Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Chương 15




Tiểu hồ ly tay thò móng vuốt bước đến trước giường, nhìn thấy phượng hoàng xấu xa hoàn hảo không có một chút sứt mẻ như trước, giận quá hóa cười.

Tang Chỉ mài móng vuốt ầm ĩ trái phải nhiều lần, nhìn khuôn mặt tuấn tú kia thì lại không biết nên xuống tay như thế nào. Nên khen ngợi phượng hoàng xấu xa tâm lý cùng tố chất đều rất hoàn hảo hay vẫn là người rất vô liêm sỉ? Cho dù bị Bích Nữ rõ ràng vạch trần rồi mà vẫn có thể làm bộ như không có việc gì, tự hôn mê chính bản thân.

Tiểu hồ ly chống nạnh khụ một tiếng, âm thanh hờn dỗi nói: “Phượng hoàng xấu xa, ngươi lập tức ngồi dậy thì bản công chúa tha tội chết cho ngươi!”

“… …” Mỹ nam ngủ trên giường ngay cả một cọng lông mi cũng không hề chớp, hành động tuyệt đối trăm phần trăm chuyên nghiệp.

Tang Chỉ bĩu môi, nhào vào đầu giường lấy tay mạnh mẽ chọc chọc vào người nào đó, tiếp tục nói: “Mau ngồi dậy, có nghe hay không? Bích Nữ tỷ tỷ cũng đã nói rồi, ngươi còn giả bộ cái gì, nếu còn tiếp tục ngủ ta sẽ giận thật sự đó! !”

Tang Chỉ cảm thấy nhiều lời vô ích, vẫn đưa đầu ngón út chọc qua chọc lại, nhưng phượng hoàng xấu xa tiếp tục nhắm mắt không chịu tỉnh lại. Trong nhất thời, tiểu hồ ly cũng có chút do dự. Hay là Bích Nữ tỷ tỷ chuẩn đoán mạch sai, phượng hoàng xấu xa căn bản là vẫn còn đang hôn mê?

Nghĩ thế, tiểu hồ ly bèn nhíu mi lại nhìn nhìn Tuấn Thúc, giọng điệu cũng không còn chắc chắn như lúc trước: “Phượng hoàng xấu xa đừng đùa giỡn nữa, mau ngồi dậy, ta còn có chuyện nghiêm chỉnh muốn nói với ngươi.”

“Được rồi, bản công chúa nhất ngôn cửu đỉnh, đáp ứng ngươi, chỉ cần bây giờ ngươi ngồi dậy, ta tuyệt đối không so đo với ngươi chuyện nghe lén vừa rồi, mau mau mở mắt ra.”

“Này, ngươi lại đùa giỡn ta nữa phải không?”

… ……

Tang Chỉ liên tục kêu vài tiếng mà người trên giường vẫn như trước không hề có chút dấu hiệu tỉnh lại, tâm tình Tang Chỉ đang vừa buông lỏng giờ lại bắt đầu khẩn trương lên, cắn răng một lát mới rốt cục xuất ra đòn sát thủ cuối cùng —— Nhìn quanh bốn phía xác định lần này thật sự không có người ngoài, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn mới đỏ bừng tiến đến bên tai phượng hoàng xấu xa nói nhỏ:

“Ưm ~~ bây giờ ngươi chỉ cần ngồi dậy, ta sẽ đáp ứng cùng ngươi trở về Thanh Khâu quốc… Thành hôn.”

Nói xong, ngay bản thân tiểu hồ ly cũng đã nhịn không được mà đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn không chịu ngẩng đầu lên. A a a, vừa rồi rốt cuộc nàng nói linh tinh cái gì, chuyện này… nếu truyền ra ngoài, danh tiếng công chúa Thanh Khâu quốc của nàng có còn hay không a? Chính nàng vừa rồi lại đối với phượng hoàng xấu xa ——

“Phượng hoàng xấu xa?” Tang Chỉ giật mình, thì thầm một tiếng rồi mới ngẩng đầu lên hoảng hốt nhìn thấy, phượng hoàng xấu xa vẫn nằm ở trên giường vô cùng an tường như nãy giờ, ngay cả một sợi tóc cũng không hề chuyển động. Lần này, tiểu hồ ly mới hoàn toàn hoảng thần, đứng phắt dậy lầm bầm lầu bầu:

“Không thể nào, không thể nào… Chẳng lẽ thật sự hôn mê? Nhưng Bích Nữ tỷ tỷ ——” Tang Chỉ lo được lo mất, lúc này không những nói năng lộn xộn mà còn cố nhìn quanh tìm Bích Nữ, trực tiếp bổ nhào vào trước mặt phượng hoàng xấu xa định kiểm tra hơi thở, hai tay còn chưa chạm đến hai má của phượng hoàng xấu xa thì nháy mắt Tang Chỉ đã bị một cánh tay ấm áp giữ lấy.

“A!” Tiểu hồ ly ngàn tính vạn tính, cũng không hề tính rằng phượng hoàng xấu xa lại có thể sử dụng đến chiêu này, bị một luồng ấm áp không biết từ đâu ôm lấy, hoảng hồn không kiềm được cúi đầu kêu ra tiếng, nhưng âm thanh chỉ mới hô lên một nửa lại bị nuốt hết vào trong miệng. Tuấn Thúc thừa dịp nàng chưa kịp phòng bị đã đặt môi chính xác lên môi nàng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, dùng hết sức dịu dàng mà hôn.

Tang Chỉ bỗng nhiên bị một tầng mật ý này bao lấy nội tâm, chỉ cảm thấy từ đáy lòng nổi lên một cảm giác ngọt lịm, ngay lúc này cũng không muốn làm bộ chạy trốn làm chi mà còn ngoan ngoãn ghé sát vào trong lòng phượng hoàng xấu xa để cho hắn tự do khi dễ. Tuấn Thúc ôm lấy tiểu hồ ly, chóp mũi hít lấy hương thơm tự nhiên của Tang Chỉ, cảm thấy một chưởng chí mạng mà mình chịu hôm nay cũng coi như đáng giá. Hắn một mặt thân thiết hôn nàng, một mặt lại đưa cánh tay càng dùng sức ôm chặt Tang Chỉ vào trong lòng giống như sợ Tang Chỉ bỏ chạy vậy.

Tang Chỉ mới đầu vốn chỉ là hơi ghé vào đầu giường, giờ bị phượng hoàng xấu xa lôi lôi kéo kéo như vậy liền mất đi trọng tâm ngã về phía trước, lập tức trán hai người đụng mạnh vào nhau khiến cho cả hai đều nhãn mạo kim tinh (nghĩa đen là “sao bay đầy trời”, mắt nổ đom đóm). Tang Chỉ bị va chạm mạnh như vậy, vừa rồi hơi thở còn tràn đầy ấm áp giờ lại bị đụng nhau đến hụt hơi.

Tiểu hồ ly động đậy thân mình, đưa móng vuốt chạm vào chiếc trán bị đau, hổn hển nói: “Tốt ghê, phượng hoàng xấu xa lại dám làm cho ta đau!!” Lời vừa dứt liền thuận tay vung lên móng vuốt hồ ly còn chưa kịp thu lại ——

Nếu là bình thường, phượng hoàng xấu xa sẽ nhanh nhẹn như gió, đương nhiên không hề để vào mắt mấy trò xiếc nhỏ này của tiểu hồ ly, nhưng mà giờ phút này bởi vì khi nãy vừa mới chiến đầu tiêu hao hết sức lực, nên lực phòng bị của phượng hoàng xấu xa kém hẳn, chỉ cảm thấy thấy hoa mắt chỉ kịp thét lớn một tiếng thì ngực lại có thêm vài vết cào chảy máu.

Tang Chỉ thấy thế cũng cả kinh nói không nên lời, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần ghé sát lại vừa xem xét vết thương vừa đau lòng trách mắng: “Ngươi ngốc quá, sao lại không tránh? !”

Phượng hoàng xấu xa thấy vẻ mặt lo lắng của tiểu hồ ly, lại nhớ lại những lời nàng nói với Ly Vẫn, trong lòng khó tránh khỏi đắc ý, lập tức quên hết đau đớn, không sợ trời không sợ đất tiến đến ôm lấy Tang Chỉ nói nhỏ: “Ta luyến tiếc nên không tránh.”

Tang Chỉ biết rõ đây là lời nói vô liêm sỉ mà Tuấn Thúc học theo Minh Tao ca ca, nhưng dù vậy thì khi nghe xong trong lòng lại ấm áp tràn đầy, nhịn không được mặt tươi cười hồng hào. Tuấn Thúc thấy thế bèn nhân cơ hội này giữ chặt Tang Chỉ, môi với môi đặt lên nhau, Tang Chỉ đã bị phượng hoàng xấu xa làm cho cả người trở nên vô lực, chỉ cảm thấy khí nóng tỏa ra trên mặt giống như mê dược, tứ chi vô lực hận không thể toàn thân đều dựa vào trên người hắn.

Thừa dịp tiểu hồ ly chưa chuẩn bị, Tuấn Thúc đã lặng lẽ đưa đầu lưỡi tiến vào trong miệng Tang Chỉ. Một người đơn thuần như Tang Chỉ làm sao chịu nổi ức hiếp như vậy nên càng khẩn trương túm chặt lấy ống tay áo phượng hoàng xấu xa, chấp nhận cùng ngọn lửa này dây dưa kéo dài… Khi hai người đang thân mật với nhau, trong phòng lại vang lên một tiếng kêu to làm Tang Chỉ sợ hãi cả kinh, theo bản năng đẩy phượng hoàng xấu xa ra, quay đầu nhìn lại vừa thấy một cục lông trắng, con ngươi trong suốt lóng lánh nước đang vô cùng thuần khiết chăm chú nhìn hai người, tiểu tử kia không phải là Lai Thước thì là ai?

Phượng hoàng xấu xa thấy thế, cũng xoắn lưỡi không kém. Tính ngàn lần, bày ra vạn sách lược, lại không thể tính được vào thời khắc mấu chốt như vậy mà tiểu tử kia lại ló ra phá rối, chẳng lẽ nhân quả báo ứng lại hiệu nghiệm như vậy? Hắn nghe lén Ly Vẫn cùng Tang Chỉ nói chuyện một lần, chẳng lẽ báo ứng đã tới nhanh như vậy rồi sao?

————————————————— ta đường phân cách muốn ăn thịt người ————————————————

“Lai Thước?” Tang Chỉ nhìn thấy tiểu tử kia, miệng kinh hô ra tiếng, dứt lời mới ý thức được hồ yêu bên ngoài có khả năng sẽ nghe thấy được, bèn chậm còn hơn không nhanh chóng che miệng lại. Yên lặng đưa mắt xem xét ngoài cửa, may là không có động tĩnh gì.

Lai Thước nghe thấy Tang Chỉ kêu mình, hai lỗ tai run lên, nhảy đến trên giường cọ cọ Tang Chỉ, rồi lại bắt chước phượng hoàng xấu xa đứng thẳng thân mình lên vươn đầu lưỡi hồng hồng ra liếm liếm lỗ tai Tang Chỉ. Lập tức, phượng hoàng xấu xa cùng Tang Chỉ đều 囧 囧tròn mắt nhìn. Bởi vậy mới nói, trăm ngàn lần đừng làm điều xằng bậy trước mặt tiểu hài tử này = =

Tang Chỉ vừa tức vừa giận, hung hăng quay đầu liếc mắt trừng đầu sỏ một cái, sau đó mới túm lấy tiểu tử kia để tránh cho nó lại làm ra thêm vài cái động tác khác người nữa, nói: “Lai Thước, nãy giờ ngươi đi đâu vậy?”

“Thu ——” Lai Thước kêu thấp một tiếng sau đó đá cái đuôi chui vào ngồi ở trong lòng Tang Chỉ.

Phượng hoàng xấu xa nhíu mày, “Bất luận nãy giờ nó đi đâu, lúc này mà nó lại quay trở về sợ rằng là thật muốn tới cứu ngươi.”

Tang Chỉ nghe phượng hoàng xấu xa nói lý nhưng có ý giận đến mười phần, mà thấy hắn lại phát ghen ngay với cả một tiểu hài tử thì nàng hóa ra dở khóc dở cười, “Lúc này mà còn có lòng dạ để nói đùa sao.” Dứt lời lại vuốt vuốt Lai Thước, thấy nó ngoan ngoãn cuộn lại trên đùi mình không hề đề phòng, thì lời cứ như tự phát ra từ miệng: “Lai Thước, ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với Yêu vương? Tại sao hắn lại từ yêu giới đuổi đến trần gian chỉ để bắt ngươi, còn gây chiến bắt chúng ta để làm mồi dụ. Phượng hoàng xấu xa, ngươi nói xem Lai Thước rốt cuộc có thân phận gì.”

Tuấn Thúc nghe vậy, không hề trả lời câu hỏi mà ngược lại lại khoanh tay ôm ngực nói, “Lai Thước, ngươi thật là lợi hại, mặc dù ngươi không có nửa điểm pháp lực nhưng lại có thể vô thanh vô tức (không có âm thanh, không có hơi thở) trốn vào trong phòng này, ngay cả ta cũng không phát hiện được tí nào, chả trách Yêu vương cũng bắt không được ngươi.”

Nghe xong lời này, Lai Thước không có phản ứng gì, nhưng Tang Chỉ thì thật tràn đầy oán niệm liếc mắt trừng phượng hoàng xấu xa một cái, trong cái tình huống như vừa rồi thì cho dù Lai Thước có quang minh chính đại tiến vào phòng thì người nào đó cũng phát hiện được sao? Tang Chỉ hờn dỗi: “Nhưng phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đem Lai Thước giao ra?”

Yêu vương gây chiến như thế chỉ để tìm Lai Thước, nhưng không có ai biết được mục đích thật sự của việc tìm bắt này, nhỡ đâu Yêu vương bắt Lai Thước là vì muốn luyện thuốc hoặc là có mục đích khác gì đó thì làm sao bây giờ? Nghĩ vậy, Tang Chỉ có chút trầm tư vỗ vỗ đầu Lai Thước, rồi ngay lập tức nói: “Sự việc đã đến nước này cũng chỉ có thể nhờ các bậc phụ thân tham gia thôi. Bằng không kêu Lai Thước giúp chúng ta đi truyền tin, tìm Dì đến hỗ trợ…”

Tang Chỉ nói chưa xong, Lai Thước giống như đột nhiên bị cái gì làm cho chấn kinh nhảy dựng lên, chạy thẳng ra ngoài cửa. Tang Chỉ há hốc mồm nhìn chằm chằm Lai Thước đang tông cửa xông ra, sợ nó gặp phải đám hồ yêu bên ngoài, đang đứng dậy định ngăn cản thì bị phượng hoàng xấu xa giữ chặt, vừa quay đầu lại đã thấy phượng hoàng xấu xa nhếch môi lên, nhắm mắt lắc đầu, ý bảo Tang Chỉ đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Tang Chỉ cảm thấy khó thở, muốn kéo tay ra khỏi tay Tuấn Thúc, “Rõ ràng Lai Thước là vì cứu ta nên mới trở về, chắc là nó đang cố ý muốn đi ra ngoài dụ Yêu vương rời đi, nếu nó xảy ra chuyện gì chẳng lẽ trong lòng ngươi không cảm thấy lấn cấn gì hay sao! Phượng hoàng xấu xa, ngươi…”

“Công chúa Tang Chỉ quả nhiên trọng tình trọng nghĩa.” Tang Chỉ mới nói được một nửa chợt nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nam bình lặng không một gợn sóng, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Yêu vương vẻ mặt chân thành đang tiến vào, mà điều ngạc nhiên chính là Lai Thước lại đang ngồi vắt vẻo trên vai hắn.

Tang Chỉ chớp chớp mắt, xác định cái túm đuôi ngồi trên vai Yêu vương không phải là ai khác mà chính là tiểu tử Lai Thước kia thì lúc này mới quay đầu dò xét nhìn Tuấn Thúc, chỉ thấy Tuấn Thúc theo thói quen cong môi nói: “Hồi đầu ta còn có chút hoài nghi, bây giờ thì xem ra ta thật sự không có nhìn nhầm. Nếu ta đoán không lầm thì vị này chắc là tiểu hoàng tử rồi?”

Đang nói giữa chừng, phượng hoàng xấu xa nhấc mắt phượng nhìn thẳng vào Lai Thước đang đoan trang ngồi trên vai Yêu vương.

“Tiểu hoàng tử?” Tang Chỉ gằn từng tiếng trầm ngâm, cũng nghiêng đầu nhìn nhìn Lai Thước, cảm giác kỳ quái xa lạ dần dần nảy lên trong lòng, “Tiểu hoàng tử của tộc hồ yêu là…”

Yêu vương nghe xong lời này cũng không nói tiếng nào mà chỉ cười nhẹ kéo Lai Thước vào ôm trong lòng, sau đó lại bấm tay niệm vài câu thần chú đánh vào trên người Lai Thước. Nháy mắt cả phòng chỉ thấy toàn hào quang lóng lánh tỏa ra, lại nháy mắt sau Lai Thước hiện thân ra trên mặt đất, biến thành tiểu oa nhi trắng hồng xinh xắn. Tiểu oa nhi trên thân mặc áo choàng trắng thêu hoa thổ cẩm, mái tóc được buộc lên gọn gàng ngăn nắp bằng cây trâm ngọc, rõ ràng ăn mặc bình thường nhưng lại tự nhiên lộ ra vài phần quý phái. Nhưng thật ra bộ dáng tiểu oa nhi này cũng khiêm tốn dễ thương, nhu thuận nhưng lanh lợi, hai mắt thật to vụt sáng, nếu đem so với thân thể nguyên bản trước đây của Lai Thước cũng không kém một chút nào, quả thực là một chú nhóc con xinh đẹp.

Chú nhóc Lai Thước chớp chớp đôi mắt trong suốt, ngửa đầu xem xét Yêu vương, sau khi được cho phép mới vui vẻ chạy về phía Tang Chỉ, tiểu tử kia dường như còn chưa quen dùng hai chân để đi lại như người nên chạy được một chút lại ngã trái ngã phải, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến điểm đáng yêu của bé. Cuối cùng Lai Thước nhào vào trong lòng Tang Chỉ, đưa đôi cánh tay mập mạp ôm lấy đùi Tang Chỉ kêu lên: “Tỷ tỷ.”

Thanh âm nhẹ nhàng mềm mại tiến thẳng vào lòng Tang Chỉ. Nhưng mà … Nàng sao được tính là tỷ tỷ cái gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.