Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 67: Gặp lại Tào Tháo




Trong một bụi cỏ cách đó không xa đột nhiên có mười mấy nam tử trưởng thành, ăn mặc vải rách, tay cầm đao sắn chạy ra, vẻ mặt hung tợn.

Đây là?

Càn Kình còn chưa hiểu chuyện gì, hơn mười người tay cầm đao sắt đã hung hăng, trầm mặc vọt về phía Càn Kình.

Nam nhân chạy đầu tiến tới gần Càn Kình trước, không nói một lời trực tiếp giơ đao chém!

Cổ chân Càn Kình nhẹ nhàng phát lực, thân thể bắn sang một bên, tránh thoát khỏi một đao này. Trong tay hắn dùng chuôi của Trảm Mã Đao Kế Đô đập trúng xương sườn nam nhân kia. Lực lượng mạnh mẽ khiến hắn trực tiếp bay ra ngoài.

Hai nam nhân khác lại nhào tới. Càn Kình giơ đao Kế Đô đập xuống, đầu gối hơi cong lại, nhảy về phía sau, kinh ngạc nhìn những người chưa từng gặp mặt, lại xông lên muốn giết người này.

- Đây... không phải cũng giống như sói ba đầu chứ?

Càn Kình nhìn đám người đang phát động công kích trước mắt. Lần trước hắn bị sói cắn một cái, kết quả tỉnh lại còn thấy một loạt dấu răng mờ mờ. Nếu như không phải vị trí miệng sói cắn xuống không chuẩn lắm, không biết sau khi tỉnh lại cái cổ có thể bị cắn đứt hay không. Nếu như bị những người này chém trúng một đao, sau khi tỉnh lại trên đầu sẽ chảy máu? Có lẽ còn dứt khoát bị đánh chết?

- Đây thật sự là trò chơi sao?

Càn Kình không dám khinh thường. Các trò chơi của hoàng triều Chân Sách đều không gặp nguy hiểm. Nhưng hắn chưa từng thấy xuất hiện loại trò chơi mô phỏng nào như thế này. Có trời biết bị chém trúng một đao, mình có thể vĩnh viễn không tỉnh lại hay không.

Leng keng...

Càn Kình liên tục đỡ sáu bảy nhát đao công kích tới, vài lần mở miệng kêu hàng nhưng trước sau không thấy đối phương đáp lại. Dường như bọn không chém chết, tuyệt đối không quay đầu lại.

Giết sói dù sao vẫn tính là giết dã thú. Càn Kình vừa động thủ chưa chịu bất kỳ trách nhiệm nào, nhưng bây giờ chỉ chớp mắt đã sắp phải trở thành “sát nhân”. Càn Kình chưa từng giết người trong lúc nhất thời có chút không hạ thủ được.

Phụt!

Càn Kình sơ ý một chút, trên cánh tay bị đao chém một vết. Đau đớn kịch liệt khiến hắn liên tục nhe răng nhếch miệng, trong lòng tức giận. Nếu tiếp tục như vậy nữa thật sự sẽ bị người ta chém chết!

Nhìn thấy Càn Kình đổ máu, đám đao thủ hung tợn kia càng công kích hung mãnh hơn!

Càn Kình bắt đầu hiểu được, vì sao lão sư La Đức nói, học viện chỉ có thể dạy bản lĩnh chiến sĩ, nhưng không cách nào dạy chiến sĩ trở thành chiến sĩ chân chính! Bởi vì, trong học viện không có cách nào giết người!

- Không quản được nhiều như vậy!

Càn Kình đưa đao đẩy ra hai cương đao ra rống lên:

- Người cũng được, dã thú cũng được. Ai muốn giết ta, ta giết kẻ ấy!

Trong lòng đầy lửa giận, Càn Kình cầm Trảm Mã Đao Kế Đô chém xuống. Trảm Mã Đao hóa thành một tia chớp. Cổ tay Càn Kình hơi run lên, thoáng thay đổi góc độ Trảm Mã Đao chém xuống. Đao không chắm xuống cương đao kẻ địch giơ lên, mà trực tiếp chém vào cổ tay đối phương. Rất nhanh, một đao không hề chậm trễ chém từ đầu hắn xuống tới ngang hông!

Thân thể đao thủ vừa chết tách ra làm hai phần trái phải. Máu nóng phun lên không trung cao chừng một đầu người!

Càn Kình chém xuống một đao, không hề chậm trễ cổ tay lại chuyển chiến đao qua đột nhiên chém ngang, thuận thế sử dụng kỹ thuật nền tàng của chiến sĩ do học viện từng dạy, chém ngang một chữ!

Chân, thắt lưng, lưng, cánh tay! Bốn lực lượng cuốn lấy nhau thành một lực lượng tổng hợp, khiến đấu khí được tăng cường! Nếu có thể phát huy đến cảnh giới hoàn mỹ nhất, chém ra một đao có thể tạm thời ngưng dòng thác nước chảy!

Càn Kình chém ngang một chữ không cách nào ngăn được dòng thác nước, lại đủ để chém đứt xương kẻ địch!

Phốc phốc phốc...

Trảm Mã Đao Kế Đô vẽ một đường vòng cung sáng như tuyết trên không trung. Sáu đao thủ lọt vào phạm vị chém. Trên thân bọn họ còn lưu trên không trung, hai chân bên dưới chạy hai bước rồi mới dừng lại. Từng cột máu đỏ phóng lên cao, giống như sáu suối đỏ phun trào.

Càn Kình chém ra một đao, Trảm Mã Đao đưa ra phía sau lưng, đồng thời chân trái dùng toàn lực đạp xuống mặt đất. Lực đẩy cường đại khiến hắn thuận thế đẩy một đao thủ trước mặt. Khuỷu tay phải giống như hóa thành đại thương đâm mạnh về phía trước, trực tiếp đập vỡ hàm dưới của đối thủ. Trảm Mã Đao lập tức từ phía sau quét ra đằng trước!

Mấy đao thủ lao tới trước cứu viện, giơ chiến đao hơi nghiêng xuống chắn phía trước cơ thể, làm tư thế ngăn cản.

Trong nháy mắt Trảm Mã Đao chém vào phía trên chiến đao, ma sát bắn ra những tia lửa, đồng thời phát ra một tiếng keng. Trảm Mã Đao chém gãy chiến đao, giống dễ dàng như đàn chiến mã trọng giáp xông vào đội ngũ bình dân.

Trảm Mã Đao của Càn Kình nghiêng một cái, nhanh chóng xẹt qua cổ họng bọn họ, trực tiếp chém đứt đầu mấy đối thủ. Thân thể hắn đồng thời tiến lên trước một bước, bàn chân trực tiếp băm cằm vỡ vụn té trên mặt đất, còn sống đao thủ đầu.

Từ lúc bắt đầu chiến đấu, sau mấy giây ngắn ngủi, đợt phản kích của Càn Kình đã kết thúc. Mảnh đất trống bên ngoài thôn tràn ngập một máu tanh gay mũi.

Trên người Càn Kình dính không ít máu tươi. Nhìn mọi người chết như vậy, dạ dày hắn ít nhiều có chút cảm giác không thoải mái.

- Đây rốt cuộc là trò chơi hay là thật?

Càn Kình xoa bụng, lại nhìn bãi chiến trường với những cái tay cụt chân cụt nằm ngổn ngang. Hắn lại bước nhanh về phía ngọn núi phía tay, trong lòng âm thầm bảo mình, nếu như vừa rồi không giết chết mười mấy đao thủ nào, hiện tại người chết chính là mình. Đến lúc đó, đối thủ không nhất thiết phải có lòng tốt như mình, còn có thể cảm thấy dạ dày khó chịu.

Đi vào một bụi cỏ cao chừng một đầu người, Càn Kình dùng Trảm Mã Đao đẩy đám cỏ ngăn cản phía trước. Nhưng hắn vừa mới đi được chừng trăm mét, lại thấy mười mấy đao thủ mặc trang phục hệt như mấy người trước trực tiếp nhào tới.

- Còn nữa sao?

Càn Kình có kinh nghiệm lần trước, hai chân giẫm xuống đất không lùi mà tiến tới nghênh đón. Trong tay nắm chặt Trảm Mã Đao Kế Đô chém vào đầu đối thủ xông lên đầu tiên.

Trải qua một trận đánh vừa rồi, Càn Kình bắt đầu hiểu rõ, ở trên chiến trường tuyệt đối không thể nhân từ. Không thể vì đối thủ và mình đều là nhân loại, mà không xuống tay sát thủ!

Nghe đồn, Ma tộc có một nhánh tên là Mị tộc. Bọn họ có một loại năng lực đặc biệt, có thể biến thành dáng vẻ của nhân loại, ở trên chiến trường thừa dịp chiến sĩ nhân loại kinh ngạc tạo ra lỗ hổng lập tức phát động công kích.

Trước kia Càn Kình cho rằng khi mình tiến vào chiến trường nhân ma, cho dù đụng phải Mị tộc với bộ dạng của nhân loại, cũng sẽ không có khả năng nương tay. Trải qua chuyện lúc trước, hắn mới biết được thì ra nghĩ và làm là hai chuyện khác nhau! Nếu như không phải ở đây gặp phải những đao thủ nghèo túng này, có thể khi lên chiến trường nhân ma mình thật sự đã chết.

Một đao, hai đao, ba đao...

Trên mặt đất đầy những tay cụt chân cụt. Trong không khí lại tràn ngập mùi máu tanh. Đám đao thủ vừa nhảy loạn tới tấn công đều đã bị hắn giết sạch.

Càn Kình giơ tay lên sờ vết máu dính trên trán, cúi đầu nhìn Trảm Mã Đao Kế Đô trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.