Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 33




“Thiên địa linh khí trước kia nồng đậm đến mức tận cùng, ở sau khi Tần Liệt rút khỏi Kình Thiên thành, đều tràn người về sông rộng núi lớn chung quanh, khiến Kình Thiên thành trở nên không thích hợp võ giả tu luyện nữa. Ngay cả những nguồn lửa dưới lòng đất, cũng đang một lần nữa chảy về phía lòng núi lửa phụ cận, làm luyện khí sư cũng không thể thuận tiện luyện khí nữa...”

Đoạn lời nói nọ của Mâu Di Tư miêu tả về Kình Thiên thành, bị hắn nhẩm lại một lần trong lòng. Hắn âm thầm thể ngộ một lúc, rốt cuộc nắm chắc được mấu chốt trong đó.

Thiên địa linh khí, địa tâm chi hỏa nóng rực trào ngược về sông núi phụ cận, chính là nguồn linh lực Kình Thiên thành mất đi!

Kình Thiên thành, sở dĩ không được sáu thế lực lớn coi trọng, chưa thể náo nhiệt cường thịnh như trước kia, chính là bởi vì Tần gia cố ý.

Tòa thành trì thần kỳ này chỉ là đang yên lặng, chờ Tần gia chi chủ trở về, đem nó khởi động một lần nữa.

Một khi thiên địa linh khí, địa tâm chi hỏa nồng đậm ở phụ cận ập tới, Kình Thiên thành có thể đủ ở trong khoảng thời gian ngắn, biến thành huy hoàng như ba trăm năm trước!

“Bức vẽ kia đã dung nhập thi thể Chú chi thuỷ tổ!” Mâu Di Tư thét chói tai.

Tần Liệt bỗng nhiên mở mắt ra, chợt nhìn thấy một bức Thiên Chú Đồ nọ do Khương Chú Triết đưa tới, quả nhiên thần kỳ vô cùng hòa tan vào xác Chú chi thuỷ tổ.

Thi thể Chú chi thuỷ tổ, vốn là che kín rất nhiều chú văn phức tạp thần bí, ở sau khi Thiên Chú Đồ kia dung nhập, bí văn trên thi thể Chú chi thuỷ tổ, tựa như từ không trọn vẹn của trước kia trở nên đầy đủ.

Thiên Chú Đồ, tựa như là một mảnh ghép cuối cùng của bí văn trên người Chú chi thuỷ tổ!

“Ào!”

Đột nhiên, ngàn vạn cột sáng lạ đủ mọi màu sắc, rậm rạp từ trên thi thể Chú chi thuỷ tổ chói mắt lóe lên. Những ánh sáng lạ đó đan xen lẫn nhau, hình thành một vài bức cổ đồ kỳ dị như mạng nhện, những kì đồ to nhỏ đó, sợ là có nhiều hơn một ngàn, từng cái ngưng hiện ở không trung bên cạnh cái thi thể đó.

Lấy thi thể làm trung tâm, mảnh thiên địa này chợt trở nên hư ảo thần bí hẳn lên, các kì đồ đều mĩ lệ tươi đẹp không nói thành lời, như rất nhiều pháo hoa sau khi nổ tung nhưng chưa lập tức tiêu tán.

Khu vực này bị chiếu rọi như mộng như ảo.

Tần Liệt và Mâu Di Tư đều ngốc như gà gỗ.

Một thi thể không có linh hồn, lại trở nên huyền diệu không lường được như thế, bức vẽ lạ phóng ra ngàn vạn chùm tia sáng khác nhau, nay cho dù hắn nói thi thể Chú chi thuỷ tổ không quan hệ với Kình Thiên thành, chỉ sợ Mâu Di Tư cũng sẽ không tin.

“Tòa thành này chẳng lẽ là Chú tổ xây dựng?” Mâu Di Tư hỏi.

Tần Liệt cười khổ, “Ta cũng không biết.”

“Ta chỉ biết Kình Thiên thành rất sớm trước kia đã tồn tại, chỉ là trước kia Kình Thiên thành không nổi danh, cũng không có quá nhiều thần bí. Về sau, Tần gia lựa chọn đem Kình Thiên thành làm căn bản, ra sức mở rộng Kình Thiên thành, tòa thành trì trước kia không nổi tiếng này, sau khi mở rộng mấy chục lần, mới chậm rãi có tiếng tăm.” Mâu Di Tư giải thích.

Sư phụ nàng giao hảo với lão gia chủ Tần Sơn, nàng lúc còn nhỏ cũng thường xuyên theo Tần Hạo đi lại, tòa trang viên nàng lúc trước mang theo Tần Liệt tới đây, trên thực tế ở ba trăm năm trước thuộc về nàng.

Nàng thật ra coi như hiểu biết tòa thành trì này.

Nhưng, sau khi thi thể Chú chi thuỷ tổ, lúc này chợt hiện thần bí, nàng ngược lại cảm thấy không quen thuộc thành trì từng sinh sống rất lâu này.

“Kình Thiên thành lúc ban đầu không phải Tần gia xây dựng?” Tần Liệt kinh ngạc.

“Không phải.” Mâu Di Tư lắc đầu.

“Xem ra tòa thành trì này vốn có dấu bí mật, bằng không ông nội ta cũng sẽ không lựa chọn Kình Thiên thành làm đại bản doanh của Tần gia.” Tần Liệt suy tư một chút, nói: “Có lẽ, chủ nhân sớm nhất của tòa Kình Thiên thành này, thật có khả năng là Chú tổ.”

Tiếng nói vừa dứt, hắn bỗng nhiên phát giác được các tia khí tức linh hồn cực kỳ bí ẩn mỏng manh, từ bốn phương tám hướng của Kình Thiên thành hội tụ đến.

Những linh hồn khí tức đó như bị rất nhiều kì đồ mĩ lệ trên người Chú chi thuỷ tổ hấp dẫn.

“Lão gia hỏa sẽ không còn sống chứ?” Tần Liệt kinh hãi.

“Không thể nào?” Mâu Di Tư cũng bị dọa.

Từ trên người Chú chi thuỷ tổ thả ra từng vài bức kì đồ, tỏa ra hào quang lấp lánh càng lúc càng chói mắt, thần bí khó đoán.

Tần Liệt ngưng thần cảm ngộ, giật mình phát hiện từng luồng khí tức linh hồn nọ, nguồn gốc từ tường cổ thành Kình Thiên thành, đến từ con sông lòng đất, đến từ mỗi một gốc cây trong thành, đến từ những đám mây trôi nổi trên bầu trời...

Khí tức linh hồn này, giống như tàn hồn toái niệm Kình Thiên thành, trước kia chưa từng hiển lộ, nay đột nhiên trở nên rõ ràng.

Một hồi sau.

Một vài bức kì đồ từ trong thi hài Chú chi thuỷ tổ hiện ra, hóa làm từng đoàn ánh sáng cói mắt, lại thần kỳ dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Nhiều mật chú đồ văn thần bí trải rộng ở trên người Chú chi thuỷ tổ, sai khi ánh sáng kia dung nhập vào trong cơ thể hắn, từ trên da hắn dần dần biến mất.

Trên da thịt Chú chi thuỷ tổ đã không có hoa văn dị thường kia nữa.

Vào lúc này, linh hồn dao động mỏng manh từ trên người Chú chi thuỷ tổ hiện ra, làm cho Tần Liệt cùng Mâu Di Tư đều mắt hiện dị sắc.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ kinh ngạc, Chú chi thuỷ tổ như bọn họ dự đoán vậy, thế mà thực còn trữ lại hậu thế!

Tần Liệt vẻ mặt ngưng trọng, hạ ý thức lui về phía sau mấy bước, cùng Chú chi thuỷ tổ kéo ra cự li.

Hắn lại lấy huyết mạch Bát Mục Yêu Linh khai tích tinh môn, chỉ cần Chú chi thuỷ tổ có dị thường, hắn sẽ đem đám người Kha Đế Tư gọi lại đây tham chiến, hoặc là trực tiếp thông qua tinh môn rời khỏi.

Mâu Di Tư cũng không dám xem thường, trước đem sáu tầng hồn đàn thả ra, sau đó nhanh chóng bay tới bên cạnh hắn.

“Vù vù vù!”.

Từng bó cầu vồng màu sắc rực rỡ, theo Tần Liệt tâm thần triệu hồi, cũng từ bên ngoài bay vào, ở bên cạnh hắn diễn hóa thành Hư hồn chi linh.

Sáu đại Hư hồn chi linh đều tới, bên cạnh còn có một Mâu Di Tư Hư Không cảnh hậu kỳ. Hắn mới thoáng yên tâm.

Hắn cùng Mâu Di Tư chặt chẽ chú ý vào Chú chi thuỷ tổ.

Ở dưới hắn cùng Mâu Di Tư nhìn chăm chú, Chú chi thuỷ tổ dựa vào vách tường chậm rãi ngồi dậy, bất quá mắt của Chú chi thuỷ tổ nhất thời vẫn chưa mở ra, giống như đang sửa sang nghĩ ngợi lại cái gì đó.

Tần Liệt cùng Mâu Di Tư nghiêm thần chờ đợi.

Một hồi sau, Chú chi thuỷ tổ mới mở mắt ra, trên khuôn mặt già nua, toát ra vẻ mặt cảm thán,“Thời gian qua thực mau...”

“Chú tổ?” Tần Liệt thử hỏi.

Chú chi thuỷ tổ gật gật đầu nói: “Nha đầu nọ sẽ sợ ta. Ngươi lại sợ cái gì?”

Tần Liệt sửng sốt một chút, không rõ hắn nói là ý tứ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.