Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 20: Hàn Phong!anh là của em mãi mãi




Đừng để một ai khác đứng giữa anh và em

Sợ bàn tay chẳng còn thuộc về nhau

Đừng để câu xin lỗi trở thành một thói quen

Vết thương chưa lành mãi không thể lành

Đừng dùng lời nói dối níu kéo nụ cười em

Em sẽ bước để anh tìm hạnh phúc

Dù bao nhiêu nước mắt tim em đau thắt lại

Giữa cơn mưa lạnh chỉ có mình em.

*********************************************************************************************

- Uyển Nhi em là của anh, của anh.

Hàn Phong xoay người đuổi theo cô, tay hắn không ngừng đập lên cánh cửa bằng gỗ đóng im lìm.

- Uyển Nhi, mau mở cửa.

Trong căn phòng lớn tôi vẫn bịt chặt hai tay ,ngồi co ro một góc trên chiếc giường, nước mắt cứ được thế lăn dài trên má nhưng tuyệt nhiên không phát ra một âm thanh nào. Tôi không giận Hàn Phong có người yêu khác trước tôi mà điều tôi giận chính là hắn đã lừa dối tôi, xem tôi như một người thay thế. Tại sao chứ? Tôi không có lỗi tôi vì lí gì mà lại làm thế thân cho người khác tôi không cam tâm, tôi đã tin tưởng hắn như thế. Nếu như tôi không biết được chuyện này thì hắn còn giấu tôi đến bao giờ tôi không phải con ngốc.

___________________________________________________________________

Quán bar Black&White.....

Hàn Phong ngồi một góc tối trong bar, tiếng nhạc xập xình vang lên đến át cả tiếng nói tuy lớn như vậy nhưng căn bản là hắn không để tâm. Một tay cầm chiếc ly thủy tinh chứa đầy whisky hắn ngửa cổ lên uống một hơi động tác nhanh gọn. Đôi mày kiếm đã hoàn toàn nhíu lại, trong lòng hắn giờ phút này chỉ nghĩ đến cô. Hàn Phong rót ra thêm một cốc nữa, màu cam vang sóng sánh trong đáy mắt hắn. Hàn Phong uống một hơi gương mặt lạnh lại càng thêm lạnh, cô đơn nối tiếp cô đơn.

Trên tay là một điếu thuốc đang cháy hắn rít một hơi dài rồi từ từ nhã ra, màu xám tro bay lên hòa quyện vào không khí. Ánh mắt âm ưu khiến người khác nhìn vào đều hoảng sợ dáng vẻ cao lớn trông thật cô độc. Vũ đứng cạnh nhìn Hàn phong, dáng vẻ rầu rĩ này thật khiến anh ngạc nhiên, từ trước đến nay chưa bao giờ anh thấy Hàn phong như thế. Vũ giành lấy chiếc cốc Whisky từ tay Hàn phong cất giọng.

- Anh phong anh đã uống nửa chai Whisky rồi. Tiếp tục uống e sẽ say đó.

Hàn Phong nhíu mi tâm đôi mắt ưng nhìn Vũ liếc một cái lạnh lùng nói:

- Buông.

Vũ nhìn dáng vẻ của Hàn phong hơi nới lỏng tay lập tức chiếc cốc bị Hàn Phong dành lại ngửa cô uống hết whisky.

- Nếu Uyển Nhi thấy chắc sẽ không vui đâu. - Gương mặt trở nên cương nghị ánh mắt thăng trầm nhìn vào Hàn Phong.

Hắn tức giận đập vỡ chai rượu trên tay ngay cả chiếc cốc cũng vở tan thành từng mảnh , vang lên tiếng kêu xoảng khiến mọi người đều quay lại trong phút chốc tất cả trở nên im ắng lạ thường họ đều có cùng một suy nghĩ. " Hàn phong giận rồi lần này mệt rồi "

- Vũ cậu không xem tôi ra gì à? Tôi muốn uống bao nhiêu thì uống cậu dám quản tôi.

Vũ nhíu đôi mày gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ không hề xảy ra biến cố sau cơn tức giận vừa rồi của Hàn Phong giọng nói trầm thấp:

- Tôi chỉ nói sự thật nếu Uyển Nhi biết anh như thế cô ấy cũng sẽ không vui.

Hàn Phong nhếch một bên môi đi đến cạnh Vũ lạnh lùng nói:

- Cậu hiểu Uyển Nhi được bao nhiêu hả?

Vũ vẫn đứng im đáp:

- Tôi chỉ là có sao nói vậy nếu anh không muốn nghe thì tôi sẽ không nói nữa.

Hàn Phong đặt tay lên vai vũ đánh một đấm khiến người anh khụy xuống nhưng vẫn cố đứng cho vững. Hàn Phong hờ hững nhếch môi lạnh lùng nói:

- Được rồi về thôi.

- Tay anh có cần phải đến bệnh viện hay không? - Vũ nhìn qua bàn tay đang chảy máu của Hàn phong từ tốn nói.

- Không cần về tòa thành đi. - Hàn Phong nhìn qua bàn tay đang nhuốm thành màu đỏ rồi lạnh lùng nhếch môi lạnh lùng nói.

- Được.

Chiếc xe Lamborghini màu xám bạc nhanh chóng lướt nhanh trên con đường đêm tĩnh mịch có thể nghe rõ tiếng gió lạnh . Dùng một vận tốc lớn để đi thì chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã về đến tòa thành.

Hàn Phong không nói không rằng vừa về đến là đã lên phòng Uyển Nhi gõ cửa. Bên trong vẫn không có tiếng trả lời, hắn đẩy cửa bước luôn vào trong. Cô đang ngủ, tấm thân mềm mại đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp gương mặt khi ngủ thật đáng yêu. Hắn đi đến ngồi cạnh bên cô không nói gì chỉ chăm chăm nhìn thiên thần nhỏ bé mái tóc xõa dài vương vài sợi trên khuôn mặt ngủ say. Hàn Phong mỉm cười, chỉ cần nhìn cô yên bình khi ngủ là hắn đã rất vui trong lòng dâng lên một cảm xúc vui vẻ gạt bỏ những sợi tóc bết lại trên mặt.

Ưm. Cô kêu lên một tiếng cọ nguậy người theo đó cái miệng bé xinh chép chép rất đáng yêu.

- Hàn Phong đồ lừa gạt.

Tiếng nói ngái ngủ vang lên bên tai hắn lập tức khiến Hàn Phong trở nên buồn bã sao hắn lại khiến cô ghét đến thể khi ngủ cũng chửi hắn. Hàn Phong vuốt ve gương mặt mịn màng của của cô không biết trải qua bao lâu hắn vẫn ngồi đó nhìn cô cho đến khi đôi mắt đẹp tựa lưu ly mở to nhìn hắn.

- Á Á Á anh làm gì trong phòng tôi vậy? - Tôi ngồi bật dậy như chiếc lò xo vội vàng hét lớn nhìn quần áo hắn rồi nhìn lại quần áo tôi tah6t5 may mắn hắn không làm loạn.

- Anh...Anh xin lỗi. - Hàn Phong đột nhiên trở nên ngượng nghịu, gãi đầu nói.

- Đi ra ngoài ngay. - Tôi hét toáng lên chỉ tay ra phía cửa.

Hàn Phong lắc đầu im lặng giữ nguyên vị trí hiện tại.

Sau khi suy đi tính lại tôi quyết định làm vệ sinh cá nhân trước xong rồi sẽ giải quyết chuyện này sau.

Hàn Phogn thấy cô bỏ chạy thì mỉm cười nhẹ nhàng hắn muốn xin lỗi cô nhưng ngay chính hắn cũng chẳng biết mình làm gì sai chỉ là cô thấy tấm hình của Thiên Băng rồi khóc và hắn phải dỗ dành.

- Anh vào phòng tôi làm gì? Tôi cất tiếng hỏi

- Anh muốn xin lỗi em. - Hàn Phong thấp giọng nói, ánh mắt cũng trở nên rất chân thành.

- Anh nói đi. - Tôi đứng lại nhếch môi tạo thành một nụ cười lạnh lùng.

- I’m sorry, can you forgive me? ((tôi xin lỗi, em tha thứ cho tôi nhé?) - Hàn Phong đi đến ôm tôi vào lòng nhưng chỉ là một cánh tay tôi nhìn xuống phía dưới, cánh tay còn lại đang buông thõng máu từ trên đó cũng đã đông lại tạo thành một màu nâu sẫm.

Tôi vội vàng buông tay hắn ra, nâng cánh tay ấy lên dịu dàng hỏi:

- Sao vậy?

Hàn Phong mỉm cười rồi nói:

- Không sao bị thương nhẹ thôi. em có đồng ý hay không?

Tôi kéo hắn ngồi xuống giường đi lấy hộp sơ cứu vết thương.

- Anh hay nhỉ trên người còn có mùi rượu anh uống bao nhiêu whisky rồi?

Hàn Phong mỉm cười ôm tôi bằng một tay vui vẻ nói:

- Chỉ có nửa chai.

Tôi xùy một tiếng rồi thoát khỏi vòng tay hắn cẩn thận nâng lòng bàn tay bị thương. Lấy một ít bông băng thấm nước tôi lau vùng máu đã đông, gắp đi vài miếng thủy tinh nho nhỏ.

- Anh... sao lại có thủy tinh ở đây?

Hàn Phong cúi đầu nhìn tôi mỉm cười không nói gì.

- Lần sau mà còn thế này thì em sẽ may tay anh lại luôn đây, mùi rượu nồng nặc em chẳng thích chút nào.

- Vậy sao? Sau này anh không uống nửa.

- Ừ. Xong rồi nè.

Hàn Phong nhìn cánh tay đã được băng lại cẩn thận của mình thì mỉm cười nhẹ. Cất giọng trầm thấp.

- Anh xin lỗi rồi em có đồng ý tha thứ cho anh không?

- Được, nhưng đừng để lời xin lỗi là một thói quen.

- Anh biết rồi. - Hàn Phong ôm tôi vào lòng cúi đầu vừa định hôn tôi thì cùng lúc đó có điện thoại.

Hắn nhíu mày lấy từ trong túi ra rồi nói.

- Alo.

-.....

- Sao? - Hàn Phong nhìn sang tôi rồi cất bước đi ra ngoài ban công. tôi nhìn hắn khó hiểu nhưng cũng không nói gì nếu như hắn không muốn để tôi biết thì thôi vậy.

- .....

- Được rồi anh tới ngay. Nói rồi Hàn Phong cúp máy đi về phía tôi hôn nhẹ lên đôi môi rồi mỉm cười nói.

- Anh có việc phải đi rồi, tạm biệt.

- Việc gì? - Tôi ôm Hàn Phong từ phái sau dịu dàng hỏi.

- Không có gì đâu.

Hàn Phong gỡ vòng tay tôi ra rồi bước đi, không hiểu sao khoảnh khắc Hàn Phong cất bước tim tôi lại nhói đau cảm giác hoang man lo sợ đang dấy lên,

___________________________________________________________________

- Thiên Băng là em thật sao? - Hàn Phong ngồi đối diện một cô gái xinh đẹp, mái tóc uốn lượn buông dài nụ cười của cô lúc nào cũng vậy đều là dịu dàng đến thế.

- Phải, Phong em đã trở về rồi. - Thiên Băng mỉm cười ngọt ngào ánh mắt lộ ra vẻ sung sướng nhìn Hàn Phong.

- Sao em lại đi vậy, anh đã tìm em khắp nơi em đã đi đâu? - Hàn Phong vắt chéo hai chân ngữ khí có chút kích động.

- Em đã được Đông Âu cứu sống em về đây là muốn đưa lại cho anh một thứ. - Thiên Băng lấy từ trong túi xách ra một chiếc chìa khóa bằng vàng đặt lên tay Hàn Phong.

Hàn Phong nắm chiếc chìa khóa trên tay, ngạc nhiên hỏi:

- Đây là cái gì?

Thiên Băng mỉm cười, đôi mắt to tròn đẹp tựa ánh trăng đêm rằm. Nhỏ giọng nói

- Đây là di vật của mẹ anh trước lúc qua đời đã nhờ em đưa cho anh.

Hàn Phong nhìn vào chiếc chìa khóa trở nên kích động hơn hẳn, hắn nắm chặt lại đến nổi hết cả gân xanh.

- Tại sao đến giờ em mới đưa nó cho anh?

- Mẹ anh đã nói với em là chờ khi anh có sự nghiệp ổn định thì đến lúc đó đưa lại cho anh.

Khuôn mặt cương nghị đã từng chút trở nên biến đổi, Hàn Phong nhếch môi nói:

- Chìa khóa này có gì mà mẹ anh phải nhờ em đưa cho anh?

- Chìa khóa này là dùng để mở một thứ nhưng mẹ anh không nói đó là gì. Em nghĩ anh nên tự tìm kiếm. - Thiên Băng mỉm cười

- Được rồi cảm ơn em.

- Phong em về tòa thành cùng anh nhé. - Thiên Băng đứng lên định đi cùng hắn

- Nhưng mà... Đợi một thời gian nữa đi em bây giờ... - Hàn Phong không thể để Thiên Băng biết Uyển Nhi đang ở trong tòa thành đó và càng không muốn để họ biết nhau chẳng may...

Nhưng bây giờ điều quan trọng là phải tìm ra bí mật đằng sau chiếc chìa kháo vàng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.