Cúc Đãng

Chương 36: Hình ảnh quen thuộc




Kanubisa Thần Hoàng dùng một loại giọng nói không thể tin nói:

- Điều này sao có thể? Tác dụng của thú hạch Thú Vương đối với thế giới loài người quả thực khó có thể lường được, nếu như không có thú hạch Thú Vương, loài người làm sao có thể cho ra đời cường giả cấp bậc Thần Vương? Nếu như ngay cả cường giả cấp bậc Thần Vương cũng không tồn tại, như vậy, lấy đâu ra cường giả Thần Hoàng?

- Nếu như thế giới loài người không có Thần Vương, Thần Hoàng, nếu như thế giới loài người cao nhất chỉ có võ giả cấp mười, như vậy, loài người làm thế nào chống cự dị thú xâm nhập? Làm sao có thể tiếp tục sinh sống phồn thịnh trong mấy ngàn năm bị dị thú xâm lấn sau nơi? Làm sao có thể đủ...

Kanubisa lộ ra cảm xúc hết sức kích động, sau khi hắn liên tiếp ném ra bảy tám lần làm sao, mới mạnh mẽ dừng lại, nói tiếp:

- Thú hạch Thú Vương có trợ giúp không thể bỏ qua đối với kéo dài chủng tộc nhân loại, nếu như đây cũng là âm mưu..., chẳng lẽ đám dị thú cũng là người ngu sao? Bọn chúng có thể ngồi xem đối thủ của mình săn giết tộc nhân của bọn chúng, cũng dùng cái này để tự lớn mạnh sao?

- Sợ rằng đổi lại bất kỳ một người đầu óc không có vấn đề, cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế?

Chất vấn của Kanubisa Thần Hoàng, cũng là nghi hoặc trong lòng của mười một vị nghị viên Thần Hoàng, đúng vậy, nếu như thú hạch Thú Vương cũng là một âm mưu..., như vậy, đám dị thú làm sao lại lựa chọn làm như vậy? Lớn mạnh thực lực của chủng tộc nhân loại, đối với đám dị thú sẽ có ích lợi gì chứ?

Sau khi Kanubisa Thần Hoàng ném ra nghi hoặc của mình, Vera Nika Thần Hoàng cũng đưa ra chất vấn của mình.

Chỉ nghe Vera Nika Thần Hoàng nói:

- Còn nữa, Thần Tổ đã mở ra kỷ nguyên mới cho loài người, hắn đột phá giới hạn cấp mười từ xưa tới nay của loài người, trở thành người đầu tiên vượt qua giới hạn cấp mười, trở thành Thần Vương cấp mười một đầu tiên của Vũ Không đại lục từ trước tới nay, hắn là anh hùng của nhân loại!

- Nếu như không có thiên tài xuất thế ngang trời như Thần Tổ, nếu như không phải Thần Tổ tiên phong hoàn thành đột phá cấp bậc Thần Vương, Vũ Không đại lục hiện tại sẽ có phân chia Thần Vương, Thần Hoàng cho tới Thần Hoàng mạnh nhất sao?

- Hơn nữa, vì giữ được truyền thừa hương khói của chủng tộc loài người ở Vũ Không đại lục, Thần Tổ lại càng một thân một mình liên lạc với đầu lĩnh dị thú, chế định ra một loạt nhận thức chung để bảo toàn thế giới loài người được bình ổn.

- Nếu như ngay cả Thần Tổ cũng là một khâu trong âm mưu, như vậy ta muốn hỏi Tạp Lỗ Khâu ngươi, tại sao ngươi cho rằng như vậy? Chẳng lẽ Thần Tổ và ngươi có cừu oán?

Khi nói xong lời cuối cùng, Vera Nika đã không phải là nói lên vấn đề, mà là chất vấn, chất vấn Tạp Lỗ Khâu nói lên động cơ căn bản của những chuyện này.

Đối mặt với chất vấn của Vera Nika, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mười một vị nghị viên Thần Hoàng còn lại, Tạp Lỗ Khâu không có nửa điểm bối rối, hắn chỉ cười nhạt lắc đầu, nói:

- Ta biết, ta biết những chuyện này đối với các ngươi mà nói là không thể tin được.

Nhưng ta cũng hi vọng các ngươi có thể thấy, ta là từ đâu trở về? Biển sâu! Đúng vậy, ta ở biển sâu làm tay sai mấy ngàn năm cho con súc sinh chết tiệt kia! Ta rất có trách nhiệm nói cho các ngươi biết, trên một hòn đảo ở biển sâu, đám dị thú đã khống chế gần vạn võ giả nhân loại, trong đó thực lực thấp nhất chính là Thần Vương một triệu tỷ, đại đa số đều là cường giả cấp bậc Thần Hoàng, đây tuyệt đối là một con số kinh khủng!

- Hơn nữa, tin tưởng các ngươi cũng được chứng kiến pháp thuật ta biết sử dụng hiện tại, chuyện này đối với cường giả nhân loại của Vũ Không đại lục mà nói, tuyệt đối là một cơn ác mộng!

Ánh mắt Tạp Lỗ Khâu chậm rãi quét qua mười hai vị nghị viên Thần Hoàng, nhìn sắc mặt khiếp sợ của bọn hắn, lại nói tiếp:

- Ta còn biết, nguyên nhân các ngươi không muốn tin tưởng chuyện này, là bởi vì các ngươi đã đặt sai vị trí của mình.

- Bởi vì các ngươi xem mình là địch nhân duy nhất của đám dị thú trên thế giới này, cho nên các ngươi cho là đám dị thú hoàn toàn không có lý do làm như vậy, bởi vì bọn họ dùng thú hạch của mình cường đại loài người.

- Nhưng... Nếu như các ngươi suy nghĩ theo một góc độ khác..., các ngươi mới phát hiện vấn đề các ngươi hiện tại vướng mắc, cái vốn cũng không phải là vấn đề! Hoặc là nói.. loài người căn bản không phải địch nhân của dị thú, hay đám dị thú vô cùng cao ngạo, căn bản cũng không xem loài người là đối thủ?

- Có ý gì?

Mười hai vị nghị viên Thần Hoàng nhất tề sửng sốt.

Từ khi dị thú bị vị thần của bổn nguyên vũ trụ lưu đày đến không gian thứ nguyên, cũng chính là vùng đất lưu vong số 308 này, dân loài người bản xứ ở Vũ Không đại lục đã triển khai tranh đấu dài đến mấy ngàn năm với dị thú, trong quá trình này, song phương đều có thắng thua.

Đúng vậy, kể từ khi dị thú xuất hiện ở thế giới này, dân bản xứ của Vũ Không đại lục đã định tính dị thú là đại địch sinh tử, song phương như nước với lửa, cuốn theo chiến tranh mấy ngàn năm ở Vũ Không đại lục, tranh đấu phạm vi nhỏ lại càng đếm không xuể.

Nếu như ngay cả tình hình như vậy cũng không coi là đối thủ, địch nhân..., như vậy, tình hình như thế nào mới có thể coi là đối thủ lực lượng ngang nhau? Chẳng lẽ mấy ngàn năm qua song phương chẳng qua đang chơi trò chơi sao? Điều này hiển nhiên là không thể nào.

Vì vậy, lời nói của Tạp Lỗ Khâu, lập tức bị chư vị nghị viên Thần Hoàng nhất trí phản bác, Forster Thần Hoàng lại càng cau mày nói:

- Điều này sao có thể? Kể từ khi những con súc sinh chết tiệt kia xông vào thế giới của chúng ta, chúng ta vẫn tiến hành chém giết tranh đấu, làm sao lại không tính là đối thủ?

- Không không không, các ngươi hiểu sai rồi.

Nhìn mười hai vị nghị viên Thần Hoàng đồng thời toát ra vẻ mặt bất mãn và chất vấn, Tạp Lỗ Khâu cũng biết bọn họ đã nghĩ sai, lập tức khoát tay giải thích:

- Ý của ta là, loài người chúng ta xem dị thú là đại địch sinh tử, nhưng dị thú không để loài người chúng ta trong mắt.

- Nói đơn giản, loài người chúng ta nuôi nhốt rất nhiều gia cầm, thức ăn nuôi nấng bọn chúng cũng do loài người cung cấp, khi bọn chúng lớn lên vô cùng to con, loài người sẽ làm thịt giết bọn chúng.

- Trong mắt đám dị thú, loài người chúng ta chính là gia súc của bọn chúng, bọn chúng cho chúng ta thức ăn cần thiết để trưởng thành, sau đó khi chúng ta lớn mạnh mới thu hoạch.

Tạp Lỗ Khâu tìm được một ví dụ hết sức chuẩn xác, mặc dù ví dụ này cũng làm vẻ mặt của mười hai vị nghị viên Thần Hoàng thay đổi, nhưng Tạp Lỗ Khâu biết, mình không có nói láo.

Nghe được ví dụ của Tạp Lỗ Khâu, Vera Nika Thần Hoàng liền không nhịn được hỏi:

- Giả thiết tất cả những gì ngươi nói đều là sự thật, như vậy, tại sao đám dị thú phải làm như vậy?

- Đúng vậy, bọn chúng làm như vậy dù sao cũng phải có một giải thích hợp lý chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.