Cực Phẩm Hôn Quân

Chương 23




Sao huynh lại ở đây? – Tiết An Nhiên không vui nhìn nam nhân trước mặt. Khuôn mặt từ niềm nở chào đón sang cứng đờ, Hàn Tuấn Kiệt- tại sao hắn lại xuất hiện trong quán thuốc của nàng. - Sao ta lại xuất hiện ở đây sao? Nàng cũng biết hỏi ta sao không tự hỏi chính mình đã làm gì khiến ta phải xuất hiện ở đây?- Hàn Tuấn Kiệt tức giận cầm tay Tiết An Nhiên, dùng lực kéo nàng về phía mình, tại sao nàng không chờ hắn, kế hoạch này sắp thành công rồi, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là hắn có thể đưa nàng thành mẫu nghi thiên hạ, trở thành nữ nhân hắn sủng ái nhất chứ không phải suốt ngày quanh quẩn bên quán thuốc liêu xiêu này. - Ta đã làm gì… ha ha… không lẽ là tin tức ta thất tiết đã bay đến phủ Tư Mã rồi sao?- An Nhiên mỉm cười cố xóa đi cảm giác chua xót trong lòng, tay cũng nhanh chóng rời xa bàn tay ấm áp của hắn, đã có lúc nàng tưởng rằng có thể nắm đôi tay ấy cả đời, cũng có thể an ổn mà nằm trong vòng tay của hắn, nhưng có lẽ tất cả chỉ là ảo mộng, hai người bên nhau là điều không thể… - Nàng… quả thật… Không ta không tin chắc chắn chỉ là tin đồn sai sự thật… Mai ta sẽ về báo với phụ thân sớm thu xếp hôn sự với nàng, như vậy tin đồn cũng sẽ sớm lắng xuống.- Hàn Tuấn Kiệt dứt khoát nói, mắt vẫn chăm chăm nhìn nữ nhân đối diện, hắn tin tưởng nàng, nàng là An Nhiên của hắn, nàng chắc chắn sẽ chờ hắn. Tiết An Nhiên im lặng một lúc rồi bật cười lớn, nàng cười rất lâu cười cho đến khi nước mắt trào ra, bụng cũng quặn lên đau đớn mới ngừng lại, cố chỉnh lại giọng khàn khàn nói: “ Tai nào huynh nghe đó là tin đồn, mà cho dù có là tin đồn huynh nghĩ Hàn gia nhà huynh chấp nhận người con dâu thất tiết như ta sao? Huynh càng ngày càng khôi hài. Ta nói cho huynh biết, tất cả đều là thật, chuyện ta thất tiết là thật, chuyện ta và huynh chấm dứt cũng là thật. Tiết An Nhiên ta, kể cả nghĩ cũng chưa bao giờ tính đến chuyện gả vào Hàn gia, hôm qua ta đã đồng ý gả cho Tước thị vệ rồi. Vậy nên hi vọng sau này huynh giữ tự trọng, đừng để người ngoài nghĩ ta là nữ nhân lăng loàn, dan díu với con trai của quan Tư Mã, như vậy tướng công của ta cũng không vui mà thanh danh Hàn gia cũng bị vấy bẩn. Điều muốn nói ta cũng nói xong, mời huynh về cho…”

Tiết An Nhiên tự nhiên đi ra cửa tiễn khách, có thể hôm qua bản thân nàng còn mông lung về hôn sự này nhưng bây giờ, chính thời điểm này, nàng cảm thấy chuyện tin đồn coi như cũng có lợi, chí ít nàng có thể cắt đứt duyên phận với hắn, có thể thôi ngày đêm mong nhớ nam nhân vô tình đó, lúc mệt mỏi, lúc ốm đau cũng sẽ có bờ lưng vững chãi để tựa vào, có vòng tay ấm áp để bình yên ngủ. Với nàng những phút giây an ổn đó bên hắn sẽ không thể nào có được nhưng kì lạ nàng lại cảm nhận khi ở bên Tước thị vệ- người đàn ông trong nóng ngoài lạnh ấy. Hàn Tuấn Kiệt tay nắm thành quyền đi ra cửa, chân vừa chạm đến bậc liền giận dữ quay sang buông một câu: “ Nàng, …hắn… hai người rồi sẽ phải hối hận…”

An Nhiên thoáng sững người, mắt giương cao nhìn trực diện hắn, môi đỏ cong lên thành một nụ cười sắc sảo: “ Sẽ không…”

Hàn Tuấn Kiệt nghe thấy vậy liền dứt khoát quay lưng bỏ đi, để lại đằng sau là ánh nhìn tiếc nuối của nữ nhân trong quán thuốc. Nàng tiếc tình cảm của mình không được hắn coi trọng, nàng tiếc tuổi xuân của nàng để dành mà âm thầm bên hắn, nàng tiếc vì cuối cùng tình cảm đeo đuổi nàng suốt sáu năm qua không có kết quả. Vĩnh biệt huynh, Hàn Tuấn Kiệt!!!! -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- Trung Hòa điện - Trời tối nhanh thật…- Quách Hạo Nghiên lơ đãng trông ra bên ngoài, mắt buồn bã nhìn ra vô định. Hôm nay đã tròn một tháng hắn không gặp Tiểu Dĩnh, dù cho không gặp nhưng hắn vẫn cho người theo sát nàng, cũng biết nàng hiện đang ở ngoài cung, vẫn đang sống rất tốt. Có vẻ như quyết định của hắn đã đúng, nàng chỉ có thể là chính mình khi ở ngoài kia, có thể tự do tự tại, vô ưu vô lo bay nhảy. Hắn sai rồi, sai khi muốn trói buộc nàng bên mình, sai khi ép nàng phải dọn đến cung mà hắn nghỉ dưỡng. Hạo Nghiên khẽ thở dài, Giai Dĩnh à, liệu nàng có nhớ ta như ta đang nhớ nàng không? Không gian u tịch hòa cùng hương trầm hương lãng đãng bay. Mành che cũng phấp phới theo trận gió cuối ngày. Tất cả chìm vào lặng im cho đến khi một âm thanh khẽ khàng vang lên. - Vèo….- Quách Hạo Nghiên xoay người men theo tiếng động- là bồ câu đưa thư. Hắn nhanh chóng tóm lấy bồ câu rồi gỡ cuộn giấy ra đọc. Mảnh giấy nhỏ bé cùng nét chữ rõ ràng đập ngay vào mắt hắn: “ Đã tìm ra manh mối, chỗ cũ giờ hợi…”

Hạo Nghiên đăm chiêu nhìn nét chữ, linh cảm mách bảo hắn có gì đó không đúng lắm dù cách thức và phương tiện liên lạc vẫn như vậy. Hắn khẽ lắc đầu, chắc tại hắn quá nhạy cảm rồi, Hàn Đông Quân, ta đã tin tưởng đúng người rồi, nhanh vậy mà đã có kết quả, cái chết của mẫu thân cuối cùng cũng có manh mối. ………………………………. Cùng lúc đó ở phủ Tống Tư Mã Hàn Đông Quân nhìn ra bầu trời, mây đen lại đang vần vũ kéo đến, trời sắp lập đông rồi mà vẫn còn những cơn mưa bất chợt như vậy. Tâm trí hắn lại nhớ về nữ tử rơi xuống hồ lần đó. Thì ra nàng vốn không phải mĩ nam tuấn tú mà là mĩ nhân xinh đẹp nhất kinh thành, chỉ tiếc nữ nhân xinh đẹp như vậy lại là người của huynh đệ tốt, hắn nào dám đào góc tường nhà bạn. Tiếng hắn khẽ thở dài não nề. Lần đó tiến cung mục đích cũng đâu phải vì muốn đến góp vui cho đám cưới của Hạo Nghiên, hắn đến vì muốn bàn bạc công chuyện với hắn ta. Nào ngờ, vì hiểu nhầm mà đến gặp mặt hắn ta cũng không muốn, chỉ ngày ngày chờ tin tức qua thư từ. Ai bảo chỉ có nữ nhân ghen tuông, Hạo Nghiên ta mới thấy ngươi là người thích ăn dấm nhất… -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- Khả Giai Dĩnh sau khi nôn xong thấy đầu còn choàng váng nhưng cơ thể cũng khá hơn chút, nàng khẽ đưa tay lên lau miệng rồi xiêu vẹo quay lại bàn trà. Nôn mửa suốt mấy ngày qua khiến cho khẩu vị của nàng càng ngày càng tệ, cũng bị nhạt mồm nhạt miệng chỉ có đồ chua là chở được nhiều hơn trước. Nhìn chén trà nóng mà tỉ tỉ đã rót sẵn đưa cho, nàng vội bắt lấy uống một hơi hết sạch, tay vừa đặt chén trà xuống chưa lâu đã bị Tiết tỉ bắt lấy. - Dĩnh nhi, để ta bắt mạch cho muội, tại sao mấy ngày nay sức khỏe lại kém vậy, ăn uống cũng không tốt như trước.- Tiết tỉ lo lắng tìm mạch trên tay Giai Dĩnh. Vừa rồi nàng ta sơ suất làm đứt tay, mùi máu tanh lại khiến nữ nhân này nôn đến chết đi sống lại. Mấy ngày nay cũng vậy, cứ hễ cái gì tanh tanh là nàng ta lại nôn mửa, cái này giống như… giống như đang hoài thai. Tiết An Nhiên bị suy nghĩ cua mình dọa cho hoảng sợ, nàng khẽ hung hoắng ho, cái đầu nhỏ cũng không ngừng lắc qua lắc lại. - Tỉ tỉ nghĩ nhiều rồi, ta làm sao mà có bệnh gì được cơ chứ.- Khả Giai Dĩnh thu tay lại lắc đầu, sức khỏe nàng dạo này đúng có vấn đề nhưng nàng nghĩ nó chỉ đơn giản là phản ứng bình thường của cơ thể, chắc tại bị nhốt trong cung lâu quá bây giờ được tự do ra ngoài chắc có phần chưa thích ứng được. - Ngồi yên để ta xem nào…- mắt Tiết An Nhiên lập tức mở to- Muội xem, nguyệt sự tháng nay đến chưa? - Hình như chưa, cũng chậm hơn so với những tháng trước.- Giai Dĩnh đăm chiêu nói, Tiết tỉ không nhắc nàng cũng quên béng mất, nữ nhân thật khổ sở tháng nào cũng gặp bà mụ, mà mỗi lần nàng đều đau đến kinh thiên động địa, bây giờ không có thật tốt. - Muội… muội mang thai rồi.- Tiết An Nhiên giữ chặt hai vai nàng, đôi mắt cũng ánh lên tia lấp lánh. Giai Dính bần thần nhìn tỷ tỷ, từng từ từng chữ như nảy nở trong tâm trí nàng. Thì ra, cơ thể thay đổi, hay nôn mửa là do bảo bối xuất hiện. Tay nàng bất giác đặt lên vùng bụng còn đang bằng phẳng, khóe môi cũng nhướn lên thành một nụ cười thỏa mãn. -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- Giờ Hợi, Sơn U Tịnh. Hạo Nghiên cảm thấy lồng ngực căng tức, mũi tên lạnh giá găm vào da thịt chàng. Máu đỏ trên môi cũng không ngừng tuôn ra. Mắt phượng híp lại, nụ cười trên môi càng trở nên dữ tợn: - Cuối cùng ngươi cũng hành động rồi? - Không phải ngươi cũng sớm biết rồi sao? Hạo Nghiên ơi Hạo Nghiên, ngươi đúng là khôn cả đời dại một giờ, biết là chết mà vẫn tìm đến đây. Bước chân hắn càng tiến lại gần, nụ cười ác độc trên khóe môi càng sâu, hắn tung chân một cước đá văng chàng xuống vách núi. - Hạo Nghiên, tạm biệt… Khả Giai Dĩnh bước từng bước chậm rãi vào Trung hòa điện, chiếc lắc chăn vẫn leng keng theo từng bước đi của nàng. Nàng còn nhớ đêm đó, bản thân vì nóng nực mà ra hè ngủ. Nàng vốn tưởng chỗ mát như vậy bản thân sẽ được thư thái ngủ, sẽ không nghĩ về người đó nữa nhưng khi nàng vừa chợp mắt, nàng lại cảm nhận được hơi ấm của hắn, cả mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái mấy ngày qua luôn vấn vương quanh nàng. Nàng mơ hồ thấy bóng nam nhân quỳ gối bên nàng, chàng âu yếm tháo lấy chiếc giầy của nàng ra. Nụ cười dịu dàng của chàng chưa bao giờ biến mất. Nàng như say đắm nụ cười của chàng, nhưng càng nhìn, nàng lại càng tức giận. Nàng muốn bắt lấy bóng hình ấy, hỏi hết những khúc mắc trong lòng nàng mấy ngày qua. Tại sao hắn lại yêu nàng, chẳng phải hắn năm năm trước rất ghét bỏ nàng sao? Tại sao hắn nói hắn yêu nàng mà lại không đến gặp nàng? Tại sao hắn nói hắn yêu nàng mà lại… cưới Tiếu Ái? Nàng thừa nhận giây phút nàng nhìn thấy hắn ôm lấy Tiếu Ái nàng ghen đến phát điên, nàng giận hắn nhưng càng giận chính mình đa tình, tự huyễn bản thân. Nhưng những câu nói ấy nàng còn chưa kịp hỏi thì bóng hình ấy đã tan biến, mùi hương của chàng cũng nhàn nhạt theo cơn gió vô tình ngang qua. Tất cả, thì ra vẫn là nàng tự tưởng tượng. Tiếng gió lay động những tán cây xào xạc, thổi tung đống lá khô mà Đồng nhi còn chưa đốt và cũng khẽ lay động chiếc lắc nhỏ trên chân nàng. Thì ra, chàng quả thực đã đến đây. Gió đêm nay hình như rất mạnh. Tiếng lắc nhỏ va chạm không ngừng, âm thanh leng keng tiếp nối thành một chuỗi dài quỷ dị. Giai Dĩnh siết chặt chiếc áo choàng trên vai, tiểu bảo, coi như ta cho phụ thân con một cơ hội… - Ngươi vừa nói gì? – Tiếng Hoàng thái hậu đứt đoạn, giọng nói già nua như vọng về từ một nơi rất xa. Giai Dĩnh từ xa nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Thái hậu, trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác lo sợ không tên. Từng bước chân nàng tiến lại gần, âm thanh cuộc trò chuyện càng trở nên rõ ràng. - Thuộc hạ vô năng, xin Hoàng thái hậu trách phạt. - Tước nhi, ta xin con, xin con mang tiểu Nghiên về đây đi. Ta đã mất phụ thân, mẫu thân của nó rồi, không thể mất cả nó nữa. Có vết máu trên núi thôi mà, túi thơm này cũng đâu phải của nó. Con đừng đùa nữa được không? Hạo Nghiên con ra đây đi, mau ra đây đi. Thái thái không muốn chơi trốn tìm đâu… - Hoàng Thái Hậu, xin người giữ gìn long thể. Nước mắt lăn dài trên má nàng, từng trận chua xót lại lộn nhào trong bụng. Thì ra, nàng đã đánh mất cơ hội cuối cùng này rồi. Tiểu bảo, xin lỗi con là mẫu thân không tốt. Đồng nhi không rõ chủ nhân của mình bị làm sao? Nàng chỉ thấy hôm đó, rõ ràng Dĩnh tỷ lúc đi khuôn mặt còn vui vẻ, tâm trạng còn phấn chấn nhưng khi trở lại, cả cơ thể không còn một chút sức sống, khuôn mặt cũng tái nhợt. Chẳng phải Dĩnh tỷ đi gặp Hoàng thượng sao? Lại còn muốn nói về chuyện của tiểu bảo nữa. Đáng lẽ phải vui vẻ trở về cung cùng Hoàng thượng, tại sao lại về có một mình, còn cả khuôn mặt đẫm nước mắt ấy nữa? Giai Dĩnh khóc rất lâu, dường như khóc cho đến cạn nước mắt nàng mới chịu dừng lại. Lúc nàng ngừng khóc, nàng chỉ quay sang nói với Đồng nhi một câu: - Đồng nhi, thu dọn đồ đạc đi. Chúng ta phải đi rồi. Về sau, nàng mới biết thì ra đêm đó đã xảy ra chuyện gì mà dĩnh tỷ lại khóc đau đớn đến thế. Hoàng thượng, đoản mệnh. Một tháng sau - Xin tránh đường… làm ơn tránh đường.- Khả Giai Dĩnh ngụp lặn trong đám người ở Thanh hoa lâu. Nàng, Đồng nhi cùng An tỉ đã dọn đến Quảng Hán được gần hai tháng rồi, tỉ tỉ vẫn tiếp tục làm thấy lang chữa bệnh cho dân nghèo còn nàng và Đồng nhi mở một quán ăn nhỏ. Đồng nhi là người Tứ Xuyên nên nấu nướng rất giỏi, đặc biệt là làm đậu phụ và món cay. Hai chủ tớ mở tiệm ăn dần dà cũng có đồng ra đồng vào, người dân trong trấn đều thích hương vị cúa món ăn Đồng nhi làm, Thanh hoa lâu cũng không ngoại lệ. Nhẩm đếm tần suất Khả Giai Dĩnh xuất hiện ở đây trong tháng qua khiến nàng không khỏi ngỡ ngàng. Nàng đi giao hàng nhiều đến nỗi mọi kĩ nữ, tú bà đều đã quen mắt, đến tên của họ nàng cũng nắm trong lòng bàn tay, đặc biệt là Mẫu Đơn cô nương- tú nữ xinh đẹp nhất ở đây. Đến trước cửa phòng của Mẫu Đơn nàng bỗng dừng lại hít chút không khí lấy sức rồi hớn hở đẩy cửa bước vào. “ Ngươi đến muộn…”

- Mẫu Đơn không vui lườm mắng. Môi đỏ lại tô thêm một tầng son, khuôn mặt trắng noãn thanh thuần lại thêm một tầng phấn. Giai Dĩnh bẽn lẽn mang hộp điểm tâm đặt lên bàn, trên môi nàng là nụ cười ngượng ngập. - Mẫu đơn tỉ, sao lại tức giận vậy chứ? Như vậy chẳng phải không tốt cho da sao? Thế này đi hôm khác ta mang cho tỷ chút thuốc dưỡng trắng của An Nhiên tỷ, được không? Mắt liễu càng híp chặt, môi đỏ cong lên, khuôn mặt trang điểm kĩ càng nhăn nhó đến khó coi: - Ai là tỷ tỷ của ngươi? Cẩn thận cái mồm ngươi, thích mất miếng ăn ở đây thì cứ tiếp tục ăn nói hàm hồ đi. Thanh xuân ta còn mơn mởn như mẫu đơn, xuân sắc này cả vùng dòm ngó. Xét về tuổi ta nhiều hơn ngươi còn về dung mạo đương nhiên ta phải… Này… ngươi lại đi đâu, ta chưa nói hết mà. Giai Dĩnh nào muốn nghe nàng ta lải nhải tuổi thanh xuân mơn mởn, nàng khẽ lè lưỡi làm bộ dạng tạm biệt rồi chuồn ra ngoài cửa. Mẫu Đơn dù sao cũng là tú nữ của hoa lâu, tiếng nói nàng ta đương nhiên quan trọng nhưng chẳng phải quán điểm tâm của nàng cũng ngon nhất vùng sao? Chưa kể lần này điểm tâm nàng kéo đến cho tú bà không biết bao nhiêu khách nữa. Giai Dĩnh vừa đi vừa huýt sáo, tiếng huýt lanh lảnh hòa theo tiếng lắc chân leng keng tạo thành một âm thanh vô cùng vui tai. Mẫu Đơn nhẹ nhàng lấy điểm tâm bày ra đĩa - Chạy nhanh như vậy người ta còn tưởng ngươi không mang thai. Hôm nay chàng đến mà lại không biết tên và thành phần mấy món này phải làm sao đây? Nàng còn đang bối rồi nhìn chỗ đồ ăn trên bàn thì từ đằng sau một lực đạo ấm áp ôm chặt lấy nàng. Hơi thở nam nhân mát lạnh phả lên gò má nàng. Mẫu Đơn bỗng chốc đỏ mặt tía tai. Chàng, đến rồi! - Mẫu Đơn, nàng thơm quá! Hôm nay nàng định mời ta món gì nào? Mẫu Đơn vòng tay trượt lên trên ôm lấy cổ hắn, cả cơ thể không xương càng dính chặt lấy hắn. - Bạc công tử, đáng ghét! Lần nào cũng xuất hiện bất ngờ như vậy. Văn Hi say đắm nhìn thân thể ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng. Bên tai lại nghe thấy tiếng leng keng vui tai. Âm thanh lặp đi lặp lại đều đặn, dai dẳng vang vọng trong tâm trí hắn. Leng keng… leng keng… leng keng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.