Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 17: Hạ Hách Na Phù Tuyết




Thời điểm Sở Vân Thăng xuất phát từ Thân thành, đã là thời khắc mà ánh sáng yếu ớt trên bầu trời sắp sửa biến mất, chậm trễ tại rừng thực vật hơn một giờ, chờ hắn đến trên không trung Vu thành, cả mặt đất đã hoàn toàn bao phủ trong bóng tối.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của hắn, thủy tinh y nhân miễn cưỡng đồng ý đem khối lập phương tự toàn ẩn trên không trung Vu thành, mở ra cửa xoáy, lại để cho Sở Vân Thăng tự mình "nhảy" xuống dưới, mà không phải tại địa phương hoang dã bên ngoài đáp xuống.

Từ trên không nhìn xuống, Vu thành hôm nay đã sớm không phải là bộ dáng mà lúc trước hắn và Edgar chứng kiến, đã được bao phủ hoàn toàn trong rừng rậm, càng giống như một di chỉ cổ thành bên trong rừng rậm bao la.

Sở Vân Thăng thu hồi ánh mắt, mở chiến giáp ra, từ cửa của khối lập phương nhẹ nhàng rơi xuống, giữa không trung liên tục vận dụng chiến năng "Đằng", không ngừng đình trệ tại không trung, dùng để trì hoãn gia tốc quán tính của trọng lực, giống như là nhảy trên bậc thang, theo hình chữ "Chi (之)" lặng yên rơi vào một con đường tối tăm trên mặt đất.

Có thể thấy được, trên đường phố tuy không tính sạch sẽ, thậm chí có rất nhiều mảnh vụn thủy thinh, nhưng so với những phế tích thành thị khác mà Sở Vân Thăng đi qua, cảnh tượng khắp nơi đều là thi thể, rõ ràng là có trật tự hơn nhiều.

Có lẽ là vì có trùng trùng điệp điệp rừng bao tử làm bích chướng, chỉ cần không phải vào giữa lúc đại chiến Trùng tộc, có rất ít chiến hỏa có thể lan tới gần đây, ngoại trừ những bệnh độc chí mạng kia, chỉ sợ cũng chỉ có nội đấu của con người mới có thể hủy diệt tòa thành thị này.

Thu hồi chiến giáp, tai Sở Vân Thăng khẽ động, xoay người đi vào trong một cửa hàng bánh ngọt hoang phế, ngưng thần bình khí, đồng thời, một đội tuần tra ước chừng năm, sáu người giơ đuốc, từ ngã tư đầu đường quẹo vào đây, dọc theo con đường mà tuần tra.

"Các anh em, nghỉ ở đây một chút đi, đã đi hơn nửa ngày rồi!" Một cái lĩnh đội, tại con đường đối diện tiệm bánh ngọt ngừng lại quay người hô.

"Lão đại, sớm nên nghỉ một chút rồi, tuần tra cả nửa buổi, mỗi ngày đều tuần đi tuần lại như vậy, cho tới bây giờ cũng chả thấy có quái vật xâm nhập, đây không phải là giày vò người ta sao!"

"Ngươi nhỏ giọng một chút, nếu để Tưởng tỷ nghe thấy được, cam đoan ngươi chịu không nổi!"

"Ai, lão đại, ngươi nói Vu thành của chúng ta có khôi hài không, quá âm thịnh dương suy a, lúc trước, thời điểm có ba phương thế lực, có hai phe lão đại là nữ, còn lại phe kia, mặc dù lão đại là nam, thế nhưng tiểu cô nương họ Tỉnh kia nói chuyện so với lão đại bọn hắn còn có phân lượng hơn, thật sự là tà môn rồi!"

"Các ngươi sau này mới trốn đến đây thì biết cái gì, biết rõ lai lịch của chúng ta không? Biết cái gì gọi là cao thủ chân chính không? Tựu mấy người mà các ngươi hâm mộ sùng bái kia, có thể gọi là cao thủ sao? Đúng là không có kiến thức! Những chuyện này, phía trên vốn là không cho phép lộ ra đó, mệnh lệnh xuống, tất cả phải giữ bí mật, hôm nay ca cao hứng, liền cho các ngươi mở rộng tầm mắt, rửa lỗ tai!"

"Ca, lão đại, còn có người so với lục tinh thập bát tướng lợi hại hơn?"

"Ta nhổ vào, ngươi đúng là đồ nhà quê mà! Lục tinh thập bát tướng? Năm đó trước mặt hắn dũng khí chiến một trận cũng không có!"

"Lợi hại như vậy? Chém gió à?"

"Chém? Ngươi biết Tào gia không? Lúc trước ở trước mặt hắn chỉ giống như cháu chắt mà thôi!"

"Tào.. Tào.. Tào gia, không, không thể nào đâu?"

"Biết rõ các ngươi không tin! Tào gia tính là cái gì? Hắn liền Băng sứ, Hỏa sứ, toàn bộ binh đoàn cơ giới cũng dám giết, đều có thể giết! Ngươi nói Tào gia ở trước mặt hắn tính là cái gì?" (Trước để là Băng sử, Hỏa sử giờ chuyển lại đúng thành Băng sứ, Hỏa sứ - DG)

"Lão đại, ngươi đây rõ ràng là chọc ghẹo chúng ta a, làm sao có thể sẽ có người như thế..."

"Ài, các ngươi là chưa thấy qua, đời này đoán chừng cũng không có cơ hội."

"Lão đại, ngươi nói được thần kỳ như vậy, cái người này đến cuối cùng lại là nam hay nữ à?"

"Ngu xuẩn, nếu nữ thì ta nói làm gì, chính tông đàn ông, nếu không sao tất cả mọi người lại gọi hắn là "lão gia tử", có một tên hiệu rất nổi tiếng, gọi: Khô lâu lão nhân!"

"Nguyên lai là một ông già a, không biết còn..."
...
Nghe đến đó, Sở Vân Thăng liền không nghe tiếp nữa, vốn định chuẩn bị chờ bọn hắn đi rồi tái hành động, nhưng xem ra những người này còn muốn nói chuyện một hồi, hắn cũng không có thời gian đợi, quay người theo cửa sau chui ra ngoài.

Nhưng không ngờ không có tiềm hành đi được xa lắm, vừa mới đi qua cửa vào của một trường học, không biết từ đâu chui ra rất nhiều người, chen chúc kéo hắn đi vào bên trong.

"Nhanh bắt đầu rồi, nhanh bắt đầu rồi! Đều đi vào, đừng để bên ngoài tra được!"

Hắn đang muốn thoát thân ly khải, suy nghĩ chợt chuyển, không bằng trà trộn đi vào, bắt người nghe ngóng thoáng một phát chỗ ở của cao tầng Vu thành, cũng tránh khỏi phải mạnh mẽ dò tìm.

Bên này hắn vừa định tóm một ai đó, bên kia cửa sắt liền lén lút đóng lại, mười mấy người giác tỉnh bảo vệ cửa, những người khác thì nhao nhao khẩn cấp mà hướng một đại giảng đường ở tầng ba chạy tới.

Đã vào đến bên trong, mỗi người đều ngồi vào chỗ của mình, Sở Vân Thăng lôi kéo một lão đầu, thấp giọng nói: "Lão sư phó, cho hỏi chút chuyện?"

"Cái gì lão sư phó? Đừng nói chuyện, lập tức bắt đầu rồi."

Sở Vân Thăng nhướng mày, lại đổi một người, kết quả như cũ không để ý tới hắn, hắn quýnh lên, lên đứng dậy di ra sau, chuẩn bị từ cửa sau cưỡng ép bắt một người nhằm "nghiêm hình bức cung", đúng lúc này, một nữ nhân xinh đẹp, vặn vẹo vòng eo, đi lên vị trí bục giảng, phủi tay nói: "Vẫn quy củ cũ, đấu giá nữ trước, rồi đến nam, luân chuyển tiến hành, gần đây phía trên tra rất nghiêm, lão nương cũng không muốn nói nhảm nhiều, trực tiếp bắt đầu di, dẫn tới!"

Nàng vừa dứt lời, hai đại hán liền mang một nữ hài gần như trần truồng đi tới, một tay chặn lấy nàng đứng ở trên bục giảng cao cao, bên dưới vô số ánh mắt không ngừng quan sát.

"Giá khởi điểm năm mươi cân lương thực!" Nữ tử xinh đẹp lạnh lùng nói ra.

Phía dưới lập tức giống như nổ tung.

"Không đem quần áo đều cởi như thế nào thấy rõ ràng là có bệnh hay không?"

"Còn che tay cái gì?"

"Còn xử nữ không?"

"Năm mươi cân? Lão bản ngươi chém gì kinh thế!"
..."Một cái giá, 100 cân"

Bỗng nhiên một thanh âm từ phía sau đột ngột vang lên, lập tức khiến toàn trường yên lặng lại!

Nói chuyện, đúng là Sở Vân Thăng, hắn đã học những người khác bộ dáng, dùng cổ áo che khuất gương mặt, nhấc tay nói.

Thời gian nửa ngày, còn lại không đến ba giờ, hắn cũng không có thời gian lãng phí ở đây, nếu như không hỏi được, chính mình tìm lại tìm không thấy, không bằng trực tiếp mua một người dẫn đường, đơn giản lại nhanh chóng, dứt khoát báo cái "giá cao", tiết kiệm thời gian!

"Ở đâu ra kẻ lỗ mãng thế?"

"Không phải là chân gỗ chứ? Cái này mà cũng giá trị 100 cân?"

"Ta xem chính là chân gỗ! Từ lão bản cũng quá lừa bịp rồi!" 
("chân gỗ" ai chơi cờ bạc chắc cũng hiểu từ này rồi, nói nôm na là một người bên phe nhà cái đóng giả làm người chơi nhằm câu kéo tiền bạc của người chơi thực - DG)

...Nữ tử xinh đẹp kia mi tâm trầm xuống, gặp Sở Vân Thăng lộ ra gương mặt lạ mắt, thanh âm lại chưa quen thuộc, vội vàng đánh mắt cho trợ thủ.

Chính thức chân gỗ lập tức đứng lên hô: "120 cân!"

Sở Vân Thăng không có thời gian cùng bọn họ dây dừa, từ phía sau vừa đi, vừa tăng giá: "150 cân!"

"170 cân!" Chân gỗ lại hô.

"200 cân!" Sở Vân Thăng chạy tới vị trí trung tâm.

"230 cân!" Chân gỗ do dự một chút, nói.

"250 cân!" Sở Vân Thăng vừa sải bước lên trên bục giảng, bỗng nhiên thò tay chỉ vào chân gỗ đang chuẩn bị hô nói: "Ta không cần biết ngươi là ai, còn dám nói nửa chữ, ta dám cam đoan ngày mai ngươi cũng sẽ bị xét nhà diệt tộc!"

Tên chân gỗ kia dưới ánh mắt sắc bén của Sở Vân Thăng, vậy mà thật sự đem lời nói nuốt trở vào.

"250 cân lần một, 250 cân lần hai, 250 cân lần ba! Thành giao!"

Sở Vân Thăng nhìn lướt qua vị Từ lão bản kia, cũng không rảnh cùng nàng dài dòng, nói khẽ: "Đồ của ta, cũng không dễ lừa như vậy đâu!"

Ngược lại, lại đề cao thanh âm nói: "Người hiện tại ta muốn mang đi, lương thực tựu ở bên ngoài!"

Nói xong, hắn kéo nữ hài đang phát run ở trên bục giảng đi ra ngoài, Từ lão bản kia mí mắt bỗng nhiên chợt nhảy, trong nội tâm lập tức sợ hãi bất an.

Dưới mặt đất có người xì xào bàn tán nó: "Thật đúng là đồ ngốc à!"

...250 cân lương thực đối với Sở Vân Thăng hiện tại mà nói không coi vào đâu, tuy rằng hắn biết rõ đối phương đùa bỡn thủ đoạn, nhưng cái gọi là sự gấp tòng quyền, không câu nệ tiểu tiết, cùng so sánh với thời gian, những cái khác đều không trọng yếu, miễn là gặp được Edgar, chỉ một câu nói, cái chỗ buôn bán người này lập tức sẽ xong đời!

Đừng nói là làm cho nàng nhổ ra, chính là trả lại gấp mười lần đoán chừng cũng không dám không nghe theo, chẳng qua đoán chừng hắn cũng không chờ đến lúc đó rồi.

"Người biết Tưởng Thiên Thấm, Tào Chính Nghĩa, còn có người da đen gọi Edgar, những người này nghỉ ngơi ở đâu chứ?" Sở Vân Thăng đem nữ hài trực tiếp mang ra bên ngoài phố, cho nàng một ít y phục mặc lên, hỏi.

Cô bé kia chợt phản ứng, lập tức cả kinh, nói không ra lời, hắn nói một hơi mấy tên người, mỗi cái đều là đỉnh cấp tồn tại ở Vu thành.

"Không biết?" Sở Vân Thăng nhíu mày.

Cô bé thấy người đàn ông này, thời điểm "hào phóng ném tiền" lông mày đều không có nhăn qua, hiện tại ngược lại nhíu mày, đích thì là một người có lai lịch lớn, sợ chọc giận hắn, vội vàng khẩn trương nói: "Ta nghe những tỷ muội khác noi, những đại nhân vật kia đều ở trong một cư xá của trường đại học sư phạm, ta cugnx chỉ là nghe nói."

Sở Vân Thăng nhẹ gật đầu, Tưởng Thiên Thấm là đi ra từ trường học, lại chọn một trường học làm nơi đóng quân, ngược lại rất có thể, vì vậy cũng không chậm trễ, lập tức nói: "Đi xem trước, ngươi tới dẫn đường."

Cô bé kia nhẹ gật đầu, dựa theo hiệp ước ngầm, nàng hiện tại đã bị "bán cho" người đàn ông trước mắt này, tự nhiên hết thảy do hắn làm chủ.

Vu thành không lớn, tăng thêm tốc độ của Sở Vân Thăng cực nhanh, mặc dù mang thêm một người, cũng vẫn nhanh như gió, không đến chốc lát, liền xuất hiện tại cửa ra vào của trường đại học sư phạm.

Quả nhiên nơi đây đề phòng sâm nghiêm, bốn phía đều được cắm đuốc sáng trưng, muốn ẩn đi vào hầu như không có khả năng.

Đang tại hắn vắt hết óc nghĩ biện pháp như thế nào đi vào, một nữ hài đi ra từ cửa lớn, Sở Vân Thăng nhìn có chút quen mắt, cẩn thận nhìn kỹ, nghĩ nửa ngày mới nhớ tới một cái tên: Tỉnh Mâu Ấu? (Chả có nhớ tí nào về cái tên này, không biết lúc trước dịch giả có để giống thế này không? - DG)

Xem ra, nàng là đi ra tản bộ, giống như đã nhẫn nhịn cả ngày, đi ra hít chút không khí, không biết có phải đối với các nàng mà nói, Vu thành đã đầy đủ an toàn hay không mà dám một mình đi ra, bất quá dựa theo địa vị hôm nay của các nàng, đoán chừng cũng không ái dám đối với nàng thế nào.

Không bao lâu, nàng một mình tản bộ dọc theo con đường sáng ngời đã đến một phía khác.

Mà phía đó, Sở Vân Thăng đang chờ nàng, đợi nàng vừa mới chuẩn bị quay người thong thả bước trở về, Sở Vân Thăng bỗng nhiên khẽ động, thân pháp của chín chương đồ lục như quỷ mị, thoàng một cái đã phóng qua, từ sau lưng che miệng nàng, đem nàng cưỡng ép kéo tới nơi âm u hẻo lánh.

Nữ hài bị "mua được" sắp sợ tới choáng váng, nam nhân mua nàng cũng dám bắt cóc người của trường đại học sư phạm? Không sợ chết sao? Người bên trong này có thể đắc tội hay sao chứ?

Sở Vân Thăng đâu còn quản nàng nghĩ thế nào, tay phải gắt gao che miệng Tỉnh Mâu Ấu, nhưng không ngờ bị nàng cắn một cái!

"Đừng nói chuyện, ta là Sở Vân Thăng, còn nhớ rõ không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.