Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Chương 35




Khi Diệp Dao tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, sau lớp sương mờ là căn phòng to rộng, Diệp Dao gượng người ngồi dậy, nhìn xung quanh một lượt, nơi đây... là biệt thự "Nguyệt". Đồ của cô đã thay, vết thương cũng được băng bó cẩn thận. Người cứu cô hôm qua.... là Anh Thực

Diệp Dao bước xuống giường, cô không có thói quen mang dép trong nhà nên đi chân trần. Đứng giữa căn phòng rộng, Diệp Dao thẫn thờ trầm tư. Đã năm năm cô chưa từng quay lại đây. Đồ đạc vẫn giữ nguyên vị trí, lại còn sạch sẽ, là An Thực sai người dọn dẹp và giữ gìn phòng của cô??

Nhìn tủ đồ màu hồng phấn cao to, Diệp Dao vẫn còn nhớ, lần đầu tiên khi đến biệt thự, nỗi ám ảnh vì chuyện của ba mẹ khiến cô mỗi đêm không thể an giấc. Thường xuyên gặp ác mộng, khi đó vô thức chạy trốn vào trong tủ, rồi ngủ quên bên trong. Bất cứ là chuyện gì, Diệp Dao đều chạy vào trong tủ trốn.

Khi An Thực biết, khuôn mặt lạnh như băng của hắn ngước nhìn cô, lạnh nhạt nói "Là người không nên quá yếu đuối, muốn sinh tồn thì phải mạnh mẽ."

Vì vậy, mỗi khi nhớ ba mẹ, cô đã ngồi trong tủ mà khóc. Vì cô sợ An Thực biết mà nổi giận. Nhưng rốt cuộc vẫn bị hắn phát hiện, cứ tưởng sẽ bị trách, không ngờ An Thực chỉ dịu dàng vỗ đầu cô "Nếu sau này buồn, đừng trốn trong bóng tối khóc một mình, hãy tìm chú, chú sẽ an ủi con."

Hắn đối với thế giới tuyệt tình tàn nhẫn, chỉ với cô là hết đỗi dịu dàng.

Chỉ cần cô cần, hắn sẽ xuất hiện. Im lặng và lắng nghe cô nói. Dù bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô có thể vui vẻ trở lại, hắn đều toàn tâm toàn ý thực hiện.

Tim Diệp Dao đập mạnh, nhớ đến cảnh tối hôm qua.

Đám người đột nhiên xuất hiện tối qua, chắc chắn là người của "Nguyệt". Hắn vì sao lại làm nhiều việc vì cô như vậy? Nếu để các bang phái khác biết, chẳng phải hắn sẽ gặp bất lợi??

"Dậy rồi sao?" Cửa phòng mở ra, Diệp Dao quay lại, mắt nhìn hắn đứng dựa vào cửa.

Diệp Dao im lặng không trả lời, trầm mặc nhìn hắn. Giống như đang suy tư điều gì đó.

An Thực cất tiếng "Xuống ăn sáng." sau đó quay lưng đi. Cô muốn im lặng, hắn tuyệt đối sẽ không bắt cô trả lời.

Diệp Dao chậm trãi đi theo. Ngồi xuống bàn ăn, cô có chút ngạc nhiên. Là hắn vẫn giữ thói quen hay do cô nên mới vậy? Bữa sáng là há cảo, sủi cảo và cháo cá và nước ép. Bữa sáng này, vốn dĩ trước kia là do cô đề nghị, vì hắn hầu như rất ít ăn sáng.

An Thực thấy cô trầm ngâm nhìn thức ăn, liền nói "Đồ ăn là để ăn không phải để ngắm." Một lúc sau lại hỏi "Đã đỡ hơn chưa?"

Diệp Dao nhàn nhạt trả lời "Rồi...."

"Ừ." Hắn gật đầu, không nói gì thêm.

Cô không muốn ở lại đây nên sau khi ăn sáng xong liền đi về, An Thực cũng không cản. Đứng trước cửa nhìn theo bóng lưng cô. Diệp Dao vừa đi vừa thấy khó chịu trong người. Gần đến cổng liền quay đầu, đứng trước mặt anh, kiên định nói "Tôi nợ chú một mạng, sau này nhất định sẽ trả. Còn nữa, cảm ơn."

Khóe môi An Thực cong lên, ôn nhu nhìn Diệp Dao "Em như vậy, không sợ tôi đổi ý giữ em lại sao?"

"Chú không thể."

"Chỉ cần tôi muốn, việc gì cũng có thể."

Diệp Dao không trả lời, quay lưng bỏ về. Khi đi ngang qua cây hoa đào lâu năm, khóe mắt cô hiện lên tia ngọt ngào kỳ lạ.

Khuôn mặt An Thực phút chốc trở nên băng lạnh, hắn cất tiếng "Chuẩn bị xe, theo tôi đến Bắc Đoàn."

"Vâng." Người kia gật đầu nhận lệnh.

......

Đoàn Khiệm Luân ngồi đối diện, khuôn mặt góc cạnh luôn duy trì nụ cười thích thú, nham hiểm. Sáng sớm, Bắc Đoàn đã có khách quý.

An Thực không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề "Anh xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai? Cảnh sát Diệp, anh dám động đến?"

Đoàn Khiệm Luân nghiêng đầu "An ca, anh nói vậy là sao? Tôi chỉ giúp anh một tay." Còn dám nói là kẻ thù có ân oán cần giải quyết, hắn nhìn cũng biết An Thực và Diệp Dao có quan hệ với nhau.

An Thực nhíu mày, cất giọng lạnh nhạt, chỉ cần nghe cũng biết đang không vui "Đoàn Khiệm Lâm, từ khi nào cậu thích lo chuyện bao đồng như vậy?"

"Được được, anh không cần phải tức giận thế chứ? Chỉ là một viên "kẹo đồng", có gì to tát?"

*đoàng...

Đoàn Khiệm Lâm trợn tròn mắt, hắn vừa dứt lời, viên đạn từ súng của An Thực là cắm sâu vào vai, máu đỏ ướt đẫm. Đàn em của hắn chỉ vội gọi hai chữ "đại ca" chứ không dám manh động. An Thực cất súng vào áo, hắc khí ngày một dày dặc, xọa người khiếp sợ, đôi mắt đen láy âm u "Trả công cho cậu."

Sau đó quay lưng bỏ đi. Đoàn Khiệm Luân nghiến răng, khóe môi hời hợt nhếch lên "An Thực, cứ vui vẻ hết mấy ngày này đi." Hắn nhìn vai mình, thở ra một hơi.

....

"Lão đại, anh làm vậy chẳng khác nào để bọn họ biết anh đang bảo vệ cảnh sát Diệp?" - Trác Sâm vừa lái xe, vừa nói. Cậu không hiểu, An Thực là người muốn ngấm ngầm bảo vệ cô, chính là không muốn người trong xã hội đen biết Diệp Dao là cô bé năm đó. Bây giờ hắn "trả" Đoàn Khiệm Luân một viên đạn, giống như muốn cảnh cáo bọn họ không được chạm vào cô.

An Thực cất tiếng, đáy mắt hiện đầy tâm tư "Tôi chính là để bọn họ biết." Đến nước này, hắn không cần phải che giấu nữa. Nhất định phải bắt Diệp Dao quay về "Nguyệt", chỉ có ở đó, cô mới được an toàn.

Hắn từng nói, sẽ không bắt ép cô làm bất cứ chuyện gì, nhưng bây giờ, thì không thể để cô tự do tự tại thêm một phút giây nào.

... ...

Diệp Dao vừa về đến nhà mới phát hiện điện thoại không có bên cạnh, chắc không phải để quên ở "Nguyệt" rồi chứ? Trong đó rất nhiều thứ quan trọng, cô lại không muốn quay về. Diệp Dao cảm thán không thôi, phải rồi, có thể nhờ Tố Nghi. Nghĩ đến đây, tâm tư cô đỡ hơn hẳn, chỉ là, tài sản của cô chỉ có một cái điện thoại vết thương đỡ hơn rồi nhưng vẫn chưa cử động mạnh. Cô đành mặt dày đến sở cảnh sát mượn vậy.

Dương Cảnh Kiệt cùng mọi người từ tối hôm qua đã rất rối loạn, một phần do lực lượng bị thương, bị chết gần một nửa người đi, nên sở trưởng vô cùng tức giận, sáng sớm đã gọi Lão Từ vào phòng hơn hai tiếng, phần còn lại là do Diệp Dao mất tích không thấy liên lạc. Người hôm qua cứu cô còn chưa biết tốt hay xấu... người lo lắng nhất là Dương Cảnh Kiệt. Anh đang hoài nghi, có khi nào kẻ đó là An Thực?!

"Chị Diệp?!" Tâm Liên hét lên, bóng dáng Diệp Dao chưa vào đến cửa cô đã phát hiện. Vội vàng chạy đến. "Chị không sao chứ? Hôm qua người đó đã đưa chị đi đâu? Làm em lo quá đi mất."

"Chị không sao, hỏi gấp như vậy làm gì?" Diệp Dao khẽ cười.

Dương Cảnh Kiệt nhìn thấy cô, lòng nhẹ hẳn đi "Em ổn chứ?"

"Ừ, vết thương không sâu, tịnh dưỡng vài ngày là được. Chú Từ thế nào?"

Dương Cảnh Kiệt lắc đầu, Diệp Dao hiểu rõ, hành động lần này thất bại chắc chắn sở trưởng rất tức giận. Lão Từ mở cửa đi vào, mọi người đều lo lắng nhìn ông. Ông khẽ thở dài "Chỉ bị trách vài câu thôi. Tiểu Diệp, cháu đang bị thương nên ở nhà dưỡng thương đi."

Diệp Dao gật đầu "Cháu chỉ đến thông báo cho mọi người đỡ lo thôi."

"Phải rồi chị Diệp, người hôm qua cứu chị là ai vậy? Còn đám người lạ mặt kia nữa. Ai da.... chị Diệp, chị đào hoa thật đó. " Tâm Liên cất tiếng trêu chọc. Cô cùng mọi người rất muốn chạy theo nhưng Dương Cảnh Kiệt lại ngăn cản, nói không cần lo. Bọn họ thật sự thắc mắc, từ khi Diệp Dao được điều về đây cô chưa từng qua lại với ai, mối quan hệ cũng không rộng. Ngoại trừ người trong sở ra thì không còn ai khác.

Diệp Dao không muốn để mọi người biết đó là người của An Thực, kẻ mà toàn bộ cảnh sát muốn bắt giữ. "Chị cũng không biết, người đó sau khi cứu chị liền đưa đến bệnh viện, sau đó bỏ đi."

Du Phong nhíu mày, ngẫm nghĩ "Thật kỳ lạ. Rốt cuộc bọn họ là ai??? Là bạn, hay là kẻ thù?"

Tim Diệp Dao đập thình thịch, cô trước giờ chưa từng gạt ai, lần này vì bất đắc dĩ mới làm vậy. Dương Cảnh Kiệt nhìn biểu hiện của Diệp Dao, nếu anh đoán không sai, người đó chắc chắn là An Thực. Nhưng, chẳng phải hắn và cô là kẻ thù? Xem ra, trong chuyện này còn rất nhiều khuất mắc.

"Được rồi, được rồi, đừng suy nghĩ nữa, quay lại làm việc đi. Cảnh Kiệt, cháu lấy xe đưa Tiểu Diệp về đi." Lão Từ cất tiếng. Tuy ông cũng muốn biết người đó là ai, nhưng dù sao, bọn họ cũng không có ý xấu, còn che mặt, xem như không muốn để lộ thân phận, nên không cần phải tìm hiểu kỹ lưỡng.

Diệp Dao vội lắc đầu "Không cần, cháu đi xe bus là được. Phải rồi, Cảnh Kiệt, cho em mượn điện thoại, điện thoại của em rơi đâu mất rồi."

"À, đây."

"Cảm ơn." Diệp Dao mở điện thoại lên, mới phát hiện mình không nhớ số của Tố Nghi, ngoài số của cô ra cô không nhớ thêm số điện thoại của ai. Diệp Dao mím môi, An Thực khốn khiếp, hắn có nhiều tiền như thế, lấy điện thoại của cô làm gì chứ. Diệp Dao đành cười trừ "Không cần nữa, cảm ơn anh. Em về đây."

"Để anh đưa em về."

"Nhưng...."

"Chị Diệp, chị đang bị thương, cứ để anh ấy đưa về." Tâm Liên cười tươi, đẩy vai Dương Cảnh Kiệt.

Diệp Dao hết cách đành đồng ý cùng anh đi lấy xe. Vừa ra đến cửa, liền phát hiện bóng dáng An Thực đứng dựa vào xe chờ cô. Hắn đeo kính râm, che đôi mắt đen láy thâm trầm. An Thực vẫn như mọi khi, khoác bộ trang phục đen, hệt như thần chết.

An Thực bước đến trước mặt cô, không quan tâm đến sự hiện diện của Dương Cảnh Kiệt, điềm đạm nói "Em để quên điện thoại ở nhà tôi."

Dương Cảnh Kiệt kinh ngạc, quả thật anh đoán không sai.... Diệp Dao nhíu mày, ở trước mặt Dương Cảnh Kiệt, hắn dám nói như vậy.

An Thực cất tiếng nói tiếp "Thế nào? Có muốn lấy lại không?"

Diệp Dao quay sang Dương Cảnh Kiệt "Xin lỗi, nhưng em phải đi với An Thực."

Anh mỉm cười "Được."

Diệp Dao ngồi vào xe, Dương Cảnh Kiệt bước đến trước mặt An Thực "Tôi không biết anh có ý đồ gì với Tiểu Dao, nhưng nếu cô ấy bị thương tổn, tôi sẽ bắt anh phải hối hận."

Khóe môi An Thực hời hợt nhếch lên "Tuy trong sở cảnh sát cậu có thể bảo vệ Dao nhi, nhưng ra ngoài, chỉ có tôi mới có thể bảo vệ cô ấy an toàn."

Dương Cảnh Kiệt ngạc nhiên, câu nói của An Thực có ý gì? Không lẽ, nội bộ cảnh sát có vấn đề?? Nhưng, chuyện của cảnh sát sao dễ dàng để người ngoài biết được, Dương Cảnh Kiệt trong tâm vô cùng khó hiểu.

.....

Diệp Dao ngồi trong xe, vẻ mặt lạnh lùng như băng, điềm đạm cất tiếng "Đưa điện thoại cho tôi."

An Thực ngồi bên cạnh lái xe, không hứng thú trả lời, Diệp Dao liền gằn giọng "Rốt cuộc chú muốn giở trò gì? Đưa người đến giúp cảnh sát, còn cứu tôi? Chú đang âm mưu chuyện gì? Dù chú có làm bao nhiêu việc tôi cũng không tha thứ."

An Thực đưa mắt nhìn cô, bình thản nói "Em là người biết rõ nhất."

"Tôi không biết gì hết. Chú muốn đưa tôi đi đâu?"

"Đi ăn trưa."

An Thực lái xe đến quán ăn cũ, Diệp Dao bất đắc dĩ phải đi vào. Mặt mũi cau có khó chịu. Tại sao cô cứ phải đi chung với hắn???

An Thực gọi món xong, chống cằm nhìn cô "Em có thể dẹp bộ mặt đó đi không?"

Diệp Dao không hứng thú trả lời, quay mặt nhìn ra hướng khác. Hắn lại nói "Nếu thứ hai tuần sau em đi cùng tôi, tôi trả điện thoại cho em."

Cô mím môi "Nếu chú khổ sở như vậy, thì tôi cho chú."

Cô không muốn dây dưa với hắn, dứt lời liền đứng lên. Bàn tay vừa chạm vào tay nắm cửa đã bị hắn chặn lại, ép sát cô từ phía sau. Diệp Dao giật mình, tim đập mạnh, bàn tay to rộng của An Thực giữ chặt cánh cửa gỗ, Diệp Dao không cách nào mở được. Cô nhíu mày "Chú làm gì vậy? Mau tránh ra?"

An Thực khẽ thở dài, cô gái nhỏ này, mềm không được, cứng rắn cũng không xong. Hắn phải làm thế nào cô mới ngoan ngoãn nghe lời? Tâm ý của hắn, đã nói hết với Diệp Dao nhưng cô một chút cũng không thèm quan tâm. An Thực cất giọng trầm trầm "Dao nhi, tôi phải làm thế nào, em mới hết giận đây? Phải thế nào, em mới chịu theo tôi về nhà?"

Diệp Dao im lặng một chút, vẫn không quay đầu "Nơi đó, không phải là nhà của tôi."

"Chỉ cần em đồng ý theo tôi về "Nguyệt", bất luận em muốn gì cũng được." Điều hắn cần bây giờ chính là Diệp Dao phải quay về "Nguyệt" càng sớm càng tốt.

Diệp Dao tự hỏi, hắn rốt cuộc muốn cô về "Nguyệt" làm gì? Muốn nhốt, hay muốn hại cô? Tâm ý của An Thực, có bao nhiêu phần là thật?? "Tôi, không muốn quay lại nơi đó. Tôi không muốn sống chung với kẻ thù của mình. Chú đừng tốn công. Nhiệm vụ của tôi, là bắt hết những người có liên quan đến vụ án buôn ma túy, hàng quốc cấm của hôm trước. Chú làm vậy, là vì điều gì? Muốn tôi nhân nhượng mà bỏ qua việc này, xin lỗi, nhưng tôi không thể."

Rầm----

"Tôi phải nói thế nào em mới chịu nghe lời?!" An Thực gầm lên, cánh tay chắc khỏe nắm chặt hai vai cô, ép cô đối diện với hắn. Diệp Dao lần đầu tiên thấy bộ mặt đáng sợ như vậy, hệt như quỹ dữ. An Thực nghiến răng cất tiếng "Diệp Dao, tôi cảnh cáo em, nếu còn nhúng tay vào chuyện này một lần nữa, tôi sẽ không để yên cho em."

Diệp Dao nhếch môi, thì ra là vì lý do đó, cô mỉa mai "Chú sẽ làm gì?"

"Tôi sẽ nhốt em vào "Nguyệt", em nghĩ rằng, mình có thể chống lại các bang phái ở Thượng Hải sao? Đừng nói là Thượng Hải, khắp thế giới đều có xã hội đen, chỉ cần bọn họ liên kết với nhau, đám cảnh sát vô dụng đó có thể làm được gì?" Ánh mắt hắn đục ngầu, sâu thẳm hiện lên tia lửa giận, An Thực dù tức giận đến đâu, cũng sẽ không nổi giận với cô, hắn hạ giọng "Dù em có tài giỏi đến đâu, thì cũng chỉ là phụ nữ, em không thể chống lại cả thế giới này."

Diệp Dao trừng mắt nhìn hắn "Nhưng tôi là cảnh sát, nhiệm vụ của tôi là đem công bằng đến cho xã hội."

Hắn cười khẩy, dáng vẻ quật cường của cô khiến hắn thực rất khó chịu "Em nghĩ rằng, chỉ cần mặc cảnh phục, tay cầm súng, là có thể bắt được tất cả tội phạm? Cái gọi là công bằng, sớm đã bị xã hội này chà đạp rồi."

"Chú, buông tay ra... mau...!!" Diệp Dao thở dốc, cô không còn sức lực đôi co với An Thực, vì hắn, vết thương sau vai đã bị chảy máu.

An Thực nhìn thấy vầng trán trắng mịn xuất hiện lớp mờ hôi, sắc mặt ngày càng tệ, mới nhớ đến vết thương của cô, phát hiện tay hơi ướt, vội buông ra, Diệp Dao ngước nhìn hắn, thở dốc "An Thực, bất luận thế nào, tôi vẫn là cảnh sát, còn chú, là tội phạm. Tôi và chú là hai thế giới khác nhau. Đối với chú, xã hội này không tồn tại cái gọi là công bằng. Nhưng đối với tôi thì ngược lại, công bằng luôn luôn tồn tại."

"Tôi đưa em về băng lại vết thương." An Thực thở dài, cô giống ai mà lại cứng đầu như thế.

Diệp Dao cũng không kháng cự, đi theo hắn. Nhân viên phục vụ đứng nép sang một bên, lúc nãy định đem đồ ăn vào nhưng lại nghe tiếng cãi nhau nên không dám vào. Xem ra, đồ ăn không cần phải dọn lên nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.