Của Ta Suất Lão Công

Chương 44: Thắng lợi!




Trần Lạc không trả lời, bởi vì hắn thật sự không phân rõ được đoạn ái hận tình cừu kia đến tột cùng là của kiếp trước hay kiếp này, giống như là ở kiếp trước, càng giống như là ở kiếp này. Trong suy nghĩ của hắn, kiếp trước cũng tốt, kiếp này cũng được, đều không còn trọng yếu, quan trọng chính là đoạn ái hận tình cừu với Trường Hận kia đã khắc sâu vào trong lòng hắn, xóa đi không được, chỉ có ghi lòng tạc dạ.

- Không chỉ là ta, mấy người Đường Bỉnh Nhiêm, Vũ Yêu, Mạn Đà La các nàng đều giống như ta. Tương lai Tuyết Thiên Tầm, Tri Thu sẽ có một ngày trở thành như chúng ta, gặp phải vận mệnh một lần lại một lần nguyền rủa, đời đời kiếp kiếp, cho đến vĩnh viễn.

Trường Hận thăm thẳm nói:

- Ta mệt mỏi, các nàng cũng sẽ mệt mỏi, hết thảy nữ nhân liên lụy tới ngươi đều sẽ mệt mỏi, yêu mệt mỏi, hận cũng mệt mỏi, bị dằn vặt tới mệt mỏi, tin tưởng ngươi cũng sẽ mệt mỏi, ta không muốn tiếp tục như vậy nữa, càng nàng cũng không muốn, ta biết, ngươi càng không muốn.

Trần Lạc mở mắt ra, nhìn Trường Hận, giống như có chút rõ ràng, hỏi:

- Ngươi muốn ta chết?

Trường Hận nhìn thẳng vào hắn, nàng chưa hề né tránh, rất trực tiếp, gật đầu nói:

- Chỉ khi ngươi chết, mọi người mới có thể giải thoát, bao gồm cả chính ngươi. Hiện tại ngươi còn chưa cảm nhận được vận mệnh của ngươi tao ngộ nguyền rủa, nhưng chờ ngươi rời khỏi núi Táng Cổ, tin tưởng ngươi rất nhanh sẽ có thể cảm nhận được vận mệnh thuộc về ngươi.

- Vận mệnh của ta? Vậy ngươi nói thử xem, vận mệnh của ta là gì?

- Thiên sát cô tinh, bản gốc tội lỗi đứng đầu, sinh ra nhằm diệt thế, người sẽ không dung ngươi, yêu cũng không dung ngươi, chư thần vạn ma đều sẽ không dung ngươi, hắc ám không dung ngươi, quang minh cũng không dung ngươi, đại địa không dung ngươi, trở xanh cũng không dung ngươi, hết thảy tất cả đều không chứa được ngươi.

Trường Hận tiếp tục nói:

- Con đường này, ngươi ở kiếp trước đã đi qua một lần, kiếp này ngươi tất nhiên lại đi một lần, tuy rằng ngươi không thể biết được mình kiếp trước, nhưng ta biết ngươi nhất định có thể cảm giác được con đường ở kiếp này giống với con đường ở kiếp trước cỡ nào.

Dung như Trường Hận nói, tuy rằng Trần Lạc không biết việc của mình kiếp trước, nhưng đi tới hiện tại ở kiếp này, hai mươi năm ngắn ngủi, bị trời xanh thẩm phán quá nhiều lần, cũng bị vây quét quá nhiều lần, cho dù hiện tại rời khỏi núi Táng Cổ, chờ đợi mình đồng dạng cũng là vô số thẩm phán và vô số vây quét.

- Kiếp trước, ngươi bỏ qua bằng hữu, phụ lòng hồng nhan, giận mai táng thiên địa, kiếp này ngươi tất nhiên cũng sẽ như vậy, bằng hữu và hông nhan là những thứ ngươi quan tâm nhất ở kiếp trước, ta tin tưởng ngươi ở kiếp này, cũng là như thế.

- Xem ra, ngươi càng hiểu rõ ta hơn chính ta!

Cho dù Trần Lạc không muốn, nhưng không thừa nhận không được, Trường Hận nói đúng là sự thực, hắn xác thực rất quan tâm tới bằng hữu và hồng nhan.

- Bởi vì ta nhận thức ngươi sớm hơn chính ngươi, càng lâu, càng dài…

Trường Hận nói một lời ý vị thâm trường, thấy Trần Lạc không nói gì, nàng lại nói tiếp:

- Ta biết hiện tại ngươi rất mê man, mê man không biết có nên tiếp thu kiếp trước chính mình hay không, cũng mê man có nên tiếp thu những hồng nhan từ kiếp trước hay không, trong lòng người có thể không phân rõ được kiếp trước lẫn kiếp nay, có thể là lý trí ngươi không phân rõ được, nhưng đáng tiếc, ngươi là một người trọng tính tình, cũng không phải là một người lý trí, đúng không?

- Hồng nhan kiếp trước dĩ nhiên bắt đầu khiến ngươi sinh lòng hổ thẹn, loại hổ thẹn này sẽ vĩnh viễn dằn vặt ngươi, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, nếu như vận mạng của chúng ta bị nguyền rủa, lần lượt ái hận tình cừu trong mộng cảnh luân hồi, như vậy vận mệnh của ngươi bị nguyền rủa, đó là ngươi phải đối mặt với áy náy trong lòng, bị dằn vặt mãi mãi.

Lời Trường Hận nói thẳng bản tâm Trần Lạc, hoàn toàn đánh trúng chỗ yếu trong lòng hắn. Đúng như Trường Hận nói, cuộc đời này hắn khó chịu nhất chính là đối mặt với hai chữ hổ thẹn.

- Hiện tại ngươi mới chỉ phụ lòng với những hồng nhan kiếp trước, chờ khi ngươi rời khỏi núi Táng Cổ, đồng dạng ngươi sẽ phụ lòng những hồng nhan ở kiếp này, như Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền, Nhan Vô Lệ, Hiên Viên Đồng, còn có càng nhiều càng nhiều hơn nữa, các nàng đều có vận mệnh liên quan đến ngươi, sớm muộn gì vận mạng các nàng đều sẽ chịu ngươi liên lụy, đến lúc đó sẽ giống như chúng ta, lưu lạc thành nô lệ của vận mệnh, cả ngày lẫn đêm liên tục tiếp thu một lần lại một lần Vận Mệnh thẩm phán.

Trường Hận nói rất nhiều, mỗi một câu nói của nàng đều nhắm thẳng vào chỗ yếu trong lòng Trần Lạc, khiến nỗi hổ thẹn ở tận sâu trong lòng hắn càng mãnh liệt hơn.

- Ngươi rời khỏi đi, được không?

- Vì chính ngươi, vì chúng ta, vì muôn dân thiên hạ, ngươi rời khỏi đi, đừng có trở lại… Vĩnh viễn đừng có trở lại.

Trần Lạc nhìn Trường Hận, nhìn nữ nhân tựa như mẫu nghi thiên hạ, như Cửu Thiên chi mẫu, một nữ nhân siêu nhiên thoát tục, nàng có vẻ rất bình tĩnh, nói là bình tĩnh, không bằng nói như nàng mất hết cảm giác, đúng vậy, xem ra nàng thực sự quá mệt mỏi, mệt mỏi tới độ tê cong cảm giác, khiến Trần Lạc thật là đau lòng. Nhìn từng tòa pho tượng, giờ khắc này hắn cũng nghĩ là muốn chấm dứt hết mọi chuyện, không muốn tiếp tục làm liên lụy những người khác, nhưng sâu trong lòng hắn thật giống như không cam lòng, hắn không biết tại sao lại không cam lòng, cũng không biết đến tột cùng là không cam lòng điều gì, nhưng chỉ là cảm thấy không cam lòng.

Lúc này, không biết từ chỗ nào truyền đến một đạo âm thanh thê lương:

- Không được… Không được tin nàng, không được…

Âm thanh truyền đến, một bóng người phiêu hốt xuất hiện, áo trắng, tóc tai bù xù, dung nhan thê mỹ, chính là Đường Phi, nàng giống như một tia yên vụ, càng như cô hồn dã quỷ, sau khi xuất hiện liền đưa tay gõ nhẹ lên gò má Trần Lạc, nói:

- Nàng lạc lối… Không được… Không được tin nàng.

Đường Phi xuất hiện, Trường Hận cũng không kinh ngạc chút nào, tựa như sớm đã biết Đường Phi sẽ xuất hiện, bình tĩnh nói:

- Đến tột cùng là bản thân ta lạc lối, hay là bản thân ngươi lạc lối?

- Ngươi lạc lối… Ta cũng lạc lối… Chúng ta đều lạc lối…

- Hắn nguyên bản không có lạc lối, chí ít trước khi núi Táng Cổ hiện thế là như vậy, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác để hắn tiến vào núi Táng Cổ, hiện tại ngay cả hắn cũng lạc lối, tất cả những thứ này là do ai tạo thành?

- Là lỗi của ta… Ta không nên để cho ngươi tới núi Táng Cổ, không nên để cho ngươi tới… Không nên…

Thần tình Đường Phi thống khổ dị thường, nỗ lực vuốt ve gò má Trần Lạc, nhưng căn bản không chạm được vào, phảng phất như tay quỷ vô hình vô chất. Nàng nhìn Trần Lạc, thê lương, rù rì nói:

- Ngươi chặt đứt mình kiếp trước, xóa bỏ mình kiếp sau, ngươi không có kiếp trước cũng chưa có kiếp sau, ngươi là mình kiếp trước, cũng là mình kiếp sau, ngươi chỉ là ngươi, là chính ngươi… Chỉ là chính ngươi… Chỉ là chính ngươi… Nhớ kỹ không được quên, vĩnh viễn không được quên, ngươi chỉ là chính ngươi, mãi mãi là chính ngươi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.