Cục Nợ, Mình Cưới Nhau Em Nhé

Chương 6: Khởi đầu đại thắng




Edit:caoviyen_73

Âm thanh của Cố Hoài Nam không lớn, nhưng Trần Nam Thừa lại nghe rất rõ ràng, nhớ nhung bị đè nén trong 5 năm ùa vào lòng anh như dời non lấp biển. Ôm cô vào lòng, không do dự chút nào xoay người đi về phía xe mình.

Xe chạy trên đường vắng vẻ vào nửa đêm, hai tay Trần Nam Thừa siết chặt tay lái, anh dùng sức quá độ khiến gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Cố Hoài Nam dựa đầu vào cửa sổ xe bên cạnh ngủ mơ màng, thỉnh thoảng đưa tay gãi gãi tóc và mặt, bởi vì tư thế ngủ không thoải mái nên ậm ừ hai tiếng. Tất cả những động tác này đối với anh mà nói quen thuộc đến như vậy, quen thuộc đến nỗi trong lòng cảm thấy đau đớn.

"Không thoải mái, Nam Thừa. . . . . . Em không thoải mái. . . . . ." Bàn tay nhỏ của Cố Hoài Nam kéo dây an toàn trước ngực, trong miệng nói mơ hồ không rõ. Trần Nam Thừa cắn răng một cái, đột ngột xoay tay lái dừng xe ở ven đường, hai tay cởi dây an toàn của cô rồi dùng sức ôm chặt cô vào trong ngực mình, nắm cằm nhỏ của cô rồi cúi đầu.

Nhưng môi anh trước khi chính thức chạm vào môi cô thì dừng lại. Trong đôi mắt Trần Nam Thừa như sắp rỉ máu, anh hít một hơi thật sâu, thu hai cánh tay ôm cô thật chặt, mặt vùi vào cổ cô lẩm bẩm thật nhỏ.

"Nam Nam, cuối cùng em đã trở lại."

***

Dư Kim Kim bị Trần Nam Tầm bắt về nhà giống như thổ phỉ, khóa trái cửa chính, kéo đứt dây điện thoại, cướp điện thoại di động của cô bỏ vào túi quần mình. Dư Kim Kim điên tiết, há mồm hung hăng cắn vào cánh tay đang siết chặt tay mình.

Trần Nam Tầm bị đau nhưng cũng không tránh, một tay khác ôm eo nhỏ của cô, cười nói một câu hai nghĩa: “Người phụ nữ này, tật xấu cắn người vẫn không thay đổi, cái tên Tiết gì đó cũng chịu được em sao?"

Sự đụng chạm của anh khiến Dư Kim Kim né tránh như sợ điện giật: "Còn anh, tật xấu làm chó săn sao cũng không đổi sao? Mãi mãi đều cấu kết với Trần Nam Thừa làm việc xấu! Tôi báo cho Trần Nam Tầm anh biết, nếu Nam Nam thiếu dù chỉ một cọng tóc tôi cũng không tha cho anh!"

Trần Nam Tầm nhíu mày: "Vậy em muốn làm gì anh? Anh luôn nhớ mỗi lần đều là em cầu xin anh tha cho đấy chứ?"

"Miệng anh không nói được lời nào sạch sẽ sao?" Dư Kim Kim nói với vẻ mặt hung ác: "Đưa chìa khóa với điện thoại cho tôi! Cút khỏi địa bàn của tôi đi!"

Trần Nam Tầm không những không đi, ngược lại còn từ từ đi về phía ghế salon cô đang nằm, bàn tay vô tình đụng tới thứ gì đó, cúi đầu nhìn, dừng một chút, rồi xé bao cao su từ khe hở của ghế sa lon, rút ra quơ quơ trước mắt.

Thái độ của anh rất khác thường, không chế nhạo cô, chỉ cười, nhưng nụ cười này khiến Dư Kim Kim không hiểu, không giống như châm chọc, cũng không giống như cười nhạo. Vật kia khi cầm trên tay anh, Dư Kim Kim cảm thấy vô cùng chói mắt, cướp lấy, im lặng ném vào thùng rác.

Ánh mắt như sói của Trần Nam Tầm nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt, khóe miệng vểnh lên như có như không. Không khí không biết tại sao chợt có chút thay đổi rất tế nhị làm cho người ta không hiểu rõ. Ánh mắt kia sáng rực như có lửa, tản ra một loại khí thế không thể cưỡng lại khiến thần trí cô như mơ hồ. Nhớ lại vào lúc cô còn trong sáng thuần khiết như hoa lily cũng bị ánh mắt giống như bây giờ của Trần Nam Tầm quyến rũ đi linh hồn nhỏ bé, rồi rơi vào ánh mắt ấy không cách nào tự kiềm chế được, cho đến . . . . . .

Dư Kim Kim đột nhiên tỉnh lại, bây giờ cô đã có Tiết thần, cái tên Trần Nam Tầm này ở trong cuộc sống của cô đã trở thành sương khói. Cô hoảng hốt mở to mắt khiến Trần Nam Tầm không khỏi cao hứng, thản nhiên nằm ngang ở trên ghế salon, gối đầu lên gấu bông Winnie the Pooh của cô phát biểu tổng kết: "Sự độ lượng của Tiết Thần khiến anh thật bội phục, hắn ta biết chuyện chúng ta bao nhiêu rồi?"

Dư Kim Kim yên lặng siết chặt tay: "Anh là anh, tôi là tôi, tôi không muốn còn chút quan hệ nào với anh cả, nếu như anh còn niệm tình cũ, làm ơn đừng tới quấy rầy tôi và Tiết thần."

Trần Nam Tầm chẳng thèm ngó tới: "Nếu anh không niệm tình cũ thì lần trước đã đánh hắn ta rồi."

"Trần Nam Tầm, anh muốn tôi phải hận anh sao?"

Anh chống nửa người lên, dùng ngón tay vẽ vòng quanh miệng mình: "Còn nhớ lần trước chúng ta hôn nhau không? Thật sự anh không cảm thấy em hận anh."

Anh không nhắc tới chuyện này còn đỡ, nhắc tới Dư Kim Kim liền muốn giết người. Lần trước anh tới đây gặp cô để hỏi thăm này họ về quan hệ của họ Diệp và Cố Hoài Nam, hỏi cũng không đàng hoàng, Dư Kim Kim không phải là đối thủ của anh, mạnh mẽ bị anh cường hôn.

"Anh dám tiếp tục đê tiện một lần nữa xem!" Dư Kim Kim đột ngột cầm cái gạt tàn thuốc đập anh, bị anh đưa tay vững vàng giữ được. Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo tới ghế sa lon khống chế, đầu ngón tay của Trần Nam Tầm vẽ lên mặt cô.

"Em biết cái anh chịu không nổi nhất chính người khác nói khích anh, sao em lại luôn ép anh làm gì với em chứ?"

Cô không nói lời nào, giận đến phát run, Trần Nam Tầm không trêu chọc cô nữa, buông cô ra, hôn nhẹ lên lỗ tai cô: "Nếu như em vẫn chưa ý thức được, vậy anh sẽ tốt bụng nói cho em biết, chờ một ngày kia em phát hiện mình có thể đối xử nhã nhặn với anh, không xem anh như thú dữ, lúc đó em mới hoàn toàn không yêu anh nữa; nhưng bây giờ, anh chỉ nhìn em một cái, em đã lạc mất ba hồn bảy vía rồi, em như vậy có công bằng với Tiết Thần sao?"

"Anh … "

Cô vừa tính mở miệng, Trần Nam Tầm đã chạm nhẹ vào môi cô: "Em muốn anh ta tin tưởng, trước hết phải thật sự quên đi một người. . . . . . Kim Kim, không dễ dàng như vậy đâu, dù là Nam Nam, là em, hay là . . . . . ."

Trần Nam Tầm dừng lại, không nói thêm gì nữa, nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi xoay người ngồi dậy, để chìa khóa xuống rồi ra về.

Dư Kim Kim vẫn duy trì tư thế bị anh áp đảo lúc trước, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, đưa tay kéo chú gấu Winnie the Pooh lại che đầu.

Dư Anna đợi nguyên một đêm cũng không thấy Trần Nam Thừa về, nhìn phía bên phải giường trống không, mở mắt đến khi trời sáng. Vào lúc ăn sáng, Trần Gia cũng nhận thấy tâm trạng mẹ có vấn đề, không vui vẻ như mọi ngày.

Cậu đã giải quyết xong bữa ăn sáng, nhưng một miếng Dư Anna cũng không nhúc nhích. Trần Gia chớp mắt mấy cái: "Trứng gà đã lạnh rồi, mẹ còn không ăn sao?"

Dư Anna cúi thấp đầu khuấy sữa, hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của con. Trần Gia nhảy xuống ghế, đẩy dĩa trứng ốp la đến trước mặt này mẹ: "Mẹ, Gia Gia đi học, sắp trễ rồi."

Bỗng dưng cô lấy lại tinh thần, sờ sờ đầu con trai: "Để chị Nhụy đưa con đi học, hôm nay mẹ có chuyện."

Trần Gia gật đầu một cái, cắn cắn môi, đưa bàn tay nhỏ bé xoa xoa khóe mắt Dư Anna: "Mẹ, mắt mẹ bị cát bay vào sao?"

Bảo mẫu Đinh Nhụy đứng ở một bên không dám chậm trễ, nhanh chóng tới gần đưa Trần Gia đi, trong nháy mắt, căn phòng yên tĩnh trở lại. Dư Anna đem thịt bò và trứng gà vứt sạch, lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Nam Thừa, vừa thông đã vội vàng tắt. Nghĩ ngợi gì đó rồi xoay người thay quần áo ra ngoài.

Nửa tiếng sau, Dư Anna lái xe vào sân nhà họ Trần đã nhìn thấy xe của Trần Nam Thừa. Dự cảm xấu trong lòng cô càng ngày càng tăng, cô ngồi yên trong xe thật lâu mới xuống.

Cô không gõ cửa, trực tiếp sử dụng chìa khóa dự phòng mở cửa, nhưng cô lại đứng ở trước cửa không đi vào. Qua một lúc lâu, cửa phòng ngủ chợt mở ra.

Trần Nam Thừa từ bên trong đi ra, khi nhìn thấy cô thì một chút cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Trên người vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, trải qua một ngày một đêm đã có nhiều nếp nhăn. Trong đầu Dư Anna chợt hiện lên hình ảnh người đàn ông này và một người phụ nữ khác đang quấn lấy nhau.

"Từ tối hôm qua tới giờ anh ở đây sao?"

Cô nhẹ giọng hỏi, không nhìn thấy vẻ giận dữ. Thấy anh gật đầu, Dư Anna thiếu chút nữa khóc lên: "Cố Hoài Nam. . . . . . Ở bên trong?"

Trần Nam Thừa không lên tiếng, mệt mỏi vuốt mặt, hơi có chút kháng cự.

Dư Anna quay đầu len lén lau mắt, Trần Nam Thừa đấu tranh một hồi mới đi tới ôm cô vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng cô: "Đừng nghĩ bậy, anh và cô ấy không có gì cả."

Dư Anna ngửi từ người anh có hương vị của một người phụ nữ khác, rất nhẹ nhưng kéo dài. Nháy mắt một cái, nước mắt rơi.

Trần Nam Thừa lau nước mắt trên mặt cô: "Anna."

"Em hiểu, anh nói em sẽ tin." Dư Anna thoáng nở nụ cười, kéo cổ áo của anh: "Em đi trước, anh đã đồng ý tối nay đưa Gia Gia đi xem phim, đừng thất hứa."

"Yên tâm."

Chuyện mà Trần Nam Thừa đã đồng ý rồi thì chưa bao giờ thất hứa, chỉ trừ một chuyện.

Dư Anna chợt ôm cổ anh, nhón mũi chân lên hôn nhẹ vào môi anh. Trần Nam Thừa khép hờ mắt, nhẹ nhàng đáp lại.

Chờ Dư Anna rời đi, Trần Nam Thừa quay đầu lại, đột nhiên thấy Cố Hoài Nam ôm vai tựa vào cửa phòng ngủ, trên mặt có ý cười: "Tình cảm của hai vợ chồng không tệ nha, Trần Nam Thừa. Á, tôi nên gọi anh là anh rể như Dư Kim Kim mới đúng chứ."

Trần Nam Thừa khẽ run, nhếch miệng: "Ngoan."

Cố Hoài Nam liếc anh một cái, rồi nhìn bốn phía, đi qua kéo rèm cửa sổ, không khỏi cảm thán: "Nơi này vẫn như cũ, rèm cửa sổ vẫn là cái lúc trước tôi mua, ghế sa lon cũng thế, chị Trần không thấy phiền sao?"

"Bình thường ở đây cũng không ai ở." Trần Nam Thừ lạnh nhạt trả lời, đi tới gần cô không một tiếng động, chờ khi Cố Hoài Nam ý thức được đã bị anh ôm vào lòng. Cô đẩy anh ra, nhưng không thành công, ngược lại càng khiến anh ôm chặt hơn.

"Anh rể, bà xã anh mới vừa đi, làm như vậy sợ không phù hợp cho lắm?"

Trần Nam Thừa châm chọc cười, tay chuyển qua vùng cổ mảnh khảnh của cô: "Bây giờ mới cảm thấy không phù hợp sao, cái đêm anh kết hôn đó . . . . . ." Anh cố ý ghé sát bên tai cô, nói mập mờ không rõ: "Đêm đó sao em không cảm thấy không phù hợp?"

Cố Hoài Nam nghe xong câu nói này cảm giác giống bị bò cạp đốt, vô cùng đau đớn và xấu hổ. Cô xoay người, học dáng vẻ như vừa rồi của Dư Anna, ôm cổ anh, ngẩng đầu lên, ghé sát gần anh đầy vẻ khiêu khích.

"Đêm đó sao cũng không thấy anh chủ động như vậy, chẳng lẽ khi đó anh giả bộ? Sao mới qua 5 năm mà anh đã không còn giả bộ được nữa? Muốn lộ nguyên hình sao?"

Trần Nam Thừa híp híp mắt, chỉ thấy đôi môi của cô ở trước mắt mình lúc mở lúc đóng rất hấp dẫn: "Muốn tiếp tục sao? Anh rể?"

Trần Nam Thừa xụ mặt, ánh mắt từ từ trở nên thâm trầm, nhưng bên trong che dấu ngọn lửa mà Cố Hoài Nam không thể nhìn thấy: "Mặc kệ là em muốn thăm dò anh hay là thử thách anh, làm như vậy đối với bản thân em không có chỗ nào tốt cả."

Cố Hoài Nam bỗng dưng cười một tiếng: "Thì đó, anh phải cố gắng ăn tôi vào tối hôm qua cơ, không nên chờ tới bây giờ, để tôi giống như con hề đứng trước mặt anh nhảy loạn, nhưng có một chỗ tôi không hiểu, anh trung thành với Dư Anna như vậy, sao còn dẫn tôi tới nơi này khiến cô ấy bất an?"

Ánh mắt trong suốt của cô nhìn thẳng vào mắt anh, khiến anh có cảm giác không chỗ nào che giấu được. Trần Nam Thừa bất giác tăng lực, cúi đầu tiến tới gần cô: "Nếu em thật sự thấy đói khát như vậy thì anh có thể gắng gượng thành toàn cho em."

Nói xong kéo áo cô đưa bàn tay dò xét đi vào, thân thể Cố Hoài Nam cứng đờ, không hề nghĩ ngợi giơ tay lên tát anh, đáng tiếc anh đã sớm có dự liệu nên nắm được.

So chiêu với anh, suy cho cùng Cố Hoài Nam vẫn luôn không đủ trình độ.

Trần Nam Thừa buông cô ra, rồi vuốt tóc cô như không có chuyện gì xảy ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua đuôi lông mày cô: "Kim Kim và Nam Tầm đang ở chung một chỗ, em uống nhiều quá đến độ cái gì cũng không biết, anh . . . . . . thuận tiện đưa em về."

"Đừng có lấy cớ!" Cố Hoài Nam hất anh ra, cười lạnh, tránh xa anh như tránh ôn thần: "Anh có ý tốt như vậy, nhưng xin lỗi, tôi không dám tin."

Trần Nam Thừa lơ đễnh cong môi lên: "Nơi này không dễ gọi xe, để anh đưa em về."

"Không cần phiền đến anh, tôi kêu bạn tôi tới đón."

Cố Hoài Nam vào trong phòng ngủ cầm túi xách, không nhìn anh thêm một lần nào nữa, sập cửa đi ra. Trần Nam muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng một bước cũng không đi được, đứng ở cửa sổ nhìn cô rời đi, hai tay siết chặt lại.

Vừa rồi nếu cô không tát một cái, sợ rằng anh thực sự sẽ không khống chế được mà muốn cô.

Diệp Tích Thượng vừa trở lại phòng làm việc thì nghe thấy tiếng điện thoại di động ở trong ngăn kéo vang lên, lấy ra nhìn, là Cố Hoài Nam. Anh một bên cầm điện thoại di động suy nghĩ, một bên cầm ly nước lên uống, sau đó nhấn nút nghe, giọng nói của Cố Hoài Nam từ trong điện thoại truyền tới rất rõ ràng.

"Ông xã, tới đón em!"

Diệp Tích Thượng không kềm chế được, bất ngờ phun nước ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.