Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 11: Mèo nhỏ tò mò theo đuôi




Thời gian vẫn đều đều mà trôi qua mấy ngày này Hàn Phong đều ở cạnh tôi chăm sóc rất chú đáo. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt hắn, trong lòng tôi lại như có những chiếc kim sắt nhọn từng chút từng chút đâm vào. Từ khi Hàn Phong đưa tôi về đến đây đã được năm ngày, tòa thành rộng lớn khiến tôi cảm thấy mình chỉ là một phần tử nhỏ bé trong đây, mọi người đều gọi tôi là cô chủ chỉ trừ Hắn - Hàn Phong luôn gọi tôi là Uyển Nhi. Hôm nay tôi muốn thay đổi không khí một chút nên muốn ra vườn ăn, muốn tận hưởng khung cảnh thiên nhiên tươi mát .

Tôi nhìn người đàn ông đang chăm chú gọt táo, ngũ quan hài hòa đường nét chính chắn trên gương mặt lại lúc này đang tập trung khiến người khác khi nhìn vào không khỏi ngẩn ngơ. Tôi không hiểu tại sao hắn lại đối tốt với tôi như thế, luôn miệng gọi Uyển Nhi một cách thật mật.

- Này. - Tôi gọi.

- Hử. - Hàn Phong ngước đầu lên, hỏi

- Tại sao tôi lại mất trí nhớ thế?

Hàn Phong Cúi đầu tiếp tục gọt táo, đôi bàn tay nhanh thoăn thoắt khiến tôi có chút ngỡ ngàng.

- Tai nạn.

- Thế tại sao tôi lại gặp tai nạn? - Tôi chăm chú nhìn Hàn Phong gọt táo rồi hỏi.

- Bắt cóc. - Hàn Phong thản nhiên nói.

- Hả? Sao họ lại bắt tôi? - Tôi hả một tiếng đầy ngạc nhiên rồi nói.

- Anh không biết. - Hàn Phong lúc này mới ngẩng đầu lên rồi lắc một cái ra vẻ rất trẻ còn khiến tôi bật cười.

- Thế anh có biết là ai bắt tôi không?

- Anh đang điều tra.

- Có kết quả chưa? - Tôi theo bản năng mà dò hỏi.

Hàn Phong nhìn tôi một lúc rồi nói:

- Chưa tìm ra nơi hắn ở. Em cố nhớ xem hắn đã ở nơi nào.

Tôi nhắm mắt lại hồi tưởng về việc xảy ra lúc trước. Gương mặt bất giác nhíu lại, tôi thấy một mảng đen dày đặc, rồi tiếng nói ma quái mà tôi thường nghe thấy. Người đó bảo tôi phải giết Hàn Phong, phải giết hắn. Tôi nhăn mày lại, trước mặt tôi nhìn thấy toàn là máu, máu nhiều lắm nhiều vô cùng khiến tôi rất sợ hãi mà người đang không ngừng chảy máu là tôi là tôi.

- Á Á Á, sợ quá sợ quá huhu hức.

Tôi vì quá hoảng sợ mà khóc nấc lên như một đứa trẻ. Hàn Phong vội vàng quăng luôn quả táo ôm tôi vào lòng, bàn tay không ngừng vuốt ve lưng tôi mà trấn an.

- Đừng sợ, có anh đây rồi.

Cho dù hắn có trấn an cô thế nào thì cô trong lòng hắn vẫn đang không ngừng run rẩy, nước mắt chảy ra điên cuồng miệng nói những lời khó hiểu. Vào lúc này hắn cảm thấy cô thật sự rất yếu đuối mong manh, cô tựa như một con búp bê bằng thủy tinh xinh đẹp chỉ cần động mạnh một chút là có thể vỡ tan.

Tôi ngước lên nhìn hắn, đôi đồng tử đen đặc vốn lạnh lùng nay tỏa ra một sự ấm áp khiến tôi không khỏi rung động. Loại tình cảm lạ lẫm này khiến đôi mắt tôi cũng trở nên hạnh phúc, một lại xúc cảm khiến tôi khó hình dung.

Hắn lạnh lùng là vậy nhưng tới khi thấy được nước mắt của cô thì cho dù tâm tư có rắn rỏi đến đâu cũng một lòng dịu dàng như vậy ôm cô vùi vào lòng. Đường nét anh tuấn trên gương mặt như được điêu khắc một cách tỉ mỉ từ từ trở nên mềm mại, ngũ quan giãn vòng tay ôm cô lại chặt hơn.

Tâm của tôi lại vì lúc này mà trở nên rung động kịch liệt nước mắt cũng thôi rơi, chỉ một mực chăm chú nhìn hắn.

Ngũ quan sắc bén của người đàn ông này như có mị lực nhất định khiến tôi càng nhìn càng bị thôi miên trong nhất thời không thể dời mắt. Dáng vẻ ân cần khiến nút thắt trong lòng tự nhiên được tháo gỡ, tâm tư cũng vì thế mà trở nên nhẹ nhàng. Tôi nâng bàn tay bất giác chạm lấy gương mặt hắn, đôi mặt Hàn Phong như mở to hơn, nằm trong lòng hắn tôi nghe tiếng tim mình đang nhảy múa loạn xạ. Hơi nóng như tích tụ quang khuôn mặt tôi bùng cháy dữ dội. Tôi cảm thấy có chút thất lễ vội vàng rút tay dời tầm mắt đi nơi khác, vội vội vàng vàng mà đan tay vào nhau.

Hàn Phong hơi miếng cười, tiếng nói trầm thấp phát ra.

- Em có muốn biết về quá khứ không?

Tôi lúc này mới hoàn hồn, tiếng nói của hắn cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi tim tại vì thế mà bớt đi chút hỗn loạn.

- Muốn.

Hàn Phong đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài suông mượt, từ tốn nói:

- Em là Trần Uyển Nhi cái này thì em đã biết rồi. Em có một người mẹ rất hiền và một người yêu rất phong độ,

Người yêu? Sao tôi chưa bao giờ nghe qua thế nhỉ? Nghe hắn nói vậy tôi lập tức cắt ngang lời nói của hắn:

- Người yêu? Cho tôi hỏi người đó là ai?

Hắn vuốt ve lên gương mặt cô, nháy mắt nói:

- Là anh đây

Tim khẽ rung một nhịp tôi đánh vào ngực hắn rồi nói:;

- Anh đừng tưởng tôi không nhớ rồi muốn nói gì thì nói à nha.

Hắn xoa đầu tôi, giọng nói nhẹ nhàng.

- Sao anh phải nói dối em, em thật sự là cô gái của anh.

Tôi im lặng không nói lời nào, Hàn Phong tiếp tục.

- Anh đã từng cứu em nhưng lời cảm ơn thậm chí em cũng không thèm nói còn bảo anh là một tên đại ma đầu. Anh nghĩ em là người gan dạ nhất mơi 1noi1 được những lời như thế.

Nằm trong lòng Hàn Phong mặt tôi bất giác ửng đỏ. Thật sự bây giờ nghe hắn nói tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng, không ngờ được rằng tôi lúc đó lại gan đến thế.

- Ngày từ lúc gặp em anh đã thấy tính tình em thật là cổ quái. Mới nãy còn ngoan ngoãn sợ hãi nhừ một chú mèo nhỏ mà giờ đã như một con báo nhỏ hung hăng mắng chửi anh. Thế mà lạ anh lại thích em, anh muốn em ghi nhớ cái tên Hàn Phong này nên đã điều tra về em.

Nghe hắn nói những lời này tôi cũng thấy có chút quen thuộc hình như đây đúng là sự thật. Tôi ngước nhìn Hàn Phong, hai tay bất giác nắm chặt.

- Anh đã đề nghị em giả vờ làm bạn gái anh để cắt đuôi một cô gái. Em có nhớ lúc đó em thế nào không?

Hàn Phong cúi xuống phía trên đình đầu tôi, bàn tay ấm áp to lớn nâng chiếc cằm tôi lên, hơi nóng từ trên người hắn phả ra khiến tôi khẽ co rúm lại lắc đầu như một cái máy.

Hàn Phong nhìn bộ dạng sợ sệt của cô như hắn đang sắp sửa thịt cô thì bật cười, xoa nhẹ đầu cô rồi kể tiếp

- Em đã giảng đạo cho cô ta, và em còn hôn anh một cách say đắm trước mặt rất nhiều người.

Tôi lúc này rất ngạc nhiên, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt.

- Em hôn anh?

- Phải. Rất cuồng nhiệt làm anh muốn phát điên lên.

Tôi nhìn đôi mắt của hắn, đôi mặt đang từ từ đổi màu khiến tôi sợ hãi co người như con tôm bị luộc chín. Ánh mắt nhìn hắn có chút sợ hãi.

- Sau này em còn dọn đến nhà anh ở. Em đã dọn đến tòa thành này sống cùng anh.

- Tôi... Sao tôi lại dọn đến ở cùng anh? Anh ... chắc chắn là cưỡng ép tôi. - Tôi nhìn hắn, tia nhìn đầy nghi hoặc. Sao tôi có thể không biết vô sỉ mà dọn đến nhà hắn chứ.

- Không hề, anh không cưỡng ép em là do em tự nguyện. - Hàn Phong nhếch môi, ý cười đậm

- Anh nói dối. - Tôi nhìn hắn chăm chăm như muốn xác minh lại điều này.

- Khi em uống rượu đã quá say, em câu dẫn dụ hoặc anh nên đã có phát sinh ngoài ý muốn. - Ngữ điệu bình ổn, ngọt ngào như rượu lại có chút tà khí nhìn tôi mỉm cười

- Không bao giờ, tôi chắc chắn rằng tôi không hề dụ hoặc hay câu dẫn gì anh cả. - Tôi nhìn hắn, nói chắc nịch khẳng định rõ ràng.

Hàn Phong nhếch môi, ngữ khí trêu đùa:

- Em mất trí nhớ thì làm sao biết lúc đó em như thế nào. Em có muốn anh kể rõ ràng từng chi tiết không?

Hàn Phong tinh nghịch nháy mắt, nụ cười ẩn chứa sự gian tà. Mặt tôi lúc này có thể so sánh như trái cả chua đỏ, đỏ đậm nha. Tôi xấu hổ hét:

- Không cần. Bỏ qua chi tiết đó tiếp tục câu chuyện của anh đi.

Hàn Phong thấy tôi thẹn quá hóa giận thì mỉm cười đắc chí nói tiếp:

- Sau một thời gian em ra trường rồi làm viêc ở công ty anh.

- Công ty anh? Công ty nào, làm việc gì?

Hàn Phong không gắp gáp trả lời từng câu một cách gọn gàng, gãy gọn:

- Công ty giải trí Sun. Em làm ca sĩ và có một cô trợ lí tên Anie.

- Ca sĩ? Thật sao? - Mắt tôi đột nhiên trở nên sáng lấp lánh, tôi hỏi hắn.

- Phải và cũng từ đó em bắt đầu yêu anh và hai chúng ta đã kết thành một cặp. - Hàn Phong mỉm cười đôi mắt ánh lên tia nhìn hạnh phúc.

- Vậy sao? - Tôi hỏi ngờ vực đối với những chuyện này tôi ít nhiều cũng có một cút ghi nhớ.

- Phải. Anh đối xử với em rất tốt, anh rất thương yêu em. Khi nghe tin em bị bắt cóc anh đã điên cuồng mà tìm kiếm em, em có biết không anh rất lo cho em anh đã phái tận 500 người để tìm kiếm em nhưng kết quả vẫn không tìm thấy. Cho đến khi anh nhận được một cuộc điện thoại nói em đang ở ngoại ô thành phố anh không suy nghĩ nhiều lập tức chạy đi tìm em. Em có biết anh tận mắt nhìn thấy em bị chiếc xe đó hất tung lên anh đau đến cỡ nào không? Anh rất lo , rất sợ. Máu , máu bao quanh khắp người em nó còn vây lên cả áo anh khi anh cố gắng bế xốc em vào phòng cấp cứu. Trong anh có một cảm giác rất sợ hãi, anh rất đau đớn. Anh sợ em không ở cạnh anh, anh sợ em sẽ quên mất anh, anh sợ...sợ em không bao giờ tỉnh lại. Tất cả những điều đó chưa bao giờ có trong suy nghĩ của anh, những cảm xúc đó chưa bao giờ anh biết đến thế mà khi gắp em, em đã khơi gợi lên những cảm giác đó trong anh em chính là định mệnh của anh, là người quan trọng nhất đối với anh. Nếu tiền bạc và địa vị là cuộc sống của anh thì em....

Tôi đang bất ngờ cảm giác sung sướng đang trào dâng khắp người tôi. Tận tai nghe Hàn Phong nói những lời này khiến tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất, từng dòng kí ức ùa về, mọi chuyện Hàn Phong nói cứ như những thước phim chiếu chậm quay lên trong đầu tôi cuối cùng tôi cũng có thể nhớ ra Hàn Phong, những lời nói này như một liều thuốc cứu lấy trí nhớ tôi thật sự khiến tôi vui mừng khôn xiết. Tôi còn chưa kịp nói thì Hàn Phong đã kéo một tay tôi đặt tay lên tim hắn, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, lời nói nói như một loại rượu khiến tôi say, đắm chìm trong men tình hạnh phúc:

- Nơi đây, em là trái tim của anh, con người nếu không có trái tim thì làm sao sống được vì vậy nếu mất đi em... là thứ mà anh hối tiếc suốt cả cuộc đời. Anh có thể mất đi bất kì thứ gì ngay cả tánh mạng của mình chỉ để đổi lấy em. Uyển Nhi anh yêu em.

Tôi đang chìm đắm vào từng từ ngữ lời nói của hắn. Hắn khiến tôi vui mừng mà ôm lấy hắn chủ động hôn lên môi hắn, một nụ hôn yêu thương đầy dịu dàng. Hàn Phong lập tức đỗi lại vị trí chủ động mà ôm siết lấy tôi đôi mắt nhắm lại như cùng hưởng thụ vị ngọt như một viên kẹo mạch nha, thơm nồng mùi hương nam tính lẫn đằm thắm nuốt trọn vào trong.

- Hàn Phong em yêu anh, cuối cùng em cũng có thể nói em yêu anh.

Tôi buông Hàn Phong ra nhảy cẫng lên sung sướng.

Hàn Phong ôm lấy eo tôi, bế tôi xoay vòng lên trời cảm giác vừa hạnh phúc lại thắm thiết đến chết người đang chạy trong người của họ. Hàn Phong hạnh phúc vì cô đã nhớ lại thì mỉm cười thành tiếng xoay vòng trên bãi cỏ còn cô cũng vì thể mà nụ cười rạng rỡ dưới ánh bình minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.