Cực Phẩm Thánh Y

Chương 6: Thiên tinh linh tủy (2)




Khương Thục Đồng trong vòng tay của Cố Minh Thành ngước đầu lên,hỏi, “Ý gì đây?”

“Tương lai có rất nhiều chuyện,ví dụ như đến đâu nghỉ dưỡng,ví dụ đứa con đến đâu học đại học,ở Trung Quốc hay là ở nước ngoài,những thứ này đều là tương lại。”

Khương Thục Đồng ít khi thấy Cố Minh Thành cười。

Khương Thục Đồng ngây người ra nhìn anh ta,đứa con,cô ta thực sự chưa nghĩ qua。

“Em đang xem gì vậy?” Cố Minh Thành ôm lại vai của Khương Thục Đồng。

“Anh cười lên rất hay đó。” Khương Thục Đồng khen ngợi từ đáy lòng。

Nụ cười của Cố Minh Thành càng vui vẻ hơn,độ cong của môi càng lớn hơn nhiều。

Khương Thục Đồng đột nhiên có chút tính tình như trẻ con vậy,lấy qua điện thoại,đã chụp cho Cố Minh Thành một tấm hình khi anh ta đang cười。

Khương Thục Đồng phát hiện,dây dưa với anh ta lâu như vậy,trong điện thoại quả nhiên một tấm ảnh của anh ta cũng không có。

Anh ta trong tấm ảnh đó,đôi chân đặt chéo lại,cười nhẹ nhàng,nhìn vào Khương Thục Đồng。

Mới chụp xong tấm ảnh này,cả người của cô ta đã bị anh ta bắt lại。

Sáng mai,Khương Thục Đồng đến cửa tiệm,nhờ nhân viên viết ra tên của những khách mời,để cô ta chọn lựa,khách cô ta mời,cô ta sẽ tự thêm vào。

Trước tiên cô ta dùng cây bút đại khái viết lên trên giấy,phu nhân Đông nhất định phải đến,còn Minh tổng có đến hay không,vậy phải xem Đông phu nhân rồi,cho nên,phía sau Đông phu nhân,tên Minh Tổng cô ta đã dùng dấu ngoạc ngoạc lại,tên thứ hai ghi trên đó là Từ Mậu Thận。

Nhưng rồi,mắt trái của Khương Thục Đồng giật một cái,cảm thấy đây đang là thời kỳ khắc nghiệt của cô ta và Cố Minh Thành,vẫn là đừng mời anh ta đến。

Khương Thục Đồng chặt chẽ nắn lại lòng bàn tay,thực sự,anh ta không đến,cũng không thích hợp cho lắm,dù sao,anh ta là người dẫn đường trên con đường sự nghiệp của mình,nhưng mà,đến,cũng không thích hợp đó - -

Vì sau khi viết ra tên “Từ Mậu Thận,” Khương Thục Đồng đã suy nghĩ rất nhiều,cho nên,ở phía sau tên của anh ta,đã không ý thức dùng bút bi chấm lên nhiều chấm,thay thế cho sự suy tư hổn loạn của cô ta。

Cuối cùng,Khương Thục Đồng vẫn xoá đi cái tên này。

Sau đó,cô ta đã mang danh sách trong tay nhân viên hợp lại,nhờ một nhân viên đánh lại lên vi tính,liệt kê ra một cái hồ sơ trên vi tính cho Cố Minh Thành xem。

Tên rất nhiều,công thêm Cố Minh Thành cũng không quen biết nhiều người trong nghề trang phục,anh ta chỉ đại khái xem qua thôi。

Nhưng mà,vì sao không có tên của người đó vậy?

Khương Thục Đồng cố ý sao?

Cố Minh Thành nói với Khương Thục Đồng,danh sách không vấn đề。

Khương Thục Đồng đã bắt đầu gửi thiệp mời。

Không phải ngẫu nhiên,hôm đó,Khương Thục Đồng đã lấy miếng ngọc bội của Từ Mậu Thận hỏi trong tiệm,mọi người có biết sự tích về người này không,mọi người đều lắc đầu,nói không biết。

Khương Thục Đồng nhìn vào người đang đạp trên máy may,thì có chút bất lực。

Cố Minh Thành đến cửa tiệm của cô ta,nói là đến đây đón cô ta về nhà。

Nhân viên trong tiệm đúng lúc đang đứng trước quầy thu dọn những trang giấy do nhân viên đã viết,một trang một trang bỏ vào trong thùng rác,đúng lúc Cố Minh Thành bước ngang qua quầy,tình cờ nhìn một cái,liền nhìn thấy tên của người đó,đã bị xoá đi,là tên của “Từ Mậu Thận ”,có cả những chấm linh tinh phía sau。

Anh ta xem như không nhìn thấy gì cả,thì bước qua đó,kéo lại tay của Khương Thục Đồng thì bước đi。

Khương Thục Đồng đã nhanh chóng cất giữ lại miếng ngọc bội đó,không phải không tin,mà là đã có chuyện lần trước,cô ta sợ hãi!

Buổi chiều,hai người cùng nhau đi ăn。

Khương Thục Đồng muốn ăn mì kéo,chân mày của Cố Minh Thành nhăn lại một cái,gì không ăn,lại đi ăn mì kéo chứ?

“Không ăn không được sao?” Cố Minh Thành quay đầu qua,hỏi Khương Thục Đồng。

Khương Thục Đồng gật đầu。

Khương Thục Đồng kéo lại cánh tay của Cố Minh Thành,bước vào trong một quán mì kéo không gian yên tĩnh và sạch sẽ。

Khương Thục Đồng thích quán ăn nhỏ có phong cách như vậy,chỉ có cô ta và Cố Minh Thành hai người,cảm giác đặc biệt tốt。

“Muốn nghe sự tích về Từ Mậu Thận không?” Cố Minh Thành hỏi。

Trong lòng Khương Thục Đồng run lẫy một cái,anh - - Anh biết sao?

Cố Minh Thành đang cúi đầu nhìn thực đơn,rõ ràng không nhìn Khương Thục Đồng。

“Nếu như anh muốn kể,thì nói đi。” Khương Thục Đồng nói。

Cố Minh Thành đã gọi xong hai tô mì kéo,lại gọi thêm mấy món ăn nhẹ,trong quán mì kéo cũng chỉ có mấy thứ này thôi。

“Cái gì gọi là anh muốn kể,em không muốn nghe sao?”Cố Minh Thành đưa lại thực đơn cho nhân viên。

Khương Thục Đồng luôn luôn cảm thấy ánh mắt của Cố Minh Thành quá sắc bén,giống như có thể nhìn xuyên qua nơi sâu thẳm của tâm hồn cô ta,cô ta đang làm gì,đang suy nghĩ gì,cũng không trốn khỏi đôi mắt của anh ta,khiến trong lòng của Khương Thục Đồng có chút sợ hãi。

“Em cảm thấy anh rất nghiêm túc đó,thì không thể cười cười sao?Anh ít khi cười đó?” Khương Thục Đồng đang cố gắng xoa dịu biểu tình trên mặt của mình,không nhắc đến từ nào về Từ Mậu Thận。

“Anh ít khi cười sao?“ Cố Minh Thành y như có chút không lý giải。

“Đương nhiên ít rồi,anh không biết sao?” Khương Thục Đồng có chút muốn la lên,không thể có người rõ ràng cười ít như vậy,bản thân lại không biết chứ?

“Có thể thực sự anh không biết。Trước đây không có người nói,không có ai có gan như vậy。” Cố Minh Thành liền cười nhẹ nhàng。

Khương Thục Đồng phát hiện,khi anh ta cười lên,thực sự có thể điên đảo chúng sinh,chỉ là đột nhiên cười lên như vậy,có thể nghiêng nước nghiêng thành đó。

Càng bên người đàn ông này,Khương Thục Đồng càng phát hiện,bản thân càng lấn sâu vào bên trong。

Trên bề mặt,Cố Minh Thành bắt đầu kể chuyện về Từ Mậu Thận,anh ta nói cha của Từ Mậu Thận vốn dĩ là một thợ may trên một thị trấn nhỏ,ngày qua ngày,miễn cưỡng có thể sinh sống,công việc mỗi ngày của ông ta chính là - - Đạp máy may,lý tưởng của ông ta là bồi dưỡng đứa con trai của mình trở thành một nhà thiết kế có danh tiếng。

Khi nghe được tiếng “Đạp máy may”,động tác ăn cơm của Khương Thục Đồng đã dừng lại một lát,chẳng lẽ - -

Cố Minh Thành nhìn thấy Khương Thục Đồng có chút khác thường,rất bình tĩnh,tiếp tục kể:“Cha anh ta thậm chí còn mang chân dung đạp máy may của mình khắc lên trên miếng ngọc bội,giao cho Từ Mậu Thận,cho anh ta biết lý tưởng của cha,chỉ cần nỗ lực cuối cùng cũng sẽ thành công。”

Nghe đến đây,đôi đũa đang ăn của Khương Thục Đồng “Cách ” liền rớt xuống đất。

Quả nhiên,quả nhiên lại là cha của anh ta,hèn chi,toàn bộ nhân viên trong cửa tiệm đều không quen biết người này。

Sắc mặt của Khương Thục Đồng có chút tái nhạt。

“Cuối cùng bị sao vậy?” Cố Minh Thành lại hỏi một câu。

Anh ta đã cảm giác được có chuyện đó khác thường,nhưng anh ta vẫn không nói ra。

Khương Thục Đồng đã nhờ nhân viên thay một đôi đũa mới,giả dạng như chuyện gì cũng không xảy ra vậy, “Rồi sau đó?Miếng ngọc bội đó thế nào rồi?”

“Chắc có thể Từ Mậu Thận luôn cất giữ lại,cha anh ta nói,phải tặng cho người anh ta thích,không thôi thì tặng cho người mà anh ta cảm thấy có tương lai,tôi suy đoán,hai người này,hiện nay vẫn chưa xuất hiện,có đúng không?” Đôi mắt của Cố Minh Thành nhìn vào Khương Thục Đồng。

Tay của Khương Thục Đồng đang rung,miếng ngọc bôi bảng hiệu đó,anh ta đã tặng cho bản thân,cuối cùng có ý gì chứ?Bản thân là người anh ta thích đó,hay là anh ta đã nhắm trúng người có tương lai đó?Khương Thục Đồng không biết。

Trước đây không muốn nói cho Cố Minh Thành biết chuyện cô ta và Từ Mậu Thận,chính là sợ Cố Minh Thành sẽ suy nghĩ nhiều。

Hiện nay,giống như Cố Minh Thành đã biết được tất cả,đang tra hỏi trái tim của Khương Thục Đồng。

“Minh Thành,thực sự,thực sự, em- - ” Khương Thục Đồng muốn nói chuyện miếng ngọc bội đó ra,nhưng mà đã lấy ra nhiều lần can đảm,cũng nói không ra,quan trọng là cô ta không biết rốt cuộc bản thân là người anh ta yêu thích,hay là người thành công trong tương lai đó。

Không muốn xảy ra nhiều chuyện,không nói nữa。

“Em bị sao vậy? ”Cố Minh Thành hỏi。

“Không - - Không có gì。”

Khương Thục Đồng cúi đầu xuống bắt đầu ăn mì,không nói thêm câu nào nữa。

Khi về đêm,Khương Thục Đồng lại mang miếng ngọc bội đó để vào bên trong hành lý,Cố Minh Thành đã đi tắm rửa,cô ta cẩn thận để bên dưới quần áo,giống như không yên tâm cho lắm,lại nhìn thêm mấy lần。

Đúng lúc Cố Minh Thành từ phòng vệ sinh bước ra,đang lau đầu,nhìn thấy Khương Thục Đồng luôn nhìn qua hướng của hành lý,Cố Minh Thành liền biết được có chuyện。

Khương Thục Đồng nói,“Em đi tắm đây!”

Liền vội vàng bước vào trong phòng vệ sinh。

Sau khi bước vào trong,Cố Minh Thành mở ra hành lý của cô ta,bên dưới toàn bộ quần áo đó,anh ta đã nhìn thấy miếng ngọc bội mà bản thân đã từng nhìn qua nhiều lần。

Quả nhiên tặng cho cô ta rồi!

Cố Minh Thành đóng lại hành lý của cô ta,giả vờ như không nhìn thấy gì cả。

Tâm tư của Từ Mậu Thận,Cố Minh Thành đã hiểu được,đây là tặng cho người anh ta yêu thích,mà cô ta,quả nhiên lại giữ lấy。

Khương Thục Đồng bước ra,cô ta cũng đang quấn lại khăn tắm,đang lau đầu。

“Tắm xong rồi?”

Khương Thục Đông “Ừ” một tiếng。

“Buồn ngủ chưa?”

“Có chút rồi đó,sao vậy?”

“Muốn cùng em đi ngắm sao。” Thái độ kiên quyết của Cố Minh Thành,khiến đôi tay đang lau đầu của Khương Thục Đồng dừng lại。

Cô ta cảm thấy hành động ngắm sao lãng mạn như thế này,rõ ràng không nên thuộc về người đàn ông hiếm khi cười như Cố Minh Thành。

Cảm thấy có chút ngạc nhiên đó。

“Đi không?” Cố Minh Thành lại hỏi một câu。

“Ừm。”

Khương Thục Đồng vừa vui mừng lại thấp thỏm,điều vui mừng là cuối cùng anh ta cũng có hành động trong chuyện tình yêu rồi,không chỉ hạn chế ở trên giường,điều thấp thỏm là,hôm nay anh ta đã kể cho mình nghe chuyện về Từ Mậu Thận,hiện nay lại dẫn bản thân đi ngắm sao,trong trái tim của anh ta nghĩ như thế nào chứ,Khương Thục Đồng không hiểu được。

Tuy nhiên,cô ta rất nhanh đã thay quần áo。

Vì khi đến Hải Thành,thời tiết vẫn còn là mùa hè,cho nên,quần áo của cô ta đều là quần áo của mùa hè,quần áo dày hơn vẫn còn trong căn nhà thuê đó,cô ta không còn quần áo nào dày hơn nữa,cũng không ngờ đến thời tiết lại chuyển lạnh như vậy,đặc biệt về đêm。

Cố Minh Thành lấy qua một hai cái áo len,bước lên sân thượng,Khương Thục Đồng liền cảm giác được gió xì xào xì xào thổi đến,thực sự rất lạnh。

Cố Minh Thành đã giúp cô ta khoác lên một chiếc áo khoác,cài lại nút áo,trong thấp thoáng Khương Thục Đồng cảm thấy cái áo len này rất ấm áp,mang theo mùi hương của anh ta,có thể là len cashmere,không chật lắm,rất ấm áp。

Hai người ngồi trên sân thượng,tựa vào nhau ngắm sao。

Đã rất lâu rất lâu,đây là lần đầu tiên Khương Thục Đồng cảm thấy trái tim của hai người lại gần nhau như vậy,rất gần đó。

Có chút cảm động muốn khóc。

Thời tiết bên Thượng Hải,thực sự cũng không nhiều sao,chỉ có sao bắc cực cô đơn treo trên cao thôi。

“Thục Đồng trước đây có ngắm qua sao chưa?” Cố Minh Thành ngồi ở đó,hỏi Khương Thục Đồng đang ngồi bên cạnh。

Anh ta ít khi gọi tên của cô ta,đây còn là một trong số ít trường hợp。

Không biết vì sao,đêm nay Khương Thục Đồng rất muốn khóc,cho nên giọng nói cũng có chút nghẹn ngào。

“Khi còn nhỏ,thường xuyên ngắm đó,sau khi lớn lên,thì không có ngắm nữa,không có tâm trạng,cuộc sống cũng không tốt lắm,mẹ em đã mất rồi — với anh,đây là lần đầu tiên。” Khương Thục Đồng dựa trên vai của Cố Minh Thành,giọng nói như đang mơ mộng vậy。

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.