Cực Đạo Hoa Hỏa

Chương 7-4: Huyễn Y Tâm (4)




Mắt thấy khí sắc của Hồ Lan Nhi đã tốt hơn rất nhiều so với vừa rồi, Thích Doãn Dương lập tức cố gắng lấy giọng điệu ôn hòa nói: “Lan nhi, ta vĩnh viễn sẽ thay thể nghĩa phụ chăm sóc cho muội, bảo vệ muội, nhưng mà ta sẽ không thành thân với muội.”

Nghe lời nói của hắn, mặc dù Hồ Lan Nhi đã có dự cảm ở trong lòng, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy khủng hoảng cùng bất lực.

“Tại sao?Không phải Doãn Dương ca nói sẽ chăm sóc cho ta sao? Như vậy thì tại sao lại không thành thân với ta?”

“Bởi vì người ta yêu là Mạt Mạt, mà muội cũng không yêu ta, không phải sao?”

Nghe thấy hắn chính miệng nói rõ tâm ý với Hồ Lan Nhi, hốc mắt Đinh Mạt Mạt lập tức ẩm ướt, nếu như không phải sợ rằng sẽ kích thích Hồ Lan Nhi, nàng thật sự muốn nhào vào trong ngực của Thích Doãn Dương.

“Ta….Nhưng…..Nhưng…..” Hồ Lan Nhi có chút cứng họng.

Nàng quả thật không thương Thích Doãn Dương, từ đầu tới cuối chỉ có sự kính trọng đối với huynh trưởng, cho nên trước kia đối với chuyện phụ thân tự tiện thành lập hôn sự, nàng vẫn luôn cảm thấy có chút bài xích.

Nhưng mà, hiện tại nàng đã yêu sai người rồi, hơn nữa còn mang thai, đã mất đi sự trong sạch, thì làm gí có một tương lai hạnh phúc chứ?

Dưới tình huống này, nàng cũng không còn lựa chọn gì khác hơn là gả cho nghĩa huynh, ít nhất như vậy, thì cả đời của nàng sẽ có người để dựa vào, không cần lo lắng việc sau khi sinh đứa bé ra, thì mẫu tử nàng sẽ không có chỗ nào để nương tựa.

Thích Doãn Dương nhìn thấy sự hốt hoảng cùng bất lực ở trong lòng nàng, mở miệng trấn an nói: “Lan nhi, muội đừng lo lắng, cho dù chúng ta không thành thân, thì ta cũng sẽ thay thế nghĩa phụ chăm sóc cho muội cả đời.”

Nghe lời của hắn, Hồ Lan Nhi đấu tranh dữ dội ở trong lòng.

Nàng biết nghĩ huynh đang suy nghĩ cho mình, sau khi nàng đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, hắn vẫn có thể mở lỏng để tha thứ cho nàng, thậm chí là hứa hẹn chăm sóc cho nàng cả đời, thì đã là hết tình hết nghĩa, nàng thật sự không nên có thêm yêu cầu gì, nhưng…..Nhưng mà…..

Nghĩ đến mình gặp phải chuyện bi thảm như vậy, mà nữ nhân khác lại có thể có được hạnh phúc tốt đẹp như vậy, nàng cảm thấy cực kỳ không công bằng.

Tàn sao ông trời lại đối xử với nàng tàn khốc như vậy? Để cả đời của nàng bị một tên nam nhân có lòng lang dạ sói phá hủy như vậy!

Hôm nay, nàng bi thảm như vậy, lại còn muốn giống như người khác, nhìn những người khác yêu nhau nhiều như vậy, hạnh phúc, nàng thật sự cảm thấy có chút không cam lòng.

“Ta…..Ta muốn suy nghĩ một chút…..Ta muốn nghĩ ngời thêm một lát nữa….”

“Ừ, chuyện quan trọng nhất của muội bây giờ là phải tịnh dưỡng thân thể thật tốt, nên nghĩ ngơi nhiều thêm một chút đi!”

Hồ Lan Nhi gật đầu một cái, để cho Tiểu Đào đã đỡ nàng về phòng để nghỉ ngơi.

(^_^ Đổi tiếp xưng hô ở đây nha. Cho nó thân mật thêm tí)

Họ vừa mới rời đi, Thích Doãn Dương lập tức dịu dàng ngắm nhìn Đinh Mạt Mạt.

“Này, nàng không cần phải lo lắng nữa rồi!” Hắn mỉm cười nói.

Đinh Mạt Mạt gật đầu một cái, trong mắt hiện lên một tầng lệ quang(nước mắt).

“Cám ơn chàng.”

Nàng biết trừ việc không muốn để cho Hồ Lan Nhi ôm mong đợi, hắn lại nói rõ ràng vào lúc này như vậy, có một phần nguyên nhân là vì nàng.

Hắn thật lòng muốn che chở, cưng chìu nàng, không muốn nàng chịu chút uất ức nào. Sao nàng lại may mắn như vậy, có thể có được một nam nhân thật lòng đối xứ tốt với mình như thế.

“Ngốc à, nói cảm ơn với ta làm gì? Chỉ cần nàng không cần đau lòng khổ sở nữa là được rồi.”

“Sẽ không, ta sẽ không bao giờ một mình trốn khóc thút thít nữa.” Đinh Mạt Mạt mỉm cười cam kết.

Có hắn chân thành cùng tha thiết yêu thương như vậy, nàng tin tưởng mình sẽ không đau lòng và rơi lệ nữa.

“Vậy….chàng định khi nào thì về Khiếu Vân Sơn Trang?” Nàng quan tâm hỏi.

“Ta định lập tức lên đường, chuyện của sơn trang rất cấp bách, thật sự không thể trì hoãn tiếp nữa.”

Đinh Mạt Mạt gật đầu một cái, biết hắn đang lo lắng.

“Ta biết rồi, chàng hãy an tâm mà lên đường! Ta sẽ giúp chàng chăm sóc cho Lan nhi cô nương.”

“Cảm ơn nàng, thật vất vả cho nàng rồi.”

“Đừng nói như vậy, nên nhanh chóng giải quyết xong chuyện này mới là quan trọng.” Đinh Mạt Mạt nói, tự đáy lòng hi vọng rằng tất cả sẽ có một kết thúc tốt đẹp.

★★★

Hồ Lan Nhi giống như đang cố gắng muốn trốn tránh vấn đề, vẫn nằm ngủ và nghĩ ngơi ở trên giường, cho đến sang sớm hôm sau mới thức dậy.

Dùng xong đồ ăn sáng, sau khi Tiểu Đào hầu hạ nàng uống thuốc xong, thì lấy cái chén trống không đi.

Hồ Lan Nhi đi ra khỏi phòng, không nhìn thấy Thích Doãn Dương, cũng không nhìn thấy Đinh Mạt Mạt.

Nàng một thân một mình tùy ý đi dạo trong đình viện, đi tới chuồng ngựa, không khỏi nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua khi mười ngón tay của hai người Thích Doãn Dương và Đinh Mạt Mạt đan vào nhau.

Một chút tối tăm xẹt qua đáy mắt của Hồ Lan Nhi, nàng nhấc chân đi tới, đưa tay sờ vào con ngựa ở trong chuồng, tâm tình vô cùng buồn bực cùng rối rắm.

Trải qua hơn hai khắc, thì Đinh Mạt Mạt đi tới, vừa nhìn thấy Hồ Lan Nhi, cảm thấy có chút bất ngờ, không ngờ lại có thể nhìn thấy nàng ở chỗ này.

“Lan nhi cô nương, hôm nay thân thể có tốt hơn chút nào không?” Đinh Mạt Mạt quan tâm hỏi.

Hồ Lan Nhi giống như bị giọng nói của nàng làm hết hồn, nhanh chóng xoay người. Vừa nhìn thấy Đinh Mạt Mạt, ánh mắt của nàng có chút không tự nhiên.

“Đa tạ Đinh cô nương đã quan tâm, ta đã tốt hơn nhiều rồi.” Giọng Hồ Lan Nhi có chút cứng đờ, đáy mắt ẩn hiện chút ánh sáng phức tạp.

Đối với việc Đinh Mạt Mạt có thể ở cùng với nam nhân mà mình yêu mến, mà người nam nhân kia chính là Doãn Dương ca người vốn nên cưới nàng, nàng lập tức cảm thấy không có chút tư vị. (ý nói là có cảm giác không đúng đại loại là khó chịu hay không được tự nhiên )

Cho dù nàng biết rõ mình cũng không thật sự yêu thích Doãn Dương ca, nhưng nàng vẫn khó có thể quên.

Cả buối tối,chuyện Doãn Dương ca đã lên tiếng nói rằng hắn yêu Đinh mạt Mạt, không muốn cưới nàng, những lời nói đó không ngừng vang vọng trong đầu, khiến nàng trằn trọc.

Nàng biết sau khi nàng làm ra chuyện khó có thể khiến cho Doãn Dương ca tha thứ, nhưng mà hắn vẫn hứa sẽ chăm sóc cho nàng, thì nàng nên có lòng cảm kích.

Nhưng mà, nàng lại không nhịn được nghĩ thầm, sau khi Doãn Dương cùng Đinh cô nương và sinh con, thì có lẽ sẽ không thể dung nạp “Ngoại nhân” như nàng nữa rồi, vậy thì phải làm sao?

Chuyện này khiến nàng càng nghĩ càng trở nêm rối rắm, mặc dù biết Doãn Dương ca hứa cam kết đã là hết tình hết nghĩa rồi, nhưng mà muốn nàng không chút bận tâm mà chúc phúc cho bọn họ, thì thật sự là rất khó….

“Vậy thì tốt rồi, nếu nghĩa huynh ngươi biết tình trạng sức khỏe của ngươi đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, thì nhất định sẽ cảm thấy an tâm hơn rồi.” Đinh Mạt Mạt mỉm cười nói.

Nghe nàng nhắc tới Thích Doãn Dương, nét mặt Hồ Lan Nhi càng thâm cứng ngắc.

“Doãn Dương ca đâu?”

“Hắn trở về Khiếu Vân Sơn Trang rồi.” Đinh Mạt Mạt mở miệng đáp, trong lòng không khỏi nhớ tới tình hình của Thích Doãn Dương.

Khoảng cách giữa Khiếu Vân Sơn Trang và Mã trường Đinh gia chỉ có hai ngọn núi, vì chắc là hắn đã về tới Khiếu Vân Sơn Trang từ hôm qua rồi, không biết hiện tại như thế nào?

“Đây. Con ngựa đơn độc này là của ngươi sao? Nó thật đẹp.”

Hồ Lan Nhi khẽ vuốt ve Truy Nguyệt trong chuồng ngựa, hôm qua khi nàng nhìn thấy bọn họ cưỡi ngựa trở về, Đinh Mạt đã cưỡi con ngựa đơn độc màu trắng này.

“Đúng vậy, nó là ngựa của ta, cũng là người bạn tốt nhất của ta.” Đinh Mạt Mạt đáp.

Hồ Lan Nhi nhìn nàng, nghĩ đến lời tuyên bố của Thích Doãn Dương vào hôm qua, nghĩ tới nũ nhân này lại có được hạnh phúc mà nàng không thể có được, trong lòng vừa thật hâm mộ, lại ghen tỵ.

Nàng khẽ thở dài yêu ớt, mặt tịch mịch nói: “Đinh cô nương thật may mắn, có thể tìm được người thật lòng yêu ngươi…”

Đinh Mạt Mạt hơi cứng đờ, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Nàng vội vàng khóe lóe khẽ an ủi: “Lan nhi cô nương chớ lo lắng, ta thấy chỉ là người thuộc về ngươi còn chưa xuất hiện thôi, đợi thời cơ tới, ngươi nhất định cũng sẽ có hạnh phục thuộc về mình.”

Hồ Lan Nhi lắc đầu một cái, thần sắc ảm đạm.

“Không…..Sẽ không….Nếu ta chưa mất đi trong sạch, có lẽ còn có thể, nhưng mà bây giờ….Còn ai có thể lấy tàn hoa bại liễu (cánh hoa bị vùi dập) như ta đây?” Giọng nói của nàng tràn đầy ăn năn cùng hối hận.

Mặc dù Đinh Mạt Mạt đồng tình với nàng, cũng rất muốn an ủi nàng, nhưng bay giờ nàng không biết phải làm sao, mới có thể làm cho tâm tình của Hồ Lan Nhi tốt hơn.

Hồ Lan Nhi rũ mi xuống, nói: “Không phải Đinh cô nương muốn đi ra ngoài sao? Chớ trì hoãn chánh sự vì ta, vậy sẽ khiến ta không yên tâm.”

Đinh Mạt Mạt chần chờ một chút, đúng là nàng nên đi tuần tra mã trường rồi, nhưng nàng có chút không yên lòng đối với cảm xúc rõ ràng đang suy sụp của Hồ Lan Nhi.

“Đừng lo lắng cho ta….ta sẽ không có chuyện gì, ngươi cứ lên đường đi!”

Đinh Mạt Mạt liếc thấy Tiểu Đào đã đi tới, nghĩ thầm có Tiểu Đào theo hầu hạ bên cạnh, nàng có thể dùng một canh giờ để đi tuần tra mã trường, chắc cũng sẽ không gặp chuyện gì không may.

“Vậy cũng tốt, ta đi tuần tra mã trường, nếu có gì cần, xin cứ việc phân phó Tiểu Đào.”

“Ta biết rối, Đinh cô nương không phải lo lắng cho ta, mau lên đường đi!” Hồ Lan Nhi lên tiếng thúc giục lần nữa: “Ta thấy chắc Truy Nguyệt đã đợi không kịp muốn đi ra ngoài để tản bộ rồi đó!”

Đinh Mạt Mạt gật đầu một cái, dắt Truy Nguyệt từ trong chuồng ngựa ra. Truy Nguyệt cúi đầu hí một tiếng, dường như cảm xúc có chút nóng nảy.

“Làm sao rồi? Ngựa tốt bị gì vậy?”

Đinh Mạt Mạt sờ nhẹ mặt nó khẽ trấn an, Truy Nguyệt không chỉ vẻn vẹn lắc đầu, mà còn phun khí về phía Đinh Mạt Mạt.

“Được rồi, Truy Nguyệt, bé ngoan, chớ cáu kỉnh, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài chạy một chút, ngươi sẽ rất nhanh vui vẻ thôi.”

Đinh Mạt Mạt xoay người lên ngựa, một lòng muốn nhanh chóng đi tuần tra mã trường.

Thích Doãn Dương từng cam kết, chỉ cần giải quyết hết tất cả chuyện trong sơn trang, sẽ lập tức trở về bên cạnh nàng, mà nói không chừng chờ đến khi nàng trở về nhà, thì Thích Doãn Dương cũng đã về!

Chỉ cần nghĩ tới đây, Đinh Mạt Mạt lập tức đợi không kịp muốn nhanh chóng đi tuần tra hết mã trường, nhanh chóng về nhà để chờ đợi.

“Giá!” Đinh Mạt Mạt nắm chặt dây cương, thét mắng một tiếng, Truy Nguyệt lập tức nhấc chân lên, chở chủ tử vọt ra khỏi cửa chính của Đinh gia.

“Lan nhi cô nương, muốn trở về phòng nghỉ ngơi một lát không?” Tiểu Đào cung kính hỏi.

Hồ Lan Nhi suy nghĩ một chút, nói: “Bỗng nhiên ta muốn uống chút canh nóng, không biết có thể thuận tiện nhờ phòng bếp chuẩn bị dùm ta được không?”

“Dĩ nhiên có thể.” Tiểu Đào gật đầu một cái: “Nô tỳ sẽ đi vào phòng bếp chuẩn bị cho Lan Nhi cô nương, trước tiên xin Lan Nhi cô nương hãy quay về tẩm phòng đi!”

“Được.”

Mặc dù ngoài miệng Hồ Lan Nhi đã cam kết như vậy, thế nhưng sau khi Tiểu Đào rời đi, nàng cũng không trở về gian phòng, mà trái lại còn đi ra cửa chính, ánh mắt không chớp cũng không nháy nhìn chằm chằm vào con Bạch mã đơn độc ở phía xa kia, vẻ mặt lộ ra sự đố kỵ cùng oán hận không thể nào che giấu được, thật hận người có được hạnh phúc không phải là nàng….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.