Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 46: Chương 44 : Lễ Hội Thả Đèn Trời




Những ngày sau đó trôi qua rất đỗi bình thường và chẳng có gì đặc biệt. Nỗi đau trong lòng tôi cũng vơi đi một chút..

Hôm đó là một ngày vắng khách, Phong đến quán tìm tôi lúc gần 10h đêm.

Mấy hôm anh ta lặn mất tăm đến cả nhìn thấy một vài phút cũng không có. cứ ngỡ anh ta đã biến mất khỏi cái thành phố này rồi.

- Mai, tôi có truyện muốn nói với em.

- có chuyện gì vậy????

- mai là đám cưới của Hoàng, Em có muốn cùng tôi tới đó không???

Tới đó ư??? Nhưng tới để làm gì chứ? Tới để chứng kiến bọn họ hạnh phúc bên nhau, để bản thân đau đớn dằn vặt à??? Anh ta Đang nghĩ đến điều điên rồ gì vậy????

- tôi không muốn, Với lại anh ta cũng đâu có mời đâu mà tới???

- đi cùng tôi....

- .....

- Tôi muốn em rồi đó cùng tôi với tư cách là người yêu của tôi.

- anh bị điên à???

Đúng là trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra được. Từ hai người yêu nhau bỗng trở thành kẻ thù. giờ thì từ hai người xa lạ lại chỉ vì đám cưới của kẻ thù mà phải trả vờ yêu nhau. Vớ vẩn...

Tôi quay người định đi vào trong nhà. Tên này chắc khám cho nhiều bệnh nhân quá nên bị tẩu hỏa nhập ma rồi..

- em đứng lại đó cho tôi...

Tôi bỏ mặc anh ta mà bước tiếp, rồi đột ngột dừng lại vì tiếng hét sau lưng.

- nếu em muốn trả thù, tôi chấp nhận để em lợi dụng...

Tôi quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, nó có chút đau sót, có chút khổ sở..Anh ta đang nghĩ gì???

Bản thân tôi chưa từng nghĩ đến truyện sẽ trả thù, bởi vì sự trả thù cũng chẳng thể nào khiến cho con người ta cảm thấy vui hơn được. Nó đâu có khác gì một con dao hai lưỡi, nếu như người khác đau thì bản thân chắc chắn cũng sẽ bị thương mà thôi....

- em suy nghĩ đến đâu rồi, nói cho tôi biết đi...

- Tôi thực sự không hiểu lý do vì sao anh phải làm như thế, giữa tôi và anh bạn bè không phải người quen thì không? Anh đâu cần phải làm những điều hao tâm tổn sức như vậy...

- .....

Người đàn ông đó chăm chú nhìn tôi mà không nói bất cứ lời nào, Tôi cảm thấy thực sự rất mệt mỏi bởi cái ánh nhìn ấy nên định đi vào trong.

Nhưng chỉ mới đi được vài bước thì cánh tay bị nắm chặt. Người đàn ông đó kéo mạnh tôi vào lòng rồi ôm chặt...

Mặc kệ tôi vùng vẫy, mặc kệ tôi đấm đá Anh ta nhưng anh ta vẫn dùng sức để giữ chặt lấy tôi. Thời khắc này so với cái thời khắc mà anh ta bị mấy thằng thanh niên choai choai kia đánh sao mạnh mẽ quá, Tôi thực sự không thể nào thoát ra khỏi cái vòng tay ấy...

- em im lặng đi có được không? Tôi thực sự quá mệt mỏi rồi...

- Ai làm gì mà anh mệt mỏi, có bỏ ngay tôi ra không thì bảo...

- tôi không muốn....

Tôi lấy chân dẫm mạnh vào chân của Phong, nhưng anh ta vẫn không hề có ý định bỏ tôi ra, anh ta đúng là một kẻ điên rồi...

- Im lặng đi, một chút thôi.... Chỉ một chút thôi. Nếu không có thể tôi sẽ chết mất...

Câu nói ấy nghe sao Nhói lòng quá, khiến cho tôi mải suy nghĩ đến quên mất cả cử động. Nó có ý nghĩa gì, người đàn ông này Rốt cuộc bị làm sao vậy???

- Mai à???? Tôi đã lỡ thương em mất rồi, Bây giờ tôi biết phải làm sao đây???

Phong buông tôi ra, đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi...

- từ giờ tôi sẽ bắt đầu theo đuổi em, tôi nhất định không bỏ cuộc....

Nói xong cô ấy thì Phong quay lưng bước đi khỏi cửa quán, Tôi nhìn theo anh ta với những loại Tâm Trạng Hỗn Độn khi không có cách nào định nghĩa....

Sáng hôm sau khi quán còn đang đông khách thì lại thấy anh ta tới, trên tay mang theo một túi đồ....

- anh lại tới đây làm gì???

- hôm qua tôi đã nói với em rồi....

- Anh biến đi, tôi đã quên cái kẻ khốn nạn ấy rồi. Bây giờ không muốn đến đó nữa.....

Người đàn ông này chẳng hề tỏ một chút thái độ khó chịu nào sau câu nói ấy của tôi. Anh ta còn mặt dày đến mức kéo tay tôi đi vào trong phòng mặc kệ Ánh mắt của bao nhiêu người đang nhìn....

- anh bỏ tay tôi ra đi, Đã bảo là không muốn tới đó rồi mà....

- em muốn bản thân mình hạnh phúc khi đứng trước mặt họ hay mãi mãi chỉ là kẻ thất bại???

- chuyện này thì đâu có liên quan gì????

- thằng đó nó chỉ là một thằng trưởng phòng công ty quảng cáo bình thường thôi??? Nhưng còn tôi, em biết tôi là ai không???

- anh là ai Làm sao tôi biết được.

- tôi chính là trưởng khoa ngoại của bệnh viện thành phố này đấy, Nếu em là người yêu tôi thì chắc chắn sẽ không có bất kỳ ai dám khinh thường em nữa....

- tôi không sợ bị người khác khinh thường, nên anh không cần phải lo đến chuyện đó. Tôi còn không muốn trả thù thì việc gì anh cứ phải xoắn lên như thế. Anh làm ơn đi Tôi bận lắm, Tôi còn phải để dành thời gian kiếm tiền chứ không có hơi đâu mà quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn đó đâu.....

Tôi hất tay phong ra, anh ta đúng là phiền phức mà....

- Tôi chỉ muốn được ở bên em....

Một lần nữa tôi lại phải quay lại nhìn vào cái khuôn mặt đáng ghét ấy...

- Bây giờ anh muốn gì thì mới để cuộc sống của tôi bình yên đây? Yêu đương cái quái gì khi tôi mới bị người ta phản bội...

- tôi không xúi giục em trả thù, Tôi làm tất cả chỉ để em nhìn thấy là tôi có thể ở bên cạnh em thôi. Tôi có thể cho em hạnh phúc, có thể bảo vệ em cho dù có bao nhiêu sóng gió....

- Dẹp đi....

Tôi Để mặc phong cứ đứng đó mà đi thẳng ra quán, cái giang nhìn thấy tâm trạng của tôi u ám như vậy thì nó hỏi nhỏ..

- anh ấy đến tìm chị có việc gì vậy????

- tên điên đó muốn tao đến dự đám cưới của thằng Hoàng....

- Vậy thì tốt quá rồi...

- Mày điên à, đến nhìn bọn chúng hạnh phúc để mà tức chết à????

- chị đúng là chẳng hiểu gì cả. Chị đi cùng anh Phong tới đó đi để cho mẹ con nhà nó biết là Chị có thể tìm được người đàn ông tốt gấp vạn lần nó. Anh Phong là bác sĩ giỏi ở thành phố đấy...

- Thôi tao không đi đâu....

Con Huyền Không biết từ đâu lao tới cũng nhảy vào nói...

- Chị ơi em thấy chị Giang nói đúng đấy, Nhưng mà khi tới đó chị phải ăn mặc thật đẹp cho chúng nó lác mắt...

Tôi thấy hai đứa chúng nó nói cũng có lý, nhưng khi nãy đã tuyệt tình từ chối ý tốt của người đàn ông đó rồi thì giờ quay lại nói đồng ý có phải quá quê hay không???

Chẳng để tôi suy nghĩ gì thêm hai đứa đó đẩy tôi vào bên trong phòng, Tôi nhìn thấy trên tay Phong đang cầm một cái váy rất đẹp, và cả một đôi giày đính đá vô cùng tinh xảo nữa...

- tất cả những thứ này là sao???

- Tôi muốn ngày hôm nay Em trở lên xinh đẹp nhất, tất cả những thứ này đều là do một tay tôi lựa chọn...

Anh ta đặt những thứ đó lên tay tôi rồi đi ra ngoài...

- tôi đợi em....

Tôi cầm những thứ đẹp đẽ xa hoa ấy trên tay mà cứ ngập ngừng, bản thân Nửa muốn tới nữa không muốn tới. Chỉ sợ tình cảm mà mình cố gắng để nén trong lòng mấy ngày hôm nay bùng phát, chỉ sợ là bản thân mình có những hành động khiến cho mình phải xấu hổ trước đám đông. Chỉ sợ bản thân mất khống chế mà lao tới đập chết thằng khốn nạn đó.....

Nhưng rồi tôi cũng quyết định, tôi thấy cái Giang cái Huyền nói cũng đúng, tôi phải để cho mẹ con nhà nó thấy là trên đời này còn có rất nhiều người tốt yêu thương tôi....

Mặc lên người chiếc váy ấy, đi đôi giày ấy tôi suýt chút nữa còn không nhận ra mình. Đúng là câu nói Người đẹp vì lụa luôn đúng trong mọi thời đại, Thực sự nó quá lộng lẫy, quá ảo diệu....

Tôi từ trước đến giờ luôn theo đuổi Phong Cách giản dị, vừa tiện cho công việc lại vừa thoải mái. Bây giờ mới biết là bản thân mình khi trong một chiếc váy cầu kỳ lại xinh đẹp đến như vậy....

Tôi chọn màu son đỏ cherry để phù hợp với chiếc váy. Khi bước chân ra ngoài thì biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía tôi, Điều này khiến cho tôi có chút Ngại Ngùng....

Phong nhìn tôi mỉm cười, Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của người đàn ông ấy. Nói Ấm Áp đến lạ thường...

- Em thực sự rất xinh đẹp....

Anh ta nắm lấy tay tôi đi ra ngoài, một chiếc xe hơi sang trọng đã đỗ sẵn ở đó...

- chiếc xe này anh thuê à???

Nhìn thái độ của Phong tôi biết là câu hỏi vừa rồi Rất ngớ ngẩn, cũng chỉ tại tôi thấy giá trị của chiếc xe này khá lớn. Theo như hiểu biết sơ qua của tôi thì nó cũng phải trên 2 tỷ....

- em không cần phải hỏi những chuyện không liên quan, Cho dù là của tôi hay đồ đi thuê thì tôi cũng sẽ đưa em tới đó và tuyệt đối sẽ không khiến em phải mất mặt....

Ừ đúng là bản thân tôi chẳng cần quan tâm đến chuyện cái xe này là của anh ta hay là của người khác, cứ đi theo anh ta là được rồi...

Đến nơi thì cũng gần 10h trưa, nơi tổ chức hôn lễ là một khách sạn sang trọng nhất nhì thành phố.

Gia đình vợ tương lai điều kiện thế này cơ mà, đứa bán phở như tôi đúng là không đủ cửa rồi...

Tôi cố gắng tự biến mình thành một tiểu thư Đài các với những bước đi khan thai uyển chuyển, bỏ lại tất cả những vội vã tất bật của công việc buôn bán lại phía sau. Ngày hôm nay tôi muốn mình phải đẹp, phải thật đẹp.

Bố mẹ chồng hụt và người yêu cũ đang đứng ở bên ngoài tiếp khách. Họ nhìn tôi bằng ánh mắt không thiện cảm, nhưng bởi vì thấy tôi đi cùng phong nên không dám có thái độ gì...

Mẹ thằng Hoàng nhìn tôi chằm chằm, nghiến răng nói với tôi..

- mày tới đây làm gì???

Tôi vui vẻ nói với bà ta...

- kìa bác, một con người có học thức ai lại ăn nói kiểu đó. Khách tới dự đám cưới của con trai mình mà lại xưng mày tao, phải nói là gia đình bác có học thức có văn hóa thật đấy...

Bà ta thấy tôi nói như vậy thì tức sùi bọt mép..

- mày.. Mày....

Có lẽ thằng Hoàng sợ mẹ nó sẽ lao vào đánh tôi khiến cho nó mất mặt Nên nó đã nắm chặt lấy tay mẹ nó ra hiệu là thôi không nói nữa.... Tôi nhìn nó cười nhạt, bàn tay cũng nắm lấy tay Phong chặt hơn một chút rồi bước vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.