Cúc Đãng

Chương 4: Phân chia giang sơn




%

Nghĩ tới đây Diệp Dương Thành hơi tò mò, hỏi:

- Tên phá sản kia địa vị thế nào?

- Hình như là Sơn Đông Hồ gia!

Vương Tuệ Tuệ cố áp nhỏ giọng, nói:

- Địa vị rất lớn, lúc này đang ở trong phòng khách huyên náo, lão ca, ngươi nhanh trở về đi, ta không chống được!

Diệp Dương Thành lúc này không có suy nghĩ nhiều, vừa mới gật đầu định tắt điện thoại, lại đột nhiên giật mình hỏi:

- Ngươi nói hắn có địa vị gì?

- Sơn Đông Hồ gia!

Vương Tuệ Tuệ bị Diệp Dương Thành hỏi thế thì giật mình, nhất là ngữ khí của Diệp Dương Thành dồn dập thì nội tâm run sợ, không phải Diệp Dương Thành không làm gì được hắn đấy chứ?

Nghĩ cũng đúng, dù sao cũng là nhị thế tổ mà, nội tình sau lưng người ta thâm hậu như thế, cho dù năng lực của Diệp Dương Thành không tầm thường, sợ rằng đối phó loại nhân vật này cũng đau đầu nhiều! Trong lòng Vương Tuệ Tuệ phỏng đoán như vậy.

Trong mắt nàng xem ra, địa vị của Hồ Đình Diệu đúng là kinh người, nếu như ngay cả Diệp Dương Thành cũng không có biện pháp so chiêu với hắn, hắn đưa ra yêu cầu khó chấp nhận được thì không may, mà tập đoàn Diệp thị vừa cất bước, nếu như lúc này bởi vì nàng chủ quan mà đưa tới tai họa ngập đầu, Vương Tuệ Tuệ không dám nghĩ.

Sau khi Diệp Dương Thành nghe điện thoại xong thì ánh mắt cổ quái, hắn tươi cười hỏi:

- Sơn Đông Hồ gia, có phải là Hồ gia của Hồ Bá Hồng không?

- Lão ca biết Hồ gia này sao?

Vương Tuệ Tuệ lặng đi, ảm đạm nói:

- Chính là nhị thế tổ Hồ gia này, tên là Hồ Đình Diệu, nếu như không được thì nên đáp ứng yêu cầu của hắn...

- Hắn đưa ra yêu cầu gì?

Diệp Dương Thành hăng hái hỏi, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, Hồ Đình Diệu sao? Cái tên này hắn hình như có nghe qua rồi.

Sơn Đông Hồ gia Hồ Đình Diệu? Trong đầu linh quang lóe lên, Diệp Dương Thành nhớ ra cái tên này rồi! Ngày đó nhị ca của Tằng Diệu Diệu có nói rằng, Tằng Diệu Diệu không muốn gả cho Hồ Đình Diệu sao? Có thể làm cho Tằng Hán Vĩ không tiếc mang em gái của mình đẩy vào hố lửa cho đại nhân vật hưởng dụng ah.

Hồ gia, Hồ Đình Diệu, trừ Hồ gia của Hồ Bá Hồng ra còn có Hồ gia nào nữa đây?

Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Dương Thành cười rộ lên, lúc này không phải oan gia không gặp mặt, đạp phá thiết hài vô mịch xử ah! Tiểu tử này có quan hệ với Tằng Hán Vĩ, lại đánh chủ ý lên bạn gái của Trần Thiểu Thanh, lúc này hắn nên đụng vào họng súng rồi!

Hồ Bá Hồng ah Hồ Bá Hồng, Hồ lão ca ah Hồ lão ca, nếu cháu trai của ngươi không có chừng mực, như vậy cũng không nên trách lão đệ rồi, gặp Diệp Dương Thành hỏi chuyện Hồ Đình Diệu, nàng đành phải nói chi tiết:

- Hắn cho chúng ta hai lựa chọn, hoặc là giao Hạng Mộng Nhàn ra cho hắn xử lý, hoặc là mang cổ phần tập đoàn Diệp thị cho hắn, hắn dùng giá một trăm vạn mua 30% cổ phần của chúng ta, nếu không...

- Tuổi không lớn nhưng mà khẩu vị cũng không nhỏ!

Nghe được yêu cầu của Hồ Đình Diệu, hoặc là nói hắn đang uy hiếp và xảo trá, tượng đất cũng có ba phần nóng tính, huống chi là Diệp Dương Thành? Hồ gia đại thiếu gia, nhị thiếu gia thì Diệp Dương Thành không đặt trong mắt, con mẹ nó gia gia của bọn chúng còn phải gọi ta là Diệp tiên sinh đấy!

Tập đoàn Diệp thị đăng ký tài chính vài tỷ, nhưng trên thực tế tài sản chính hợp lại đã vượt qua mười tỷ, nói cho đúng 30% cổ phần hiện tại cũng có giá hơn ba tỷ, mà Hồ Đình Diệu có suy nghĩ hảo huyền dùng một trăm vạn mua giá trị ba tỷ?

Đầu óc tiểu tử này không phải bị lừa đá thì cũng hoành hành thành quen, nếu như không phải gia gia của hắn là Hồ Bá Hồng, chỉ bằng tính tình của hắn mà có thể sống tới bây giờ sao?

Nghĩ tới đây Diệp Dương Thành không nhịn được cười vui vẻ, trong mắt bắn ra lãnh ý, hắn nói với Vương Tuệ Tuệ:

- Như vậy ngươi bây giờ đi nói với hắn, ta cũng cho hắn hai yêu cầu...

Vương Tuệ TUệ lúc đi ra khỏi phòng làm việc của mình thì hơi khẩn trương, nhưng mà trên mặt cười vui vẻ, không nhanh không chậm đi tới phòng khách tầng tám.

Mà thời điểm này Lưu Phương Hoa được nàng lưu trong phòng khách an ủi Hồ Đình Diệu đã không kiên nhẫn, hắn đứng bật dậy, bành một tiếng ném chén trà vào mặt bàn phòng khách, sắc mặt âm trầm nhìn Lưu Phương Hoa, nói:

- Ta xem công ty của các ngươi không muốn mở cửa nữa rồi!

- Hồ thiếu bớt giận, bớt giận!

Đối mặt với thiếu niên hư hỏng, Lưu Phương Hoa lúc này bồn chồn không ít, Vương Tuệ Tuệ còn chưa quay về, nhiệm vụ của nàng là trấn an Hồ Đình Diệu không để hắn tức giận, Hồ Đình Diệu lúc này có dấu hiệu nổi khùng,l nàng chỉ thở dài trong lòng, lúc này cười lấy lòng, nói:

- Vương tổng của chúng ta đang báo cáo tình huống với ban giám đốc, có lẽ sẽ nhanh chóng quay về, ngài nên chờ một lát, chờ thêm một lát.

- Một phút!

Lưu Phương Hoa nói xong, sắc mặt Hồ Đình Diệu lạnh lùng dựng thẳng một ngón tay, hung dữ nói:

- Tỏng một phút nếu cô ta không quay lại...

- Thật xấu hổ, có chút chuyện làm chậm trễ thời gian...

Ngay lúc Hồ Đình Diệu định đưa ra thông điệp cuối cùng, rốt cuộc Vương Tuệ Tuệ mở cửa phòng khách ra, vui vẻ nhìn Hồ Đình Diệu nói:

- Để Hồ thiếu chờ lâu, thật xấu hổ.

Vương Tuệ Tuệ đã tới nên Lưu Phương Hoa thở ra một hơi, đối mặt với tiểu nhân vật thì nàng ứng phó thong dong, bây giờ nàng lại tiến thoái lưỡng nan, dù sao Hồ Đình Diệu không phải tiểu nhân vật, dù biết hắn tới nháo sự, cũng phải không ngừng cười nói.

Lúc này nhìn thấy Vương Tuệ Tuệ trở về, nàng vô cùng tự nhiên đi vào.

Vương Tuệ Tuệ trở về. Hồ Đình Diệu không thèm nhìn Lưu Phương Hoa, xoay người ngồi vào ghế nhìn Vương Tuệ Tuệ, làm như không quan tâm, nói:

- Chuyện kia thương lượng thế nào rồi?

Hồ Đình Diệu nói rõ đã quyết không bỏ qua, nếu như hôm nay đổi thành người khác, đoán chừng đã bị hắn dọa sợ, thân phận của hắn còn đó, hợp tác với hắn chẳng khác nào phủ lên một lớp áo bào vàng, đúng như hắn nói, người muốn nịnh bợ hắn còn phải nghĩ tìm ra biện pháp đấy.

Đáng tiếc hắn hôm nay gặp không phải tiểu dân nơi phố phường, không bị vài câu của hắn uy hiếp mà ngoan ngoãn thỏa hiệp.

Nhưng mà Hồ Đình Diệu xem ra, chuyện hôm nay là ván đã đóng thuyền, đại gia muốn cổ phần công ty ngươi là cho ngươi mặt mũi, ai dám không cho?

Nhìn thấy thần thái tự tin trên mặt Hồ Đình Diệu, Lưu Phương Hoa lo lắng nhìn qua Vương Tuệ Tuệ, thật sợ Vương Tuệ Tuệ gật đầu đáp ứng yêu cầu của hắn, bỏ qua lợi ích công ty không nói, bản thân Lưu Phương Hoa cũng cực kỳ chán ghét gia hỏa như Hồ Đình Diệu.

Chú ý tới sầu lo trên mặt Lưu Phương Hoa, Vương Tuệ Tuệ cười cười nhìn Hồ Đình Diệu, nói:

- Thương lượng xong rồi, chủ tịch tập đoàn chúng ta cảm thấy...

Sắc mặt Hồ Đình Diệu phát lạnh, âm trầm nói:

- Hắn cảm thấy thế nào?

- Chủ tịch của ta cảm thấy Hồ thiếu khẩu vị quá nặng ròi!

Vương Tuệ Tuệ làm bộ xấu hổ, nói:

- Công ty của chúng ta thành lập có giá trị hơn mười tỷ, ngài xuất ra một trăm vạn mua 30% cổ phần của công ty, thật sự là khó xử a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.