Của Ta Suất Lão Công

Chương 4: Huyết phách




CHƯƠNG 28

Nghe thấy câu hỏi của Kim Hàn, người kia lại vẫn thản nhiên như không. Chỉ thấy hắn tươi cười sáng lạn như hoa.

“Tại hạ họ Trịnh, tên Ngân Tử. Nhị vị đại hiệp, hạnh ngộ hạnh ngộ!” Nam nhân vừa nói vừa lấy hai xấp giấy nhét vào tay hai người, tựa như đưa danh thiếp.

“Trịnh Ngân Tử?” Tiền Tiểu Phi kỳ quái nhắc lại cái tên vừa nghe thấy, cũng không nghĩ thêm gì, liền chuyển sự chú ý tới xấp giấy trong tay.

Kỳ thực nói là một xấp cũng không thỏa đáng, cái này cũng đáng gọi là một quyển sách đi, dùng miên tuyến gắn các trang, đúng như phong cách sách cổ. Bìa màu lam đậm viết bốn chữ to bắt mắt – [Giang hồ bí văn], phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ hơn: Hồi thứ mười ba.

Tiền Tiểu Phi nhẹ nhàng mở sách, đập vào mắt ra một hàng chữ to, bất giác, hắn lẩm nhẩm đọc.

“Đón xem tin tức về việc Cổ Niệm Tuyết, Mục Viễn Chi bỏ trốn… Bí mật nữ tử nửa đêm tới Thích Thiện Tự… Đệ đệ của Mã hoàng hậu vì trốn cung đình tranh đấu mà lưu lạc giang hồ…”

Một lúc lâu sau, Tiền Tiểu Phi gian nan ngẩng đầu, cả người run rẩy, câm nín luôn. Quay đầu nhìn Kim Hàn, xem ra tình trạng cũng không khác nhau là mấy.

Một ý niệm không hẹn mà cùng tới trong lòng hai người – đúng là thời đại nào cũng có báo lá cải.

“Thế nào, thật hấp dẫn đi.” Trịnh Ngân Tử tự giải thích phản ứng của hai người là do bị thu hút quá mạnh mẽ, vì thế kiêu ngạo nói: “Sách này bảy ngày một hồi, nội dung đều là những đại sự mới nhất nhanh nhất trong võ lâm. [Giang hồ bí văn] của chúng ta đặc sắc là ở chỗ có thể đào bới được những tin tức không ai biết, bởi vì trong khắp giang hồ đều có người của ta, tuyệt đối cam đoan có thể khiến cho người đọc biết được bộ mặt thật của giang hồ!”

Bảy ngày một hồi?! Kim Hàn bất lực hét ầm lên trong lòng, vậy không phải chính xác là “tuần san” sao.

Cho người đọc biết bộ mặt thật của giang hồ? Tiền Tiểu Phi mặt đầy hắc tuyền nhìn “Tin tức về việc Cổ, Mục bỏ trốn”, mặt trên giấy trắng mực đen viết rõ ràng: Theo tin tức do tác giả điều tra, Cổ Niệm Tuyết thực ra yêu một người của “Kim Tiền Bang”, Mục Viễn Chi chỉ là một con bài bị mê hoặc. Có người đồn đại, Mục Viễn Chi cùng thần bí nam tử của Kim Tiền Bang tình như thủ túc, chấp nhận cùng huynh đệ diễn trò…

Khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, Tiền Tiểu Phi thật sự không có đủ dũng khí đọc tiếp. Nhưng có một chuyện nhất định phải làm rõ, đó là…

“Xin hỏi,” Tiền Tiểu Phi run run chỉ dòng “Tin tức do tác giả điều tra”, nói: “Cái ‘tác giả’ này… là vị nhân huynh nào?”

Vị đại hiệp không biết tên này quả thật trí tưởng tượng vô cùng phong phú, rất có tiềm năng đi viết kịch bản phim.

“Tác giả?” Trịnh Ngân Tử giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười, thản nhiên nói, “Đương nhiên là tại hạ!”

Nghe vậy, Tiền Tiểu Phi suýt lên cơn luon: “Ngươi, thật, đúng, là, tài, năng, a!”

“Đó là đương nhiên, nội dung là sinh mệnh! Ngươi không biết ta để viết được cuốn sách này mất bao nhiêu tâm tư đâu! Mỗi phần văn vẻ đều phải vắt óc nghĩ, mỗi khi in xong một hồi cả người đều cạn kiệt sức lực! Bất quá…” Trịnh Ngân Tử lắc lắc đầu, “Tất cả đều đáng giá! Với sự khổ tâm kinh doanh của ta, sách này đã được truyền lưu rộng rãi trong giang hồ, tin tưởng không lâu nữa [Giang hồ bí văn] sẽ là sách gối đầu giường của võ lâm nhân sĩ! Đại danh của Trịnh Ngân Tử ta cũng vì thế mà lưu trong sử sách!”

[Giang hồ bí văn] trong tương lai có thành sách gối đầu giường của nhân sĩ võ lâm không thì Tiền Tiểu Phi không biết, nhưng hắn dám cam đoan Trịnh Ngân Tử nhất định sẽ trở thành đối tượng truy sát của toàn bộ võ lâm nhân sĩ.

Đang muốn mở miệng châm chọc, Trịnh Ngân Tử bỗng nhiên lại chạy tới trước mặt, cầm chặt ống tay áo hắn, tha thiết chân tình nói: “Vì tiền đồ rộng mở quang mình phát triển của sách này, ta chân thành mời nhị vị trở thành người sưu tầm tin tức cho bí văn, một khi xung quanh có gió thổi cỏ lay gì lập tức cho ta biết. Mỗi người làm công một tháng năm lượng bạc, thế nào?”

Mặt dày trên thiên hạ rất nhiều, nhưng dày đến độ này thì chắc chỉ có Trịnh Ngân Tử. Tiền Tiểu Phi nắm chặt tay, rốt cuộc không nhịn nổi định cho tên kia một phát, không ngờ Kim Hàn âm thầm cản lại.

“Trịnh huynh vừa rồi nói chúng ta là Kim Tiền Bang, chắc cũng có điều tra rồi.” Kim Hàn vừa nói vừa nhẹ nhàng rút ống tay áo của Tiền Tiểu Phi từ tay Trịnh Ngân Tử ra – hắn không vừa mắt chuyện này tý nào.

“Hắc hắc, thật không dám giấu, từ khánh công yến ở Cổ Vận sơn trang ta đã chú ý tới nhị vị.” Trịnh Ngân Tử tự hào đáp.

“Như vậy…” Kim Hàn cúi đầu suy nghĩ một chút, nói, “Khi Túng Vân Phái bị tiêu diệt, ngươi ở đó?”

Tống Ý nói qua chưa từng nói việc Kim Tiền Bang diệt Túng Vân Phái cho bất kỳ ai, cho nên Kim Hàn vẫn luôn tự hỏi vì sao cả võ lâm đều biết chuyện. Hiện tại xem ra, đáp án ở ngay trước mắt.

Quả nhiên, Trịnh Ngân Tử nghe Kim Hàn hỏi xong lập tức lên tinh thần: “Ta đương nhiên ở! Tối hôm đó dáng vẻ anh dũng của ngươi đến bây giờ vẫn còn ở trước mắt! Tay trái ngươi cầm một thanh hàn thiết loan đao, tay phái cầm lãnh quang ngân thương, lấy một địch trăm, đương trường tiêu diệt một trăm người của Túng Vân Phái, quả thật là cao thủ a!”

Trịnh Ngân Tử vừa dứt lời, Tiền Tiểu Phi ở một bên đã sắp ngất tới nơi. Kim Hàn táy trái cầm hàn thiếu loan đao tay phải cầm lãnh quang ngân thương?! Làm gì có chuyện đó! Mà Túng Vân Phái rõ ràng chỉ có hai mươi người, đến miệng nam nhân lập tức tăng thêm mấy lần, thế này cũng hơi quá đi!

Kim Hàn mặt không thay đổi, nhưng gân xanh trên trái đã nổi đầy. Nếu vừa nãy hắn ngăn không cho Tiền Tiểu Phi xuất quyền là vì hắn hình tĩnh, thì bây giờ bình tĩnh cũng sắp tiêu bằng sạch rồi. Chỉ thấy hắn nghiêm túc nhìn Trịnh Ngân Tử: “Ngươi xác định tình huống hôm đó như vậy?”

Người bình thường chắc chắn luôn biết chừng mực, nhưng từ [giang hồ bí văn] có thể thấy, Trịnh Ngân Tử tiên sinh vì bạc mà đã không còn thuộc loại người bình thường. Cho nên dưới tình huống thế này, hắn liền rất vui vẻ trẻ khỏe mà châm lửa đốt khối thuốc nổ Kim Hàn.

Sự việc cụ thể như sau:

“Yên tâm, văn ta tự viết đương nhiên ta còn nhớ! Hơn nữa, vì cái sự tích anh hùng này của ngươi mà ta không kịp chờ tới lần in tiếp theo, ngay hôm sau đã cho in một cái hồi đặc biệt – [Kim Tiền Bang sơ nhập giang hồ diệt Túng Vân]!”

Xoẹt! Tiếng châm diêm.

“Kết quả bán vô cùng chạy, bạc thu được bây giờ còn nằm trong quần áo ta đinh đương kêu này!”

Xèo xèo… Tiếng dây dẫn lửa cháy.

“Đáng tiếc lúc ấy không có Tiểu Tam, bằng không có thể đem tình cảnh khi đó vẽ lại, có phải là văn hay xứng với tranh đẹp không! Nga, đúng rồi, Tiểu Tam chính là họa tượng chủ lực của [Giang hồ bí văn] chúng ta…”

Đoành! Đã nổ.

Kim Hàn luôn luôn bình tĩnh cuối cùng hoàn toàn mất lý trí [thỉnh tham khảo [Đại thoại tây du] (phim Tàu -_-|||, bạn chưa xem) đoạn Đường Tăng lải nhải làm Quan Âm tỷ tỷ phát điên], chỉ thấy hắn nhanh chóng nâng tay trái lên.

Trong phút chốc, vô số ám khí vô thanh bay ra!

Kỳ quái là, nam nhân giống như đã đoán trước được, dùng tốc độ vô cùng nhanh nhẹ nhàng tránh đi, sau đó thân ảnh cũng nhanh chóng biến mất. Nhanh đến người ta không kịp phản ứng, tựa như biến mất vào không khí.

Hai người còn sững sờ đứng chưa biết việc gì xảy ra, một thanh âm ghê tởm lại truyền theo gió tới.

“Hai quyển sách này coi như lễ gặp mặt nha, bất quá sau này muốn đọc phải trả tiền nga ~~ Còn có, lần sau phải nhớ, dùng đá làm ám khí không làm bị thương người được ~~ Sau này gặp lại ~~”

“Phi, TMD ai muốn gặp ngươi!”

Một câu thoai, hai thanh âm, hợp tới thiên y vô phùng.

Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ.

“Thật đúng là rừng lớn chim gì cũng có!” Tiền Tiểu Phi cảm thấy hôm nay quả thật là đại khai nhãn giới. Nếu Trịnh Ngân Tử mà ở hiện đại, tuần san của hắn chắc chắn được giải “lá cải nhất”. Vừa rồi hắn còn nói nơi nơi giang hồ đều có người, xem ra Minh triều cũng có đặc phái phóng viên!

Hãn tử “““““

Tuy rằng Kim Hàn cũng cho rằng Trịnh Ngân Tử kỳ quái, nhưng ngoài kỳ quái, còn có một thứ làm hắn không dám bỏ qua: “Người kia không đơn giản.”

Tiền Tiểu Phi nghe vậy tức giận tiếp lời: “Đương nhiên không đơn giản! Có thể viết ra loại văn vẻ này chỉ có đám đầu đường xó chợ thôi!”

“Ta không phải ý đó,” Kim Hàn nghiêm túc nói, “Khinh công của hắn tuyệt đối không kém Diệu Không Không, hơn nữa xem tốc độ né tránh ám khí, võ công nhất định không kém.”

Nhớ tới tình cảnh vừa rồi, Tiền Tiểu Phi bất giác gật đầu.

“Hơn nữa…” Kim Hàn nói tiếp, “Ngươi đọc văn xem, toàn nói ngoa như vạch trần bí mật kinh thiên động địa, kỳ thực chỉ là mấy thứ thông tin râu ria.”

“Là sao?” Tiền Tiểu Phi không hiểu rõ.

Kim Hàn nói: “Đọc cẩn thận sẽ phát hiện, hắn luôn tránh nặng tìm nhẹ. Ví dụ đoạn viết Cổ, Mục bỏ trốn, tuy rằng hắn từ đầu tới cuối đều nói về vai trò của Kim Tiền Bang, tựa hồ như ở chỗ nào nhìn thấy tất cả, nhưng thực tế lại dẫn người đọc tới hướng khác. Mọi người sẽ không để ý Kim Tiền Bang đến giúp ai, bộ mặt thật thế nào, cũng sẽ không nghĩ đây là một âm mưu khác sau khi diệt Túng Vân…”

“Mọi người sẽ chỉ muốn biết Cổ Niệm Tuyết rốt cuộc yêu ai!” Tiền Tiểu Phi xem ra đã hiểu.

“Hơn nữa, ta cho rằng, cái gì mà “Kim Tiền Bang sơ nhập giang hồ đặc biệt hồi” tám phần cũng chẳng có nội dung thực tế gì, thử nghĩ nếu hắn đem tướng mạo đặc thù của chúng ta công bố, hoặc thậm chí nói thẳng là chúng ta ở ngay Cổ Vận sơn trang, làm sao ta và ngươi đến bây giờ vẫn còn yên ổn được.” Kim Hàn phân tích.

“Ngươi nói vậy cũng có chút đạo lý, nhưng dù sao cũng không thể vơ đũa cả nắm…”Tiền Tiểu Phi cau mày suy nghĩ một lúc, nói, “Ngươi nói hắn viết không có nội dung thực tế gì, nhưng Túng Vân bị tiêu diệt quả thật hắn là người đầu tiên tung tin khắp nơi, nếu không phải nhờ hắn viết loạn phát tán lung tung, chúng ta đã chẳng nổi danh vậy rồi.”

“Đây là vấn đề mấu chốt,” Kim Hàn cũng nhíu mày, “Hắn đồng thời là người đưa tin, làm cho tất cả đều biết bí văn viết chuyện thật, nhưng lại cũng rất có tài khoa trương vặn vẹo tình tiết, là cho người ta không thể phân biệt thật giả…”

Sau đó, hai người đều trầm tư. Võ công thượng thừa, phong cách quỷ dị khó lường, tạp chí lá cải loạn thất bát tao… Hết thảy mọi thứ của Trịnh Ngân Tử đều làm cho hai người không hiểu nổi.

Kỳ thực có một số việc rất đơn giản, nhưng những người thích tự hỏi lại phức tạp hóa nó lên. Thế nên nhiều năm về sau Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi nhắc lại, vẫn không tìm thấy đáp án. Tuy rằng khi đó bọn họ cùng với Trịnh Ngân Tử đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhưng lần nào gặp cũng quên đem câu này hỏi hắn, đương nhiên cũng không có cơ hội nghe được câu trả lời đơn thuần “một cộng một là hai”.

Thật lâu sau, Tiền Tiểu Phi vẫn không nghĩ ra, liền chuyển chủ đề.

“Hắn vừa rồi nói đá không làm bị thương người ta…”

“Ân.”

“Ám khí vừa rồi ngươi phóng ra là đá?”

“Ân.”

“Nhiều đá như vậy vẫn mang theo người sao?”

“Ân.”

“Vì đã đáp ứng ta không giết người?”

“… Ngươi đừng có nói nhiều thế!”

Ha ha, Kim Hàn tiên sinh của chúng ta rốt cuộc không giấu không được rồi ~~

Tiền Tiểu Phi xem ra thật sự vui vẻ. Không biết vì sao, thấy Kim Hàn tuân thủ lời hứa, cảm xúc của hắn High (è, vẫn là chữ của tác giả nhé) đến cực điểm.

Kim Hàn xấu hổ ho hai tiếng, sau đó lớn tiếng nói: “Có thời gian nói nhiều như vậy không bằng xem thư của Diệu Không Không đi!”

“Đúng nga! Ta suýt nữa quên luôn!” Tiền Tiểu Phi bừng tỉnh đại ngộ.

Ngất ~ Kim Hàn âm thầm vì Diệu Không Không mà rơi nước mắt đồng cảm. Gặp loại đối thủ này thật đúng là…

Tiền Tiểu Phi nhanh chóng mở thư ra, cùng Kim Hàn đọc kĩ.

Năm phút sau.

“Cái này… làm sao bây giờ?” Tiền Tiểu Phi nhìn Kim Hàn, vẻ mặt phức tạp.

Kim Hàn không nói gì, đờ người đọc thư.

Thư của Diệu Không Không thực đơn giản là thư khiêu chiến thôi, đại ý muốn cùng Tiền Tiểu Phi so cao thấp lần nữa. Một vật, giới hạn năm ngày, ai trộm được người đó thắng.

Theo lý mà nói, chuyện này đối với Tiền Tiểu Phi căn bản không có gì, nhưng là, vấn đề là ở chỗ vật mà Diệu Không Không muốn trộm…

Giấy trắng mực đen, tên vật phẩm còn được đặc biệt nhấn mạnh: Tuyệt Hạc Phong làm, thuần sắc trắng, trên mặt có hình vân hạc, mặt trái có hai hàng chữ cổ thể – Tuyệt trần tục thế, hạc lập chư phong.

“Nếu ta nhớ không lầm…” Tiền Tiểu Phi khó khăn nuốt nước miếng, “Thứ này từ sau khánh công yến… Vẫn nằm trong gói đồ của ta.”

Kim Hàn cúi đầu thật lâu, nghe vậy rốt cuộc ngẩng lên, sau đó chậm rãi nói ra kết luận của mình:

“Số ngươi… thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.