy?”

Sư phụ phất tay áo đi vào trong, chỉ còn lại Nhị thúc cùng Thúy Vân ở lại. Nhị thúc Trương Kỳ Phong nhẹ nhàng đắp thuốc vào vết thương ở cổ cho Thúy Vân, sau đó ông ấy chỉ cười một nụ cười dịu dàng, nàng sững người, trước giờ chỉ thấy Nhị thúc mặt lạnh như tiền, chưa bao giờ thấy Nhị thúc như thế này cả…

“Vân Nhi, con trở về đi! Ở đây nguy hiểm lắm!”

Thúy Vân vẫn còn muốn hỏi nữa nhưng tiếc là sư phụ quay trở lại, tung một nắm bột phấn trắng vào mặt nàng. Thứ cuối cùng mà nàng nhìn thấy chính là nét mặt kì lạ của hai người…

Đến khi nàng tỉnh lại cũng đã là hai hôm sau.

Thúy Vân ngồi ngây ngốc trên giường một hồi lâu, tay chạm vào vết thương trên cổ…

Một cơn đau truyền đến, nàng rùng mình, hai mắt đang mờ mịt bỗng sáng quắc lên. Đau như vậy, nghĩa là chuyện đó không phải giấc mơ, nó là thật, vậy… vậy… Tại sao nàng lại ở đây? Rõ ràng khi đó nàng đang ở chỗ y quán cùng sư phụ và Nhị thúc mà?

Không đúng, nàng có thể tự đi về mà, tại sao sư phụ lại phải hạ mê dược lên người nàng? Dường như không muốn nàng biết chuyện gì đó…

Thúy Vân mím môi nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên nghiệm ra một điều gọi là…

Ra đi không lời từ biệt?

Lúc này Thúy Kiều mở cửa phòng đi vào, giọng nói lo lắng:

“Vân Nhi, muội đã ngủ mê man hơn hai ngày rồi đó…”

“Oh, đại tỉ… Y quán của Trương…”

“Trương đại phu?”

Thúy Kiều đặt thau nước nhỏ lên đầu giường, chuyền khăn vào tay của Thúy Vân, bản thân mình thì vén màn lên rồi cột lại, nghe Thúy Vân nói mới nhớ ra vài chuyện:

“Đúng rồi, hai hôm trước không biết muội trở về khi nào, chỉ biết muội đã nằm ngủ như thế hơn hai ngày rồi, cha mẹ hoảng sợ vội đi mời đại phu, có điều… Y quán Trương đại phu chỉ còn là một đống đổ nát, người cũng không thấy đâu…”

Thúy Vân hét lên khiến Thúy Kiều bị dọa cho hoảng sợ, tay run lên làm màn cửa rơi xuống. Thúy Kiều nhìn Thúy Vân bằng ánh mắt kinh ngạc, chưa kịp hỏi chuyện gì đã thấy tiểu muội nhà mình cuống quít trèo xuống giường, áo ngủ chưa kịp thay, chỉ vớ vội cái áo choàng rồi phóng ra bên ngoài.

Thúy Kiều ngớ người ra một hồi cũng vội vén tà váy đuổi theo, mặc dù trong lòng vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng xem thái độ của Thúy Vân như vậy có vẻ rất quan trọng.

Thúy Kiều chạy hụt cả hơi, đến khi đuổi theo kịp Thúy Vân thì thấy muội ấy đang ngồi chèm bẹp trên nền đất trước y quán của Trương đại phu, vẻ mặt thẫn thờ nhìn vào bên trong, miệng cứ lẩm bẩm: “Sư phụ, Nhị thúc, các người bỏ con lại đây sao…”

Thấy biểu hiện giống như bị bỏ bùa mê của tiểu muội nhà mình, Thúy Kiều vội kéo Thúy Vân đứng dậy, giữ chặt nàng ấy trong tay, ánh mắt cũng nhìn về hướng y quán. Không lẽ y quán gây thù chuốc oán gì với các thế lực đen tối hay sao? Nàng nghĩ nghĩ một hồi, khó xử vô cùng, cuối cùng mới thốt ra: “Thúy Vân, ta nghe người ta bảo Trương đại phu đã gây thù chuốc oán gì đó với giang hồ nên bị truy sát tới cùng, ông ấy bỏ đi như vậy để bảo đảm an toàn cho muội thôi…”

Thúy Vân từ chối không nhận lấy sự trợ giúp của Thúy Kiều, tự mình đứng thẳng, liêu xiêu nhìn chằm chằm vào đống đổ nát kia, đành buồn bã trở về nhà.

Vương phu nhân đã sớm nghe chuyện này, bà cũng không tỏ thái độ gì, tối hôm đó chỉ đến ngồi trong phòng Thúy Vân mà hỏi:

“Vân Nhi, Trương đại phu đã rời khỏi đây, con còn định đi học y thuật nữa không?”

“Nữ nhi vẫn muốn học ạ…”

“Không còn người dạy dỗ làm sao học cho được? Từ ngày mai bắt đầu học tập trù nghệ đi, không được cãi lời ta”

Vương phu nhân đến, ngồi được một lát, nói xong những gì muốn nói thì rời đi một cách nhanh chóng. Sau khi Vương phu nhân rời đi, Thúy Vân vẫn giữ nguyên tư thế ngồi thẳng lưng trên ghế, ánh mắt có chút thẩn thờ không biết phải làm gì. Sư phụ cùng Nhị thúc cũng thật là, cứ như thế mà đi, không thèm nói với nàng nửa chữ.

Nàng siết chặt nắm đấm, hai lão già thối, tốt nhất đừng để ta gặp lại các người, hừ.

Lại nói đến việc mẫu thân đề nghị khi nãy, gọi là đề nghị, thực chất lời đề nghị ấy hoàn toàn mang tính chất ép buộc. Mẫu thân đã không cho nàng đường lui, nàng cũng đành học thôi. Vả lại, nấu nướng linh tinh, học cũng không mất mát gì, dù sao vẫn có lợi hơn những thứ vớ vẩn kia, thôi thì đành nghe lời của mẫu thân vậy.

Thúy Vân dành nguyên ngày hôm sau để đến bới móc trong đám đổ nát kia lên được một vài quyển sách vẫn còn đọc được, sau đó đi đến mật đạo nằm bên trong thư phòng, kiểm tra xong mới thở phào một tiếng. May mắn là nơi này vẫn nguyên vẹn, toàn bộ sách vở tư liệu vẫn được bảo quản tốt. Ha ha, trời giúp nàng, vẫn còn nơi để mà giải sầu!

Thế là từ sau khi hai vị sư phụ đi mất, Thúy Vân ngày ngày chăm chỉ học tập, sáng đến phòng bếp học trù nghệ cùng đại nương và Chung đại thẩm, chiều tối lại rúc mình trong phòng đọc sách nghiên cứu thảo dược đến tối mịt mới thôi.

Thúy Vân vừa đọc sách vừa suy nghĩ, chẳng lẽ hai lão già đó biết nàng định mượn tiền hay sao mà bỏ chạy sớm thế không biết. Chậc, vậy là lại phải tự lực gánh sinh rồi!

Ngoại truyện 1: Nhị vị sư phụ...

Giang hồ đang lặng sóng bỗng nhiên nổi gió, người ta đồn rằng, Trương thần y Trương Tử Huyền cùng đại hiệp Bạch Kỳ Phong thoái ẩn giang hồ hơn mười năm trước nay đã xuất hiện, không phải xuất hiện một cách bình thường mà còn dắt theo một đứa bé gái xinh xắn đáng yêu. Người ta bảo đó là con gái của Trương thần y cùng Bạch đại hiệp, cô bé đáng yêu xinh xắn, nét mặt bảy tám phần giống với Bạch đại hiệp.

Nói tới Trương thần y, không ai không biết, năm xưa ông ấy từng là quan ngự y của triều đình, vì bị gian thần hãm hại nên từ quan, vô tình gặp được Bạch đại hiệp đang bị truy sát bởi bọn hắc đạo trong võ lâm. Hai người này từ đó mà tạo nên một mối lương duyên khiến giang hồ được một phen sóng gió. Sau khi bọn họ quyết định thoái ẩn giang hồ, không còn ai nghe đồn về họ nữa, lời đồn chỉ vừa xuất hiện trong thời gian gần đây mà thôi.

Mấu chốt ở chỗ, Trương thần y cùng Bạch đại hiệp…

Bọn họ đều là…

Cho nên…

…Việc hai người đó có con, lại là một đứa bé gái trắng trẻo xinh đẹp khiến người ta bàng hoàng không thôi, thiên hạ càng lúc càng kính nể tài năng của Trương thần y, có thể khiến cho mình tự mang thai được, bên cạnh đó còn nể phục tình yêu thiêng liêng của hai người.

Vốn ban đầu thứ đem nguy hiểm đến cho bọn họ chính là Cửu Hoàn Đơn, nào ngờ sau đó bọn người truy sát Trương Tử Huyền cùng Trương Kỳ Phong không phải là đám người muốn đoạt đơn nữa mà là một bầy hổ báo có chung nguyện vọng muốn được sinh con, tiếp bước truyền thống của hai người này.

Dưới đây là một đoạn trích:

Hai nam tử, một lam y một bạch y, một mày kiếm uy nghi một thư sinh yếu ớt, cả hai đứng trước mặt Trương Tử Huyền cùng Trương Kỳ Phong trong một khu rừng nhỏ. Người có làn da ngăm đen nghẹ nhàng vỗ về vai của thư sinh áo trắng, giọng điệu dào dạt tình yêu:

“Tư Nha, chúng ta sắp có hài tử rồi! Là hài tử của chúng ta, như vậy cha mẹ ta sẽ không ngăn cấm nữa, ta không cần cưới thêm người khác!”

“Đúng vậy, ta thật hạnh phúc nha!!!”…”

Hai người đó chàng chàng thiếp thiếp xong lại quay sang cung kính nói với Trương Tử Huyền: “Trương thần y, khó khăn lắm chúng tôi mới tìm ra hai người, mong hai vị thương tình mà mở rộng tay giúp đỡ…”

“Các người…”

“Thần y, người sẽ mang thai là ta, ngài hãy đưa thuốc cho ta!!”, Thư sinh áo trắng vội lên tiếng cướp lời, người áo lam lại quay sang lớn tiếng: “Ngươi giành cái gì, việc mang thai nặng nhọc cứ để ta…”

“…”

Trương Kỳ Phong ôm trán, Trương Tử Huyền mặt méo xệch sắp khóc. Từ ngày bọn họ rời khỏi Sơn Đông tới nay không biết đây là cặp đôi thứ bao nhiêu đến tìm bọn họ, tất cả đều vì cái lời đồn đãi quái ác rằng Trương Tử Huyền hắn có thể khiến giống đực… mang thai.

Trương Tử Huyền xoa xoa thái dương, đành miễn cưỡng lên tiếng:

“Chư vị huynh đệ, huynh đệ hiểu lầm rồi, thật sự…”

“Trương thần y, ông không được từ chối”, người áo lam có làn da ngăm đen bỗng nhiên lớn tiếng hăm dọa, thái độ không còn niềm nở như trước, kiếm cũng đã tuốt ra khỏi vỏ. Đầu Trương Tử Huyền lấm tấm mồ hôi, ôi mẹ ơi…

Bỗng nhiên lúc này trong rừng xuất hiện một toán người áo đen, trên tay ai cũng cầm giáo gươm sáng lóa, miệng luôn mồm hét: “Bạch Kỳ Phong, mau giao Cửu Hoàn Đơn ra đây, nếu không…”

Không đợi toán người đó nói hết câu, vị thư sinh áo trắng đã tức giận vung tay, một nhắm bột phấn đỏ bay tới, những người kia rơi đòm độp từ trên không xuống, nằm ngay đơ dưới đất. Vị thư sinh ấy hét, mắt ngấn lệ: “Các ngươi hổ báo cái gì, là bọn ta đến trước a, hu hu, Cửu Hoàn Đơn là cái quỷ gì chứ, làm sao quan trọng bằng chuyện của chúng ta được… Nguyệt a, ta sợ quá…”

Nói rồi lao vào lòng của vị áo lam mà khóc thút thít. Trương Tử Huyền nghệt mặt nhìn một hồi mới nhận ra, hóa ra nhân cách của mình cũng không đến nỗi tệ, ít nhiều gì vẫn còn hơn vị đang đứng đối diện mà khóc thút thít kia. Tên đó thật là làm mất mặt giới tiểu thụ…

Trương Kỳ Phong cũng chẳng thèm để tâm tới, vội túm cổ áo của Trương Tử Huyền mà vận khinh công bay đi mất. Lão nhân gia ấm ức trong lòng, lớn tiếng văng tục:

“Mẹ nó, ta mà biết là do ai đồn, ta sẽ độc chết tên đó…”

Trương Kỳ Phong im lặng, tiếp tục bay đi mất, chỉ để lại vài câu chửi bới thô tục trên không trung của vị lão nhân gia nào đó…

Bạch Kỳ Phong vì yêu Trương Tử Huyền nên quyết định đổi sang họ của người trong lòng, đây cũng là một chuyện bình thường thôi, cũng không có gì nghiêm trọng đáng nhắc tới, chỉ là sợ chư vị hiểu lầm mà thôi nên đành phải đề cập tới, tránh xôn xao dư luận!

Cũng từ đây mà Thúy Vân bắt đầu cuộc sống độc lập, chuẩn bị cho sóng gió sắp tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.