Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 4: Cường giả nói chuyện




Quên đi! Vì khoáng mạch đấu thạch...

Càn Kình dùng sức lắc mạnh đầu, tay trái bỗng nhiên nắm lấy một tay Bích Lạc, đấu lực cửu cấp và lực lượng rót vào hai chân. Cổ chân trái đạp một cái lên mặt đất! Lực đẩy cường đại đẩy mạnh thân thể hắn đi nhanh, tạo ra ma sát với những cây cỏ xung quanh mình.

- Ta nhổ vào! Thực sự không thể nhẫn nhịn được! Giết người thì giết người, có ai lại dông dài như ngươi chứ!

Khi Càn Kình còn cách Tiêu Trường Lôi Minh chưa đầy tám mét, chân trái đạp xuống lao ra, chân phải lại hạ xuống đất đạp một cái, người đã xuất hiện ở trước mặt Tiêu Trường Lôi Minh. Hắn dùng rót đấu lực vào Trảo Mã Đao trong tay. Chiến đao bay trên không trung khẽ vang lên một tiếng rít, mang theo khí thế cuồng bạo hung hăng chém về phía Tiêu Trường Lôi Minh.

Chiến đao xẹt qua không trung tạo thành một đường vòng cung, dường như xuất hiện một dòng sông với rất nhiều sợi chỉ bạc, mang theo đao phong lạnh thấu xương mạnh mẽ cứng rắn chém thẳng đến Tiêu Trường Lôi Minh.

Biến hóa này quá nhanh!

Tiêu Trường Lôi Minh càng không ngờ được, sau lưng chính là lối vào sơn cốc Tứ Quý, lại có người xuất hiện. Hắn lại càng không nghĩ tới người đột nhiên xuất hiện này còn là thợ rèn nhỏ của cửa hàng rèn Phất Lan Lâm. Hơn nữa đấu lực này...

Trong lúc vội vàng, Tiêu Trường Lôi Minh dùng hai thương giao nhau đưa về phía trước. Trong nháy mắt chiến đao hung hăng chém ở trên thân thương. Một lực lượng cường đại đánh vào hai tay của hắn. Cảm giác đau đớn và tê dại truyền từ hai cánh tay, xuống hai vai tới khắp toàn thân. Mông ngồi bệt xuống đất. Trong chớp mắt khi tiếp xúc, hai cây đoản thương phát ra một tiếng rên rĩ, nhất thời bị chém thành bốn đoạn. Đao phong lao thẳng tới trán Tiêu Trường Lôi Minh!

Đây là?

Số 3 Tiếu Đặc thấy Càn Kình đột nhiên phát lực, lại hoảng sợ. Cả đời nhiều năm đi ám sát người khác, hắn bén nhạy nắm bắt tốt cơ hội hạ thủ này! Trong nháy mắt, thân thể và tư tưởng thống nhất, người như một sài lang từ trong bụi cây lao ra, trong tay cầm một thanh kiếm dài nhỏ đâm về phía gáy Càn Kình!

Sát thủ, chỉ có người đã từng chân chính giết người mới có thể lấy được càng nhiều tiền thưởng. Số 3 Tiếu Đặc vốn không nắm chắc có thể giết chết Càn Kình, muốn liên thủ cùng số một và Nạp Tư Đạt.

Nhưng giờ phút này, hắn biết rõ, Càn Kình xuất thủ tất nhiên sẽ phân tâm. Lần này tiền thưởng phải là của ta...

Thanh kiếm nhỏ dài giống lưỡi con độc xà, trong chớp mắt đã tập trung vào gáy của Càn Kình!

Số 3 dường như đã ngửi thấy được mùi máu tanh gay mũi khi đâm xuyên qua gáy Càn Kình, khiến người ta cảm thấy hưng phấn, còn dường như thấy được cảnh sau khi cứu Tiêu Trường Lôi Minh, sẽ ép hỏi hắn ra khoáng mạch đấu thạch, cuộc sống sau đó sẽ vô cùng sung sướng hạnh phúc.

Một đao quang sáng như tuyết phá vỡ mộng tưởng của số 3!

Chân trái của Càn Kình đạp xuống đất bỗng nhiên chuyển hướng, toàn người kể cả chiến đao đột nhiên quay một vòng lớn. Trảo Mã Đao lấy khí thế chém ngang thiên quân chợt từ trên không trung lao xuống.

- Đồ rắn độc ẩn nấp nhà ngươi cuối cùng đã đi ra!

Càn Kình mỉm cười, vẻ mặt mưu kế được thực hiện. Mấy ngày này hắn luôn cảm giác có người đi theo, nhưng trước sau không cách nào tìm được hắn rốt cuộc ẩn nấp ở đâu. Ánh mắt của nữ kiếm sĩ kích thích suy nghĩ của hắn, cũng làm hắn nghĩ tới một phương pháp âm thầm kiểm tra xem có kẻ địch đi theo hay không.

Trong chớp mắt khi số 3 động thủ, Càn Kình lập tức cảm ứng được khí lạnh thấu xương. Trảo Mã Đao lập tức bỏ qua hai cây thương, thậm chí cả Tiêu Trường Lôi Minh đã sợ vỡ mật, trực tiếp chuyển hướng sang đối phó với số 3 từ phía sau lưng.

Thân số 3 còn ở trên không trung. Hắn muốn né tránh nhưng không có điểm mượn lực, thanh kiếm trong tay dựng lên!

Trảo Mã Đao đánh trúng trường kiếm, vang lên một tiếng kim loại giòn tan. Không ngoài dự đoán, thanh kiếm bị chém gãy...

Sao có thể như vậy được? Ta đã bỏ ra rất nhiều kim tệ, mua tinh sắt bát cấp rèn thành thanh kiếm này! Tuy rằng thân kiếm rất nhỏ, nhưng dù sao cũng là tinh sắt bát cấp...

Số 3 trợn trừng mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng chấn động. Nhưng hắn vẫn tin Trảo Mã Đao bị thanh kiếm ngăn cản, nhất thời không thể tới thân thể hắn.

Trảo Mã Đao vừa dày vừa rộng. Cho dù đó là một con chiến mã chân chính, Càn Kình cũng tự tin có khả năng chém nó ra làm hai nửa. Huống gì mục tiêu chỉ là một con người kích cỡ kém xa so với chiến mã.

Phụt!

Thân thể xương cốt số 3 thậm chí còn không phát ra một tiếng động nào, một chùm máu tươi và nội tạng bắn lên trên không trung.

Chém ngang lưng!

Càn Kình không để ý tới nội tạng và máu tươi bay lên. Trong thế giới vô tận hắn đã gặp quá nhiều những thứ này. Phần đầu rời khỏi thắt lưng bỗng nhiên lăn sang bên cạnh. Từ trong bụi cây cách đó không xa chợt vang lên tiếng xé gió. Một mũi tên sắc bén gần như bay lướt qua ngực Càn Kình, trực tiếp cắm sâu ba tấc vào một thân cây phía sau hắn không xa! Phần đuôi mũi tên liên tục rung động.

Nguy hiểm thật!

Càn Kình kinh hãi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. May là trong thế giới vô tận bình thường phía sau một hung thủ, vẫn luôn có hung thủ nguy hiểm hơn ẩn nấp! Chân trái của hắn đạp xuống đất mặt, đẩy thân thể trực tiếp lao về phía bụi cây. Trảo Mã Đao trong tay chém vào không trung, đánh rơi mũi tên thứ hai.

- Sao có thể như vậy được?

Toàn thân số 2 Nạp Tư Đạt liên tục run rẩy. Vừa nãy Càn Kình chiến đấu nên phân tâm. Nhưng sau khi số 3 đánh lén, tinh thần chắc chắn không tập trung. Mình bắn ra một mũi tên này, cho dù mục tiêu là chiến sĩ Hàng Ma cũng có khả năng rất cao sẽ trúng đích. Nhưng sao liên tục hai mũi tên đều trượt như vậy?

Sau kinh ngạc ngắn ngủi, thân ảnh Càn Kình ở trong mắt Nạp Tư Đạt càng ngày càng rõ ràng. Tốc độ chạy trốn quá nhanh, khiến trong lòng hắn không ngừng chấn động. Tiểu tử này luôn kéo theo nữ hài kia bên người! Hắn làm sao còn có thể chạy trốn nhanh như vậy?

Càn Kình nhếch mép, đấu lực trong cơ thể liên tục thôi phát. Bích Lạc này thoạt nhìn là nữ hài thân thể đặc biệt nhẹ nhàng, nhưng mang nàng trên lưng cố gắng chạy nhanh, trọng lượng hơn chín mươi cân thật đúng là không nhẹ.

Trên khuôn mặt múp míp của Nạp Tư Đạt liên tục co rúm, khóe môi vì khẩn trương liên tục co giật, giống như có người đang kéo tai hắn.

Hắn không phải chưa từng gặp qua đối thủ nào mạnh hơn Càn Kình. Trước đây hắn thậm chí đã từng bắn chết một người vừa trở thành chiến sĩ Hàng Ma. Nhưng Càn Kình cõng trên lưng một người vẫn chạy nhanh như vậy, thực sự làm cho hắn quá mức chấn động.

Quan trọng hơn, Nạp Tư Đạt đã luyện bắn quanh năm, cảm giác cũng nhạy bén hơn so với rất nhiều chiến sĩ đồng cấp. Càn Kình tay cầm chiến đao, trên người tản ra một sát khí đẫm máu nồng đậm, giống như một người cuồng sát từ trong biển máu bước ra!

Nạp Tư Đạt vội vàng giương cung bắn ra mũi tên thứ ba. Tinh thần cố gắng ổn định, kéo cung bắn tên. Sau một lần hít thở, Càn Kình lại kéo gần khoảng cách.

Nạp Tư Đạt muốn tìm số một để hỗ trợ ngăn cản, phân tán tâm thần của Càn Kình một cái thời gian, lại chợt phát hiện số một không biết đã biến mất từ khi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.