Cục Cưng Hàng Tỷ Và Người Mẹ Hắc Đạo

Chương 120: Ngoại truyện 3-5




"Đi đâu?" Ngọc Phất ngạc nhiên hỏi.

"Đi động đá vôi, trong động đá vôi có nhiều ao nước, hơn nữa lại khá lạnh, chị có nguyệt sự không thể xuống nước, nên tôi mới kéo dài ba ngày." Tả Đăng Phong nghiêm mặt nói.

Ngọc Phất nhoẻn miệng cười, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, mấy hôm trước hôm nào Tả Đăng Phong cũng hỏi cô hết chưa, làm cô nghĩ lầm Tả Đăng Phong không kìm lòng được, giờ mới hiểu Tả Đăng Phong không có cái ý nghĩ này, nhưng Ngọc Phất không vì vậy mà buồn, mà ngược lại cô càng thêm cảm động, tuy Tả Đăng Phong không nói gì, nhưng hắn dùng hành động thực tế biểu lộ sự quan tâm dành cho cô, ba ngày đối với người thường thì chẳng là gì, nhưng đối với Tả Đăng Phong mà nói lại cực kỳ quý giá, vì thời gian của hắn còn lại không nhiều lắm, vì vậy, Ngọc Phất mới lặng lẽ rơi lệ.

"Lần trước tôi với Minh Tịnh Đại Sư dưới động đá vôi đã giết rất nhiều Cự Xà, giờ qua mất ba bốn ngày, sợ xảy ra hoàn cảnh xấu." Tả Đăng Phong thấy Ngọc Phất khóc, tưởng cô buồn, nên vội giải thích.

"Tôi chỉ là cảm động vì cậu quan tâm tôi thôi, tôi tưởng cậu bỏ chạy luôn rồi chứ." Ngọc Phất mỉm cười.

Tả Đăng Phong ngượng xoay người đi ra, Ngọc Phất tới làm tâm hồn đang bình thản của hắn lại dậy sóng không yên.

"Đại sư, dọn dẹp đi, chúng ta lên đường." Tả Đăng Phong vào phòng nói với Thiết Hài .

"Lão nạp đâu có gì mà thu dọn, nhưng lương khô không còn nhiều lắm, rượu cũng hết rồi." Thiết Hài chỉ vào thùng gỗ.

"Ừ, đi ra ngoài lại mua thêm một ít." Tả Đăng Phong ngồi xuống bàn, cầm ấm trà, mắt vừa lúc nhìn qua Lão Đại, Lão Đại từ lúc nuốt nội đan vô hình lại toát ra vài phần uy nghiêm đặc biệt của địa chi, nhưng nó vẫn rất nghe lời, lâu lâu lại thầm thì với Thiết Hài, làm Tả Đăng Phong cũng thấy yên tâm, thực ra hắn trả lại nội đan cho Lão Đại là vì hai nguyên nhân, một là Lão Đại đã thông qua kiểm tra, xứng đáng tin cậy, hai là chuyến đi này phải nhiều lần xuống nước, lão đại là địa chi về nước, để làm tiên phong mở đường, nội đan trở về vị trí cũ có thể tăng cường sức chiến đấu rất lớn cho nó.

"Đại sư, Lão Đại gần đây ngủ thế nào?" Tả Đăng Phong nâng chung trà lên, miệng hỏi.

"Vẫn như trước." Thiết Hài đáp.

Tả Đăng Phong không nói gì nữa, hắn hỏi vậy để kiểm tra lòng trung thành của Lão Đại, Lão Đại và Thập Tam , đều có khả năng diễn sinh ra độc vật, Lão Đại diễn sinh độc vật là một con rắn mối khổng lồ, Thập Tam diễn sinh độc vật là một con Kim Long, nội đan trở về vị trí cũ đồng nghĩa với việc chúng có thể liên lạc với độc vật do chúng diễn sinh ra, mỗi khi liên lạc địa chi đều nhắm mắt tập trung, nếu Lão Đại có ngoại tâm, sẽ nhắm mắt bất động trong thời gian dài, nên Tả Đăng Phong mới hỏi như vậy.

Thập Tam cũng nhận ra Lão Đại có thay đổi lớn, nhưng nó chẳng hề bận tâm, vì dù Lão Đại có nội đan cũng không phải đối thủ của nó, hơn nữa nó biết Tả Đăng Phong vẫn luôn tìm cách giúp nó ngưng tụ lại nội đan, lại ngự Kim Long chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn thôi.

Một lát sau, Ngọc Phất tới cửa phòng hai người gọi, ba người rời phòng xuống lầu ăn cơm, bổ sung lương khô, rượu, nước uống rồi đến động đá vôi.

Khoảng tám giờ tối, ba giờ tới cửa động, Tả Đăng Phong sửa lại trận pháp, che thông đạo đi.

Thập Tam và Lão Đại theo thường lệ chạy trước, ba người theo sau, đến chín giờ, ba người tới chỗ ao nước đầu tiên, Tả Đăng Phong và Thiết Hài theo cách cũ cởi áo lặn qua, Ngọc Phất là phụ nữ, nên để nguyên quần áo xuống nước.

Thiết Hài có bao tay Thuần Dương muốn khoe với Ngọc Phất, nên vừa thấy Ngọc Phất cả người ướt đẫm, lập tức phát Thuần Dương linh khí giúp cô hong khô.

"Đa tạ đại sư." Ngọc Phất cảm ơn.

"Đừng làm tốn thời gian, còn phải xuống nước." Tả Đăng Phong vội cản, Thiết Hài dùng bao tay Thuần Dương chưa được bao lâu, khả năng khống chế chưa thuần thục, khả năng bị nướng chín cao hơn là hong khô.

Sau một nén nhang ba người tới sơn cốc, nhiệt độ cơ bản là ổn định, nên xác rắn ngồn ngộn bên dưới vẫn chưa hư thối, cả sơn cốc không khí trầm lặng, tối đen, không chút sinh khí.

"Độc xà chết rồi thì không đoán ra được độc tính, nhưng tôi nghĩ độc tính của chúng không lợi hại lắm." Ngọc Phất kiểm tra một xác rắn.

"Sao chị nói thế?" Tả Đăng Phong cúi đầu quan sát, phát hiện nước hồ đã khá trong trở lại.

"Răng nọc của rắn độc thường là rỗng, hình như ống kim chích của phương tây, để dễ bơm nọc độc vào trong cơ thể của con mồi, những con rắn này khoảng trống trong răng nọc rất lớn, nếu nọc độc có độc tính mạnh thì căn bản không cần phải chỗ lớn như vậy, vì chỉ cần một chút là có thể giết chết địch thủ rồi." Ngọc Phất đáp

Tả Đăng Phong gật đầu, có Ngọc Phất đi theo áp lực của hắn nhỏ đi rất nhiều, vì có một số việc Ngọc Phất sẽ phân tích giúp hắn.

"Đi xuống xem một chút." Tả Đăng Phong nhảy xuống, hai người nhảy theo.

Ao nước dưới sơn cốc dài hơn hai mươi thước, rộng mấy trượng, máu rắn đã tan hết, nước hồ lại khá trong, chung quanh không có dấu vết của động vật nào khác.

"Lão Đại, đi xuống đi." Tả Đăng Phong nói với Lão Đại.

Lão Đại lập tức nhảy vào ao nước, nhanh chóng lặn xuống, Tả Đăng Phong chăm chú nhìn theo, thấy nó xuống cỡ hai trượng thì rẽ sang hướng đông, rồi biến mất.

Thiết Hài bồn chồn lần Phật châu, thần sắc cực kỳ khẩn trương, lo cho an toàn của Lão Đại.

"Đại sư, không cần lo lắng, không con gì gây thương tích được cho nó đâu." Tả Đăng Phong trấn an.

"A Di Đà Phật, Lão Đại nhỏ quá, lỡ gặp phải địch thủ sẽ bị thiệt thòi." Thiết Hài lắc đầu.

"Lão đại là địa chi quản về nước, đâu phải loại chuột vô dụng chỉ biết đào động trộm lương." Tả Đăng Phong rất tin tưởng Lão Đại.

Thiết Hài không nói gì, chỉ lần châu niệm Phật, Tả Đăng Phong cũng không nói nữa, chỉ thi thoảng đưa tay xem đồng hồ, kiểm tra thời gian Lão Đại xuống nước.

Ba phút, năm phút, rồi mười phút Lão Đại vẫn chưa trở về, trong sơn cốc yên tĩnh không tiếng động, chỉ có ba người thong thả hít thở, qua tiếng hít thở cũng có thể nhìn ra tu vi sâu cạn của từng người, trong ba người Tả Đăng Phong hô hấp tần suất chậm nhất, Ngọc Phất và Thiết Hài bằng nhau, cho thấy Ngọc Phất nghiên cứu tập Âm Dương Sinh Tử Quyết đã thành.

"A Di Đà Phật, lão nạp xuống dưới nhìn một chút." Thiết Hài rốt cục không kềm được muốn xuống nước.

"Tôi có kỹ năng bơi tốt nhất, để tôi đi." Tả Đăng Phong cởi đạo bào đưa cho Ngọc Phất, xoay người tiến vào ao nước, Thập Tam muốn xuống theo, nhưng Tả Đăng Phong khoát tay, ý bảo nó không cần đi theo.

"Nửa nén hương sau chúng tôi sẽ xuống nước." Ngọc Phất dặn ngay trước khi Tả Đăng Phong lặn xuống.

Tả Đăng Phong gật đầu, hít sâu một hơi, lặn xuống.

Bề vách ao nước trơn loáng, hình và bể cá, bốn phía đều là nham thạch màu xám trắng, tầm nhìn dưới nước rất tốt, lặn xuống hai trượng thì thông đạo ngoặt sang hướng đông, thông đạo này rộng chừng hai thước, có hình trứng, kéo dài mấy chục trượng, Tả Đăng Phong phát hiện trong làn nước phía trước có mảng máu, ho thấy Lão Đại đang đánh nhau.

Nước máu trôi nổi ở gần thông đạo, nếu nó tràn vào thông đạo sẽ làm không nhìn thấy gì nữa, nên Tả Đăng Phong vội bơi nhanh tới, kịp quan sát nhanh tình hình trước khi nước máu tràn ngập thông đạo, rồi xoay người lặn xuống quay về.

"Tình hình thế nào?" Ngọc Phất phủ áo choàng cho Tả Đăng Phong.

"Lặn xuống hai trượng thì ngoặt sang hướng đông, thủy đạo dài chừng vài chục trượng, chiều rộng thủy đạo chừng hai thước, dài ba mươi mấy mễ, cuối thông đạo là một thuỷ vực rất lớn, Lão Đại đang ở trong đó đánh nhau với mấy con vật rất lớn." Tả Đăng Phong mô tả ngắn gọn.

"Lão nạp tới đó giúp nó." Thiết Hài vội muốn xuống nước.

"Không cần, tốc độ Lão Đại nhanh chóng, đám vật kia không bắt kịp nó." Tả Đăng Phong kéo Thiết Hài lại.

"Chúng trông thế nào? " Ngọc Phất hỏi.

"Có điểm giống trâu, nhưng to hơn trâu nhiều, thân trên có lông màu đen, đầu rất lớn, không thể thông qua thủy đạo để tới đây." Tả Đăng Phong đáp.

"Lão đại thực không nguy hiểm chứ?" Thiết Hài nghe hình dáng đối phương lại trở nên luống cuống.

"Đại sư, ông không thấy phiền à?" Tả Đăng Phong nhíu mày.

"Để tôi xuống." Ngọc Phất nói với Tả Đăng Phong.

"Có làm tổn hao tuổi thọ không?" Tả Đăng Phong hỏi, nét mặt Ngọc Phất cho thấy cô muốn phóng xà cổ, hồi ở thành cổ kim kê cô đã từng làm chuyện này, độc tính cực kỳ bá đạo, trảm thảo trừ căn đúng tiêu chuẩn.

"Không biết." Ngọc Phất lôi trong đạo bào ra hai ống trúc.

"Độc tính thuần âm hay thuần dương?" Tả Đăng Phong lại hỏi, Lão Đại dù là địa chi quản về nước, nhưng không thể miễn dịch với độc tính thuần dương.

"Âm tính, yên tâm." Ngọc Phất nói mở ống trúc đổ bột phấn vào trong nước, để phòng ngừa còn gặp tình huống tương tự, cô không đổ hết xà cổ ra, mà còn giữ lại một phần.

Xà cổ vào nước, mọi người chỉ cần chờ đợi.

Thiết Hài luôn muốn nói lại thôi, một lát sau, rốt cục nhịn không được vẫn nói, "Lão Đại làm sao thở?"

"Động vật lông dài đều phải hô hấp để thở, chúng thở được thì Lão Đại cũng thở được." Tả Đăng Phong đáp.

Xà cổ cần thời gian một nén nhang mới bắt đầu phát huy hiệu quả, một nén nhang sau mặt nước xuất hiện ba động, cho thấy xà cổ đã bắt đầu phát huy hiệu dụng, không lâu sau, Lão Đại trồi lên mặt nước nhảy lên bờ, Thiết Hài thấy nó bình yên vô sự mới thả lỏng trong lòng.

Ngọc Phất chăm chú nhìn xuống mặt nước, chỉ cần mặt nước còn có ba động thì đồng nghĩa quái vật vẫn còn chưa chết hết, nửa giờ sau mặt nước mới bình tĩnh, đợi thêm một nén nhang Ngọc Phất xác định xà cổ trong nước đã chết đói, mới thu hồi tầm mắt gật đầu với Tả Đăng Phong.

Ba người lập tức xuống nước, nhanh chóng đi tới thuỷ vực, tuy xà cổ đã cắn nuốt hết máu tươi trong nước, nhưng nước ao vẫn đục ngầu, ba người xuyên qua thủy đạo trồi lên, Tả Đăng Phong nhìn thấy một thứ mà hắn không tài nào tưởng tượng ra được.

Thuyền, một con thuyền bằng gỗ cực lớn. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.