Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt

Chương 10: Tri âm đang ở chốn nào?




Nhưng bóng đen trước mắt luôn cách Đinh Hạo hai mươi thước.

Đến tận bây giờ Đinh Hạo vẫn không thấy rõ người cướp đi kiếm rỉ sét đồng nát của hắn là ai, thậm chí không phân rõ bóng đen đó là người hay động vật.

Bởi vì bóng đen quá nhanh nhẹn.

Bóng đen như yêu thú khỉ đã thành tinh trong rừng cây.

Không biết Đinh Hạo đuổi theo bao xa, dốc bằng phẳng thành đường núi gập ghềnh, hai bên xuất hiện vách núi, từng cây cổ thụ đứng thẳng, rừng đá bắt đầu xuất hiện.

Huyền khí hạ đan điền trong người Đinh Hạo bị kích thích rít gào lao nhanh trong đệ nhất kinh mạch võ đạo thủ thiếu âm đệ nhất kinh. Trong hai huyệt khiếu thần hải, mệnh tuyền, huyệt khiếu xoay tròn mỗi giây hai mươi mốt vòng liên miên cung cấp lực lượng mới cho Đinh Hạo.

Mắt thấy một nén nhang qua đi nhưng không thể rút ngắn khoảng cách với bóng đen trước mắt, Đinh Hạo nhíu mày, nhận ra có điều không thích hợp.

Đinh Hạo ngừng bước.

Không thể tiếp tục đuổi theo.

Quân tử không đứng trong nguy hiểm!

Chuyện này có vẻ quái dị.

Nói không chừng đây là âm mưu gài bẫy Đinh Hạo. Vì một thanh kiếm mò từ đống rác, chỉ vì dùng uyên tay tiếc không đổi nhưng không cần thiết vì kiếm rỉ sét đó mạo hiểm tính amngj.

Trong phút chốc bóng đen biến mất trong màn đêm.

Đinh Hạo quan sát một lúc phát hiện hắn chạy nhanh đi tới khu vực bậc hai sơn môn Vấn Kiếm tông, một khu vực vách đá nổi tiếng hiểm trở.

Nơi này hiếm có dấu chân người, núi um tùm, sương mù lượn lờ. Dưới ánh trắng trông có vẻ hẻo lánh, vắng vẻ, tiếng thú shu từ sơn cốc dưới đáy vực sâu phía xa vọng về.

Gió đêm lạnh lẽo như đao cắt vào mặt.

Đêm tối âm u dễ khiến người không thấy an toàn.

Đinh Hạo không chút do dự xoay người đi.

Chính lúc này...

Một thanh âm trêu chọc bất mãn không chút báo hiệu vang bên tai Đinh Hạo:

- Này, tiểu tử nhà ngươi sao gan nhỏ quá vậy?

Đinh Hạo giật nảy mình.

Giống như bị người gõ một búa vào tim.

Đinh Hạo nhảy cẫng lên cao bốn, năm tước. Đinh Hạo né sang một bên, ở trên không trung kích thích huyền khí băng sương phong sương, cực kỳ cảnh giác ngoái đầu nhìn.

Chỗ Đinh Hạo từng đứng trống trơn không một bóng quỷ.

- Như thế nào? Không lẽ mình bị lãng tai?

Đinh Hạo sợ hãi nổi da gà.

Mới rồi rõ ràng Đinh Hạo nghe có người nói chuyện sau lưng, người đâu?

Khi Đinh Hạo nghi ngờ thì thanh âm kia lại vang lên sau gáy hắn.

- Ui chà, tiểu tử phản ứng khá nhanh.

Đinh Hạo cảm giác hơi thở người nói chuyện phả vào gáy.

Đinh Hạo giật mình kêu lên:

- Tổ cha nó!

Đinh Hạo giật mình quá buột miệng chửi thề, trở tay vỗ một chưởng, trong không khí đột ngột rét lạnh, mấy trăm bông tuyết băng giá sáng long lánh bắn bốn phương tám hướng.

Ai biết một chưởng này vẫn đánh hụt.

Thanh âm kia lại vang lên:

- Ha ha ha ha ha ha! Không bắt được ta, ngươi không bắt được ta!

Kinh khủng nhất là Đinh Hạo cảm giác có người luôn dát sau lưng hắn, khi nói chuyện hô hấp phả vào da nhưng hắn không bắt được kẻ đó.

- Là người hay quỷ?

Đinh Hạo xoay tròn bảy trăm hai mươi độ.

Đinh Hạo vẫn không thấy gì cả.

Gặp quỷ?

Hay là cao thủ tuyệt thế?

Đinh Hạo nói:

- Nếu các hạ không xuất hiện thì ta đi đây.

Đinh Hạo co giò chạy nhanh hướng võ xá, một hơi ra xa mấy ngàn thước.

Thanh âm kia lần thứ hai truyền đến:

- Thôi, không hù dọa ngươi nữa, gan bé quá.

Đinh Hạo chợt cảm giác bị người nhấc bổng lên như túm cổ gà, hai chân cách mặt đất bay nhanh ra sau như cưỡi mây lướt gió. Đinh Hạo không thấy rõ phong cảnh, gió vù vù thổi vào miệng.

Không biết trong khoảnh khắc đã bay bao xa, thật như đang bay lượn. Đinh Hạo chưa kịp quyết định la cứu mạng thì kết thúc chuyến bay.

Đinh Hạo cảm giác hai chân chấm đất, phát hiện đứng trên vùng núi cheo leo không biết tên.

Đinh Hạo ngẩng đầu lên nhìn. Một nam nhân trung niên thân hình thon dài, mặc áo vải thô màu xanh đứng sau lưng Đinh Hạo đang vuốt cằm, vẻ mặt không hài lòng nhìn hắn.

Nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặt mũi rất bình thường, bỏ vào trong đám người cũng không gây chú ý. Tóc đen dài xõa tung, một hồ lô rượu màu đen cột sau lưng mài mòn sáng bóng, tạo hình khá giống tên bờm rượu lôi thôi lếch thếch.

Khiến người ấn tượng khó quên chỉ có đôi mắt nam nhân trung niên.

Đôi mắt cực sáng, sánh bằng ngôi sao trên trời. Nhìn kỹ thì con ngươi sâu thẳm, có thứ gì tan bên trong, như ẩn chứa quá trình vũ trụ diễn biến, làm người nhìn chìm linh hồn vào trong.

Đinh Hạo càng chú ý đến kiếm rỉ sét bị mất đang lủng lẳng bên hông nam nhân trung niên.

Thì ra bóng đen cướp đi kiếm rỉ sét, dẫn Đinh Hạo đến chỗ hẻo lánh chính là nam nhân trung niên lôi thôi bờm nhậu trước mắt.

Kết hợp vụ việc trước sau, Đinh Hạo khẳng định khinh thường nói:

- Tên này cố ý mang mình đến đây.

Đinh Hạo cẩn thận đánh giá hoàn cảnh bốn phía thấy đang đứng trên bình đài một đỉnh núi.

Đây là một tuyệt địa.

Xung quanh là vách núi sâu không thấy đáy.

Hai người đứng trên đỉnh núi, một bình đài chưa đến nửa mẫu đất, không một ngọn cỏ, mặt đá bóng loáng như bị người một kiếm đại thần thông chém ra, vết cắt bằng phẳng giống nhân công mài ra.

Nhìn từ xa đường núi gập ghềnh Đinh Hạo từng đi qua không biết đã cách bao xa, kiến trúc sơn môn Vấn Kiếm tông mênh mông cũng chỉ còn đường nét xa xa.

Điều duy nhất khiến Đinh Hạo thấy yên tâm là hắn không cảm giác địch ý từ Quái Khách Áo Xanh. Mặc dù Quái Khách Áo Xanh vẻ mặt khó chịu, biểu tình tiếc nuối nnhư đi hàng chợ chọn mấy món hư thối nhìn Đinh Hạo.

Quan trọng hơn, Đinh Hạo phát hiện vải thô nam nhân trung niên Quái Khách Áo Xanh mặc hình dạng giống Vấn Kiếm tông.

Đinh Hạo muốn nói gì:

- Tiền bối...

Dẫn Khí quyết không khách sáo đánh gãy lời Đinh Hạo:

- Đừng gọi lão tử là tiền bối!

Quái Khách Áo Xanh tức giận quát:

- Tiểu tử nhà ngươi có tư chất không tệ nhưng sao gan bé vậy? Ha, vũ khí quý giá nhất bị người ta cướp, rượt một nửa tự nhiên từ bỏ. Ngươi còn có giác ngộ làm một kiếm khách không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.