Của Ta Suất Lão Công

Chương 9: Tề Thiên Ngạo















CHƯƠNG 33

Đêm hôm đó, toàn bộ Cổ Vận tan tành mây khói, cũng có thể coi là một tai nạn đáng buồn, nhưng thứ mà Kim Tiền Bang của chúng ta phải đối mặt, chỉ sợ cũng không may mắn hơn là mấy.

“Tiểu, tiểu tử ngươi đúng là… tài năng trời sinh, hô… đường đường võ lâm đại phái, lại bị ngươi hủy như thế này…”

Chạy trối chết tới rừng trúc ngoài sơn trang, Kim Hàn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có thời gian mà ngồi cảm khái. Ở đây vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ạt, bất quá nơi này địa thế khá cao, xem như an toàn.

“Ta đâu có cố ý…” Tiền Tiểu Phi nghe vậy rất là ủy khuất.

Kim Hàn liếc mắt một cái, nếu Cổ Bạch tình nguyện hủy hoặc Tiền Tiểu Phi cố ý, ít nhất còn có tý giá trị, đằng này…

Ai…

Thở dài ai điếu cho số phận của Cổ Vận, đồng thời cũng tự cảm thương cho chính mình. Kỳ thực, nhờ có Tiền Tiểu Phi, Kim Hàn không còn cố chấp nhất định phải báo thù nữa – đêm mưa ấy chính là nỗi đau cả đời hắn; hơn nữa, ở cùng với một người như Tiền Tiểu Phi, ai còn rảnh rỗi mà nghĩ tới báo thù? Chạy vắt chân lên cổ tránh tai nạn còn chả kịp!

Tiền Tiểu Phi tự nhiên không hiểu tâm sự của Kim Hàn, chỗ lợi hại của hắn chính là luôn quên béng mất tai họa mới gây ra, sau đó dùng nhiệt tình sục sôi cùng thể lực sung mãn để đâm đầu vào rắc rối khác. Cho nên lúc này, hắn đã sớm vứt chuyện Cổ Vận đi tận đâu đâu, chỉ lo lắng đến cuộc sống sau này của mình.

“Cổ Vận không còn, chúng ta phải làm sao?”

Kim Hàn nghe vậy tức giận nói: “Ngươi coi sơn trang của người ta là tiệm ăn miễn phí a! Chúng ta vốn không thể ở đó ăn cả đời, hiện nay vừa lúc có thể đi, vậy thì đi nơi khác thôi.”

Nói là nói vậy, nhưng hắn cũng không rõ, mang Tiền Tiểu Phi đi lưu lạc giang hồ sẽ xảy ra những tai họa gì. Giang hồ lớn vậy chắc không thể hủy trong tay người này đi. Nghĩ tới đây, Kim Hàn theo bản năng liếc nhìn Tiền Tiểu Phi, không khỏi rùng mình một cái.

Đáng sợ chính là, Tiền Tiểu Phi xem ra rất là thích ý kiến này: “Đi? Nghe cũng hay.”

“Ha, ha.” Kim Hàn chỉ có thể cười gượng.

Một trận gió thổi qua, tiếng sàn sạt quen thuộc vang lên.

“Tiếng gió này… sao quen vậy?” Một lúc sau, Kim Hàn mới nhận ra vấn đề. Hắn nhìn quanh bốn phía, trong lòng bỗng nổi lên một dự cảm bất lành.

“Quen thuộc?” Tiền Tiểu Phi nhất thời không hiểu.

…Xem ra có người còn chậm hiểu hơn.

Kim Hàn cau mày, nói: “Ngươi không thấy cảnh tượng này, thanh âm này, không khí này, thật quen sao? Rất giống…”

“Rất giống lần trước chúng ta tới đay!” Tiền Tiểu Phi rốt cuộc hiểu ra, lập tức tiếp lời.

Gió càng ngày càng lạnh, đâm vào xương cốt người ta, nhưng cảm giác lạnh trên da thịt không bằng lạnh trong lòng.

“Diệu, Không, Không…” Hai người đồng thanh kêu.

Ba chữ ngắn ngủi, lại giống như ma chú gọi hồn, làm cho người ta cảm thấy như rơi vào bất hạnh. Tỷ như…

“Đúng là cô nãi nãi!”

Tỷ như… Ác mộng trở thành sự thật. 555 ~~ (555 = ô ô ô = tiếng khóc)

Dáng người thanh mảnh như từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng lại tuấn dật, thật sự làm cho người xem không thể nào không… phát lạnh.

“Thế nào, muốn chạy?” Diệu Không Không chắn trước mặt hai người, tuy vẫn che mặt, nhưng sát khí đằng đằng lộ rõ.

“Ai nói chúng ta chạy?” Tiền Tiểu Phi làm sao chịu được việc bị một tiểu nữ tử khinh thường, vội vàng phản bác, “Hôm nay là tình huống đặc biệt!”

“Đặc biệt?” Diệu Không Không không tin, khẽ nhướn mày, “Ý ngươi là nếu không phải tình huống đặc biệt, các ngươi…”

“Chúng ta ngày mai mới chạy!” Tiền Tiểu Phi rất hợp tình hợp lý tiếp lời, hoàn toàn không biết câu mình nói có gì bất ổn.

Ngất! Người này… Kim Hàn bây giờ chỉ có một ý muốn duy nhất, đó là chạy tới trước mặt Diệu Không Không, nói với nàng mình không biết ai tên Tiền Tiểu Phi.

Diệu Không Không hiển nhiên cũng không đỡ được đáp án này, chỉ thấy nàng tức giận nói: “Ngươi đang trêu đùa ta phải không?”

“Ta không hiểu ngươi nói vậy là sao…” Tiền Tiểu Phi rất là vô tội thỏ non.

Kim Hàn quyết định dành ba giây mặc niệm cho Diệu Không Không, tuy nói Tiền Tiểu Phi bình thường cũng… bất thường, nhưng xem ra trước mặt Diệu Không Không bệnh của hắn lại càng nặng hơn.

“Bớt sàm ngôn!” Diệu Không Không rốt cuộc chọn biện pháp thông mình là không thèm nói chuyện với thằng kia nữa, nói, “Ngươi chắc vẫn nhớ đánh cuộc của chúng ta đi?”

Tiền Tiểu Phi đương nhiên không quên, bất quá hắn không muốn tỷ thí gì với một tiểu cô nương, huống hồ thứ đó vốn ở trong tay hắn, thật sự đúng là không đánh mà thắng, cho nên hắn mới chuẩn bị chuồn chuồn, ai ngờ bị chặn.

“Ta đương nhiên nhớ rõ, nhưng…”

Tiền Tiểu Phi đang nghĩ phải thoát thân thế nào, Diệu Không Không lại tiếp lời.

“Nhưng không thấy tăm hơi lệnh bài phải không?”

“Ân? A…” Tiền Tiểu Phi chưa kịp hiểu gì, chỉ có thể ân ân a a đáp.

“Đó là bởi vì trước khi chúng ta đánh cược, lệnh bài đã mất rồi!” Diệu Không Không đem kết quả mình vất cả điều tra nói cho Tiền Tiểu Phi biết, hoàn toàn không hề biết đầu sỏ tội lỗi ở ngay trước mặt mình.

“Cho nên?” Tiền Tiểu Phi biết người kia chắc chắn muốn làm gì nữa.

Quả nhiên, Diệu Không Không dừng một chút, sau đó nói: “Cho nên chúng ta đánh cuộc lại lần nữa!”

Gì?! Tiền Tiểu Phi nhướn nhướn nhướn đến mức lông mày nhọn như ngọn núi nhỏ, biểu hiện đầy đủ cảm giác hiện tại của hắn.

“Thôi đi, đằng nào cũng không thấy lệnh bài, có lẽ ông trời không đồng ý cho chúng ta tỷ thí, cho nên tốt nhất là đừng đấu nữa. Từ giờ trở đi, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, chúng ta không liên quan gì tới nhau là được rồi!”

“Được cái đầu ngươi!” Diệu Không Không rõ ràng không thích đề nghị của Tiền Tiểu Phi. Chỉ thấy nàng kéo cổ hắn lại, “Thắng ta một lần rồi chạy? Không có cửa đâu!”

555 ~~ Tiền Tiểu Phi trong lòng khóc thét, không biết có nên hét “Phi lễ” không, mà lực đạo của Diệu Không Không quả thật không nhỏ, không hổ là người tập võ.

Nhưng bạn Tiền Tiểu Phi của chúng ta không phải người dễ bỏ cuộc, vậy nên bạn túm chặt lấy Kim Hàn, không khác gì người sắp chết đuối gặp cây, sống chết không chịu buông tay, mặc cho Diệu Không Không bên cạnh thở hổn hển.

Bên kia Diệu Không Không tức điên lên, bên này Kim Hàn cũng chịu không nổi: “Ta nói, ngươi dù sao cũng là một nam nhân, nam tử khí khái một chút không được sao!” nói xong cố đẩy Tiền Tiểu Phi xuống, dù sao cảm giác bị người khác bám như bạch tuộc trên người cũng chả lấy gì làm hay ho.

“Ngươi không dính làm sao biết khổ! Có giỏi đi mà đối phó nàng!” Tiền Tiểu Phi làm sao có thể dễ dàng bị đẩy xuống, chỉ thấy hắn dùng hết khả năng bám bám bám thật chặt.

Mà Diệu Không Không vẫn không có dấu hiệu muốn buông cổ áo hắn ra.

Lôi lôi kéo kéo xả xả, thế là một vật thể rơi không xác định nhẹ nhàng rơi khỏi bọc quần áo.

Ba –

Thanh âm chạm đất không lớn, lại vừa đủ để ba người cùng ngoái nhìn.

Yên lặng chết chóc.

Tuyệt Hạc Lệnh, thuần trắng, trên mặt khắc hình vân hạc, mặt trái hai hàng chữ cổ thể – Tuyệt trần tục thế, hạc lập chư phong.

Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, sau đó…

“Tiền – Tiểu – Phi -” Ma âm thần công được thi triển.

Kỳ thực không thể trách Diệu Không Không, người nào gặp tình cảnh này mà phản ứng không mãnh liệt như vật mới là có vấn đề.

Mà trung tâm của sự kiện, tức bạn Tiền Tiểu Phi của chúng ta, trừ bỏ cảm thán cho cái số con ruồi của mình, chỉ có thể tiếp tục giả ngu. Vậy nên ngay sau khi Diệu Không Không rống giận, hắn vội vội vàng vàng nịnh nọt gật đầu khom lưng [vạt áo còn trong tay người ta], nói: “Có tiểu nhân!”

“Đừng có giả vờ,” Diệu Không Không gầm lên, “Đây là cái gì? Lệnh bài sao lại ở chỗ ngươi?”

“Cái, cái này…” Tiền Tiểu Phi thật không biết trả lời sao, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật, “Là ta ở khánh công yến nhất thời ngứa tay, liền lấy về, hắc hắc…” Vừa nói vừa cười lấy lòng.

Bất quá Diệu Không Không không hề giảm phân tức giận nào: “Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp vậy, mà kể cả đúng, vì sao lúc ta đánh cuộc ngươi không nói!”

Ngươi có cho ta cơ hội nói đâu! Tiền Tiểu Phi đang muốn kêu oan, nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị người kia cướp lời.

“Ngươi cố ý phải không! Lúc ta đánh cuộc nhất định ngươi đang cười thầm trong lòng!”

“Này…” Tiền Tiểu Phi muốn nói không phải, nhưng cũng lại không kịp há mồm ra.

“Rõ ràng ngươi trêu đùa ta!”

Lại quay lại câu này sao, Tiền Tiểu Phi đúng là câm điếc ăn hoàng liên.

“Chẳng lẽ muốn thắng ta như vật sao, không từ thủ đoạn!”

Oan thấu trời a ~~ Tiền Tiểu Phi khóc rống trong lòng, ai muốn thắng ngươi a! Hắn chỉ ước gì thua sạch sẽ một lần, sau đó cả đời đừng phải gặp lại Diệu Không Không nữa.

“Ngươi không đáng là anh hùng hảo hán!”

Tiền Tiểu Phi coi như hôm nay lãnh giáo khả năng cãi nhau của nữ nhân, chỗ khủng bố của các nàng là không cho ai có cơ hội mà biện bạch đã định tội rồi.

Ngây thơ đáng thương nhìn nhìn Kim Hàn cầu cứu, ai dè cái tên không có nghĩa khí kia đã lẩn đi tận đâu rồi.

Ngươi, chờ cho ta! Tiền Tiểu Phi dùng ánh mắt nói mấy câu này.

Kim Hàn hiển nhiên hiểu, chỉ thấy hắn chỉa chỉa Diệu Không Không, sau đó quanh tay lại, cười khổ, ý tứ cũng rất rõ ràng – thực lực kém xa, cho nên ta không dùng trứng chọi đá.

Bên kia Kim Hàn không nghĩa khí, bên này Diệu Không Không cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói: “Thắng bại lần này không tính.”

“Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Tiền Tiểu Phi không ngừng gật đầu, Diệu Không Không bây giờ không khác gì thuốc nổ đã châm ngòi, tuy rằng trông có vẻ vô hại, nhưng khắc khắc đều có thể bùng nổ.

“Cho nên chúng ta lại một lần.” Diệu Không Không nghiêm túc nói ra câu mà Tiền Tiểu Phi sợ nhất.

Không phải chứ ~~ Tiền Tiểu Phi gần như ngay lập tức xìu mặt xuống. Bất quá sau khi Diệu Không Không liếc mắt tỉa tỉa vài cái, hắn liền vội vàng lên tinh thần, mặt mày sáng láng, nói: “Ý kiến hay! Ta cũng nghĩ vậy!”

Cách đó không xa, Kim Hàn không thể không bội phục khả năng co được dãn được của Tiền Tiểu Phi, lời ghê tởm như vật mà hắn nói không cắn phải lưỡi.

Nghe vậy, Diệu Không Không cuối cùng cũng buông cổ áo Tiền Tiểu Phi ra, Tiền Tiểu Phi liền vội vàng chỉnh đốn quần áo – dáng vẻ rất quan trọng a, cái đó gọi là tôn trọng người khác trước tiên phải tôn trọng chính mình, tóc không thể có gàu…

“Vậy chúng ta đánh cược một lần nữa, lần này là…” Diệu Không Không suy nghĩ một lúc, nói, “Lần này chúng ta đặt Ngự Hàn…”

“Chờ một chút!” Chưa nghe xong, Tiền Tiểu Phi đã vội vàng ngắt lời, hắn cũng không hy vọng đi lại vết xe đổ. Nếu Diệu Không Không lại muốn thách bằng một cái lệnh bài nào trong bọc đồ của hắn, có khi lần này chết không có chỗ chôn không chừng. Vậy nên tốt nhất là phải phòng ngừa…

Tiền Tiểu Phi nhanh chóng chạy tới trước mặt Kim Hàn, trước khi nam nhân có phản ứng đã mở bọc quần áo trên vai hắn ra, sau đó lại chạy đến chỗ Diệu Không Không.

Diệu Không Không cau này, chưa kịp hiểu Tiền Tiểu Phi muốn làm gì, bất quá lúc Tiền Tiểu Phi lôi đồ từ gói đồ ra triển lãm từng cái một trước mặt, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ.

“Nhạ,” Tiền Tiểu Phi hua hua trước mặt Diệu Không Không, nói, “Đây là Ngự Hàn Quyết, đây là Thiên Ý Chỉ, ngươi trăm ngàn đừng tỷ thí bằng hai cái này nga!”

Ngu ngốc! Kim Hàn đứng bên cạnh nhu nhu huyệt Thái Dương, hành động của Tiền Tiểu Phi ai thấy cũng nghĩ là đang khiêu khích, giống như đang nói là: Hai thứ này ta cũng lấy được trước ngươi nha.

Quả nhiên, sắc mặt Diệu Không Không trầm xuống, nàng đứng một lúc lâu, sau đó buồn bã nói: “Ngươi tại sao lại như vậy…”

“Ân?” Thanh âm quá nhỏ, Tiền Tiểu Phi nhất thời không nghe rõ, kết quả tới khi hắn lại gần, Diệu Không Không đã sắp khóc.

Một giọt nước mắt tụ lại trong hộc mắt nàng, sau đó rơi xuống, lại càng ngày càng nhiều.

“Ngươi vô lại…” Nữ hài lên án. Dù sao cũng là một đứa nhỏ, làm sao liên tục chịu được mấy hành động không giống ai của Tiền Tiểu Phi.

Đây là lần đầu Tiền Tiểu Phi nhìn thấy một nữ hài khóc, lại là mình làm nàng khóc, suy nghĩ rối cả lên. Chính là rối mấy hắn vẫn không có hiểu nổi, mình có làm gì đâu, sao Diệu Không Không lại khóc?

Lùi, lùi, lại lùi. Tiền Tiểu Phi tay chân luống cuống lùi tới cạnh Kim Hàn, sắc mặt nam nhân cũng đang vô cùng kỳ quái.

“Nàng khóc.” Tiền Tiểu Phi rụt rè nói, vừa là nói với Kim Hàn, vừa là nói với chính mình.

“Ta thấy.”

“Làm sao bây giờ?”

“Ai gây họa người đó giải quyết.”

“Nhưng ta không biết làm gì, ngươi giúp ta được không?”

“Ta biết phải làm gì đã không đứng đây.”

“Uy…”

“Gì?”

“Ta cũng muốn khóc…”

“…”






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.