Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 25




Trường Sinh cốc là truyền thừa dược đạo, ở Trường Sinh cốc trồng rất nhiều linh dược đan thảo có giá trị. Bách Hoa cốc cũng không ngoại lệ, có thể nói trong Bách Hoa cốc đâu đâu cũng có thể nhìn thấy linh dược đan thảo, thậm chí có thể nhìn thấy linh dược vô cùng quý giá mọc dại trong khe đá. Có thể nói, linh dược đan thảo mọc khắp Bách Hoa cốc, đâu đâu cũng thấy. Lý Thất Dạ đi bộ nhàn nhã, bất giác bước tới một u cốc. Nơi này xanh um biên biếc, gió mát đong đưa, cảm giác mát mẻ phả vào mặt.

Bất giác, Lý Thất Dạ đã đi sâu vào bên trong u cốc. Trong đấy có một vũng nước, nói đúng hơn là một hồ nước, thế nhưng là một hồ nước vô cùng đặc biệt. Hồ nước này rộng khoảng mười mẫu, một nửa đóng thành băng, hàn khí tua tủa. Nửa còn lại thì là dung nham, dung nham đỏ sẫm phun trào, thỉnh thoảng còn phun ra hỏa diễm. Một hồ nước nửa lửa nửa băng thật sự rất hiếm thấy, là nơi âm dương hội tụ, băng hỏa giao hòa. Ở chính giữa hồ nước nửa lửa nửa băng này, ở nơi hàn băng cùng dung nham hội tụ chính là một đũng suối nước nóng.

Một đũng suối nước sôi ùng ục, nước suối trong vắt, hơi nước mịt mù, đích thị là suối nước nóng. Suối nước nóng như thế, ai nấy nhìn thấy đều muốn xuống đó ngâm mình. Thế nhưng suối nước nóng này không dùng để tắm. Bên trong suối nước nóng có một cây cỏ lạ sinh trưởng. Cây cỏ lạ này không biết tên gọi là gì, cánh hoa nhỏ xíu vừa hẹp vừa dài nâng đỡ một nhụy hoa vô cùng tươi tốt. So với cánh hoa nhỏ bé thì nhụy hoa sinh trưởng quá tốt. Chỉ thấy từng sợi nhụy hoa lớn mạnh như từng sợi râu. Khi các nhụy hoa buông xuống thì trông cứ như một thác nước tí hon. Chính bởi cây cỏ lạ này sinh trưởng ở giữa lòng suối nước nóng nên nhìn từ xa khiến người ta lầm tưởng rằng nước nóng trong suối chính là nước nóng trút từ nhụy hoa, cảnh tượng rất đồ sộ.

Nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ thấy cây cỏ lạ này dường như có mấy phần uể oải, đầu cúi phân nửa, dường như có thể đổ ngã bất cứ lúc nào. Ngay phía trước cái hồ kỳ lạ này có một cô gái đang ngồi trên nham thạch, hai tay chống cằm, thẩn thờ nhìn cây cỏ lạ giữa hồ. Cô gái này mặc váy dài màu xanh biếc, tướng mạo tinh tế, hai mắt có linh khí. Khuôn mặt của nàng thanh lệ, siêu phàm thoát tục. Tuy rằng không phải như tiên trên trời thế nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng thiên liêng. Nhất là khi bận váy dài thướt tha, nếu như nàng đứng lên đi lại giữa u cốc thì sẽ khiến người ta hoảng hốt như nhìn thấy nữ thần.

- Băng Hỏa Nộ Hủy, đúng là hiếm thấy. Lý Thất Dạ tùy ý ngồi gần cô gái, cũng học theo nàng ta nhìn cây cỏ lạ giữa hồ, lên tiếng.

- Ừm. Cô gái thơ thẩn, không thèm nhìn ngó Lý Thất Dạ, trả lời qua loa. Lý Thất Dạ không bận tâm, nhìn cây cỏ lạ, nói rằng:

- Nhụy hoa này sinh trưởng rất khó, chỉ sống được ở suối băng hỏa. Một khi rời khỏi suối băng hỏa thì chắc chắn sẽ chết. Vì vậy, muốn cấy ghép nhụy hoa này, nhất định phải dùng đại thần thông dời luôn cả suối băng hỏa tới nơi này.

- Đúng vậy, cây Băng Hỏa Nộ Hủy này do một vị trưởng bối trong cốc cấy ghép tới nơi này, có hơn mấy ngàn năm. Cô gái gật đầu, vẫn thẩn thơ như cũ, ánh mắt của nàng không hề xê dịch khỏi cây cỏ lạ.

- Nó bị bệnh. Lý Thất Dạ nói.

- Ngươi cũng biết --- Sau khi Lý Thất Dạ nói xong thì cô gái này lập tức quay đầu nhìn lại, nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, hai mắt thẩn thờ trở nên sáng ngời.

- Vừa nhìn biết ngay. Lý Thất Dạ cười nhạt.

- Ngươi cũng hiểu dược lý? Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, cô gái có chút hứng thú, vội hỏi. Lúc này Lý Thất Dạ mới nghiêng mắt nhìn cô gái, cười nói:

- Hiểu sơ sơ, lúc rãnh có đọc qua kỳ văn tạp đàm, vì vậy có hiểu một chút. Lý Thất Dạ nói rất khiêm tốn, cả thế gian này có ai hiểu dược lý đan đạo hơn hắn chứ? Hắn đã nghiên cứu phương diện này từ thời đại này sang thời đại khác.

- Ngươi thích dược lý. Lý Thất Dạ nhìn cô gái, cười nói.

- Đúng vậy. Cô gái vội đáp, hứng thú nói rằng:

- Ta học dược lý từ nhỏ nên được trưởng bối nhờ cậy trông coi cây Nộ Hủy này. Nó vẫn luôn sinh trưởng khỏe mạnh, nhưng không hiểu sao gần đây nó đột nhiên sinh bệnh. Ta chẩn đoán cho nó thế nhưng không thể phát hiện bất cứ manh mối gì nên không biết nó đang bị bệnh gì. Nói tới đây, cô gái cảm thấy thất bại. Bởi vì nàng hiểu dược lý rất sâu, thế nhưng lại bị một cây Băng Hỏa Nộ Hủy làm khó. Nàng lật rất nhiều sách nhưng vẫn không thể tìm được bệnh trạng của cây Băng Hỏa Nộ Hủy này.

- Nó không bị bệnh. Lý Thất Dạ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Cô gái không khỏi nhìn Lý Thất Dạ, không tin lời của hắn lắm, nói rằng:

- Không phải bị bệnh thì bị gì? Mấy ngày nay nó ỉu xìu, khí thế sa sút, chẳng khác gì sắp chết cả.

- Vấn đề không phải bản thân nó. Lý Thất Dạ cười nói:

- Ngươi nhìn thấy vẻ ngoài của nó nên mới cho rằng nó bị bệnh, vì vậy không thể tìm ra được vấn đề.

- Nếu như không phải bị bệnh thì bị gì? Cô gái có chút không phục. Trình độ dược lý của nàng rất ít ai ở Trường Sinh cốc có thể sánh bằng, ít nhất là ở thế hệ trẻ tuổi. Thậm chí có thể nói, toàn bộ Vạn Thống Giới rất ít người có thể so sánh với nàng. Bây giờ Lý Thất Dạ phủ định chẩn đoán của nàng nên nàng đương nhiên cảm thấy không phục. Cũng may cô gái này tính tình dịu dàng độ lượng, chứ đổi lại lạ người khác, với thân phận của nàng, không phải quát mắng Lý Thất Dạ thì cũng sẽ cãi cọ với Lý Thất Dạ.

- Vấn đề ở chỗ suối băng hỏa. Lý Thất Dạ nói thờ ơ.

- Vấn đề ở chỗ suối băng hỏa? Cô gái không khỏi ngạc nhiên, nói rằng:

- Làm sao... làm sao có thể chứ. Suối băng hỏa trước nay luôn như vậy, chưa từng thay đổi, sao nó có thể có vấn đề được chứ?

- Bản thân suối băng hỏa không có vấn đề. Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:

- Nhưng suối băng hỏa có một vị khách mới, cũng là hàng xóm của cây Băng Hỏa Nộ Hủy này.

- Làm sao có thể? Cô gái không tin, nói rằng:

- Băng Hỏa Nộ Hủy luôn do ta chăm sóc, chưa từng phát hiện có thứ gì xâm lấn cả.

- Tin hay không thì ngươi sẽ biết nhanh thôi. Lý Thất Dạ cười nói:

- Ngươi nghiền Bách Thuật Bì, Hộc Thạch Căn, Liệt Băng Đống Thổ thành phấn, rải vào suối băng hỏa thì ngươi sẽ có đáp án.

- Thật.. thật không? Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, cô gái không khỏi do dự. Phương pháp phối chế của Lý Thất Dạ, nàng xưa nay chưa nghe bao giờ. Phải biết nàng là đại sư dược lý nên rất hiểu công dụng của những loại dược thảo này.

- Thử xem thì chẳng phải biết. Lý Thất Dạ cười nói:

- Ngươi tinh thông dược lý như vậy thì chắc cũng biết hỗn hợp thuốc này rơi xuống suối băng hỏa thì cũng chẳng gây hại gì. Cô gái nghĩ ngợi một lúc, cũng cảm thấy Lý Thất Dạ nói có lý. Cũng như Lý Thất Dạ nói, coi như rải hỗn hợp thuốc này vào suối băng hỏa thì cũng không có gì tai hại cả.

- Để ta thử xem. Cô gái nói là làm, lập tức đi lấy thuốc. Trường Sinh cốc là kho thuốc lớn nhất Vạn Thống giới, có đủ mọi loại dược liệu trong thiên hạ. Dược liệu mà Lý Thất Dạ nói cũng không quá quý giá nên đi lấy không hề khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.