Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 2




Dưới ảnh hưởng của Long Uy, thần sắc Mặc Lăng đã lâm vào trong cơn đờ đẫn. Nhưng mà tốc độ của một quyền kia thì mặc dù là hắn ở trong trạng thái tỉnh táo cũng chưa chắc có khả năng tránh né nổi.

- Bịch!

Một quyền nặng nề nện vào trúng ngực Mặc Lăng, nhưng do giới hạn bởi chênh lệch thực lực giữa đôi bên, hơn nữa yêu thú có thân thể dũng mãnh trời sinh nên một quyền này chỉ là bức Mặc Lăng lui lại chứ cũng không tạo thành cho hắn quá nhiều thương tổn có tính thực chất.

Nhưng một màn này rơi vào trong mắt người khác, nhất là trong mắt Hổ Lực thì sự kinh ngạc kia đã lên đến tột đỉnh!

Đám người Chung Khiếu vẫn còn suy nghĩ, làm thế nào có thể giữ được bí mật, có thể đủ đuổi được đám người Phong Kình đi, cho nên, cũng không thấy trong một màn cuối cùng vừa rồi đã xảy ra cái gì.

Đám người Phong Kình tất nhiên là đang cẩn thận bảo vệ Thần Dạ, sợ hắn bị Mặc Lăng làm thương tổn. Thế nhưng một màn này phát sinh quá nhanh, nên ngay cả bọn họ cũng không hề nhìn thấy rõ ràng, rốt cuộc là làm sao vậy.

Chỉ có Hổ Lực, trong một thoáng vừa rồi đồng dạng là cảm ứng được cỗ vô cùng thuần khiết Long Uy vô cùng thuần khiết kia !

Hắn cùng với Mặc Lăng giống nhau, vô phương suy nghĩ thông suốt, tại sao trên người một nhân loại lại tồn tại khí tức Vạn Thú Chi Vương.... Nhưng cho dù là có hiểu rõ hay không, có suy nghĩ được thông suốt hay không thì vào lúc Mặc Lăng bị đẩy lui, sau khi chỗ mà hắn đứng ban đầu bởi vì năng lượng thổi quét qua đã là hoàn toàn bừa bãi. Ánh mắt của mọi người, đều là thay đổi rõ rệt.

Ở trong mắt đám người Phong Kình, người thiếu niên này tất nhiên có thiên tư phi phàm, còn nhỏ tuổi đã có được cảnh giới Thượng Huyền. Thế nhưng phá vỡ kết giới cứu bọn họ ra, thực sự không phải là thực lực thật sự của chính hắn.

Mặc dù là làm cho người ta có chút kinh ngạc mà cùng tán thưởng khen ngợi nhưng hắn vẫn bình tĩnh tỉnh táo, và cũng không quá mức xem trọng điều này.

Với thân phân địa vị của đám người Phong Kình, nhiều năm qua bọn họ đã nhìn thấy quả thực không ít thiếu niên thức thời nên đã có phần lấy làm bình thường.

Nhưng chỉ có hiện tại mới hiểu được, thực lực chân chánh của Thần Dạ cũng là đồng dạng khiến cho người khác hơi bị không ngờ được.

Phong Kình bọn họ đều còn có vẻ mặt như vậy, nên đám người Chung Khiếu chỉ biết càng không thể tưởng tượng nổi.

- Mặc Lăng tiên sinh, đa tạ chỉ giáo.

Thần Dạ ôm quyền cười một tiếng, cũng không lấn lướt người khác từng li từng tí. Dẫu bản thân hắn mang theo Long Uy, nhưng chỉ có thể dành cho cao thủ đến mức như Mặc Lăng một sự kinh động sợ hãi. Còn nếu như đánh nhau đích thực thì mức độ nguy hiểm của hắn cũng vẫn rất lớn.

Mục đích của Thần Dạ cũng không phải muốn làm mất mặt Mặc Lăng. Cho dù khiến cho hắn khó chịu thì hiện tại cũng còn không phải lúc.

Nhưng đã ghi nhớ ở trong lòng, Thần Dạ cũng không để cho một gia hỏa đã nổi lên sát ý đối với chính mình, lại một mực nhớ đến chính mình.

Sau khi tiếng cười vừa dứt, Thần Dạ quay sang nhìn về phía đám người Chung Khiếu mà thản nhiên hỏi:

- Chung gia chủ, suy nghĩ thế nào ? Thoải mái một chút đi, chúng ta cũng không có rất nhiều thời gian để lãng phí ở chỗ này cùng các ngươi được.

Hiện nay người thiếu niên này, tất nhiên còn không có tư cách để cho bọn họ phải bắt buộc nghiêm chỉnh, cũng đã không thể đối xử như là với một người thiếu niên bình thường cho được.

Được nghe hỏi như thế, trên khóe miệng Chung Khiếu không khỏi có vài phần cay đắng. Nếu như không nói ra bí mật của Định Hải Thần Thú, Phong Kình bọn họ mới vừa rồi biểu hiện ra sự quyết đoán đã là nói cho đám người của mình ―― Nếu như chúng ta không chiếm được, như vậy, tất cả mọi người không cần phải có được nữa !

Đã bao nhiêu năm, Chung Khiếu vẫn còn chưa bao giờ gặp phải đối thủ khó chơi như thế.

Vì vứt bỏ tất cả, cá chết lưới rách, đại khái chính là ý tứ này.

Phương pháp như thế này trước kia không phải là chưa từng có ai dùng. Thế nhưng những người đó rõ ràng chỉ là để phô trương thanh thế, cũng không dám đích thực làm như vậy.

Hôm nay, Chung Khiếu nhìn ra, đám người Phong Kình do được người thiếu niên đổ dầu vào lửa nên hiển nhiên không phải đang nói giỡn.... Nghĩ tới đây, ánh mắt Chung Khiếu nhìn về phía Thần Dạ trở nên đặc biệt lạnh lẽo.

- Mau chóng cho một câu trả lời đi, tiết trời không còn sớm, ta đều phải về đi ngủ.

- Ha hả, Thần công tử, thật vất vả đi tới hàn xá làm khách, ngay cả chén trà đều còn chưa uống xong. Tại sao liền vội vã muốn đi như vậy?

Vào lúc bốn người Chung Khiếu có hơi không biết nên trả lời như thế nào, thì một tiếng cười véo von dễ nghe đột nhiên quanh quẩn ở trong phòng khách. Ngay sau đó, có một mùi thơm đặc biệt như gió thoảng đang từ từ mà đến.

- Chung Kỳ, ngươi rốt cục cam lòng ra mặt !

Người thiếu niên chắp tay đứng trong phòng khách, ngửi thấy mùi thơm đặc biệt truyền đến mà trên khóe miệng của hắn thoáng hiện một nụ cười làm người khác thấy mà không hiểu.

Tối nay Chung Kỳ đã thay một bộ quần áo thiếu nữ bó sát người. Nhìn qua, không còn nhìn thấy vẻ hiên ngang oai hùng như lúc ban ngày, nhưng có thêm vài phần mỏng manh yếu đuối.

Với nam nhân mà nói, mặc dù sau khi chinh phục những nữ nhân cao cao tại thượng này thì sẽ có vẻ càng cảm thấy thành tựu hơn. Tuy nhiên, họ thích nhất vẫn là nữ nhân điềm đạm đáng yêu.

Bởi vì dạng này mới có thể biểu hiện ra được sự cường đại của nam nhân !

Chung Kỳ giờ này khắc này, không nghi ngờ là có thể khơi gợi dục vọng muốn bảo hộ của các nam nhân.... Đôi mắt Mặc Lăng lúc này liền không hề chớp lấy một cái,. Cho dù là Hổ Lực thì trước mắt cũng lại chỉ có dáng dấp thất thần.

Những người còn lại, ngoại trừ Thần Dạ thì đám người Phong Kình Chung Khiếu tính cho đầy đủ đều là trưởng bối. Tuy nhiên, bởi vì Chung Kỳ dồn hết tâm trí nên chỉ có Chung Khiếu là phụ thân nàng tránh được, còn những người khác đều có sự thất thần nhè nhẹ.

Ánh mắt đảo qua một lượt, Thần Dạ lại bỗng nhiên phát hiện, ở trong ánh mắt của Chung Khiếu cũng không hề bởi vì nữ nhi xuất sắc mà có sự kiêu ngạo cùng tự hào của một bậc phụ thân. Ngược lại là, ánh mắt có hơi lạnh lẽo.

- Ách?

Trong lúc vô tình phát hiện, khiến cho nụ cười trên khóe miệng Thần Dạ liền càng trở nên rạng rỡ hơn.

Hắn có thể cảm nhận được, vẻ lạnh lẽo trong mắt Chung Khiếu là phát ra từ nội tâm chứ cũng không phải vẫn còn chĩa vào chính mình. Bởi vì hiện tại tầm mắt của lão chỉ dồn vào nhìn Chung Kỳ.

Xem ra, quan hệ giữa hai cha con nhà này không giống như trong suy nghĩ a!

- Thần công tử, có thể nể thể diện của ta, cho ta ngồi đây một lát nữa được không ?

Bước đi nhẹ nhàng thoăn thoắt, nàng liền đi tới trước người Thần Dạ. Nụ cười của Chung Kỳ không trộn lẫn bất cứ tâm tình gì, tinh khôi như một tờ giấy trắng.

Nếu không hề biết thủ đoạn của nữ nhân này, thì nói cách khác, những người mới gặp gỡ tất sẽ cho rằng đó là một nữ nhân cực kỳ thuần khiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.