Cục Cưng Của Ác Ma

Chương 3: Dụ dỗ chính là việc tình yêu phải làm




Biệt thư ngoại ô, Ba Thành.

Có người đang hướng về chỗ tiên sinh của bọn họ báo cáo:

“Báo cáo, nhiệm vụ ám sát thất bại, tay súng bắn tỉa đã bắt giữ Ninh Mẫn làm con tin, bọn họ đang ngồi trực thăng rời khỏi Đông gia... Hết”

“Vị trí đã xác định được chưa? Hứ?”

Tiên sinh thổi lá trà hỏi, kết quả như vậy không nằm ngoài dự liệu của tiên sinh.

“Đã xác định! Bọn họ đã quay về điểm dừng chân. Người của chúng ta đang ở đó chờ chỉ thị.”

“Đông gia có phản ứng thế nào? Báo cảnh sát chưa?”

“Không báo cảnh sát, Đông Đình Phong đang cùng vệ sĩ truy tìm tung tích!”

“Ừ, vậy thì hạ lệnh đi! Chờ một lúc để bọn họ thu dọn tàn cục, sau đó rút lui! Nhớ kĩ, làm đẹp một chút.”

“Rõ!”

***

Cũng cùng lúc đó, Đông Đình Phong ngồi trên chiếc Bently phóng bạt mạng, trên tai hắn đeo tai nghe Bluetooth, hắn đang yên lặng lắng nghe bảo an ở nhà tổ báo cáo về vị trí của chiếc trực thăng. Tâm tình phẳng lặng như nước, ánh mắt sáng quắc như đèn nhìn chằm chằm về phía trước, phóng qua từng xe từng xe một.

Đúng, tốc độ của hắn giống như bay trên đường vậy.

“... Không hay rồi. Bọn họ đã hạ cánh gần cầu Ma Dương. Tín hiệu trên trực thăng đã bị cắt dứt. Hiện tại chúng tôi không có cách nào có thể dò lại được tín hiệu!”

Đông Đình Phong nghe xong vội vã ngoặt bánh lái, vòng xe lại vào lối đi tắt đến cầu Ma Dương:

“Được, ta biết rồi!”

Sau khi đi một đoạn, hắn đột nhiên phanh lại, từ ngăn kéo điều khiển lấy ra chiếc máy tính xách tay, khởi động máy.

Lúc này, điện thoại lại có người gọi đến. Đó là thất thúc Diệu Tuấn, anh ta và Đình Uy mang theo mấy vệ sĩ đuổi theo hắn. Hình như Thôi Tán cũng đi theo sau.

“Tại sao lại đột nhiên dừng lại?”

Đông Diệu Tuấn bình tĩnh hỏi.

Hắn nhếch môi đáp:

“Hệ thống định vị của trực thăng đã bị mất!”

“Vậy hiện tại phải làm sao? Cẩn Chi, thật sự cháu không muốn báo cảnh sát sao? Có lẽ chúng ta nên mời...”

“Không cần! Lúc trước cháu đã gắn bộ định vị vào hoa tai của Hàn Tịnh, hiện tại, cháu đang dò thử. Có rồi. Chúng đang ở trên đường An Dương. Rẽ hướng tây, theo sát họ!”

“Được!”

Chiếc xe một lần nữa chuyển động, nó lao nhanh như một viên đạn trên đường.

***

Mắt bị che kín, tay bị trói, miệng cũng bị dán băng dính, hiện tại Ninh Mẫn không khác nào miếng thịt nằm trên thớt, tùy ý để người ta xâm hại.

Số mệnh sắp tới của cô phải phó mặc cho thần linh sao?

Cô cũng không biết nữa.

Theo như cô thấy, khả năng sống sót của cô là rất thấp.

Trực thăng dừng được 20 phút, cô bị kéo xuống, nhét vào một chiếc ô tô, chiếc xe đi được một đoạn sau đó cô lại bị lôi xuống.

Không gian bốn bề yên tĩnh, đây chắc chắn là nơi hẻo lánh, những cơn gió giống như muốn gào thét, càng ngày càng dữ dội, cảm giác rét thấu xương lan tỏa khắp người cô, cô mặc không nhiều nên những đợt gió lạnh cuốn qua như dần lấy đi hết hơi ấm của cô.

Cả người giống như mất hết hơi ấm khiến cô run lên, mười đầu ngón chân như đông cứng, bước đi cũng không còn cảm giác nữa.

Một lúc sau cô nghe thấy có tiếng mở cửa.

“Đi vào!”

Cô bị đẩy vào trong, những bước chân lảo đảo sau đó cô ngã xuống đất, đầu đập vào tường, lập tức sau đó có tiếng lên đạn.

Đây là bọn chúng muốn chô cô ăn đạn sao?

Cô hít một hơi thật sâu, cô lết cái thân xác đông cứng đi sang bên cạnh theo bản năng.

“Ai!”

Có người vì đau mà kêu lên một tiếng, giống nhự bị đánh nhưng sau đó lại có thanh âm tức giận rống lên:

“Con mẹ nó, anh làm gì vậy? Đứng lại, anh muốn gì? Anh bị điên sao? Chúng ta là cộng sự, chúng ta đang thi hành nhiệm sao. Tại sao anh lại chĩa súng vào tôi?”

“Vậy anh có từng nghĩ qua, một số nhiệm vụ có thể có sai trái không?”

“Sai trái? Là ý gì? Cấp trên không thể đưa ra một chỉ thị sai trái.”

“Ngu ngốc, đó là bởi vì anh căn bản không dùng não để suy nghĩ!”

Ninh Mẫn cẩn thận hít một hơi, yên lặng lắng nghe, từ giọng nói của bọn chúng, cô có thể phân biệt được: Người muốn giết cô là tên gầy, còn đang ngăn cẳn hắn là kẻ cao lớn kia.

Cô đoán không lầm thì đây không phải hai tay bắn tỉa tầm thường, nhưng giữa bọn họ lại bất đồng ý kiến, từ đó có thể giúp cô thoát khỏi một kiếp nạn. Không, kiếp nạn này không biết có qua được không, vẫn còn là một ẩn số.

“Thế nào, anh muốn từ chối chấp hành nhiệm vụ sao? Quân nhân lấy phục tùng là thiên chức!”

“Phục tùng mù quáng một nhiệm vụ sai trái, đó không khác nào nối giáo cho giặc.”

“Vậy con mẹ nó, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Xin lỗi, có một chuyện tôi phải điều tra rõ ràng! Vì an toàn của cô ta, tôi chỉ có thể để anh “ngủ trước” một chút... Đợi anh tỉnh lại, tôi sẽ nói cho anh biết nguyên nhân tôi làm như vậy.”

Chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng rồi tên gầy kia không nói được lời nào, trong nháy mắt hắn đã bị đánh ngất, nằm dài dưới đất, xung quanh lại trở nên tĩnh lặng, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng gió rít ngoài cửa sổ.

Từng tiếng bước chân kiên định, vững chắc tiến về phía cô, một phút sau, một cánh tay to lớn đè xuống cằm cô, người này hung hắn xé miếng băng dính trên miệng cô xuống.

Chỗ bị tê liệt có một loại cảm giác đau buốt khó tả truyền lên não, cô khẽ rên một tiếng, rồi thở dài. Sau đó không đợi bị hỏi, người này bắt đầu mở miệng:

“Nói, rốt cuộc cô là ai? Theo những gì tôi biết, phu nhân của Đông đại thiếu là một cô gái bình thường, không giống như cô, một cô gái chỉ cần xoay người một cái đã có thẩ quật ngã một nam nhân.”

Ninh Mẫn trầm mặc một lúc, không trả lời mà hỏi lại:

“Ngươi là ai? Vì sao không chấp hành nhiệm vụ, lại còn làm ra chuyện đi trái với phẩm đức của sát thủ nữa?”

“A, xem ra căn bản cô không phải là Hàn Tịnh. Quả nhiên tôi đoán không sai!”

Có qua có lại, điều này xác định cô không phải người đơn giản.

“Đáng lẽ cô nên mang họ Ninh, đúng không? Đội trưởng tổ hành động đặc biệt Liệp Phong. 17 tuổi ra nhập đội, 18 tuổi giúp đỡ tổ trưởng tiền nhiệm tiêu diệt tập đoàn buôn lâu ma túy trái phép, 19 tuổi tham gia sự kiện 5.25, do biểu hiện nổi bận, lại cứu Hoắc đại tiên sinh, còn được trao tặng huân chương hạng hai, sau đó được phá lệ thăng chức lên làm tổ trưởng đội Liệp Phong, tháng 12 năm đó, Đệ nhất thiếu bị cướp máy bay, cô dẫn đầu đội Liệp Phong tiến hành giải cứu, không hổ với sự mong đợi, cô đã thành công giải cứu Đệ nhất thiếu và 20 thành viên đi theo. Tháng 9 năm sau, lúc 20 tuổi, cô xuất ngũ. Tháng 9 năm cô 26 tuổi, cô quay về đội Liệp Phong, tháng 10, cô tiếp nhận một nhiệm vụ đặc biệt, kết quả, cả đội bị chết, bao gồm cả đội trưởng Ninh Mẫn, tất cả đều hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ, không một ai may mắn thoát chết.”

Lời nói này, từng câu từng câu được nói ra bằng ngữ khí khẳng định.

Vì thế, trong lòng Ninh Mẫn quặn lên, có hai nguyên nhân.

Thứ nhất, người này tại sao lại hiểu rõ cô như vậy?

Ngay cả tên thật của cô cũng biết.

Làm việc trong tổ chức, cô không dùng tên thật mà dùng cái tên: Ninh Sênh Ca.

Sênh là một loại nhạc cụ (đó là kèn), Sênh Ca ám chỉ tấu nhạc ca hát, hơn nữa Sênh còn còn đồng âm với “Thắng” (笙và 胜đều đọc là /Shēng/), sau khi cô cố ý ra nhập tổ chức, phụ thân cô đã cải tên cho cô, ý muốn mong cô mỗi lần tham gia nhiệm vụ đều có thể “khải hoàn ca” trở về.

Ngoài ra cô còn một biệt danh khác là Tiểu Vũ Mao. Bởi lẽ mẫu thân cô nói, chữ “Vũ” vốn là cái tên đặt cho em gái cô, nhưng sau khi em gái cô mất, để tưởng nhớ nó, ba mẹ thường gọi cô là “Tiểu Vũ Mao”.

Lớn lên, sau khi gia nhập vào tổ chức, phụ thân cảm thấy hai cái tên này đều không may mắn, “minh kim thu binh, sát vũ nhi quy” (đến khi trở về chỉ toàn và chết chóc, đau thương), đa số khiến mọi người thất vọng, chán nản. Vì vậy mà có cái tên “Sênh Ca”. Cái tên Ninh Mẫn này cũng chỉ có người nhà mới gọi.

Thứ hai, số người biết được chuyện cô làm đội trưởng tổ hành động Liệp Phong là rất ít. Kẻ ra lệnh cho người ám sát cô cũng không thể nói cho sát thủ này thân phận thực sự của cô. Ngoài ra, chuyện toàn tổ hành động Liệp Phong bị tiêu diệt đến hôm nay vẫn chưa chính thức được tiết lộ, nó thuộc vào hàng cơ mật, nhưng người này lại biết rõ ràng như vậy, điều đó nói lên cái gì?

Rốt cuộc người này là ai?

Đang suy nghĩ, miếng vải đen bịp mắt được kéo xuống, cô nhìn thấy trên phòng có một chiếc đèn mờ, chiếc mặt nạ của người đàn ông đứng trước mặt cô cũng được lột xuống. Lúc này cô có thể nhìn rõ tướng mạo của người này, chỉ là ánh sáng quá mờ nên những đường nét trên khuôn mặt có chút không rõ. Dù vậy, nhưng cô lại có cảm giác quen thuộc đến thân thương. 

“Đây là...”

“Lý Hưởng!”

Cô nhất thời trợn tròn mắt, vui sướng gọi lên một tiếng:

“Chú Lý, tại sao lại là chú!”

Sự thật này khiến cô giật mình.

Người đứng trước mặt không phải ai khác mà chính là sư phụ dạy cô kĩ thuật bắn súng 20 năm trước, Lý Hưởng. Trong kĩ thuật bắn súng, Lý Hưởng được xem là người thầy đầu tiên dạy cô. Chỉ là đoạn duyên phận thầy trò này chỉ duy trì trong một tuần lễ. Sau đó, Lý Hưởng rời khỏi Quỳnh Thành, xuống phía Nam, có lẽ là bởi vì mối tình cũ khiến ông bị tổn thương. Từ đó trở đi cô và ông không có liên lạc lại.

Cũng là đến tận sau này cô mới biết, nguyên nhân chính là Lý Hưởng đã từng theo đuổi mẹ cô, nhưng mẹ cô lại thích bố cô. Lý Hưởng thất tình, buồn bã bỏ đi. 6 năm sau, trên đường đi qua Quỳnh Thành thăm người bạn cũ, thấy Ninh Mẫn, một cô bé 6 tuổi đáng yêu có khả năng thiên phú về lĩnh vực súng đạn nên nhất thời khiến ông nổi máu hứng thú dạy mấy ngày, từ đó Ninh Mẫn sinh ra cảm giác say mê với bắn súng.

Lý Hưởng bỏ súng xuống, đi tới đỡ đứa trẻ này dậy, cởi dây thừng, cẩn thận từng chút một, ông cũng không hỏi Ninh Mẫn có ổn không mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mình nghi hoặc:

“Mẫn Mẫn, không lâu trước đây chú nghe nói cháu làm nhiệm vụ thất bại, nhưng không thấy tung tích, sống không thấy người, chết không thấy xác. Vậy tại sao hôm nay lại chạy đến Ba Thành là cháu dâu trưởng của Đông gia?”

Từ biệt 20 năm, đứa trẻ ngày xưa này đã trở thành cô gái xinh đẹp, nếu không phải bình thường ông vẫn luôn âm thầm quan tâm gia đình Ninh Mẫn thì cũng không biết được lớn lên trông cô như thế nào. Và có lẽ hôm nay ông thật sự đã cho cô một viên đạn sau đó đi báo cáo kết quả.

Mấy hôm trước, khi ông được điều động thực hiện nhiệm vụ, nhìn thấy đối tượng mình sắp phải ra tay mà ông giật mình, kinh hãi.

Người phụ nữ tên Hàn Tịnh này, tại sao lại giống Ninh Mẫn như vậy?

Và điều khiến ông nghi ngờ nhất chính là, theo những ông điều tra được thì Đông thiếu phu nhân là một người tâm thần, sống xa mọi người, ngăn cách tuyệt đối với thế giới bên ngoài, vậy tại sao lại trở thành phần tử nguy hiểm được? Hơn nữa còn điều động tận hai người để thực hiện nhiệm vụ này với kế hoạch: Đới Lịch sẽ phụ trách đột nhập vào Đông viên, tìm cơ hội cố ý lừa Hàn Tịnh về phòng, và tìm kiếm một chiếc vòng ngọc bích. Còn ông sẽ phụ trách ngắm bắn từ xa.

Vì thế, ông đã tỉ mỉ nghiên cứu một chút, ông cảm thấy chuyện này nhất định có vấn đề.

Hôm nay, lúc thực hiện kế hoạch, Đới Lịch đột nhập vào Đông gia trước, nhân lúc cả Đông gia đang tham dự bữa tiệc, anh ta đột nhập phòng của Đông Đình Phong ở nhất viên, sau đó dùng thiết bị đặc biệt để tìm kiếm chiếc vòng ngọc bích kia.

Sau khi tìm xong, Đới Lịch gọi điện cho ông:

“Chỉ cần đợi lúc người phụ nữ đó ra khỏi Tụ Nghĩa Các thì có thể hành động!”

“Kế hoạch thay đổi, đến vườn số hai gặp tôi!”

Mặc dù Đới Lịch không hiểu được tại sao ông lại đột nhiên thay đổi kế hoạch nhưng vẫn đi đến vườn số hai, đúng lúc này lại nhìn thấy Đông phu nhân vội vã trở về.

Hai người ẩn nấp ở một nơi kín đáo sau đó Đới Lịch hỏi ông:

“Tại sao lại tự ý thay đổi kế hoạch?”

Lý Hưởng không trả lời mà chỉ nói:

“Tôi muốn xác định một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Đợi sau khi xác định được tôi sẽ nói với anh.”

Ông giải thích đơn giản kế hoạch của mình, Đới Lịch cảm thấy kế hoạch của ông thừa thãi quá nhiều chi tiết. Nhưng Lý Hưởng lại nói rõ ông có lý do của ông. Sau khi tranh luận vài câu hai người lại bắt đầu ăn ý trở lại. Đầu tiên là bắt giữ Hà Cúc Hoa, sau đó lợi dụng Hà Cúc Hoa để dẫn Hàn Tịnh đến đó.

Nhưng ông cũng không ra tay luôn mà một mực quan sát người phụ nữ này, đặc biệt ông còn nhẫn nại nghe hết cuộc đối thoại giữa Hàn Tịnh và Đông Lôi, sau đó cố tình bắn trượt để thử thân thủ của cô.

Quả nhiên phản ứng của cô rất nhạy bén, nhanh chóng kéo Đông Lôi tránh sang một bên.

Thân thủ này nếu không được trải qua những lần chiến đấu thực tế thì căn bản không thể đạt được trình độ như vậy.

Đặc biệt là lúc cô tiến vào phòng khách, sau đó dưới lầu phát ra hai tiếng súng, tiếng súng đầu tiên là muốn cảnh cáo, còn tiếng súng thứ hai?

Ông thấy tình hình có biến lập tức đưa người xuống lầu, nhìn thấy tình huống đột ngột phát sinh mà không dám tin.

Từ lúc bắt đầu, ông đã nghi ngờ: Người phụ nữ thân thủ phi thường này rất có thể là Ninh Mẫn bị mất tích.

Hiện tại, cuối cùng ông cũng xác định được điều này, nhưng tâm tình cũng không vì vậy mà vui mừng, ngược lại còn u buồn.

Tại sao cấp trên lại phái người ám sát một người đã có công với đất nước như vậy?

Nếu như hôm nay người đến đây là không phải ông thì sợ rằng Ninh Mẫn hiện tại chỉ là một cái xác.

Xa cách từ lâu, nay gặp lại đương nhiên đó là chuyện đáng mừng nhưng giây phút này, nghe thấy Lý Hưởng hỏi như vậy, Ninh Mẫn lại nhớ đến cái chết của các thành viên khác nơi xứ lạ, cùng với những ngày thoát chết của chính mình mà lòng cô lại đau nhói, giống như đang bị hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm thẳng vào, cô cúi đầu trầm mặc.

“Thế nào? Cháu ở bên đó đã gặp phải chuyện gì? Nếu còn sống tại sao lại không trở về Quỳnh Thành? Cháu có biết, ba mẹ cháu đã đau lòng vì cháu thế nào không?”

Lý Hưởng quan sát cô, cô bé này có một đôi mắt sắc sảo vô cùng.

“Lúc trước, cháu có báo cho họ mình vẫn bình an.”

Có một loại cảm giác bi thương từ trong đáy mắt Ninh Mẫn hiện ra, và có mấy tia cười khổ trên khuôn mặt của Lý Hưởng nổi lên. Lúc cô gọi điện cho Việt Dương thì Hoắc Khải Hàng cũng ở đó, biết được cô vẫn còn sống, hắn mừng rỡ đến phát điên, vấn đề hộ chiếu rất nhanh sau đó được giải quyết. Nhưng cũng vì mở điện thoại mà chính cô đã gián tiếp hại chết Hòa Bình. Mặc dù sau đó cô đã trở về nước thành công. Nhưng sau sự cố máy bay đó, cô đã hiểu rõ một điều rằng cô không thể tự mình trở về nước.

“Có người muốn đưa cháu vào chỗ chết, chú Lý, chú nói xem, với tình hình như vậy, cháu làm sao có thể trở về Quỳnh Thành? Nó chẳng khác nào tự tìm vào chỗ chết.”

Ninh Mẫn nhẹ nhàng nói, nhìn kĩ xung quanh thì thấy đây là một nhà kho bị bỏ hoang, từ từ bước đi được vài bước, cánh tay cô đột nhiên ôm lấy cơ thể đang rét run lên.

“Là ai muốn giết cháu? Nói cho chú được không?”

“Cháu không thể nói, chú Lý, chuyện của cháu chú đừng hỏi nữa. Tóm lại, cháu không thể trở về, nếu cháu về thì người bị liên lụy chính là ba mẹ cháu, hơn nữa còn bôi nhọ lên danh dự của họ! Không bằng cứ để cháu chết như vậy để họ đau lòng một chút, chí ít họ cũng không bị sát hại.”

“Không, cháu phải trở về! Chú sẽ hộ tống cháu trở về. Không quản cháu gặp phải chuyện gì, hay bị đối xử không phải thì ở đó cũng có Đệ nhất thiếu, cậu ấy nhất định sẽ có thể chăm sóc cho cháu! Hiện tại tin tức cháu còn sống đã bị truyền ra ngoài, cháu cảm thấy cháu về Đông gia thì có thể an toàn sống qua ngày sao? Tiểu Mẫn, nếu hôm nay người đến không phải chú thì cháu đã chết từ lâu rồi. Có một lần thì sẽ có lần thứ hai, cháu một mình sống bên ngoài căn bản không thể đề phòng được. Như vậy cháu sẽ chết, cháu biết không? Chú không thể giương mắt lên nhìn cháu chết không rõ ràng được!”

Thái độ của Lý Hưởng kiên quyết, ánh mắt cũng vô cùng kiên định”

“Cháu không cần phải sợ sẽ liên lụy đến chú. Lúc này, chú sẽ lập tức báo cho Hoắc thiếu, đến lúc đó cậu ấy sẽ đích thân đến Ba Thành đưa cháu về. Chuyện này phải tìm ra manh mối: Kẻ sau lưng tất cả chuyện này là ai...”

Trong góc của kho hàng có một chiếc tủ, Lý Hưởng đi tới mở khóa ra, từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại.

Ninh Mẫn nghe thấy tiếng điện thoại được mở nguồn, ngẩn ngơ vội vàng chạy đến chộp lấy:

“Không được! Không thể để Khải Hàng biết cháu đang ở Ba Thành! Tuyệt đối không thể!”

“Vì sao lại không thể, cháu có biết cháu ở ngoài như vậy nguy hiểm thế nào không? Đưa đây!”

Lý Hưởng nghiêm mặt đưa tay đòi lại.

Cô lắc đầu, trực tiếp tháo pin ra, ném ra ngoài cửa sổ.

“Cháu...”

Lý Hưởng thấy Ninh Mẫn phản đối kịch liệt mà khẽ thở dài một tiếng: “Chú làm như vậy là muốn tốt cho cháu!”

Ninh Mẫn làm sao không biết được, đây chính là sự yêu quý của ông dành cho cô, nhưng cô còn rõ hơn một điều, chuyện xấu xa này sẽ liên lục đến rất nhiều người, thật sự rất nhiều.

Ba mẹ cứu không được cô, Khải Hàng cũng không thể che chở cho cô, cô sẽ vẫn bị ăn tươi nuốt sống.

Trong mâu thuẫn giữa lợi ích quốc gia và lợi ích bản thân, cô chắc chắn mình sẽ bị đẩy ra làm vật thế thân.

“Nếu như cháu không chịu trở về thì cháu định làm gì? Đông gia đó cháu nhất định không thể quay lại được!”

“Vâng, cháu biết, cháu sẽ rời khỏi đó! Ban đầu vốn là cháu muốn mượn cái thân phận này để quang minh chính đại sống lại một lần nữa, nhưng hiện tại xem ra, cháu phải tìm cách khác thôi...”

Ninh Mẫn cười khổ một cái, cuộc sống của Đông phu nhân phải nói là một đoạn sai lầm của cô:

“Có lẽ cháu nên đi phẫu thuật thẩm mĩ.”

“Phẫu thuật thẩm mĩ. Đó không phải cách giải quyết triệt để vấn đề. Hơn nữa, khuôn mặt cháu xinh đẹp như vậy, cháu lại nỡ lòng phá hủy nó sao?”

“Nếu không, cháu phải chạy lên Tây Tạng, hiện tại cháu muốn ra nước ngoài cũng không thể...”

“Cũng chưa hẳn như vậy. Thế này đi, chú tìm người làm hộ chiếu giả cho chúa, cháu đến Mỹ đi! Đến lúc đó, chú cũng bay qua. Sau đó, chúng ta lại liên lạc, chú sẽ tìm cách giúp cháu định cư bên đó. Đúng, cứ làm vậy đi, tối nay chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này, đầu tiên hãy đến trấn Phẩm Đức nghỉ chân, chỗ đó cũng rất gần sân bay. Chỉ cần chú liên hệ với mấy người bạn hắc đạo trước đây. Đảm bảo ngày mai có thể làm hộ chiếu giả cho cháu.”

Ninh Mẫn không lạc quan được như Lý Hưởng, cô liền nhắc nhở:

“Chú Lý, đường truyền điện thoại rất dễ bị nghe lén.”

“Yên tâm, chú ở đây vẫn còn một chiếc điện thoại dùng đường truyền vệ tinh. Với kĩ thuật nghe lén trong nước thì không cách nào nghe được, cháu đợi đã!”

Vừa nói Lý Hưởng vừa rút ra chiếc điện thoại, sau đó liền bấm một dãy số:

“Alo, lão Cố sao? Ta, A Hưởng... Có chuyện gấp... Giúp ta được không? Ta cần một hộ chiếu, tối hôm nay làm giúp ta luôn... Làm luôn, đợi ngày mai không kịp... Ừ... Chỉ cần ông giúp ta giải quyết chuyện này, ta nhất định sẽ cho ông món đồ ông muốn... Một lời đã định...”

“Tõm”...

Trong nhà kho vắng vẻ bỗng nhiên nổi lên một âm thanh khiến người khác phải rùng mình, nó giống như tiếng ngói vỡ rơi xuống mặt nước.

Thanh âm này cứ vậy khiến người khác quen tai.

Đột nhiên cô quay đầy, cũng trong lúc đó, “tõm” một tiếng sau lưng, có vật gì đó rơi xuống đất, ngay sau đó “phanh” một tiếng, có cái gì lại rơi xuống đất.

“Chú Lý...”

Đến lúc nhìn rõ cảnh trước mắt, Ninh Mẫn kinh hãi hét lên rồi chạy nhào tới: Chiếc điện thoại rơi xuống, người đàn ông vữa nãy còn nói chuyện nay đã ngã trên mặt đất. Dưới ánh đèn mập mờ, Ninh Mẫn nhìn thấy mi tâm Lý Hưởng hình như có một lỗ nhỏ, và từ trong lỗ nhỏ này chảy ra rất nhiều máu, sau đó tràn sang hai bên theo viền lông mày nhỏ xuống...

Cô chạy tới, không kịp kiểm tra mũi còn thở không thì toàn thân Lý Hưởng đã lạnh ngắt: Não văng tung tóe, phía sau có một vết nứt lớn, từ đó tất cả não văng ra... 

Vừa một phút trước Lý Hưởng còn thay cô suy nghĩ cách chạy trốn, vậy mà phút sau cứ như vậy ông lại trơ mắt đứng nhìn chính mình trở thành kẻ bị ám sát.

Lý Hưởng đã chết!

Sinh mệnh của con người yếu đuối như vậy, lúc nhân loại cáo biệt thời đại binh khí lạnh là lúc vũ khí nóng càng ngày càng trở nên tinh xảo, nếu muốn lấy đi tính mạng con người dễ như trở bàn tay.

Ninh Mẫn không phải chưa từng nhìn qua xác chết, nhưng cái chết này quá chấn động hồn phách, và người này lại có giao tình với cô, hơn nữa còn hết lòng muốn bảo vệ cô. Cho nên cô không thể coi như không nhìn thấy.

Ninh Mẫn há miệng thật to hít vài hơi khí lạnh, sau đó phản ứng đầu tiên của cô chính là nắm lấy khẩu súng nằm dưới đất kia, cẩn thận chạy ra ngoài, viên đạn đó vừa nãy nhắm rất chuẩn xác, cô nhìn qua ống ngắm, cẩn thận quan sát động tĩnh bên ngoài, nhưng bầu trời đen kịt, địch ở trong tối, ta lại ở ngoài sáng, căn bản cô không thể phát hiện được viên đạn kia bắn ra từ đâu. Có lẽ hung thủ đã trốn đi từ lâu.

Bên ngoài lạnh giá như vậy, bàn tay cô không ngừng run rẩy, mắt bị những cơn gió lạnh gào thét khiến rơi lệ.

Cô kiên nhẫn quan sát lại một lần nữa sau đó quay người đi vào trong. Đầu tiên tìm công tắc tắt cái đèn mờ này đi, sau đó lần mò trong bóng tối đến chỗ Lý Hưởng đang nằm, hai tay cô khắt khao ôm chặt lấy cây súng, chăm chú nhìn ông, giọt nước mắt nóng hổi nhẹ nhàng lăn xuống.

Lau nhẹ một cái khiến lòng bàn tay ướt sũng, nhưng cô vẫn cắn răng không để mình khóc nữa.

Dưới chân lúc này không biết đạp phải cái gì mà đột nhiên phát sáng. Hóa ra đó là chiếc điện thoại đường truyền vệ tinh của chú Lý, nhưng vì cô đạp một cái nên nó tự động gọi đến một dãy số...

Có lẽ đây là số mệnh, giây phút này cô không hề biết mình đã đá vào phím 1, đó chính là phím gọi tắt đến số của Hoắc Khải Hàng.

***

Cùng lúc đó, ở Quỳnh Thành, một nhân viên tiến đến gõ cửa phòng làm việc, nhìn thấy người đàn ông tôn quý đó đang ngồi trước bàn làm việc, cánh tay hắn không ngừng bóp mi tâm, trong khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ mệt mỏi trông thấy. Vì Đệ nhất thiếu hắn đã phải đi công tác liên tục mấy ngày nay.

“Báo cáo, vừa nãy giám sát thấy số hiệu LX009 bắt đầu sử dụng điện thoại đường truyền vệ tinh! Ngài có muốn nghe lén nội dung cuộc điện thoại này không?”

“Ừ, vậy ta sẽ nghe một chút!”

Nam nhân dùng thanh âm khàn khàn hạ lệnh.

“Rõ!”

Một lúc sau, từ trong thiết bị giám sát truyền tới giọng nói của Lý Hưởng, ông ta đang yêu cầu một ai đó làm một cuốn hộ chiếu giả, Hoắc Khải Hàng cũng nhận ra đó chính là lão Cố. Nhưng hắn có chút nghi hoặc: “Lý Hưởng không phải đang làm nhiệm vụ sao? Ông ta muốn làm hộ chiếu giả làm gì?”

Suy nghĩ một lúc, từ trong thiết bị giám sát lại truyền tới thanh âm giống như tiếng nước nhỏ giọt, điện thoại di động rơi xuống đất mang theo một vài tạp âm khác nữa, và cuối cùng là tiếng gọi thất kinh của một người phụ nữ.

Nhưng chính tiếng gọi thất kinh này lại khiến Hoắc Khải Hàng ngẩng đầu, kinh hãi đứng lên, giọng nói vẫn luôn in sâu trong tâm trí hắn mang theo vài phần khẩn trương.

Loại phản ứng này khiến nhân viên bên cạnh bị dọa cho hoảng hốt.

“Nhanh, tách mấy chữ cuối cùng cho ta rồi phóng to lên.”

Hoắc Khải Hàng lớn tiếng ra lệnh, ánh mắt đột nhiên phát sáng.

Nhân viên lập tức xử lí một chút, sau đó nhanh chóng tách giọng nói cuối cùng ra, lại một lần nữa mở cho Hoắc Khải Hàng nghe:

“Chú Lý...”

“Chú Lý...”

“Chú Lý...”

Đúng là cô ấy rồi, đúng là cô ấy rồi!
Giọng nói ấy chỉ có thể là cô ấy, cuối cùng sau gần một tháng, lại lần nữa hắn nghe được giọng nói đó của cô, Hoắc Khải Hàng hít một hơi thật sâu, vui mừng khôn xiết: “Ninh Mẫn, quả nhiên em không chết, quả nhiên em không chết! Anh biết mà, em tuyệt đối không thể chết dễ dàng như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.