Cực Hạn Liên Quân

Chương 37




Sắc mặt Suất Quân Uy khó coi nói:

– Vân Tiêu đại nhân, đạo kiếm khí vừa rồi là chuyện gì vậy?

Lý Vân Tiêu nói:

– Chuôi kiếm trong tay thi thể Vu Dật Tiên ngồi trong mộ diện có phần cổ quái.

Hắn dừng lại một chút rồi bổ sung:

– Thi thể Vu Dật Tiên cũng có chút cổ quái.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết cổ quái ở đây là ý gì nữa.

Lúc này Lý Vân Tiêu kể lại việc mà mình chứng kiến, lúc này mọi người mới hiểu được nhưng sắc mặt liền trở nên tái nhợt, cũng không biết là do nguyên khí tiêu hao quá nhiều hay là do sợ hãi tạo nên.

Suất Quân Uy nói:

– Vân Tiêu đại nhân, bây giờ nên làm sao? Chúng ta đã trở thành tàn binh bại tốt, nếu thật sự bên trong có Vũ Đế cao giai, vậy thì thật sự sợ rằng chúng ta chỉ còn nước chết.

Lý Vân Tiêu nói:

– Trước không cần phải gấp gáp, cũng đã đến đây rồi, cũng đã tổn thất đến mức này rồi nếu không biết rõ ràng tình huống ở đây sợ rằng mọi người cũng không cam lòng.

Tất cả mọi người đều không lên tiếng, sự thật đúng như Lý Vân Tiêu vừa nói vậy.

Mỗi một gã võ giả có thể tu luyện đến Vũ Đế, đều đã nhìn thấu sinh tử, thật sự đã đến mức tàn nhẫn với chính bản thân mình.

Đỗ Lân Linh cắn răng nói:

– Vân Tiêu đại nhân bảo bây giờ chúng ta nên làm thế nào?

Trừ hai người Úy gia ra, tất cả mọi người đều kiên định gật đầu.

Lý Vân Tiêu nói:

– Quân Uy đại nhân, giờ phút này ngươi thử thoáng liên lạc với đội nhân mã kia xem, thử xem có thể liên lạc được không?

Hai mắt Suất Quân Uy tỏa sáng, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mơngf, hắn vội vàng lấy ra một trận bàn, bắt đầu đánh vài đạo bí quyết lên trên đó.

Trên trận bàn thỉnh thoảng hiện ra trận vận, tựa hồ đã có tin tức trao đổi lẫn nhau.

Mỗi thế lực tông môn khác nhau đều có phương thức liên lạc bí mật riêng của bản thân mình, người ngoài rất khó tìm hiểu.

Nhưng chỉ cần nhìn thần sắc Suất Quân Uy cũng khiến mọi người có thể đoán ra được tình huống.

Thần sắc chật vật của Suất Quân Uy dần trở nên mừng rỡ, cười to nói:

– Ha ha, đã liên hệ được với bọn họ, bọn họ ở ngay gần đây.

Tất cả mọi người đều biến hóa sắc mặt, vừa buồn vừa vui.

Đương nhiên buồn lo ở đây chỉ có hai người Úy gia, hai người liếc về phía nhau đều lộ ra thần sắc sầu lo và vô cùng kiêng kỵ.

Lý Vân Tiêu nói:

– Như vậy thì thật tốt, sau khi chờ bọn họ đến liền nhiều hơn phần thành công.

Lúc này tất cả mọi người đều điều tức chuẩn bị tinh thần ứng đối tương lai.

Suất Quân Uy đặt trận bàn trước mặt, một đạo màn ảnh hiện ta, chỉ thấy bảy đạo quang mang màu lục đang phi tốc về phía này.

Sắc mặt Úy Đông Dương cực kỳ khói coi, mở miệng nói:

– Quân Uy huynh, tiếp theo phải dựa vào Suất gia, mong rằng mọi người có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, liên thủ kháng địch.

Suất Quân Uy cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói:

– Lời Đông Dương đại nhân làm ta có chút không hiểu, hiềm khích lúc trước? Hiềm khích lúc trước là thế nào? Giữa chúng ta có hiềm khích lúc trước sao?

Úy Đông Dương cố gắng nặn ra nụ cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn nói:

– Ha ha, không có, đương nhiên không có.

Nội tâm hắn không ngừng trầm xuống, mà ngay cả ánh mắt Đỗ Lân Linh cũng lộ ra vẻ mỉa mai, làm cho sắc mặt Úy Đông Dương càng trở nên âm trầm, trong lòng bắt đầu tính toán.

Hai mắt Suất Quân Uy lóe lên tinh quang rồi nhắm mắt lại bắt đầu điều tức, chậm rãi đợi viện quân.

Đúng lúc này Lý Vân Tiêu đột nhiên trầm giọng nói:

– Không tốt, tình huống có biến.

Tất cả mọi người đều giật mình, vội vàng cảnh giác, giờ phút này mọi người giống như chim sợ cành cong vậy.

Lý Vân Tiêu vội chỉ lên hình ảnh trên trận bàn nói:

– Là bọn hắn gặp phải bất trắc, bảy người chỉ còn lại năm.

– Cái gì?

Mọi người đều mở ta hai mắt, quả nhiên bảy đạo quang mang đang phi hành giờ chỉ còn lại năm, và cả năm người đang tụ lại cùng một chỗ, chỉ trong chớp mặt lại một đạo ánh sáng bị tiêu diệt.

Suất Quân Uy càng nhìn càng hãi hùng khiếp vía, lúc này bốn đạo quang mang đang chạy thục mạng, hai đạo quang mang lao về phía trước, hai đạo thì lại thối kui về phía sau, hiển nhiên là tách ra bỏ trốn.

Mà khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm là sau khi bốn đạo quang mang tách ra một khoảng cách nhất định lập tức cùng bị dập tắt tức thời, cuối cùng trận bàn tắt phụt.

– Cái này, cái này… có khi nào trận bàn … bị hỏng?

Một gã Suất gia ngạc nhiên thốt lên.

Ngay cả Suất Quân Uy cũng sinh ra một tia hoài nghi, vội vàng đánh mấy đạo pháp quyết lên đó, lập tức trên trận bàn lại bùng lên một đạo ánh sáng nhu hòa nhưng rồi cũng dần dần biến mất.

Sắc mặt hắn triệt để cứng ngắc, khuôn mặt vàng như nghệ, cắn răng nói:

– Trận bàn vẫn bình thường, đúng là bảy người bọn họ gặp chuyện không may.

Đỗ Lân Linh hoảng hốt nói:

– Cũng chỉ vài nhịp thở mà thôi, đã có thể tiêu diệt hết bảy người, chẳng lẽ bên ngoài mộ điện còn có sự nguy hiểm khác sao?

Sắc mặt mỗi người đều khó coi dị thường, sự tình xảy ra ngay trước mắt khiến bọn họ không còn biết nói gì, có thể diệt sát bảy tên cường giả Vũ Đế thì đương nhiên cũng có thể giết bọn họ đơn giản.

Lý Vân Tiêu ngưng thanh nói:

– Theo như trận bàn hiện thị, địa phương bọn hắn gặp chuyện không mau cũng không xa nơi này, nếu có nguye hiểm thì ta sợ rằng “cái nguy hiểm” kia đã sớm xuất hiện.

Đột nhiên trong hồ nước truyền đến chút chấn động, mọi người hoảng sợ ngẩng đầu, xuất hiện trong tầm mắt bọn họ là một bóng đen đang lao đến.

Tâm thần Lý Vân Tiêu đại chấn, ngưng mắt nhìn lại, bóng đen kia truyền đến khí tức cực kỳ quen thuộc, dĩ nhiên là ma nguyên lực tinh thuần.

Hắn hoảng sợ, cảnh giác được nâng lên mức cao nhất.

Bóng đen trên không trung quanh quanh vài vòng cuối cùng dừng lại trước mộ địa, thân ảnh đã lộ ra ngoài.

Thân ảnh mặc trường bào màu xám, dáng gầy cao, đưa lưng về phía mọi người, đứng nghiêm phía trước mộ điện không nhúc nhích, tựa hồ như đang chôn chân tại chỗ, chỉ nghe trong miệng hắn truyền đến giọng nói cực nhỏ:

– Triêu Lộ Phù Vân, Điện Quang Hỏa Thạch.

Tất cả mọi người đều cảm thấy rùng mình, tất cả bọn hắn đều nhận ra trường bào màu xám, đây đúng là áo choàng tiêu chí của Thuật Luyện Sư.

Đỗ Lân Linh nhịn không được mở miệng hỏi;

– Vị đại nhân này, có phải đến từ Hóa Thần Hải?

Nam tử mặc trường bào lúc này mới quay lại nói:

– Các ngươi là người nào?

Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, khuôn mặt nam tử mặc trường bào hiện ra trước mặt hắn đúng là Kỳ Thắng Phong.

Trong nội tâm Đỗ Lân Linh thoáng thả lỏng, người trước mặt này xem ra cũng là nhân loại bình thường, có thể dùng ngôn ngữ để liên hệ, mà không giống như đám yêu ma quỷ quái kia, hắn vội hỏi:

– Tại hạ là Đỗ Lân Linh, gia chủ Đỗ gia ở Địa Long thành, không biết tính danh của đại nhân?

Kỳ Thắng Phong không thèm để ý Đỗ Lân Linh mà xoay chuyển ánh mắt nhìn sang phía Lý Vân Tiêu, ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái:

– Là ngươi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.