Cục Cưng Hàng Tỷ Và Người Mẹ Hắc Đạo

Chương 18




Ngọc Phật vội vàng muốn đánh hạ Thủy Chúc Âm Trư để lưu nó lại, cho nên đánh nước cờ hiểm, dũng cảm tấn công, cố gắng đạt tới một kích toàn lực, nhưng nàng không để ý tới sức sống mãnh liệt của Địa chi. Phần hộ thủ kim giáp đâm vào cổ nó cũng không làm nó mất mạng.

- Cẩn thận, tránh mau.

Tả Đăng Phong đứng ở một bên nhìn rõ ràng liền hô lớn. Móng vuốt của Thủy Chúc Âm Trư rất lớn, không thể khinh thường được.

Ngọc Phật nghe thế liền rút tay phải ra, ngay tại lúc Ngọc Phật cố gắng dùng hết sức để rút tay thì trảo của Thủy Chúc Âm Trư ở phía sau đã đâm đếm, nó muốn đánh văng Ngọc Phật ra.

Bị trúng một trảo của Thủy Chúc Âm Trư, Ngọc Phật liền bị văng ra sau mấy trượng.

- Nó không sợ độc.

Sau khi rơi xuống đất, một tay Ngọc Phật chống đất, ngẩng đầu hô lớn.

Tả Đăng Phong nghe vậy thì nhíu mày. Địa chi có sinh mệnh lực rất lớn. Tuy rằng Thủy Chúc Âm Trư này bị thương nhưng mà nó vẫn không mất mạng. Nó là Địa chi thuộc hệ Thủy, một khi vào nước, miệng vết thương sẽ khép lại, bởi vậy phải ngăn nó lại trước khi nó vào nước nhưng mà hiện tại hắn đang lơ lửng giữa không trung, không cách nào lướt qua bên đó, mà uy lực pháp châm của Ngọc Phật cũng đã giảm đi, cũng không thể ngăn được Thủy Chúc Âm Trư kia.

Sau khi Thủy Chúc Âm Trư bị thương thì liền phát ra một tiếng bi thảm, nhân ngư nghe được tiếng kêu của nó liền bỏ qua Tả Đăng Phong, bơi về phía tiểu đảo để cứu viện, trong lúc vô hình hành động của đám nhân ngư đã tạo ra cơ hội cho Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong liền dung đám nhân ngư này xây thành một cầu nổi, mượn lực đáp trên người đám nhân ngư đó, bay về phía tiểu đảo.

Đáp xuống tiểu đảo, Tả Đăng Phong liền dung toàn lực phóng ra Huyền Âm Chân khí, làm cho nhiệt độ xung quanh hạ xuống khiến Thủy Chúc Âm Trư kêu rên rút lui.

- Giao nội đan ra, ta sẽ tha chết cho ngươi.

Tả Đăng Phong thấy thế liền hét lớn lên.

Giờ phút này trên người Thủy Chúc Âm Trư chảy ra rất nhiều máu, nghe được tiếng kêu của Tả Đăng Phong cũng không có phun nội đan ra mà loạng choạng nhìn xung quanh để tìm kiếm đường chạy trốn.

- Nhổ nội đan ra, chúng ta sẽ đi ngay, nếu không thi chúng ta sẽ mổ bụng của ngươi ra, làm cho ngươi chết không toàn thây.

Giờ phút này Ngọc Phật cũng đã hồi khí lại, đứng lên ngăn chặn đường rút lui của Thủy Chúc Âm Trư..

Thủy Chúc Âm Trư nghe vậy cũng không có phun nội đan ra, bất quá đám nhân ngư trong hồ cũng không phóng thủy mâu về phía Tả Đăng Phong hay Ngọc Phật, điều này nói lên Thủy Chúc Âm Trư đang do dự.

Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật thấy thế cùng không có thúc giục nó.

Giờ phút này Tả Đăng Phong đang đánh giá Thủy Chúc Âm Trư, có thể thấy được bộ dạng của nó, đầu của nó tuy giống heo nhưng mà tứ chi có 7 phần giống cá sấu.

Diện mạo của Thủy Chúc Âm Trư vô cùng xấu xí cho nên Tả Đăng Phong không thể dựa vào bộ dáng của nó để đoán tính tình của nó. Thủy Chúc Âm Trư một mực không nhổ nội đan ra,, cái này cũng không tỏ vẻ nó không biết nên làm như thế nào mà nó không bỏ được Linh khí mà mình tích tụ mấy ngàn năm nay.

Thấy vậy, Tả Đăng Phong lấy một hộp sắt trong long ngực ra, rồi lấy từ trong đó ra 2 viên nội đan, đây là nội đan của Thổ Dương cùng Kim Kê. Hành động của Tả Đăng Phong có mục đích là muốn nói cho Thủy Chúc Âm Trư biết, cái mà Tả Đăng Phong cần chính là nội đan, chứ không cần mạng của nó.

- Nơi này còn nữa.

Ngọc Phật cũng đoán được dụng ý của Tả Đăng Phong cho nên lấy nội đan của Tử Thử ra. Thủy Chúc Âm Trư nghe tiếng hơi nghiêng đầu lại, nó cảm nhận được nội đan trong tay của Ngọc Phật là hang xóm của nó.

Lúc này vết thương trên người Thủy Chúc Âm Trư không ngừng chảy máu, nhưng mà nó vẫn một mực do dự, đến cuối cùng bởi vì mất nhiều máu cho nên nó ngã rầm xuống đất.

- Làm sao đây?

Ngọc Phật đi đến trước, đánh giá Thủy Chúc Âm Trư.

- Cô có bị thương không?

Tả Đăng Phong ân cần hỏi han Ngọc Phật.

- Tôi cảm giác được kinh mạch của mình không có bị hao tổn gì.

Khuôn mặt Ngọc Phật lộ ra vẻ nghi hoặc.

Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu, Âm Dương Sinh Tử quyết đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi.

- Làm sao đây?

Ngọc Phật lại đưa tay chỉ vào con Thủy Chúc Âm Trư kia.

- Thật là chỉ muốn tiền không muốn mạng của nó.

Tả Đăng Phong phóng Linh khí lấy nước trong hồ xối lên người con Thủy Chúc Âm Trư kia.

Nước được xối lên người, Thủy Chúc Âm Trư lập tức tỉnh lại, nó cần nhất chính là nước, chỉ cần có nước thì mọi thương thế trên người nó sẽ khỏi hẳn.

- Mày biết nó không?

Tả Đăng Phong chỉ tay vào Thập Tam, hỏi Thủy Chúc Âm Trư.

Khi thấy được Thập Tam, vẻ mặt của Thủy Chúc Âm Trư lộ ra sự kinh ngạc.

Tả Đăng Phong thấy thế cũng không có tiếp tục đe dọa bởi vì hắn biết Thủy Chúc Âm Trư sẽ thỏa hiệp, quả nhiên chốc lát sau Thủy Chúc Âm Trư đã có động tác, bụng của nó bắt đầu co rúm lại, qua một lúc lâu một viên nội đan màu xanh đã bị ói ra.

- Tha cho mày đó, đi đi.

Tả Đăng Phong thấy thế, cúi người nhặt nội đan lên rồi nói. Thủy Chúc Âm Trư nghe thế liền bước từ từ vào hồ nước.

- Anh thật là….

Ngọc Phật thấy thế cười nói.

- Có thể bảo vệ được tính mạng đã là không tệ rồi.

Tả Đăng Phong bĩu môi.

Sau khi Thủy Chúc Âm Trư đi vào nước thì mọi vết thương trên mình nó đều lành lại, 2 người thấ thế liền lộ vẻ thất kinh.

Thủy Chúc Âm Trư đứng ở đó một lúc, đợi Tả Đăng Phong dung hợp nội đan của nó với 2 nội đan khác thì nói mới kêu rên một tiếng rồi đi xuống nước, đám nhân ngư kia cũng đi theo.

- Nó làm cái gì thế?

Ngọc Phật mở miệng trêu đùa.

- Nó trở nhà rồi khóc.

Tả Đăng Phong hưng phấn nhìn 3 nội đan dung hợp lại thành 1 nội đan.

- Dường như quan hệ giữa Thủy Chúc Âm Trư và nhân ngư cũng không phải là chủ tớ.

Ngọc Phật thay đổi chủ đề.

- Địa chi chỉ có thể khống chế độc vật, không thể khống chế cái khác. Thủy Chúc Âm Trư và nhân ngư là một loại quan hệ tự nguyện, dù sao Thủy Chúc Âm Trư này cũng đã từng cứu đám nhân ngư kia.

Tả Đăng Phong bỏ nội đan vào hộp sắt rồi cất vào lồng ngực.

- Anh có chú ý tới trên cổ nó không có cái vòng nào không?

Ngọc Phật nhắc nhở.

- Tôi sớm đã nhìn thấy, trên cổ nó có vòng mới là chuyện lạ.

Tả Đăng Phong chợt nhớ đến vấn đề rằng lúc này 2 người đang ở trên đảo, cái này là phải bơi về a.

- Vì sao lại thế?

Ngọc Phật tỏ ra nghi hoặc.

- Khương Tử Nha đã tháo cái vòng ấy đi, nếu không người khác sẽ biết thân phận của nó.

Tả Đăng Phong nói.

- Tại sao hắn lại làm như vậy?

Ngọc Phật hỏi tiếp.

- Cô thật không biết hay là giả vờ không biết đó? Nếu như nó ở nơi khác mà bị người ta phát hiện, người ta chỉ biết Bộc quốc diệt vong nhưng mà nếu có một người hiểu chuyện tra rõ, Khương Tử Nha sẽ mang tội danh trên lưng.

Tả Đăng Phong giải thích.

- Tại sao Khương Tử Nha lại không giết nó?

Ngọc Phật hỏi tiếp.

- Không giết nó còn có thể tạo thành dư âm, mặc dù có người biết được chuyện ở nơi này nhưng Khương Tử Nha cũng có thể giải thích là do độc vật trong lúc tranh đấu mà tạo thành. Nếu như hắn giết Thủy Chúc Âm Trư, thì sẽ hủy đi chứng cứ phạm tội, hắn sẽ mang trên lưng tiếng xấu.

Tả Đăng Phong nói xong liền cầm lấy tay của Ngọc Phật.

- Anh muốn làm cái gì?

Sắc mặt Ngọc Phật hơi hồng.

- Ném cô ra a.

PS: Máy bị hư nên không ra ch thường xuyên đc, mượn máy ké mà làm, mọi người thông cảm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.