Cục Cưng Của Ác Ma

Chương 21: Vu oan giá họa




Sau khi trở về nhà, vì cứ mải suy nghĩ đến ngôi nhà cũ kia nên tôi không thể tập trung làm việc gì. Nếu đây đúng là ý tưởng mà mẹ tôi muốn gửi lại thì câu nhắn trong nhật ký đang ám chỉ điều gì?

Tôi đã sống trong ngôi nhà đó mấy năm, không phát hiện bất thường ở đâu. Khi tôi và bà dọn đến ở nhà cũng đã cũ, đồ đạc trong nhà không có gì đáng giá, chỉ có một giá sách rất lớn do ông ngoại tôi mua từ khi còn sống ở đấy.

Tử thần trắng thích đọc sách. Trong giá sách có giấu bí mật gì sao?

Mẹ tôi nói là “Tử thần trắng”, khỉ thật, cứ nghe đến tử thần là lại nghĩ đến chết chóc nguy hiểm. Điên mất thôi, cứ ngồi một chỗ nghĩ vẩn vơ chi bằng đến thẳng nhà cũ kiểm tra xem sao.

Tôi lấy túi xách định ra ngoài thì Ngô Giang gọi giật lại.

- Em đi đâu?

Trời, tôi quên béng mất anh ấy.

- Em ra ngoài một lúc, nếu thấy em về muộn thì anh cứ ăn cơm trước.

- Không nói rõ thì không được đi! –Ngô Giang nói xong lập tức ra chặn ở cửa.

- Em chưa bao giờ gây khó khăn khi anh đi làm, kể cả anh tiếp khách muộn đến thế nào nữa.

- Anh cá một tuần ngủ ngoài phòng khách là em không ra ngoài vì việc ở văn phòng.

Ghê thật, lại còn mang một tuần ngủ ngoài phòng khách ra để cược với tôi! Đúng là tôi không đi vì việc ở văn phòng luật, nhưng phải nói thế nào với Ngô Giang? Không lẽ kể rằng cái gã chủ hiệu đồ cổ quái dị đã biến mất sau khi để lại cho tôi một quyển nhật ký, nghe hoang đường hết sức.

Tôi băn khoăn một lúc lâu, cuối cùng quyết định đem chuyện nhật ký kể lại.

- Em nhận được cuốn nhật ký từ khi nào? –Ngô Giang nhíu mày hỏi tôi.

- Mấy ngày trước rồi.

- Sao em không nói với anh?

- Em thấy anh bận.

Ngô Giang cầm tờ giấy ghi mật mã của tôi, chăm chú nhìn rồi buồn bực nói:

- Nếu anh tiếp tục bận thì em định thế nào? Tự mình đi tìm đáp án? Em cảm thấy một mình giải quyết thì tốt hơn là để anh cùng làm à?

Hai người thì đương nhiên là tốt hơn, nhưng ngày nào anh ấy cũng về muộn, lại còn mệt đến nỗi vừa đặt lưng xuống liền ngủ, tôi không muốn làm anh ấy mệt mỏi thêm.

- Anh có rất nhiều việc, em không muốn làm phiền anh.

- Anh là chồng em, không phải hàng xóm của em. Em có quyền làm phiền anh, hiểu không?

Tôi gật đầu, im lặng một lúc mới nhẹ nhàng ôm cánh tay của Ngô Giang. Anh ấy nói đúng, chúng tôi là vợ chồng, không phải hàng xóm. Có chuyện thì nên cùng chia sẻ… nhưng rõ ràng là Ngô Giang cũng giấu tôi rất nhiều việc… tất nhiên là cuối cùng vẫn kể ra… haiz, thôi quên đi. Lúc đó tôi cũng nổi đoá lên rồi cáu gắt với Ngô Giang, giờ anh ấy bực tức lại với tôi, coi như hoà.

Ngọt ngào là một lợi thế của phụ nữ, tiếc là khả năng biểu hiện tình cảm của tôi khá kém cỏi, hiếm khi tôi nói ra được câu nào mềm mại đáng yêu như những phụ nữ khác, đấy chắc là nguyên nhân tôi ít khi có người theo đuổi. Hình như ai cũng bị sự khô khan của tôi làm chán nản chạy mất dép.

- Xin lỗi, em không định giấu anh. Hơn nữa em cũng đã kể cho anh nghe rồi, anh đừng giận nữa! –Tôi tựa đầu lên vai Ngô Giang, cố gắng tỏ ra thành khẩn.

- Anh không giận, anh vui lắm, chuyện gì em cũng tự quyết định, tự làm. Anh chỉ có một việc duy nhất là ngồi ôm điện thoại, chờ một người lạ hoắc nào đó nói cho anh biết em đang ở trong bệnh viện. Cảm giác tuyệt lắm, em có muốn thử một lần không?

Nếu đột nhiên có người gọi cho tôi, nói rằng Ngô Giang đang nằm viện… ôi trời ạ, tưởng tượng thôi cũng lạnh cả người.

Nhìn sắc mặt của Ngô Giang như thế mà còn nói là không giận, rõ ràng là núi lửa sắp phun trào đến nơi rồi. Tôi lúng túng không biết làm thế nào, thấy Ngô Giang lạnh lùng gỡ tay mình ra, muốn đứng lên, tôi chẳng suy nghĩ được gì liền leo lên ngồi trên đùi anh ấy.

- Đừng giận, em sai rồi!

Mấy tờ báo nói gì ấy nhỉ, hôn có thể giải toả căng thẳng tinh thần do giải phóng oxytocin. Sau khi hôn người ta thường sẽ không còn cảm thấy bực tức nữa.

Tôi không nghĩ nhiều, chủ động hôn lên khắp mặt Ngô Giang.

Trán, gò má, mũi, môi, cằm… đều hôn cả rồi. Vẻ mặt Ngô Giang vẫn không tốt hơn chút nào.

Mấy cái báo lá cải vớ vẩn, lần sau không bao giờ làm theo nữa!

- Anh còn bực à?

Ngô Giang liếc nhìn tôi, khoé miệng cong lên.

- Hết bực một nửa rồi, hôn thêm vài cái nữa mới hết hoàn toàn.

- Đáng ghét! –Tôi bật cười, đấm nhẹ lên ngực anh ấy.

Ngày hôm sau, Ngô Giang và tôi cùng đến căn nhà cũ của ông bà ngoại. Nhà đã lâu không có người ở, mỗi tháng tôi chỉ có thể đến đây một, hai ngày để thắp hương và dọn dẹp sơ sơ nhưng trong nhà vẫn bị mùi ẩm mốc.

Ngôi nhà không lớn, cũng chẳng có mấy ngóc ngách, thứ đáng nghi nhất là cái giá sách to bất thường này. Tôi và Ngô Giang kiểm tra tất cả sách trên giá, hy vọng có thể tim được thứ gì giấu ở bên trong nhưng vẫn không có.

Ngô Giang cẩn thận xem cả trên mặt gỗ nhưng cũng không có ký hiệu gì đặc biệt.

Cả một buổi sáng mà không thấy gì, tôi có phần chán nản.

- Có khi nào em hiểu sai ý mẹ không, chẳng thấy gì cả!

Nhưng ngoài ngôi nhà này tôi không biết những con số kia có thể gợi đến nơi nào được nữa.

Ngô Giang trầm lặng một lúc, lẩm bẩm dòng chữ “Tử thần trắng thích đọc sách”.

- Tử thần ở đâu chứ?

Tôi vô thức nói ra câu này, sau đó một ý tưởng chợt loé lên. Ngô Giang và tôi cùng nhìn nhau. Có lẽ… anh ấy cũng nghĩ như thế.

Thần chết tất nhiên sẽ ở dưới địa ngục… có lẽ từ tử thần là ám chỉ ở dưới đất, dưới cái giá sách.

Giá sách bằng gỗ khá lớn nên rất nặng. Từ ngày ở đây tôi chưa bao giờ di chuyển nó. Ngô Giang và tôi phải cố hết sức mới làm cho nó nhích đi một chút.

“Két..!” Tiếng gỗ cọ sát vào nền nhà rất chói tai. Phải mất đến mười lăm phút cái giá sách mới chịu lệch ra hẳn chỗ ban đầu mà nó chiếm giữ.

Chỉ quan sát bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy mấy viên gạch trên nền nhà có dấu hiệu từng bị cạy ra rồi xếp lại một cách sơ sài. Ngô Giang ngồi xổm xuống, dùng tay nhấc những viên gạch cũ lên.

Bên dưới hai viên gạch vuông khổ ba mươi đặt cạnh nhau là một tấm gỗ. Tấm gỗ ấy rõ ràng là nắp của một cái hốc dưới nền nhà.

Không thể tin nổi, tôi đã ở đây suốt mấy năm trời mà chưa bao giờ nghĩ đến trong nhà mình cũng có ngăn bí mật. Nếu đây đúng là thứ mà mẹ tôi đã giấu thì hẳn phải có ai đó giúp mẹ, một mình mẹ tôi không đủ sức để đẩy cái giá sách khổng lồ này rồi lại kéo nó về chỗ cũ.

Chúng tôi căng thẳng nhìn chiếc túi du lịch được lấy ra từ cái hốc bí mật kia. Ngô Giang đưa tay định mở khoá kéo thì bị tôi ngăn lại.

- Anh nghĩ không phải là bom đâu. –Ngô Giang trêu chọc tôi.

Tôi lấy găng tay từ trong túi xách đưa cho anh ấy.

- Cho dù bên trong túi là thứ gì thì không lưu lại dấu vân tay vẫn tốt hơn.

Tôi thích phim kinh dị nhưng không thích chút nào nếu mình mở túi ra và thấy một cái xác bên trong.

Tất nhiên mẹ tôi sẽ chẳng bảo tôi đi tìm một cái xác làm gì.


Những xấp đô la dày cộm được Ngô Giang lấy ra từ trong túi, ước chừng chỗ tiền này phải khoảng bốn trăm nghìn đô.

Ngoài tiền đô, còn có mấy gói bột lớn màu trắng dưới đáy túi.

- Thứ này… là ma tuý sao? –Tôi nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới nói được một câu.

- Anh không rõ, biết đâu mẹ em muốn thử hạn sử dụng của bột mì nên cất vài túi lại.

Tôi biết Ngô Giang muốn nói đùa để làm tôi bớt sợ nhưng tôi thật sự cười không nổi. Có tất cả ba gói bột trắng. Nếu đây đúng là ma tuý thì trọng lượng của ba gói bột này đủ để người buôn bán nó dựa cột đến mấy lần.

Món quà thừa kế mẹ tôi để lại quả thật vô cùng đặc sắc.

- Đừng sợ, ma tuý chưa chắc đã sử dụng được sau mười mấy năm đâu! –Ngô Giang trấn an tôi nhưng trên trán anh ấy cũng lấm tấm mồ hôi.

Chúng tôi chỉ là những người bình thường, thỉnh thoảng cuộc sống cũng có chút kích thích, nhưng dính vào những thứ như thế này thì chưa bao giờ.

Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, còn nhanh hơn cả lúc được người ta tỏ tình.

Mọi chuyện dường như đã đi xa hơn cả những gì tôi tưởng tượng.


Tôi vẫn luôn tự hỏi vì sao bố tôi phải giết mẹ, rốt cục mẹ đã làm gì mà ông ấy ra tay tàn nhẫn như thế?

Đáp án lúc này bỗng nhiên dần hiện rõ. Mẹ tôi không có lý gì lại là một kẻ buôn bán ma tuý. Nhất định mẹ đã lấy chúng từ nơi khác rồi giấu đi.

Nếu có ai trong gia đình tôi có thể là chủ của cái túi này… thì đó chắc chắn là ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.