Cúc Đãng

Chương 34: Sau này sẽ rất vất vả




Nhìn Victor Moore đã nhắm hai mắt lại, Diệp Dương Thành suy tư nghĩ đến:

- Nhìn dáng dấp, tàn phách dị thú trốn trong thú hạch đã khống chế thành công tư tưởng của Victor Moore, nếu muốn hắn bỏ đi ý niệm tự tìm đường chết trong đầu, biện pháp duy nhất chính là trấn áp tàn phách dị thú trong linh hồn hắn.

- Chỉ có điều quá trình này tương đối thống khổ...

Diệp Dương Thành suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định một số thủ đoạn đặc thù, chỉ sợ có chút hiềm nghi hèn hạ vô sỉ đánh lén, nhưng dù sao hắn cũng chỉ vì muốn tốt cho Victor Moore, không phải sao?

Tìm cho mình một lý do yên tâm thoải mái, Diệp Dương Thành cũng không do dự nữa, lập tức giơ tay phải nhẹ nhàng nhoáng một cái, một đạo lưu quang xanh thẳm liền từ trong lòng bàn tay hắn chợt lóe, tiếp theo trên trán Victor Moore, trong nháy mắt thả ra một luồng khí tức băng hàn...

- Ngươi...

Victor Moore chỉ cảm giác trên trán mình chợt lạnh, mới vừa mở hai mắt ra tính toán giận dữ mắng mỏ… hắn liền cảm giác có một luồng cảm giác vô cùng mỏi mệt chạy lên não, sau đó bất tỉnh, hoàn toàn mê man.

- Sau khi tỉnh lại đừng oán ta, ta làm điều này cũng vì tốt cho ngươi mà thôi!

Nhìn Victor Moore bị mình làm cho bất động, Diệp Dương Thành lẩm bẩm một câu.

Sau khi định trụ Victor Moore, hắn mới bắt tay vào việc chính.

Việc chính thật ra cũng tương đối đơn giản, không có gì hơn chính là Định Hồn thuật, Giam Cầm thuật, Quất thuật...

Trước tiên dùng Định Hồn thuật định trụ chủ hồn của Victor Moore, cũng chính là linh hồn của hắn.

Lại dùng Giam Cầm thuật vây khốn phó hồn dung nhập vào chủ hồn của hắn, cũng chính là tàn phách dị thú.

Cuối cùng dùng Quất thuật hung hăng quật tàn phách dị thú, áp chế tàn phách dị thú đến góc nào đó, lại dùng Đóng Cửa thuật tạm thời trấn áp...

Toàn bộ quá trình này, nếu như Victor Moore tỉnh lại, chắc chắn sẽ khóc rống chảy nước mắt.

- Gặp được ta, coi như là phúc khí của ngươi.

Toàn bộ quá trình tiến hành rất lưu loát, cho đến khi không còn cảm thụ thấy tàn phách dị thú, giống như Sanchez lúc trước, trên mặt hắn cũng đồng dạng hiện lên thần sắc mê man.

Ước chừng hơn nửa phút sau, Victor Moore mới rốt cục hồi tưởng lại chính mình hiện tại, nhất là sau khi thấy khuôn mặt tươi cười của Diệp Dương Thành, hắn lại càng ngẩn người, tiếp theo liền lộ ra nụ cười sáng lạn:

- Diệp Dương Thành Thần Hoàng, ngươi vừa làm gì ta vậy?

Lần này đến phiên Diệp Dương Thành trợn tròn mắt, cũng may hắn đã sớm có dự liệu với phản ứng này, Diệp Dương Thành cũng không có nửa điểm luống cuống tay chân, mà cười nói:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

- Ta không biết.

Victor Moore suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu:

- Ta chính là cảm giác ngươi giống như vừa dán cái gì lành lạnh lên trán ta, sau đó...

Giơ hai cánh tay lên quơ quơ giữa không trung, lắc lư thân hình một lát, Victor Moore nói:,

- Sau đó cũng cảm giác tinh thần sảng khoái, thật, ta thề, ta đã nhiều năm chưa từng có cảm giác như vậy rồi!

- Vậy ngươi còn muốn đi đến biển sâu tự sát không?

Diệp Dương Thành cười hỏi.

- Đến biển sâu tự sát?

Victor Moore ngẩn ngơ, cười:

- Dĩ nhiên không đi rồi, chết tiệt... cảm giác kia biến mất, ta cảm thấy, ta ít nhất còn có thể sống một ngàn năm!

- Nhìn dáng dấp ngươi khôi phục không tệ.

Nghe được trả lời của Victor Moore, Diệp Dương Thành mới xem như yên lòng, sau khi cười gật đầu liền nói với hắn:

- Nhưng, trạng thái hiện tại của ngươi chỉ có thể duy trì trong sáu giờ, sau sáu giờ, ngươi sẽ một lần nữa cảm nhận được đại nạn đã tới...

- Tại sao?

Victor Moore sợ hết hồn, vẻ mặt không giải thích được hỏi:

- Hiện tại ta cảm giác rất tốt, tại sao còn có thể cảm nhận đại nạn đến?

- Bởi vì đó vốn không phải là đại nạn của ngươi đến, mà là một loại ảo giác, hoặc là nói có một thứ bên trong cơ thể ngươi ảnh hưởng tới thần trí và phán đoán của ngươi.

Diệp Dương Thành vuốt hai tay, nói rõ hơn:

- Ta chỉ dùng một số phương pháp, tạm thời áp chế thứ cổ quái đó trong thân thể của ngươi, nhưng thời gian áp chế nhiều nhất chỉ có thể kéo dài sáu giờ.

- Trong cơ thể ta có một thứ gì đó?

Victor Moore hoàn toàn trợn tròn mắt, hắn không dám tin cúi đầu nhìn thân thể của mình, nói tiếp:

- Tại sao ta không cảm giác được trong cơ thể của ta có vật gì cổ quái?

- A...

Diệp Dương Thành khẽ cười lắc đầu, trêu ghẹo nói:

- Nếu ngươi đã sớm cảm nhận được, vừa rồi còn có thể nói như đinh chém sắt không, ngươi muốn đến biển sâu tính nợ với đám dị thú sao?!

- Cái này...

Victor Moore đang nhớ lại chuyện trước khi mình hôn mê, sắc mặt không khỏi đỏ lên, nhưng đây không phải là biểu hiện lúng túng mà là sắp phát hỏa.

Mạnh mẽ tiến lên hai bước kéo cánh tay Diệp Dương Thành, Victor Moore tựa hồ thỉnh cầu nói:

- Diệp Dương Thành Thần Hoàng, ngươi... Ngài có thể nói cho ta biết đây chuyện này rút cuộc là thế nào không?

- Không thể.

Diệp Dương Thành dứt khoát lắc đầu, khẳng định trả lời hỏi thăm của hắn.

- Tại sao?

Victor Moore cảm giác mình sắp điên rồi, đã bao nhiêu năm, hắn vất vả lắm mới có loại trạng thái hoàn toàn thanh tĩnh này, tại sao lại không thể duy trì lâu dài? Sáu giờ, sáu giờ có thể làm gì?!

Sau sáu giờ, thứ đó sẽ lại làm loạn..., có phải ý nghĩa hắn lại muốn nổi điên nhất định phải đến biển sâu tính nợ với đám dị thú kia? Trời ơi, nơi đó là biển sâu, thiên đường dị thú, cấm khu của loài người!

Đến biển sâu tìm dị thú tính sổ? Cái này... có khác gì muốn chết đâu?

Càng làm cho hắn cảm thấy khó có thể tiếp nhận là, Diệp Dương Thành đã có năng lực khiến cho hắn tỉnh táo lại, còn biết trong thân thể của hắn có một thứ có thể ảnh hưởng đến thần trí và phán đoán của hắn, nhưng tại sao không thể nói cho hắn biết? Tại sao vậy chứ? Tại sao ngay cả một chút hi vọng cuối cùng cũng không chịu cho hắn biết?

Victor Moore như bị sét đánh, nhưng Diệp Dương Thành vẫn yên lặng né tránh hai cánh tay của hắn, cười nói:

- Nhưng, mặc dù ta không thể nói cho ngươi biết đây là chuyện gì, nhưng có người có thể nói cho ngươi biết đây rốt cuộc là chuyện gì, hơn nữa còn vô cùng cặn kẽ.

- Là người nào?

Victor Moore vừa mới lâm vào tuyệt vọng lại một lần nữa thấy được hi vọng, hắn liên tục gấp gáp hỏi:

- Là ai có thể nói cho ta biết? Xin ngài đừng chơi ta, xin ngài nói thẳng ra...Ta... Ta van xin ngài!

- Đừng van xin ta, người đó thật ra ngươi cũng biết, hơn nữa quan hệ có thể còn tốt hơn ta nhiều.

Diệp Dương Thành cười nói:

- Nếu như ngươi có nghi vấn gì có thể đi hỏi hắn, tin tưởng hắn sẽ rất vui lòng giúp ngươi giải đáp.

- Ta cũng biết...

Đầu óc của Victor Moore đã sớm bị những lời của Diệp Dương Thành hù dọa cho hồ đồ, trong lúc nhất thời làm gì còn nghĩ ra người nào?

Nhìn vẻ mặt buồn rầu và lo âu của Victor Moore, Diệp Dương Thành cũng không có tâm tư đi đùa giỡn với hắn, cũng không muốn lãng phí thời gian vào trò này, cho nên, Diệp Dương Thành liền chỉ điểm hắn nói:

- Người đó ngươi mới gặp qua không lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.