Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 54: Bạn mới




Trải qua bao nhiêu năm tháng, nhà giam này lắng đọng biết bao nhiêu oán hận, phẫn uất, không cam lòng, khuất nhục, nóng nảy, đau khổ... Vô số tình cảm bề trái của con người ngưng tụ lại thành một cỗ sát khí Hậu Thiên.

Dưới cảm ứng của nguyên hồn hùng mạnh Vũ La, sát khí nơi này giống như một hung thú Hồng Hoang, không ngờ không kém gì thượng cổ hung thú Thận Long.

Lúc trước hắn tuần tra phòng giam, chưa từng chú ý tới chuyện này. Không ngờ hôm nay cảm nhận cân thận một phen, phẩm chất sát khí nơi này lại khả quan như vậy, khiến cho hắn có cảm giác vô tình cắm liều, liễu xanh um.

Vũ La khoanh chân ngồi dưới đáy giếng, lặng lẽ vận chuyển ba lần pháp môn Thực Phù, dẫn linh nguyên chạy khắp toàn thân thông suốt, sau đó mới bắt đầu tiến hành tu luyện.

Thình lình hắn há miệng ra, ngửa cổ hút sâu một hơi thật mạnh.

Nếu người không biết thấy cảnh tượng này, dường như Vũ La vừa ngáp một cái, há miệng hút rất nhiều không khí vào trong.

Trên thực tế, nếu người có được thần thông linh nhãn có thể nhìn ra, Vũ La há miệng hút một cái này, từng tia sát khí đen kịt trong giếng sâu chen chúc chui vào miệng hắn.

Mỗi một lần Vũ La vận chuyển pháp môn Thực Phù, lại há miệng ra nuốt vào rất nhiều sát khí.

Hắn vận chuyển chín chín tám mươi mốt lần, ngầm hợp với con số chu thiên, Pháp môn Thực Phù đạt tới cực hạn, trong cơ thể Vũ La dần dần ngưng kết ra một đạo linh phù đen như mực, nhìn qua sâu thẳm chẳng khác nào ma vực.

Mặc dù trên linh phù này còn chưa có phù văn, nhưng đã có thể nhìn ra vẻ bất phàm của nó. Lực lượng ẩn chứa trong đó làm cho người không rét mà run.

Sâu trong giếng này tích lũy sát khí biết bao nhiêu năm, lần này Vũ La hấp thu một phen, mặc dù đã tiêu hao không ít, nhưng tổng lượng sát khí bên trong giếng cơ hồ không thấy giảm bớt.

Không riêng gì trong không khí, ngay cả từng viên gạch ngói trên tường mái phòng giam cũng thấm đẫm sát khí cuồng bạo. Cho dù là sát khí trong không khí hơi giảm xuống, cũng sẽ được bổ sung trở lại ngay tức khắc.

Pháp môn ghi trên đồng tiền ngọc mà cóc đất sét nhả ra, Vũ La đã tu luyện thành công, chỉ cần thao tác thực tế, gia tăng mức độ thuần thục.

nghiêm khắc mà nói, hôm nay cắn nuốt sát khí, mới xem như là bước đầu tiên Vũ La trở thành phù sư, Lúc trước hắn lợi dụng Thủy Ngọc đạo chế tạo linh phù, nuốt lấy tinh nguyên của Thập Phương Quý Độn chạy trốn... cơ hồ không được gọi là chế phù.

Điều kiện trở thành phù sư hết sức nghiêm khắc, phù sư cũng có rất nhiều phẩm chất trân quý, mà sáng tạo không nghi ngờ gì chính là một trong số đó, ở tiền kiếp của Vũ La, cho dù là một ít Đại Thánh thượng cổ từng tu luyện qua pháp môn Thực Phù, cũng chưa có ai nghĩ tới chuyện dùng sát khí luyện phù, Chuyện này thật sự Vũ La là người đầu tiên nghĩ ra.

Mặc dù đạo linh phù màu đen kịt này vẫn chưa được khắc phù văn, mà lựa chọn phù văn tương ứng với linh phù cũng là một môn công khóa của phù sư, nhưng bước đầu tiên này của Vũ La đã đi một cách hết sức vững vàng. Nếu xét về phương diện phù sư, tương lai của hắn quả là bất khả hạn lượng.

Mà phù sư có địa vị rất cao trên Tu Chân Giới, chỉ nội chuyện đường đường Nam Hoang Đế Quân cũng phải tới cầu Hướng Cuồng Ngôn, có thể tưởng tượng được tương lai sẽ có biết bao người tới cầu Vũ La trợ giúp luyện chế linh phù.

Vũ La quan sát cẩn thận linh phù mình vừa luyện chế xong, thầm tính toán xem nên cho linh phù này loại phù văn nào là phù hợp.

Vũ La có nghiên cứu sâu sắc về phù văn, nếu nói một cách không khiêm tốn chính là ‘bậc thầy’. Tiền kiếp hắn còn sáng chế ra Nam Quân Linh Văn.

Vốn hắn có rất nhiều loại phù văn để chọn, thế nhưng hiện tại vừa nghĩ tới phù văn, trong đầu Vũ La lập tức hiện ra đạo phù văn Quang Mang Thái Dương kia, Vũ La nhớ lại lúc lão ma đầu nhắc tới phù văn Quang Mang Thái Dương, tỏ ra sợ hãi như gặp phải rắn rít. Ngay cả lão ma đầu còn phải sợ như vậy, rốt cục sau lưng đạo phù văn này ẩn chứa bí mật gì?

Vũ La bất giác nhớ lại quá mình mà mình chú ý tới đạo phù văn này, theo bản năng hắn dùng ngón tay vẽ ra nó, nhưng hắn lơ đàng không chú ý, ngón tay của mình đang vẽ lên đạo linh phù vừa mới luyện thành.

Sau khi nét vẽ cuối cùng hình thành, toàn thân linh phù chợt bừng sáng tinh quang, cả giếng sâu hào quang chói sáng, khiến cho người ta khó lòng mờ mắt.

Lúc này Vũ La mới giật mình nhìn lại, linh phù trong tay hắn đã thành hình, rời khỏi tay hắn chậm rãi bay lên, xoay tròn lơ lửng giữa không trung, Trên thân linh phù đen kịt nổi bật một đạo phù văn màu vàng. Bên trong phù văn, hào quang chảy xuôi trông chẳng khác gì chất lỏng óng ánh.

Lần trước Vũ La lực chiến Mộc Dịch Trạc, tới lúc khẩn cấp phúc chí tâm linh, sử dụng phù văn Quang Mang Thái Dương này ám toán Mộc Dịch Trạc, khi đó hắn đã cảm thấy giữa mình và Mộc Dịch Trạc có mối liên hệ kỳ dị. Hoặc có thể nói là Mộc Dịch Trạc có một mối liên hệ kỳ dị với phù văn Quang Mang Thái Dương này.

nhưng từ đó về sau, Vũ La không còn cảm ứng được mối liên hệ này nữa, Thế nhưng lúc này, thình lình từ bên ngoài bay tới một thứ không rõ là thần niệm hay cấm chế, lại có thể xuyên qua tầng tầng phong ấn của nhà giam, chui tọt vào trong đạo linh phù sát khí của Vũ La.

Trong khoảnh khắc này, Vũ La lại cảm nhận được mối liên hệ giữa Mộc Dịch Trạc và phù văn Quang Mang Thái Dương kia.

nhưng khi hắn muốn tìm mối liên hệ này, lại không phát hiện được gì cả, Hắn đưa nguyên hồn của mình vào trong linh phù sát khí, muốn tìm hiểu cho rõ ngọn nguồn, nhưng không ngờ linh phù sát khí lạnh trơ như đá, cự tuyệt không cho nguyên hồn của hắn tiến vào.

Vũ La cũng hết sức bất ngờ, chợt bừng tỉnh ngộ. Hết thảy vấn đề đều nằm ở đạo phù văn Quang Mang Thái Dương này, hiểu biết về nó của mình quá ít, hoàn toàn không biết rất nhiều bí mật. Nếu thỉnh thoảng mượn lực lượng của nó sử dụng còn tạm được, nếu muốn hoàn toàn nắm giữ, tối thiểu trước mắt vẫn chưa làm được.

Dưới phù văn Quang Mang Thái Dương dẫn động, linh phù sát khí chiếu sáng giữa không trung trong thời gian uống cạn chén trà mới từ từ hạ xuống, Vũ La giơ tay đón lấy, đạo linh phù này đã thu liễm hết tất cả ánh sáng, dao động linh lực trở lại bình thường, bỗng nhiên có chút ý vị Thần khí mơ hồ.

Vũ La không nhịn được lắc lắc đầu, hắn gần như không hiểu tất cả những gì xảy ra, chỉ đành thu linh phù về trước đã.

Lần này tu luyện Thực Phù coi như có thu hoạch rất lớn, Vũ La định rằng cứ ba ngày tới đây một lần, như vậy chỉ cần thời gian hai tháng là mình có thể tu luyện pháp môn trên đồng tiền ngọc đầu tiên này đạt tới đại thành.

Trên thực tế trong lòng Vũ La cũng cảm thấy hơi ngứa ngáy, rất muốn đút cho cóc đất sét kia một gốc mầm ngọc tủy thứ hai, để cho nó phun ra đồng tiền ngọc thứ hai, xem pháp môn kế tiếp là gì.

nhưng dù sao hắn cũng đã có kinh nghiệm tu luyện từ tiền kiếp, biết rõ rằng tham thì thâm, cho nên hạ quyết tâm khổ tu cho xong pháp môn trên đồng tiền ngọc thứ nhất trước đã, để tạo lập cho mình căn cơ vững vàng.

ở tuổi của Vũ La, tâm tính thiếu niên, rất ít người có thể vượt qua được cám dỗ như vậy, nhưng đây là chỗ cao minh hơn người khác của Vũ La, chẳng những hắn hiểu rõ đạo lý, hơn nữa còn có thể tự kềm chế.

người trẻ tuổi phần lớn cũng hiểu những đạo lý kia, chẳng qua là không nhịn được phạm các loại sai lầm quan trọng. Hiểu được đạo lý thì đơn giản, có thể kềm chế mình hay không mới là chuyện khó khăn.

Vũ La thu thập xong xuôi cũng không rời đi ngay tức khắc, Dù sao hắn cũng tới đây tuần tra, chuyện này tất cả mọi người chỉ làm qua loa chiếu lệ, Vũ La cũng là như vậy, nhưng bất kể thế nào, vẫn phải đi giáp xung quanh một vòng.

Hắn bèn bắt đầu từ tầng thấp nhất đi dần lên, ghé mắt qua cửa nhỏ phòng giam xem xét tình huống phạm nhân bên trong một chút, Trên cơ bản chỉ cần phạm nhân còn sống, bất kể làm gì bên trong cũng không ai lo tới.

Trong Nhược Lô Ngục toàn là phòng giam đơn, không có phòng chung, không có chế độ ra sân hóng gió, chỉ cần bị bắt vào đây, coi như trọn đời không thấy mặt trời, cô độc chết đi.

Chương 107: Sát khí phù? Ma Lạc Uyên (Trung)

Như vậy chỉ có một điểm tốt duy nhất, chính là không có chuyện ngục tốt hoành hành bá đạo.

Vũ La đi thẳng tới tầng trên cùng, mắt thấy lần tuần tra phòng giam lần này sắp sửa kết thúc. Thế nhưng tới phòng giam số hai, bên trong hoàn toàn không có tiếng động nào cả, Vũ La khẽ cau mày, trên giường trong phòng giam bày biện rơm rạ lộn xộn, một bóng người co rúc trong góc giường không nhúc nhích.

Vũ La ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới buông tiếng than dài, có cảm giác xót thương đồng loại, khẽ lầm bầm:

- Lại một người đã chết...

Phạm nhân này đã không còn chút sinh cơ, tuy rằng còn cách cánh cửa phòng giam, nhưng Vũ La vẫn có thể cảm nhận được.

Trong Nhược Lô Ngục, cho dù là tầng trên cùng cũng nhốt phạm nhân cấp bậc Đại Ma giống như Hồng Ba đạo nhân, cũng là nhân vật hùng cứ một phương trong phe Ma đạo, không ngờ lại có kết cục thê lương như vậy. Bọn họ chết đi không có chút tiếng tăm gì, trước lúc lâm chung không có ai ở bên bầu bạn.

Vũ La lắc lắc đầu, sau khi rời khỏi giếng bèn tới báo cáo cho Diệp Niệm Am theo quy định.

Cả Nhược Lô Ngục nghe tin này lập tức hành động, tất cả ngục tốt lớn nhỏ lập tức vọt tới bên ngoài phòng giam chầu chực. Lần này Vũ La không lấy gì làm hăng hái, đi theo sau Diệp Niệm Am xác nhận tình trạng từ vong của phạm nhân, thu liệm thi thể, sau đó phòng giam là thiên hạ của đám ngục tốt, vẫn theo quy cũ, Ban Đầu vào trước, ngục tốt vào sau.

Hiện tại Vũ La đã có chút thân phận, bất quá khiến cho hắn dở cười dở khóc chính là, Kiều Hổ liên thủ cùng Mã Hồng chèn ép hắn.

Lần trước thành quả lục soát phòng giam của Vũ La vẫn còn sờ sờ ra đó, mọi người đã quá rõ ràng, Kiều Hổ và Mã Hồng cũng cảm thấy nếu để Vũ La đi vào trước, những người khác sẽ không còn bảo bối gì cả. Hai người bọn họ vừa nói như vậy, đám Ban Đầu ai nấy lo lắng vô cùng, đùn đẩy một hồi đưa hắn xuống sau cùng.

Vũ La chỉ có thể nở một nụ cười khổ.

Chẳng qua là hiện tại hắn cũng thật sự không có lòng dạ nào lục soát phòng giam, chỉ ở bên ngoài tán gẫu cùng đám ngục tốt.

Chờ đám Ban Đầu ai nấy hớn hở ôm bảo vật ra ngoài, Lúc này Vũ La mới tiến vào, Phù Cổ ra tay, vơ vét được mười mấy món bảo vật mang ra chia cho đám ngục tốt.

Còn về ngọc túy, pháp bảo cấp cao... Vũ La đã giữ lại trước đó. Ngọc túy của hắn cơ hồ tiêu hao không còn, cho nên cần phải bổ sung.

Mà hiện tại Vũ La bình phẩm pháp bảo tốt xấu chỉ có một tiêu chuẩn: hợp khẩu vị Thần Điểu Đồng Hoàn chính là pháp bảo tốt, không hợp chính là phế vật.

Đây là tầng một trong giếng, nhốt phạm nhân cấp thấp nhất. Tuy rằng cũng có không ít bảo bối lưu lại, nhưng thứ thật sự có giá trị không nhiều. Vũ La chỉ tìm được một món bảo bối tốt, vứt cho Thần Điểu Đồng Hoàn.

Thần Điểu Đồng Hoàn đạt tới cấp bậc này, nuốt một vài món pháp bảo không cách nào lập tức thăng cấp được, kế tiếp cần phải có một thời gian dài tích lũy, những món còn lại không có giá trị gì với Vũ La, nhưng là bảo bối tuyệt đối rất tốt đối với đám ngục tốt, đám ngục tốt chen chúc ùa tới cảm tạ Vũ La.

Bên ngoài, đám Ban Đầu nhìn Vũ La tiện tay phân phát những bảo bối trân quý kia cho đám ngục tốt, ai nấy ngắm nghía không thôi, lại không tiện tự hạ thân phận mình đi tranh đoạt với đám ngục tốt, cho nên trong lòng tiếc nuối vô cùng.

Mã Hồng đấm ngực giậm chân:

- Thất sách rồi, thật là thất sách, đúng ra không nên loại hắn ra ngoài, hẳn nên để hắn giúp chúng ta lục soát phòng giam...

Đám Ban Đầu thấy vô cùng có lý, cho nên rất nhanh tất cả đã quyết định xong, Lần lục soát phòng giam kế tiếp, Vũ La khó tránh khỏi số phận ‘lao công’.

Chuyện khiến cho Vũ La cảm thấy kỳ quái chính là, bất kể là lần trước hay lần này, cũng không thấy Diệp Niệm Am tham gia, Mộc Dịch Trạc cũng rất nhiệt tình với công tác lục soát phòng giam, nếu như lần này y không bị trọng thương, chắc chắn cũng sẽ là người đầu tiên đi vào như lần trước.

Chẳng lẽ Diệp Niệm Am thật sự thanh cao vậy sao...

Đến lúc ăn cơm tối xong, đám ngục tốt nhiệt tình vẫn chưa tản đi, còn đang thảo luận ngươi được cái gì, ta được cái gì, Bởi vì dù sao người đông bảo vật ít, thông thường vài người mới được chia một món. Nếu người nào muốn lấy, vậy phải bù lại bằng thứ khác cho những người kia, cho nên có không ít người đang thương lượng chuyện này.

Bất quá phàm người nào gặp Vũ La cũng cười hì hì, chào một câu Vũ Ban Đầu mạnh giỏi. Hiện tại Vũ La là thần tài của mọi người, tầm mắt hắn sắc bén, tính tình lại hào phóng, cho nên ai cũng muốn kết giao.

Tới bây giờ, Vũ La trùng sinh cũng chỉ mới nửa năm. Nửa năm trước, mọi người ở đây nhìn thấy hắn chỉ tỏ vẻ xem thường. Nửa năm sau, mọi người gặp hắn ai nấy cũng cúi đầu khom lưng, sự khác biệt lớn lao trong đó khiến cho người ta không dám tin tưởng.

Chẳng qua Vũ La hiểu rất rõ ràng ai là huynh đệ chân chính, ai là huynh đệ rượu thịt. Vui chơi giải trí với những ngục tốt này cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể chia sẻ bí mật cùng bọn họ. Cả Nhược Lô Ngục này, chỉ có một người duy nhất là Vũ La hoàn toàn tin tưởng: Thác Bạt Thao Thiên.

Dù là Kiều Hổ cũng không bằng.

Có ngục tốt mang tin tới, Diệp Niệm Am bảo hắn thu thập thi thể tên phạm nhân vừa chết, mang lên Vọng Sơn các gặp lão.

Lần trước Vũ La cũng làm chuyện này, bất quá lúc ấy hắn còn là một tên ngục tốt nho nhỏ. Hiện tại hắn đã là Ban Đầu, còn bảo hắn làm chuyện này, trong lòng hắn cảm thấy hơi kỳ quái.

Bất quá hắn vẫn tuân theo lệnh của Diệp Niệm Am, đi vào nhà giam thu thập thi thể, cho vào quan tài, vác trên vai lên Vọng Sơn các.

Bên trong vang lên một tiếng thước đánh bốp, Diệp Thanh Quả kêu đau oai oái:

- Gia gia nhẹ tay chút, Quả nhi đau quá, đau quá...

Diệp Niệm Am tức giận hừ lạnh:

- Con nha đầu khó dạy này, nào có thiếu nữ nào giống như cháu chứ, cả ngày chạy lên chạy xuống trên núi như điên. Dạy cho cháu mười chữ, cháu trả lại ta mười một chữ. Trong đầu cháu trống rỗng, không học được gì, sau này còn ai gọi cháu là tiên tử?

Diệp Thanh Quả lầm bầm:

- Cháu không muốn làm tiên tử gì cả, làm nha đầu khó bảo còn hơn...

- Cháu nói cái gì tiên tử?

- Không có gì, không có gì, cháu nói là cháu biết chữ, cháu đã biết chữ này rồi...

Vũ La cố nhịn cười, tiến lên một bước lên tiếng nói:

- Vũ La cầu kiến Giám Ngục Đại nhân.

Diệp Niệm Am biết hắn đã tới, lập tức mở cửa phòng. Lúc này vẻ mặt lão nhân gia hết sức uy nghiêm, tay cầm một cây thước.

- Tới rồi ư, vào đi.

Diệp Niệm Am bình thản nói.

Vũ La đặt quan tài ngoài cửa, phủi bụi y phục, sau đó tiến vào. Bên cạnh bàn, Diệp Thanh Quả đang phùng mang trợn mắt, đánh vật với bút lông, Vũ La lén liếc nhìn qua, chỉ thấy trên giấy vết mực loang lổ, mấy chữ triện xiên xẹo như giun bò, thê thảm không nỡ nhìn lâu, Hắn không nhịn được phì cười, lập tức bị Diệp Thanh Quả hung hăng nguýt dài một cái.

Vũ La vốn muốn nhịn cười, Diệp Thanh Quả nguýt hắn, hắn lập tức bật cười lớn.

- Cháu thấy chưa, cháu viết chữ như vậy thật là mất mặt, khiến cho người ta chê cười.

Diệp Niệm Am cũng đỏ mặt, chỉ có thể dạy dỗ cháu mình.

Dưới khí thế hung hăng của tổ phụ, Diệp Thanh Quả không phản kháng được, nổi giận dùng bút lông làm kiếm, hung hăng vạch trên giấy hai đường, không có chút vẻ gì là ngoan ngoãn luyện chữ cả.

Diệp Niệm Am cũng không có cách nào đối với nàng. Đánh vào tay thì tim cũng nhói đau, chẳng lẽ mang cháu mình ra đét vào mông?

Diệp Niệm Am lắc lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ vào quan tài nói với Vũ La:

- Mang thứ kia đi theo ta.

Nhìn từ bên ngoài, Vọng Sơn các chỉ là một tòa tiểu lâu ba tầng, diện tích cũng không lớn, Lúc trước Vũ La cũng đã vào mấy lần, Diệp Niệm Am đưa hắn vào trong, xuyên qua mấy căn phòng, Vũ La phỏng đoán, căn phòng hiện tại mình đang đứng hãn là phòng ở tận cùng bên trong.

nhưng khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là, ở bức tường cuối phòng này vẫn còn một cánh cửa nhỏ.

Cửa này chỉ cao bằng đầu người, rộng bằng một người, vừa đủ cho phép một người đi qua, Điểm nổi bật nhất không phải là cánh cửa, mà là ổ khóa trên cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.