Của Ta Suất Lão Công

Chương 91: Quốc sư Triển





Cáo biệt mấy đầu siêu cấp thần thú đang mệt mỏi muốn chết, bần đám người đạo tiếp tục bước lên lữ trình. Trong lúc cáo biệt nhìn thấy bọn họ lưu luyến không rời, bần đạo cảm thấy cực kỳ buồn cười. Mặc dù bọn họ hết sức muốn ta ở lại chỗ này thêm mấy ngày, thế nhưng bần đạo đã quyết định rời khỏi. Mỏ Liệt Hỏa kim cương không phải là vật phẩm bình thường, cho dù là tại Nham Hải Ngục cũng sản xuất không nhiều được. Trải qua hơn một tháng cổ động thu vớt, trên căn bản đã sắp đến trình độ khô kiệt rồi. Mấy ngày gần đây bọn họ chỉ có thể vét lên mấy tấn khoáng thạch, nếu ta dùng Thái Dương thần lôi để đổi lấy thật đúng là thua thiệt.

Bần đạo không có kiên nhẫn ở chỗ này hao tốn thời gian với bọn họ, cho nên ta dứt khoát quyết định rời đi. Thế nhưng ta để lại hứa hẹn mấy tháng sau chúng ta sẽ trở lại lần nữa. Đến lúc đó vẫn dựa theo tiêu chuẩn này thu mua. Vì để cho bọn họ yên tâm, ta cố ý lấy ra mấy viên Thái Dương thần lôi cho bọn hắn nhìn. Được ta lên tiếng bảo đảm, bọn họ lập tức tỏ vẻ sẽ thu vét khoáng thạch không tiếc bất cứ giá nào. Hắc hắc, thật là đúng với suy nghĩ của bần đạo mà.

Chúng ta bắt đầu lên đường khôi phục cuộc sống bình thản trước kia, cả ngày không ngừng tiến tới. Dựa theo ân sư phân phó thu thập các loại nguyên liệu quý trọng. Thỉnh thoảng đụng với vài loài sinh vật mạnh mẽ, đánh một trận xem như tiêu khiển cho qua ngày.

Cuộc sống khô khan trôi qua hơn một tháng, chúng ta rốt cục đi tới mục tiêu tiếp theo. Đây là địa phương làm cho nhóm chúng ta vô cùng mong đợi, chính là hành cung U Thủy Ngục chỗ ở của Đại thần thượng cổ Cộng Công.

Ở nơi này có thiên địa linh khí cực kỳ dư thừa. Nói một cách hơi khoa trương thì nó còn cao hơn Thần Giới nơi mấy lần, thật sự là khiến cho người ta hâm mộ. Bần đạo chưa từng nhìn thấy địa phương nào tốt như vậy. Chỉ trong nháy mắt ta liền quyết định chủ ý chiếm nó làm của riêng.

Nếu muốn được như vậy, đầu tiên phải tìm thấy hành cung Cộng Công trước đã. Nhưng có một vấn đề nho nhỏ, đó là từ khi tiến vào Vị Diện này chúng ta đã bay mấy vạn dặm vẫn không thấy được một chút màu xanh lục nào. Thậm chí đất đá hay rêu cỏ cũng không có. Theo chúng ta suy đoán tòa hành cung có lẽ không xây ở trên mặt đất, vì thế chúng ta bắt đầu lặn xuống dưới nước thăm dò. Chúng ta thả ra vài chục vạn đầu Thủy hệ Thạch tượng quỷ, bảo chúng nó đi tìm tung tích hành cung.

Nhóm chúng ta ngồi không suốt ba ngày vẫn không có một con Thạch tượng quỷ nào hồi báo mò tới đáy biển. Trong đó một con mạnh nhất lặn xuống vài trăm dặm liền bị áp lực nước ép cho nứt vỡ thân thể, mà vẫn không mò tới đáy được. Từ đó có thể thấy rằng nó sâu tới cỡ nào.

Dưới tình huống bất đắc dĩ, chúng ta đành phải bắt đầu động thủ nghiên cứu nước biển ở nơi này. Thật là không động thì không biết, vừa động tới liền dọa chúng ta giật cả mình. Bởi vì chúng ta kinh ngạc phát hiện, loại nước này thật ra không phải là nước biển, nó không mặn và linh khí trong đó nồng nặc còn hơn cả trong không khí gấp mười lần. Thật không hỗ là chỗ ở của Đại thần thượng cổ, đúng là quá mãnh liệt mà.

Linh khí dày đặc thậm chí khiến cho nước chỗ này biến thành chất lỏng sềnh sệch tựa như dầu hỏa. Không trách được ở chỗ này mặc dù gió không nhỏ, nhưng mà bọt sóng lại rất ít xuất hiện, thì ra là do nguyên nhân này. Vì như thế, chúng ta cũng hiểu được tại sao đám Thạch tượng quỷ không chịu nổi áp lực nước rồi.

Tìm thấy kết quả như thế, hiển nhiên là chúng ta cảm thấy vô cùng thần kỳ. Thế nhưng tìm không thấy tòa hành cung lại làm cho chúng ta thực đau đầu. Chúng ta có chìa khóa hành cung, cũng biết tòa hành cung hiện diện ở chỗ này, nhưng chết sống tìm không ra nó thì làm sao chiếm lấy bảo bối ở bên trong được chứ? Đúng là buồn bực quá đi!

May là vào lúc này, Âu Dương Nhược Lan thông tuệ cuối cùng phát huy tài năng của mình, nàng nhắc nhở chúng ta: "Không phải là cái chìa khóa hành cung kia còn có tác dụng nào khác hả?"

"Tác dụng khác?" Vong Ưu tiện tay lấy Thủy Kính ra, cẩn thận quan sát một chút rồi nói: "Ngươi nói là nó ẩn giấu bản đồ?"

"Có lẽ là bản đồ, có lẽ là phương pháp đặc thù nào đó." Âu Dương Nhược Lan nói.

"Ta không cho là cái này có giấu bản đồ." Vong Ưu suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Bởi vì toàn bộ vị trí U Thủy Ngục đều là nước, ngay cả cột mốc tham khảo cũng không có, chúng ta căn bản không có biện pháp tìm thấy địa điểm trên bản đồ ?"

"Có thể còn những phương pháp nào khác mà chúng ta sơ sót bỏ qua thì sao?" Âu Dương Nhược Lan nói: "Tỷ tỷ thử nghĩ xem, trước kia các ngươi là thần minh từng xử lý chuyện này như thế nào?"

"Ta là Tây Phương thần minh, hoàn toàn không giống với tu sĩ Đông Phương." Vong Ưu nói: "Sợ rằng cần phải hỏi phu quân rồi."

Bần đạo cười khổ nói: "Phương pháp của chúng ta chính là lưu lại một tòa trận pháp và bố trí cấm chế, sau đó vẽ bản đồ để chờ đợi người hữu duyên. Nhưng vấn đề chính là địa phương này không có bất kỳ dấu hiệu nào của trận pháp. Mặc dù ta không tinh thông trận pháp cho lắm, thế nhưng tối thiểu vẫn có thể phân biệt ra có hay không chứ?"

"Nơi này không phải là cái trận pháp nào đó đang giở trò quỷ hay sao?" Vong Ưu kỳ quái nói: "Ngoại trừ trận pháp vây khốn của giới tu sĩ Đông Phương các ngươi ra, ta chưa từng thấy qua địa phương nào quỷ dị như vậy đó?"

"Tuyệt đối không phải." Bần đạo khẳng định: "Nói thế nào ta cũng là đệ tử Nguyên Thủy Thiên Tôn, làm sao mà bị vây bên trong trận pháp vẫn không có phát hiện đây? Hơn nữa, mặc dù nơi này không có cột mốc tham khảo vị trí, nhưng mà ánh sao, mặt trời vẫn có mà. Chúng ta hoàn toàn có thể dùng chúng để phân rõ phương hướng. Một điều cuối cùng, không gian nơi này quá rộng lớn, chúng ta tùy thời đều có thể rời khỏi. Nếu như bị vây ở trong trận pháp, muốn đi ra ngoài sẽ không dễ dàng như vậy."

"Thì ra là như thế." Vong Ưu gật đầu, nói: "Vậy chàng suy ngẫm lại xem!"

"Nghĩ xem Đại thần thượng cổ ẩn giấu đồ vật bằng cách nào đây?"

"Ta làm sao mà biết được?" Bần đạo cười khổ nói: "Đại thần thượng cổ ở trong ấn tượng của ta chỉ là truyền thuyết. Ta có chưa từng thấy qua một người nào cả, lực lượng của bọn họ quá mạnh mẽ, so với chúng ta căn bản không phải cùng một cấp bậc. Cho nên thủ đoạn bọn họ sử dụng chúng ta hoàn toàn không thể đoán được."

"Thật là phiền phức." Vong Ưu căm tức nói: "Chẳng lẽ ân sư chàng đưa cái chìa khóa hành cung ra lại không có hướng dẫn chút nào hay sao?"

"Để ta suy nghĩ xem!" Bần đạo cúi đầu suy tư một hồi, nói: "Có, ân sư nói lần này ta đến có thể tự do giữ lấy bảo tàng cho nên mới giao chìa khóa hành cung cho ta. Về phần những chuyện khác, hắn không nói rõ ràng lắm. Dù sao nơi này hắn cũng chưa từng tới mà."

"Vậy vấn đề là ở chỗ nào chứ?" Âu Dương Nhược Lan đột nhiên nói: "Nếu ân sư khẳng định chúng ta có thể, vậy thì trong nhóm chúng ta chắc chắn có người được thừa kế lực lượng Thủy thần Cộng Công. Liên tưởng đến Thủy Kính ở trên tay Vong Ưu tỷ tỷ có xuất hiện dị thường. Vậy thì ta có thể kết luận tám phần tỷ tỷ chính là người thừa kế mà Thủy thần tuyển định."

"Ta không có lạc quan như ngươi đâu!" Vong Ưu nói: "Phải biết rằng, năng lượng của ta có Thủy thuộc tính chiếm lĩnh bộ phận rất lớn, có thể là vì lực lượng của ta quá mạnh mẽ mới cộng minh với Thủy thuộc tính bên trong Thủy Kính. Chỉ sợ là người nào có Thủy nguyên tố cường đại cũng có thể nhận thấy điểm này?"

"Có lẽ Thủy thần Cộng Công chế định tiêu chuẩn này để lựa chọn người thừa kế?" Âu Dương Nhược Lan cười nói: "Nói thế nào đi nữa, ngươi chính là người thích hợp nhất trong nhóm chúng ta rồi."

"Nhưng vấn đề là dựa theo tình huống như vậy, chỉ cần ta được chọn trúng sẽ xuất hiện một ít bước kế tiếp. Tỷ như bản đồ phản ứng hoặc là những tin tức khác, không giống như bây giờ hoàn toàn không có chút phản ứng nào cả!" Vong Ưu bất đắc dĩ nói.

"Tỷ tỷ thử chích ra một giọt máu thử xem !" Âu Dương Nhược Lan nói: "Không phải là trong truyền thuyết từng có rất nhiều thứ cần phải nhỏ máu nhận chủ hay sao?"

"Chỉ là truyền thuyết mà thôi." Vong Ưu cười khổ nói: "Làm gì có thật được chứ?"

"Nhưng mà truyền thuyết chưa chắc đều là giả dối mà? Nói không chừng đó chính là do Đại thần thượng cổ lưu lại đó." Âu Dương Nhược Lan tiếp tục khuyên nhủ.

"Ha hả." Bần đạo cười nói: "Sau khi Vong Ưu tiếp nhận Thủy Kính luôn khẩn cấp suy nghĩ cách giải khai cơ mật trong đó. Đã dùng qua vô số phương pháp, nàng từng dùng máu nhỏ lên Thủy Kính rồi. Nhưng mà căn bản không có phản ứng !"

"Chán ghét." Vong Ưu nhìn thấy ta vạch trần chuyện này, xấu hổ đỏ mặt mắng ta: "Đáng giận, chỉ biết ta bêu xấu thôi."

"Ha hả, thì ra là như vậy." Âu Dương Nhược Lan nghe thế thì cười nói: "Thế nhưng, ta cho rằng nên thử lại một lần ở chỗ này. Nói không chừng một chiêu đó chỉ có tác dụng ở chỗ này thôi?"

"Ừ, cũng tốt." Vong Ưu gật gật đầu nói: "Thử một lần cũng không sao cả, vẫn tốt hơn là không có biện pháp gì hết." Vừa nói dứt lời nàng dứt khoát dùng cắt một chút trên đầu ngón tay, sau đó bắn ra mấy giọt máu tươi lên Thủy Kính.

Chúng ta nhìn chằm chằm vào Thủy Kính hồi lâu mà không thấy nó có bất kỳ biến hóa gì. Chẳng qua là cái Thủy Kính kia đang từ từ hấp thu giọt máu mà thôi.

"Có phải là do lượng máu không đủ hay không?" Âu Dương Nhược Lan suy đoán.
"Không phải thế!" Vong Ưu cười khổ nói: "Ta trước kia cũng cho là như thế, cho nên đần độn kiên trì suốt ba ngày, đến lúc ta sắp sửa ngất đi vì thiếu máu cũng chỉ là vô ích, nó y như cái động không đáy vậy. Sau đó ta mới phát hiện thật ra thứ này chỉ cần là chất lỏng liền hấp thu, chỉ sợ là nước cũng như thế, không tin ngươi nhìn nè!"

Vong Ưu dùng pháp lực kéo một đống nước ở dưới bay lên, sau đó trực tiếp ném lên trên Thủy Kính. Nhưng mà lần này đột nhiên xảy ra biến hóa không tưởng. Vốn là Thủy Kính hấp thu vài giọt máu còn phải từ từ thẩm thấu mới xong. Nhưng mà một đống nước này lại bị Thủy Kính hút vào gọn gàng, giống như nó là một cái động to lớn không có giới hạn thể tích vậy.

Biến hóa như thế khiến cho mọi người rất bất ngờ, ngay cả Vong Ưu cũng không ngoại lệ, mọi người không hẹn mà cùng sửng sốt tại chỗ. Vào lúc này, tấm Thủy Kính từ trên tay Vong Ưu đột nhiên bay lên không trung. Sau đó, trên mặt kính từ từ lộ ra một cái đầu, tiếp theo là thân thể và tay chân, trong nháy mắt một vị mỹ nữ cao chừng một thước mặc y phục cổ xưa xuất hiện ở trước mặt chúng ta.

Dáng vẻ nàng ta vô cùng tinh xảo, thùy mị không thua gì mấy mỹ nữ bên cạnh ta, khí chất lại càng tao nhã, khuôn mặt luôn chứa nụ cười hồn nhiên. Thân thể nàng là do nước trong suốt tạo thành, ngay cả y phục cũng vậy. Bề ngoài nàng có đủ thắt lưng, mái tóc, từng sợi tóc có thể tung bay theo gió y như thật. Không hề có một chút cảm giác cứng nhắc nào, quả thực là khiến người ta kinh ngạc.

"Ngươi khỏe, ta tên là Miểu Miểu." Nàng mỉm cười nói với Vong Ưu. Thanh âm nàng trong trẻo theo gió vọng lại làm cho tất cả chúng ta từ trong khiếp sợ giật mình tỉnh lại.

"Ngươi khỏe, Miểu Miểu." Vong Ưu hưng phấn nói: "Thật tình, ngươi làm sao mà như vậy chứ? Vì gọi ngươi ra, xém chút nữa là ta khô máu rồi." Vừa nói trên mặt nàng hiện ra vẻ sầu khổ.

"Ha ha." Miểu Miểu mỉm cười khả ái cười nói: "Ta chỉ có hấp thu nước trong U Thủy Ngục mới có khả năng tỉnh lại. Nếu không, ngươi trích ra bao nhiêu máu cũng không có ích lợi gì hết."

"Trời đất, vì sao không nói sớm hả? Ta đây không phải là ngu ngốc rồi sao?" Vong Ưu cực kỳ buồn bực nói. Rõ ràng nơi này toàn là nước, nàng lại ưu tiên lựa chọn dùng máu của mình. Còn bỏ ra nhiều như vậy, thử nghĩ đến là nàng lại vô cùng căm tức. Cũng may cuối cùng đã giải khai được bí mật này, tâm tình Vong Ưu xem như hồi phục được một ít.

"Đây là một khảo nghiệm. Tự nhiên không thể nói trước rồi." Miểu Miểu cười nói.

"Khảo nghiệm gì?" Vong Ưu vội vàng hỏi.

"Đương nhiên là khảo nghiệm đối với đệ tử mới của chủ nhân." Miểu Miểu ngay sau nghiêm túc nói với Vong Ưu: "Bây giờ ta chính thức mang danh chủ nhân của ta, Đại thần thượng cổ Cộng Công hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý buông tha toàn bộ thần lực hiện tại, chuyển thành môn hạ của chủ nhân chúng ta, trở thành đệ tử thân truyền của Thủy thần."

"Hả?" Vong Ưu nhất thời sửng sốt, hỏi tới: "Ta thật sự phải vứt bỏ hết thảy thần lực hiện tại sao?"

"Đúng thế !" Miểu Miểu khẳng định: "Năng lượng trong thân thể ngươi quá tạp nham, tạp mà không tinh, cũng không có bao nhiêu trọng dụng. Chủ sự ta là Thủy thần Cộng Công, cả đời chỉ biết đạo pháp Thủy hệ, tất cả những năng lượng hệ khác phải buông tha toàn bộ mới được."

"Ta có thể giữ lại ma lực Thủy hệ của ta không?" Vong Ưu buồn bực hỏi.

"Không thể." Miểu Miểu nói dứt khoát: "Ngươi tu luyện năng lượng Thủy hệ cấp bậc quá thấp, sẽ làm cho Thủy thần nhất mạch mất mặt."

"Cấp bậc quá thấp?" Vong Ưu vừa nghe Miểu Miểu nói như vậy, nhất thời có ý tức giận, dù sao không có ai muốn thừa nhận năng lượng bản thân sử dụng cả đời cấp bậc quá thấp mà?

Bần đạo vừa thấy nàng muốn bộc phát tính tình liền vội vã đưa tay kéo nàng một cái, sau đó nghiêm nghị nói: "Vong Ưu, tĩnh táo lại một chút. Thử nghĩ đến Hàn Băng ma thần, hắn coi như là Thủy hệ, ngươi có thể so với hắn không? Chớ nói chi Cộng Công là Đại thần thượng cổ, uy lực mạnh mẽ có tiếng, ngay cả Hàn Băng ma thần cũng thua kém không chỉ một hai bậc, nàng lại càng không cần phải so sánh rồi."

"À..." Vong Ưu nghe ta nói, lúc này mới kìm hãm tinh thần, nhưng nàng vẫn không cam lòng nói: "Ta thật vất vả tu tập cho tới trình độ hôm nay, bảo ta thoáng cái buông tha toàn bộ, có phải là quá tàn khốc không?"

"Không hề tàn khốc !" Miểu Miểu nói: "Dù sao ngươi có thể khôi phục đến trạng thái cường đại hơn bây giờ rất nhanh thôi."

"Có thật không?" Vong Ưu vội vàng nói: "Vậy cần phải tốn bao nhiêu thời gian?"

"Không biết, dù sao cũng rất rất là nhanh!" Miểu Miểu đột nhiên nói: "Ngươi đó, ngươi cứ việc làm theo đi, cái ghế đệ tử thân truyền của Đại thần thượng cổ biết bao nhiêu người dập đầu vỡ đầu cũng không lấy được, vì sao ngươi lại làm ra vẻ đau khổ như vậy chứ?"

"Ha hả, nhìn không ra, ngươi so với ta còn gấp hơn nữa?" Vong Ưu thấy Miểu Miểu cấp bách, bản thân ngược lại không nóng nảy, cười hì hì hỏi: "Ngươi gấp cái gì aa..a?"

"Nếu ngươi không đồng ý, ta lại phải lâm vào ngủ say rồi, người ta không muốn ngủ tiếp bao nhiêu vạn năm nữa." Miểu Miểu vội vàng giải thích.

"Thì ra là như thế." Vong Ưu lập tức nói: "Vậy ngươi nói cho ta nghe, tại sao lại lựa chọn ta đây?"

"Bởi vì tính cách của ngươi giống như nước ." Miểu Miểu trả lời ngay. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Tính cách của ta?" Vong Ưu buồn cười nói: "Tính tình ta vô cùng táo bạo, thích nhất là gây chuyện đánh nhau, làm sao lại giống như nước rồi?"

"Tính cách của ngươi ngoại trừ táo bạo ra, còn có sự điềm tĩnh của trí tuệ. Đây là khi ngươi chung đụng với người nam nhân kia mới thể hiện ra." Miểu Miểu cười nói: "Mà người có tính cách giống như ngươi, có chút táo bạo, có chút điềm tĩnh, chính là tính cách hay thay đổi, phù hợp nhất đặc thù của nước."

"Đặc thù của nước là hay thay đổi hả? Ta làm sao không biết nhỉ?" Vong Ưu tò mò hỏi.

"Đương nhiên là thế, nước khi bình tĩnh không có chút gợn sóng, khi nổi giận có thể nổi sóng ngập trời. Có thể là một dòng nước nhỏ, cũng có thể là đại hồng thủy biển gầm. Một trang giấy có thể dễ dàng xuyên qua làn nước, nhưng mà một tảng đá cứng rắn cũng không chống đỡ được dòng nước xói mòn." Miểu Miểu nghiêm nghị nói: "Cho nên, thủy tính thường xuyên thay đổi, đó mới là bản chất của chúng ta. Chủ nhân chọn lựa đệ tử chỉ nhìn trúng duy nhất điểm này. Cho nên rất nhiều người mặc dù có thành tựu pháp thuật Thủy hệ vượt xa ngươi, nhưng khi bọn họ nhận được Thủy Kính vẫn không có phản ứng. Nguyên nhân là ở điểm này."

"Hình như cũng có đạo lý." Vong Ưu gật đầu, nói với ta: "Phu quân, ngươi nghĩ xem, ta có nên lựa chọn ngôi vị thừa kế Cộng Công hay không?"

"Còn phải hỏi sao?" Bần đạo bị nàng hỏi vấn đề ngu ngốc chọc cho giận điên lên, gấp gáp nói: "Cộng Công là ai hả? Một vị Đại thần thượng cổ, đó là tồn tại kinh khủng cùng thời đại với sư tổ ta đó. Có thể gia nhập môn hạ của hắn, lại còn được thừa kế y bát chân truyền, đây là chuyện quá tốt rồi! Quả thực chính là vàng từ trên trời rớt xuống."

"Nhưng mà phải bỏ qua lực lượng của người ta mà?" Vong Ưu vẫn không nỡ từ bỏ lực lượng nàng đã khổ tu mấy vạn năm.

"Một chút bản lãnh này của ngươi sao cứ so sánh với người ta chứ? Ngay cả một góc nhỏ băng sơn cũng không bằng, vứt thì vứt đi." Bần đạo gấp gáp nói: "Đây là vì tốt cho ngươi, hôm nay ngươi hy sinh một điểm nhỏ mới có khả năng đổi tương lai huy hoàng sau này."

"Nhanh một chút nào!" Miểu Miểu thúc giục: "Không đáp ứng nữa ta sẽ phải lâm vào ngủ say rồi, khi đó coi như các ngươi có nguyện ý, ít nhất phải một ngàn năm sau ta mới có khả năng tỉnh lại."

Nhìn thấy Vong Ưu còn đang do dự, bần đạo lớn tiếng nói: "Không bỏ ra một chút thì sao nhận được thành quả. Ngươi còn không nghe lời của ta hả?"

"Được rồi, ta nghe lời phu quân." Vong Ưu thấy ta tức giận như thế, rốt cục quyết định nói: "Ta nguyện ý buông tha một thân sở học, gia nhập làm môn hạ Thủy thần Cộng Công."

"Tốt, thật tốt quá, người ta rốt cục có thể không phải ngủ nữa." Miểu Miểu hưng phấn la lên một tiếng, sau đó nàng khẩn cấp nói: "Vậy ngươi chuẩn bị nhanh đi, ta bây giờ sẽ thu lại một thân lực lượng của ngươi."

"À, nhanh như vậy sao?" Vong Ưu cười khổ nói: "Không thể trì hoãn một lát hay sao, chúng ta trước tiên đi thăm U Thủy Thần Cung được không?" Nàng vẫn không nỡ bỏ lực lượng của mình, đang có ý đồ trì hoãn thời gian.

"Dĩ nhiên không thể trì hoãn." Miểu Miểu nói dứt khoát: "Rồi lại nói, nếu không phế bỏ lực lượng cũ, ngươi sẽ không tính là môn đồ chính thức, không có tư cách tiến vào U Thủy Thần Cung."

"Vậy cũng được!" Vong Ưu bất đắc dĩ nói: "Ngươi có thể động thủ rồi." Nói xong nàng không cam lòng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ trên khóe mắt nàng. Nàng biết từ nay về sau, bất luận là "Athena" hay là "nữ thần Trí Tuệ" chứa đầy vinh dự mấy vạn năm của nàng xem như trôi theo dòng nước. Nhiều năm cố gắng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nàng thật sự là không đành lòng.

"Vậy thì bắt đầu." Miểu Miểu không để ý nhiều như vậy, nàng trực tiếp giơ một ngón tay ra nhẹ nhàng gõ lên trên trán Vong Ưu.

"A!" Vong Ưu đột nhiên rên rỉ một tiếng thống khổ, toàn thân nàng bắt đầu run rẩy. Đồng thời từ trên người nàng phát ra quang mang đủ màu sắc, từng đạo năng lượng mạnh mẽ ở vị trí mi tâm Vong Ưu tràn vào cánh tay Miểu Miểu. Sau đó thông qua thân thể Miểu Miểu chảy vào trong Thủy Kính rồi biến mất không thấy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.