Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 12: Hiệu thuốc bắc




Trong lòng mấy người Liễu Hàn Sơn rốt cục đã nhẹ nhõm hơn một chút. Cho dù Chung Kỳ thốt lên những lời như đã nói, chỉ là cho qua về mặt hình thức bề ngoài. Nhưng nghe vào trong tai ba người thì cũng vẫn làm người ta thấy nhẹ nhõm hơn. Yêu nữ Chung Kỳ, chính là có bản lĩnh này.

Chung Kỳ chợt nhìn về phía Chung Khiếu mà nói:

- Cha, kỳ thật không cần quá lo lắng. Hắc y nhân kia tất nhiên phi phàm, nhưng chuyện mà nàng ta có thể làm được, thì ta cũng có thể đủ sức làm được.

- Đúng vậy Chung lão đệ, Kỳ nhi bất kể là thiên tư tu vi, hay là thủ đoạn, thì đều hơn Hắc y nhân kia, ngươi không cần...

Vẫn còn chưa nói hết câu, đám người Liễu Hàn Sơn đột nhiên tỉnh lại. Sắc mặt lập tức hơi bị biến đổi, mà vẻ mặt Chung Khiếu lại còn tối sầm hơn hồi nãy. Lão cả giận hừ một tiếng, bóng dáng liền động, trực tiếp quay trở về phòng.

- Kỳ nhi...

- Không có việc gì, Liễu lão gia tử, các ngươi tới thu thập cục diện một chuyến, ta đi xem cha ta một chút!

- Đúng đúng đúng, ngươi đi nhanh đi!

Sau đó Chung Kỳ lại quay sang chào Hổ Lực cùng Mặc Lăng, lúc này mới xoay người rời đi.

Ở trong phòng khách rộng rãi kia, Chung Khiếu vẫn cứ thẳng người ngồi đường bệ. Tựa hồ lão cũng biết Chung Kỳ sẽ quay lại đây, cho nên, trong ánh mắt kia vẫn để lộ ra sự lạnh lẽo giống nhau như đúc cùng trước đây.

- Cha...

- Có cái gì thì nói thẳng, ta không có thời gian lãng phí với ngươi.

Chung Khiếu nói với âm thanh lạnh lùng.

Chung Kỳ vẻ mặt có chút bất đắc dĩ:

- Cha, giữa cha con chúng ta, nhất định phải như vậy sao? Hảo, hiện tại không có người khác, chúng ta liền nói thẳng vào vấn đề. Cha, rốt cuộc, một chuyện kia ta làm không tốt, để cho cha đối với ta không hài lòng như thế sao ?

- Không hài lòng?

Chung Khiếu hờ hững cười nói:

- Ngươi không cảm thấy, hẳn là dùng một chữ 'Hận' thì càng thích hợp hơn một chút sao?

Gương mặt Chung Kỳ lập tức cau chặt...

- Tại sao không nói, là bị ta nói trúng rồi hay bản thân phát hiện ra lương tâm?

Chung Khiếu nhàn nhạt nói đầy châm chọc.

Chung Kỳ ngẩng phắt đầu mà nói:

- Cha, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, vì sao ngươi vẫn còn không gác lại được? Quả thật, sự kiện kia là ta làm sai, nhưng dù sao ta cũng là con gái của ngươi. Chẳng lẽ, ngươi cũng không thể tha thứ ta sao?

- Tha thứ?

Chung Khiếu giận dữ cười to:

- Chung Kỳ, nếu như ngươi không phải con gái của ta, năm đó ngươi vì Tiêu Vô Yểm, ta sẽ mạo hiểm vì ngươi mà làm chuyện rước lấy nguy hiểm đại cừu cho Chung gia sao?

- Sau khi ta làm chuyện đó, thì ngươi báo đáp lại ta như thế nào ? Người bị ngươi giết là Nhị nương của ngươi. Còn người bị ngươi hủy diệt, là đệ đệ ruột thịt của ngươi. Ngươi cho là, việc này, đều có thể đáng giá được tha thứ?

Nghe vậy, suy nghĩ của Chung Kỳ phảng phất như quay trở lại trước đây. Vẻ mặt kia cũng là từ từ nguội lạnh đi:

- Nhị nương không chết, ta làm thế nào có thể tiếp tục sống được ? Từ sau khi bà ta vào cửa, cha, ngài có từng biết, bà ta đối xử với mẹ ta như thế nào, lại đối xử với ta như thế nào ?

- Mặc dù là nàng nên chết, thế còn đệ đệ của ngươi thì sao? Nó chính là đệ đệ ruột thịt của ngươi, cho tới bây giờ, cũng không hề bắt nạt ngươi...

- Thì ra cha, ngài cũng biết, Nhị nương là đối xử với ta và mẹ ta như thế nào.

Trên gương mặt Chung Kỳ chợt hiện ra một vẻ hài hước:

- Cha, nếu như để cho đệ đệ biết, mẫu thân hắn là bị ta giết. Vậy ngài nói, hắn sẽ coi là cũng không hề phát sinh chuyện gì sao, sau này còn có thể đối xử với ta giống như trước đây sao?

- Yêu nữ, ngươi quả nhiên là yêu nữ!

Đường đường cao thủ Địa Huyền, nhưng không biết bởi vì vết thương trong đại chiến vừa rồi tác động, hay là do quá mức kích động, trên khóe miệng Chung Khiếu lần thứ hai có vết máu ri rỉ thẩm thấu ra ngoài. Dáng vẻ như vậy, lúc này trông đặc biệt hung ác.

Chung Kỳ hờ hững nói:

- Cha, cái này không trách ta được. Kỳ thật ngươi hẳn là tự tưởng tượng được, lấy tính cách cùng tài trí của ta, thì ngay từ ngày Nhị nương vào cửa, tất cả đều đã xác định. Chỉ là, ngươi một mực không muốn đi đối mặt thôi.

- Cút, ngươi cút cho ta!

Chung Khiếu gầm lên.

Chung Kỳ đột nhiên cười một tiếng, có một vẻ yêu quái lặng lẽ hiện lên. Nhìn Chung Khiếu, nàng nhẹ nhàng nói:

- Cha, kỳ thật, Nhị nương cũng thế, đệ đệ cũng được. Ngài hận nhất, không phải ta đối với mẹ con bà ta như thế nào. Mà là, ta đối xử với ngươi như thế nào, đúng không?

Cơn giận của Chung Khiếu càng nồng đậm hơn. Không chút nghi ngờ, nếu như có khả năng giết, lời nói có thể giết thì lão nhất định sẽ giết chết tươi Chung Kỳ.

Chung Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Kỳ thật, cái này cũng không thể trách ta. Một người đàn ông, một đời, chỉ có thể yêu một nữ nhân. Người quá đa tình liền sẽ gặp báo ứng. Cha, ta để cho ngài từ đây về sau không thể có con, đây không phải là hại ngài, mà là đang giúp ngài. Nói cách khác, sau này nếu mà ngài sinh ra được đứa con như ta đây, thì cái nhà này sẽ càng hỗn loạn hơn!

Chung Khiếu không khỏi cất tiếng cười to:

- Hảo, hảo, đây sẽ đứa con mà Chung Khiếu ta đã từng cho là con gái có tài năng xuất chúng. Trời cao quả nhiên đối xử với ta không tệ, làm cho đứa con này của ta không chỉ có cực kỳ thông minh, càng là cực kỳ ác độc.

Chung Kỳ ngẩng đầu cười nói:

- Cha, nay ta nói ra những lời thực lòng này với ngài, là ta hy vọng từ nay về sau ở trong lòng ngài không nên để tồn tại một chút căm hận cùng giận dữ không sao diễn tả nổi. Để cho người khác nhìn thấy điều không tốt, thì đối với tương lai phát triển của Chung gia ta càng không có lợi hơn. Trong lòng ngài hẳn là cũng là không muốn công sức của vô số bậc tiền bối, đến cuối cùng, lại bị hủy ở trong tay hai cha con chúng ta chứ ?

Cả người Chung Khiếu chấn động, liền quát:

- Đây là ngươi đang uy hiếp ta?

- Không dám, tuỳ việc mà xét thôi. Lúc này đã muộn, cha ngài sớm đi nghỉ ngơi đi thôi!

Vừa nói, Chung Kỳ vừa xoay người đi ra ngoài.

- Đợi đã!

Chung Khiếu đột nhiên kêu.

- Sao vậy, cha còn có việc khác?

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Chung Khiếu lại bình tĩnh trở lại. Lão thản nhiên nói:

- Chung Kỳ, ngươi không nên cho là chính mình thông minh, liền cảm giác tất cả mọi người là kẻ ngu?

- Cha, ngài có ý gì?

Chung Kỳ khẽ nhướn hàng mi mà hỏi.

- Có một việc, không biết ngươi có quên không. Nếu mà đã quên, ta liền nhắc nhở ngươi một phen.

Chung Khiếu cười nói:

- Tình nhân của ngươi, cũng là Tiêu Vô Yểm kia, ha hả, hắn hình như cũng là kẻ đa tình. Nếu như... Đích thị là cha nói nếu như a. Nếu mà thật hắn có một ngày như vậy thì ta thật muốn biết, ngươi đến tột cùng có hạ thủ hay không đây ?

Chung Kỳ lập tức trầm lặng, rất lâu sau đó mới nhẹ nhàng nói:

- Cha, cho dù ngài hận ta, cũng không cần phải mang chuyện như vậy để kích động ta chứ?

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Chung Khiếu đã hả hê hơn rất nhiều. Lão rốt cục để cho chính mình không còn phải khó chịu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.