Cực Phẩm Ác Nam

Chương 9




. . . Thời buổi này, trung thần thiệt không dễ làm mà, mang danh trung thần thanh kiêm thì mỗi khi người khác tới tặng quà thì phải trả lại toàn bộ mà trong lòng đau như cắt (nước mắt đầm đìa, trym lìa khỏi ổ), không trả lại thì sợ mất thanh danh liêm khiết, nhưng nếu không nhận thì sợ rằng họ bảo khinh người, làm cao…. Thôi thì, đành trả lại một nửa và giữ một nửa vậy, mà còn phải chú ý hành động, phải cố gắng giả bộ hiên ngang lẫm liệt, lời lẽ nghiêm trang, có nhận thì nhận một nửa thôi, không nhận thêm đâu!

Hài, để mang được cái mác trung thần thanh liêm thật là không dễ mà.

Tiêu Phàm cảm thấy rất vừa lòng với biểu hiện hôm nay của mình, hắn cảm thấy mình biểu diễn rất xuất sắc, bất kể nét mặt hay động tác, cũng đạt tới tiêu chuẩn “Pro”, Yến Vương nếu có lương tâm thì cũng phải công nhận hắn là một trung thần “có một không hai” ấy chứ.

Nhưng mà Yến Vương mất đi một nửa số bạc, tâm tình có thể không được tốt lắm, chắc chắn không đồng ý cho Tiêu Phàm trở thành "Quốc sĩ yếu nước" đâu, dù sao loại Quốc sĩ như Tiêu Phàm thì trứơc đến nay, thiệt là hiếm có!

Mặc kệ , dù sao cái hòm cũng đã trả lại cho hắn, chẳng may bên trong có thiếu hay mất bớt cái gì thì cũng không liên quan đến mình. Mình chỉ là một viên quan thanh khiết trả lại quà mà thôi, đâu phải là người giữ đồ, vậy nên bạc có mất thì liên quan gì đến mình?

Về đến nhà Tiêu Phàm nóng lòng đẩy cửa phòng ngủ, thấy Tiêu Họa Mi đang ôm một đống bạc trắng lớn, miệng cười ngu ngơ….

Tiêu Phàm cẩn thận đóng cửa cài chốt. Sau đó cũng ôm một đống bạc lớn, cũng cười cười ngu ngơ….

- Ba nghìn hai trăm lượng, biết xài thế nào đây?
Nước miếng Tiêu Phàm chảy xuống , đây đúng là một vấn đề hạnh phúc của nhân sinh.

- Mua giò heo.
Nước miếng Tiêu Họa Mi cũng chảy xuống, tiểu nha đầu này đúng là thân thể không đợi tuổi, bộ dạng thật đáng yêu.

Tiêu Phàm không đồng ý:
- Tìm ý kiến khác hợp lí hơn đi.

Ba nghìn hai trăm lượng … đi mua giò heo thì đủ cho nha đầu này ăn đến chết…

Con mắt tinh nghịch của Họa mi đảo vòng quanh, vẻ mặt khôn khéo, rất nhanh liền đưa ra đáp án tiêu chuẩn :
- Mua đất, mua nhà.

Ừm, rất phù hợp với giá trị của người cổ đại, đất và nhà chính là đại biểu cho mức độ giàu sang của con người bây giờ.

- Không được.
Tiêu Phàm quả quyết phủ quyết.

Chỉ trong một đêm mà hắn đã kiếm thêm được một tòa nhà lớn, mà hắn chỉ là một viên quan ngũ phẩm mới nhận chức, lương bỏng chắc chắn không nhiều đến thế, vậy là chỉ còn cách ăn hổi lộ... Mà theo tính tình lão Chu Nguyên Chương nếu biết hắn ăn hối lộ, chắc chắn sẽ băm hắn thành vô số mảnh nhỏ cho chó ăn… chỉ nghĩ đến cảnh đó, da đầu Tiêu Phàm liền thấy tê dại rồi .

Đúng là số khổ mà, thì ra trên đời này cũng có người sợ tiền nhiều a.

Một lớn một nhỏ trầm ngâm không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Họa Mi thở dài, nhìn giống như một tiểu đại nhân than thở.

Vỗ đùi một cái, Tiêu Phàm nói:
- Mặc kệ , trước tiên chôn chúng xuống hậu viện, chôn kín một chút, sau này có việc gì dùng đến thì lại đào lên.

Tiêu Họa Mi dùng sức gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Đây chính lâm tình chung của kè giàu có, có tiền đừng để lộ, cứ giả bộ ta đây nghèo khó không có tiền. Nhưng mà, đây cũng là biện pháp an toàn nhất. Lão Chu tâm lý biến thái, lão ghét nhất là mấy kẽ có tiền, hay là nhưng tên quan viên tham ô không nghe lời, cứ thấy một tên là giết một tên, Tiêu Phàm đương nhiên không dám chọc vào.

Hai người thừa dịp đêm dài, đào một cái hố khá sâu, sau đó đem gói bạc ba ngàn hai trăm lượng nhét vào đó, cẩn thận lấp đất lại, còn phải làm như ở đây chưa có ai đào bới, thật là vất vả.

Hai người làm xong thì cũng mệt lả người, vừa trở về phòng ngủ thì ngồi xổm xuống dưới đất, lưng tựa vào nhau thở hổn hển.

Một lát sau, Tiêu Phàm đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, tiếp theo tiếng cười dần dần lớn hơn, dường như nhớ tới chuyện gì đí rất buồn cười.

- Tướng công cười cái gì vậy?
Tiêu Họa Mi quay sang, đôi mắt tràn đầy tò mò.

- Ta suy nghĩ a, chúng ta chỉ vì ba ngàn hai trăm lượng, phải đào một cái hố sâu như vậy, mệt đến thở không kịp, thế còn Trần Tứ Lục buôn bán lời nhiều bạc như vậy, chắc đêm nào cũng đào mấy cái hố ấy chứ, mà thật là kỳ quái, vận động mệt như vậy mà sao hắn chả giảm được tí “kí lô” nào nhỉ, ha ha

Tiêu Họa Mi cũng nở nụ cười, nhưng sau đó khuôn mặt nhỏ bé lại trở nên ảm đạm.

- Nếu không phải Tướng công dẫn ta về Trần gia, thì chắc không đến nổi bất hòa với bọn họ, ta…

Tiêu Phàm cười đến rất bình tĩnh:
- Chuyện không liên quan đến ngươi, mang hay không mang theo ngươi đi cũng là kết quả giống nhau, chắc ngươi cũng thấy được, con đường của ta với Trần gia là khác nhau, chung quy không thể đi cùng, tách ra là lẽ đương nhiên .

Tiêu Họa Mi nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Phàm, trong mắt nàng bao hàm nét ngây ngô, lại chứa chút tình ý, người nụ cười ôn hòa của nam nhân trước mắt, chính hắn là người đưa nàng trở về bên bờ vực sinh tử, hắn cho nàng ăn, cho nàng mặc, cho nàng sự ấm áp, cho nàng hết thảy… hắn làm mọi thứ trong yên lặng, hắn cho nàng tất cả, mọi chuyện hắn làm vì nàng như lẽ đương nhiên, hắn như cây cổ thụ vươn cao, che chở cho nàng một vùng râm mát, mà không cần nàng trả cho hắn một thứ gì.

Cứ ngỡ rằng tại một nơi âm u dơ bẩn nào đó, trong cái đói lạnh của mùa đông khắc nghiệt, nàng sẽ kết thúc cuộc sống bi ai của mình trong tủi nhục. Thì hắn xuất hiện như ông trời an bài cho nàng có thể sống, sống thật tốt, đối với nàng, có thể gặp được hắn, so với cuộc sống này còn tốt hơn biết bao nhiêu lần.

Cầm lấy bàn tay của Tiêu Phàm, trên cổ tay đó còn thấy rõ 3 vết cào nàng từng lưu lại cho hắn, Tiêu Họa Mi ngây ngô dùng đôi môi nhẹ nhàng chạm vào đó, sau đó ngẩng đầu, dùng ánh mắt rất nghiêm túc nhìn vào hắn.

Nam nhân đều thích nói "Lấy thân báo quốc"(lấy thân mình để báo nợ nược), còn nàng? Nàng dùng cái gì báo ân?

- Tướng công, ta sau nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ ngươi.
Tiêu Họa Mi giọng nói nghiêm túc như dùng sinh mệnh của mình để thề một điều gì đó vậy.

Tiêu Phàm bật cười:
- Ngươi một tiểu nha đầu, lấy cái gì để bảo hộ ta?

- Dùng mạng của ta.
Tiêu Họa Mi nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo vài phần tà khí, giống như một đang cùng với ác ma hoàn thành một khế ước tà ác, dùng thân thể và linh hồn để đổi lấy một tâm nguyện.

Tiêu Phàm cười xoa nhẹ đầu của nàng, hắn có thể cảm giác được tấm lòng Tiêu Họa Mi, đạm như nước lạnh, nhưng lại thấm sâu tận xương tủy. Tiểu cô nương mới mười hai tuổi, thời của hắn là đang vui chơi không hiểu chuyện, mà Hoạ Mi lại chịu quá nhiều cực khổ, cuộc sống tang thương bươn trải đã tôi luyện cho nàng trưởng thành, thành thục, hiểu được hạnh phúc là thật đáng trân quý dường nào.

Hai người đầu dựa vào nhau, hưởng thụ khoảng thời gian trầm lắng mà ấm áp này, trong lòng rất ngọt ngào, rất im lặng. Chẳng biết qua bao lâu.

- Tướng công

- Hả?

- Trong nhà đã hết bạc.

- Ặc…. Sao lúc nãy ngươi không nói sớm?

- Ách….ta… quên.

- Vậy còn mau không đi đào bạc lên!

Đúng là buổi tối “có ý nghĩa” của hai kẻ dở hơi.

Buổi sáng ngày hôm sau, chưa đến giờ Tỵ Tiêu Phàm liền đã chờ ở ngoài cửa Thừa Thiên .

Hôm qua Giải chư truyền lời của Chu Nguyên Chương muốn triệu kiến hắn, Tiêu Phàm sớm phải tiếp chỉ đứng chờ ngoài cửa Thừa Thiên.

Đây đúng là cái lợi của việc làm hoàng đế, chỉ có người khác chờ hắn, Tiêu Phàm thì tuyệt đối không dám mời hắn phải chờ mình.

Đang đứng chờ trong buồn chán, Chu Doãn Văn mặc một thân hoàng sắc ‘tứ trảo long bào’ đi tới .

Trên mặt hắn mang theo vài phần sầu ý, sau khi nhìn thấy Tiêu Phàm, nét hậm hực có phần hơi hoãn, cố gắng lộ ra một nhụ cười rạng ngời như ánh mặt trời (ban đêm).

Tiêu Phàm thầm than, anh chàng đẹp trai thì mãi là đẹp trai, cho dù mặc cái gì thì cũng phong độ như thường, tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật thì tên nhóc Chu Doãn Văn này quả thật đẹp trai hơn hắn vài phần, giơ tay nhấc chân cũng mang theo mười phần ung dung quý phái, nếu mà lỡ gặp thằng nào có lòng đố ý lớn một chút chắc liền chạy đi mua vài lít axít sunphuric đậm đặc nóng về tạt lên khuôn mặt kia cho…bõ ghét.

- Hoàng tổ phụ muốn triệu kiến ngươi?

- Đúng vậy.

- Ngươi theo ta đi vào cũng được.

Hai người sóng vai đi qua cầu Kim Thủy, chậm rãi vào cửa cung.

- Tiêu Phàm. Nghe nói ngươi được hoàng tổ phụ bổ nhiệm làm Cẩm Y vệ Đồng Tri , mấy ngày này đã đến nha môn làm quen với công việc chưa?

Tiêu Phàm cười nói:
- Cẩm Y vệ Trấn Phủ Ti trước mắt còn đang trống không, muốn đem nó phát triển lên, ít nhất cần nửa năm thời gian, bây giờ chính là lửa nhỏ đợi đón gió lớn.

Chu Doãn Văn cười nói:
- Tuy rằng chẳng biết vì sao hoàng tổ phụ phong cho ngươi làm Đồng Tri, nhưng hoàng tổ phụ tất dụng ý của người, Chỉ huy sứ Lý Cảnh Long là người không tệ. Tính ra hắn là biểu huynh của ta đó, mặc dù hắn có chút ham chơi, nhưng nội tăm hắn không phải là người đen tối, đáng để kết giao.

Tiêu Phàm cười cười, tên Lý Cảnh Long này thật không phải là ham chơi bình thường, từ sau khi giải quyết vấn đề tài chính, hắn giống như hoàn toàn bỏ được gánh nặng, mỗi ngày chạy tới Trấn Phủ Ti điểm danh một cái, một lát sau người đã biến đi đâu mẩt, vừa đến giờ tan tầm là y rằng mà có đôi khi ham chơi chả thèm trở về, điển hình tác phong công tử quần áo lụa là, công việc của Cẩm Y vệ giờ giao cho Tiêu Phàm làm, có một vị lãnh đạo ‘dễ tính’ như vậy, thật không hiểu là hạnh phúc hay là bất hạnh đây.

Nhưng Lý Cảnh Long lại không biết rằng, Tiêu Phàm cũng chả phải là người chăm chỉ siêng năng gì, có việc nặng thì giao cho thuộc hạ làm, còn việc nhẹ thì….cũng giao cho thuộc hạ nốt, hiện tại hắn cảm thấy khó xử chính là nhân lực, và nhất là thiếu người tín nhiệm.

Đảo con mắt một vòng, Tiêu Phàm cười nói:
- Điện hạ, có chút chuyện muốn thương lượng với người, có thể giao cho ta một người được không?

- Ai?

- Thân quân bách hộ bên cạnh ngươi - Viên Trung.

- Ngươi muốn hắn để làm chi?

- Tất nhiên là điều hắn vào Cẩm Y vệ, thăng chức Thiên hộ, giúp ta làm việc, chẳng lẽ ngươi không cam lòng?

Chu Doãn Văn cười nói:
- Chuyện này có đáng gì. Thị vệ bên cạnh ta đều là thân phận cẩm y vệ, vốn thuộc quyền quản lí của Cẩm Y vệ các ngươi, ngươi muốn dùng hắn cứ việc gọi hắn tới thôi.

Tiêu Phàm vui vẻ nói:
- Đa tạ điện hạ.

Lát nữa gặp Chu Nguyên Chương, nếu có cơ hội chắc cũng xin lão hoàng đế cho Tào Nghị chuyển từ Giang Phổ huyện điều vào Cẩm Y vệ, sau làm làm việc chắc dễ dàng hơn.

Hai người đang im lặng, thần sắc Chu Doãn Văn đột nhiên trầm xuống, hắn vẫy vẫy tay bảo thuộc hạ xung quanh lui xuống, sau đó thở dài nói:
- Ngươi biết không? Hai ngày nay, các vị thân Vương đang tiến vào kinh.

Tiêu Phàm gật đầu.

Chu Doãn Văn khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ buồn phiền: "Phiên Vương chi sách, vốn bút tích đắc ý nhất cuộc đời của hoàng tổ phụ , nhưng nó lại dần trở thành mối họa của Đại Minh ta, hoàng tổ phụ lúc phong Vương suy nghĩ rất đơn giản, người cho rằng Tần mất thiên hạ, là bởi vì Tần Thuỷ Hoàng không xem trọng chính sách phong Vương phòng thủ các nơi quan trọng, đến khi xảy ra biến loạn, thiên hạ đều phản, mà Lưu Bang sau khi được thiên hạ lại phong những người họ Lưu làm Vương gia, vì thế giang sơn nhà Hán kéo dài đến bốn trăm năm không ngã. Hoàng tổ học theo Lưu Bang, dùng chư Vương phòng thủ, dẹp an thiên hạ, nhưng, hoàng tổ phụ lại đã quên, lúc người còn tại vị, chư Vương đều tôn người làm hoàng đế, vì người có thể trấn áp bọn họ, nhưng vạn nhất thiên hoàng tổ phụ ra đi, đó cũng là thời điểm họ nhận mình là trưởng bối của ta, ta sao có thể đàn áp được bọn họ? Nếu bọn họ không muốn tôn ta làm chủ, phát binh làm loạn, mưu đoạt giang sơn, đến lúc đó ta biết làm thế nào?

Tiêu Phàm nói:
- Điện hạ lo nghĩ rất có đạo lý, lo lắng của ngươi không phải là buồn phiền vô cớ, phiên Vương chi sách, quả thật tồn tại rất nhiều tai hoạ ngầm, phải tìm ngay một biện pháp thích hợp giải quyết, nếu không tương lai ngươi đăng cơ, tai hoạ ngầm này chính thức trở thành tai họa rắc rối không nhỏ đâu, nhưng vì sao điện hạ không đem những lo lắng này nói cho bệ hạ biết?

Chu Doãn Văn lắp bắp kinh hãi, sắc mặt trắng bạch:
- Nói cho hoàng tổ phụ? Không được đâu! Phiên Vương chi sách là bút tích đắc ý nhất đời của hoàng tổ phụ, nếu ta đem những lo lắng này nói cho người, người chắc chắn sẽ tức giận mắng ta một trận cho xem, nói ta không biết tốt xấu đích, ta …ta …không dám nói đâu.

Tiêu Phàm thở dài:
- Ngươi hiểu lầm bệ hạ, bệ hạ năm nay đã già nua, cả đời hắn làm nhiều chuyện như vậy, còn không phải chỉ muốn truyền lại cho ngươi một giang sơn vững chắc không có tai họa ngầm hay sao? Ngươi đem những lo lắng trong lòng nói với hắn, bệ hạ chẳng những không biết tức giận, ngược lại còn giúp ngươi đưa ra kế sách, dù sao giang sơn Đại Minh này là của hai tổ-tôn các người, hiện tại xảy ra vấn đề, một vị là đương kim hoàng thượng, một vị là quốc quân tương lai , tổ tôn cùng nhau trao đổi, còn có chuyện gì không thể thương lượng?

Chu Doãn Văn có vẻ dao động, nhưng hắn vẫn lắc đầu nói:
- Không… không được, ta không dám, hay là đợi tương lai hoàng tổ phụ an nghỉ, tự ta nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này…

- Điện hạ, ngươi là quốc quân tương lai của Đại Minh, chẳng lẽ dũng khí nói thật lòng với hoàng tổ phụ cũng không có? Nếu ngươi cứ mãi yếu đuối nhu nhược như vậy, trong mắt các vị thúc thúc kia, bọn họ bọn họ sẽ nhìn ngươi như thế nào? Cục diện Quân nhược thần cường (vua nhu nhược mà thần cứng rắn), chẳng lẽ trách nhiệm là thuộc về bọn quân thần quá cường sao? Quân nếu không nhu nhược, thần sao dám cường? Chính cái tính yếu đuối của ngươi mới là cơ hội tuyệt vời cho các thúc thúc kia tạo phản đấy! Hiện tại ngươi đã là thái tôn, dưới một người, trên vạn người, địa vị tôn quý, nhưng cả một câu nói thật cũng không dám nói, vậy thử hỏi sau này đám quân thần sao có thể nghe lời ngươi, sao có thể nghe theo hiệu lệnh của ngươi? Làm sao tôn ngươi làm chủ?

Lời nói của Tiêu Phàm như tiếng sấm giữa trời quang, làm cho Chu Doãn Văn chấn động sâu sắc, hắn giật mình đứng yên một chỗ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, biểu tình biến đổi liên tục. Trầm ngâm một lúc lâu, Chu Doãn Văn rốt cục cũng hạ được quyết tâm, khuôn mặt tuấn tú tuy tái nhợt, nhưng hắn cắn răng dùng sức gật đầu:
- Được! Ta nghe lời ngươi! Ta muốn làm một vị Hoàng đế có chủ kiến, ít nhất phải là một vị Hoàng đế dám nói dám làm! Ta sẽ nói với hoàng tổ phụ những lo lắng này của mình.

Tiêu Phàm nở nụ cười thoải mái, sâu muốn thành điệp, phải phá kén mà ra, Tiêu Phàm giống như nhìn thấy một vị thái tôn gầy yếu nhát gan, đang từ từ biến thành một trang nam nhân khí phách mười phần, có dũng khí có đảm đương mọi chuyện, loại lột xác này khiến hắn cảm thấy vui sướng tự tận đáy lòng.

Bánh xe lịch sử, có lẽ bắt đầu từ những lời nói kinh tâm động phách của Tiêu Phàm ngày hôm nay, đã bắt đầu yên lặng rời khỏi quỹ đạo ban đầu của nó.

Chu Doãn Văn hạ quyết tâm thì cả người cũng giống như thay đổi, từ sâu bên trong đang dần tỏa ra một sự tự tin mãnh liệt, hắn nở cụ cười so với bình thường còn mê người hơn.

- Tiêu Phàm, cám ơn ngươi.
Chu Doãn Văn nghiêm túc nhìn vào Tiêu Phàm, nói cảm ơn tự tận đáy lòng.

Tiêu Phàm cười tủm tỉm khoát tay:
- Ngươi làm thái tôn, muốn nói thật lòng với hoàng tổ phụ, ta làm thần, đương nhiên cũng muốn ngươi nói thật.

Hai người nhìn nhau cười, một loại cảm giác chỉ thuộc về tri kỉ dần nảy sinh từ trong lòng hai người. Hai người xoay người bước đi, mà mỗi bước chân tràn đầy thoải mái.

- Hôm qua Yến Vương cũng vào kinh , ngươi biết không?

- Ta đương nhiên biết, ha ha, ta còn nói với hắn mấy câu, sau lại hắn nghĩ muốn thu phục ta, buổi tối sai người tặng cho ta mấy ngàn lượng bạc, cho rằng có tiền là có thể mua chuộc được ta.

- A? Dã tâm của Yến Vương thật sự rất rõ ràng! Vậy ngươi nhận không?

- Sao có thể? Ta đương nhiên hồi trả! Ngay đêm đó ta mang trả lại cho hắn, tổng cộng năm cái hòm, một cái cũng không thiếu. Hừ! Quá coi thường ta! Xem ta là ngừơi có thể dùng tiền là mua được sao?

- Tiêu Phàm... không ngờ….ngươi cũng là một trung thần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.