Của Ta Suất Lão Công

Chương 112: Cảnh giới đại thành





Khi mà hắn thay đổi phương hướng bay đi không xa lắm lại đâm đầu vào một bức tường. May là lần này hắn thông suốt hơn nhiều, không có mù quáng bay tán loạn, mà tiếp tục dọc theo bức tường bay đi, kết quả hắn cảm giác bản thân đang bay vòng vòng chung quanh. Cho đến lúc này hắn mới hiểu được tình cảnh của mình. Thì ra một khi đại trận phát động sẽ tự động tạo thành một cái lồng khí bao phủ phương viên vài trăm dặm, đã lọt vào bên trong đó thì đừng mong bay ra ngoài nữa.

Mà cảnh ngộ Lam Kỳ đáng thương bây giờ giống y con ruồi, vừa điên cuồng bay loạn giữ mạng vừa đấm đá lung tung, chỉ cần hắn dừng lại một chút khẳng định sẽ đụng phải mấy chục đạo pháp thuật cường lực công kích. Ngay cả cách thức người ta công kích hắn cũng không biết, cho nên không có cơ hội nào để phản kích, ngoại trừ chật vật chạy trốn ra hắn không có biện pháp nào hết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Trên thực tế những người tập kích đều núp ở một chỗ, bình thời toàn bộ bọn họ núp dưới đất, chỉ khi nào công kích mới lộ ra nửa người thi triển pháp thuật. Lam Kỳ tìm thấy bọn họ mới là lạ đó!

Thật ra, bởi vì có liên quan chặt chẽ đến trận pháp vận hành, nhóm người Bảo Thạch cũng phải thường xuyên thay đổi vị trí, Đại trận này thu nạp linh khí trong phương viên vài ngàn dặm, tập trung lại trong quả cầu khí kích thước mấy trăm dặm, nên độ dày linh khí rất bảo đảm. Từ đó nhóm người Bảo Thạch mới tạm thời nắm giữ nguồn năng lượng to lớn. Bọn họ chỉ cần lợi dụng điểm năng lượng này là có thể tự do buông thả pháp thuật, ước chừng tương đương với một kích toàn lực của chủ thần cấp một rồi.

Sau khi thiêu đốt năng lượng sẽ cần một đoạn thời gian ngắn tiến hành bổ sung, lúc này nhóm người Bảo Thạch tự nhiên không ngu ngốc ngồi không, bọn họ sẽ thay đổi địa điểm tốt để sau này tiếp tục oanh kích gã đối thủ đáng thương.

Thấy hài tử của mình bị đánh thê thảm như vậy, Thái Thản thần hoàng tu dưỡng khá hơn nữa cũng nhịn không được, sắc mặt từ từ biến đổi. Hắn nghiêm nghị nói: "Có thể dừng lại rồi, trận chiến này chúng ta nhận thua. Nhưng mà ta hết sức hoài nghi các hạ nói một đằng lại làm một nẻo."

"Bệ hạ có ý gì?" Bần đạo không hiểu nên hỏi lại. Lúc nói chuyện ta đã hạ lệnh giải trừ trận pháp, giải phóng cái gã xui xẻo kia ra ngoài.

"Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra sao?" Thái Thản thần hậu tiếp lời nói: "Những tên người Bảo Thạch kia công kích sắc bén cỡ nào chứ, ít nhất cũng phải thuộc hạng chủ thần cấp một mới có khả năng thi triển, thứ thần tuyệt đối làm không được."

"Không sai, ngươi khẳng định đang giở trò." Lam Kỳ tức giận muốn nổ phổi, rốt cục chạy ra ngoài hét lên với ta: "Cái tên gian manh này, ngươi âm địch nhân thì không sao. Nhưng mà đi lừa gạt người nhà thì không tốt lắm đâu!" Bây giờ cả người Lam Kỳ dính đầy bụi đất và máu đen vô cùng chật vật. Hắn cơ hồ giận đến méo mặt rồi, cũng may đứng ở đây là ta, nếu đổi lại người khác nhắm chừng hắn đã sớm động thủ hành hung rồi.

"Các ngươi đi ra ngoài cho ta!" Đại Địa mẫu thần vào lúc này mở miệng gọi nhóm thuộc hạ ở trong trận: "Để cho bệ hạ nhìn xem các ngươi là chiến sĩ cấp bậc gì!"

Theo sau Đại Địa mẫu thần ra lệnh một tiếng, 108 gã chiến sĩ Bảo Thạch từ dưới đất chui ra. Khi bọn họ rời khỏi vòng năng lượng kia thoáng cái trở về nguyên hình. Lấy thực lực của vợ chồng Thái Thản thần hoàng, tự nhiên nhìn ra thực lực chân chính của bọn họ.

"Chuyện này là không thể !" Thái Thản thần hậu đứng ngây người nói.

"Ta không tin, nhất định là còn ẩn giấu trong đó, ta muốn tự mình đi xem xét." Lam Kỳ vừa nói xong trực tiếp đi vào chiến trường, bay chung quanh tìm kiếm địch nhân còn ẩn giấu, đương nhiên là hắn không thu hoạch được gì.

"Có thể giải thích cho chúng ta hay không?" Thái Thản thần hoàng từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, khách khí hỏi: "Ta muốn biết đây là kỳ tích từ đâu tạo thành?"

"Đương nhiên là trận pháp tạo thành kỳ tích rồi." Bần đạo cười nói: "Trận pháp này thu nạp linh khí trong phương viên vài ngàn dặm tụ tập lại một chỗ, sau đó dung nhập vào nhóm người Bảo Thạch mới khiến cho thực lực bọn họ tăng nhanh !"

"Thì ra là như thế, cũng quá thần kỳ đi!" Thái Thản thần hoàng thán phục nói.

"Lần này cũng nhờ đúng dịp." Bần đạo ngại ngùng nói.

"Ngươi ăn gian hả?" Đại Địa mẫu thần tò mò nói.

"Dĩ nhiên không phải, các ngươi không có phát giác nồng độ linh khí ở đây rất cao hay sao?" Bần đạo hỏi.

"Hình như rất cao, quả thực gần bằng Vị Diện Thần Giới rồi." Thái Thản thần hoàng lập tức nói.

"Không sai, bởi vì trước kia ta từng tu luyện ở nơi này, cho nên có bố trí một cái Tụ Nguyên đại trận, đã sớm tụ tập linh khí mấy chục vạn dặm chung quanh đây. Nói cách khác, uy lực hiện tại của trận pháp ngang với bố trí trên Thần Giới." Bần đạo thản nhiên nói.

"Vậy nếu bố trí ở trên Thiên Giới thì sao?" Thái Thản thần hoàng vội vàng hỏi.

"Uy lực sẽ giảm xuống một nửa, nếu như đối phó mấy gã chủ thần đỉnh cấp vẫn được, chẳng qua là chưa chắc lưu lại đối phương." Bần đạo cười nói.

"Vậy thì bố trí trận pháp như vậy sẽ hao tốn ra tài liệu sao?" Thái Thản thần hậu hỏi.

"Dĩ nhiên, đây là danh sách tài liệu cần thiết, các ngươi xem đi rồi biết." Bần đạo vừa nói vừa ném cho bọn hắn một phần danh sách. Thái Thản thần hậu nhận lấy, nhìn qua rồi nói: "Không tốn nhiều lắm, chỉ gần một nửa chi phí chế tạo Thần Quái."

"Thế nhưng dựa theo ngươi thuyết pháp, trận pháp chỉ có thể áp dụng cố định trên mặt đất, còn bị độ dày linh khí ảnh hưởng. Hơn nữa chi phí bằng một nửa Thần Quái thật ra cũng không nhỏ, tuyệt đối không thể nào sản xuất nhiều được." Thái Thản thần hoàng lắc đầu nói: "Trận pháp giới hạn quá nhiều, tựa hồ tác dụng cũng không lớn lắm?"

"Ha hả, ai nói trận pháp chỉ có thể bố trí ở trên mặt đất?" Bần đạo cười nói: "Thật ra chúng ta có thể dùng quân đội bố trí trận pháp tương ứng, lúc đó có thể phát huy ra uy lực ngang nhau. Chẳng qua là cần người nhiều hơn một chút mà thôi, hơn nữa huấn luyện cũng tương đối tốn công."

"Có thật không?" Thái Thản thần hoàng kinh ngạc nói.

"Nếu như bệ hạ muốn xem, ta có thể sử dụng quân đội của mình biểu diễn một lần." Bần đạo cười nói.

"Đương nhiên là muốn rồi." Thái Thản thần hoàng vội vàng nói.

"Thất công chúa, gọi tám vạn Thạch tượng quỷ tới đây, biểu diễn trận pháp Bát Trận Đồ." Bần đạo nói với Thất công chúa đứng phía sau. Bát Trận Đồ thì ta đã sớm truyền thụ cho Thất công chúa, để cho nàng chỉ huy quân đoàn Thạch tượng quỷ tiến hành tập luyện. Hiệu quả mặc dù không so được với quân đội Thiên sứ của Athena, nhưng mà miễn cưỡng có thể bố trận. Nếu như số lượng ít thì khác biệt không lớn. Đây không phải vì năng lực chỉ huy của Thất công chúa không tốt, mà là do trí tuệ của Thạch tượng quỷ không so được với Thiên sứ.

"Vâng." Thất công chúa đáp ứng một tiếng, đồng thời vung tay lên. Tám vạn đại quân đã sớm chờ ở phía xa lập tức bay lên không trung, sau đó tiến hành diễn luyện trận pháp một lần vô cùng đặc sắc. Bọn họ ở trên không trung tạo thành tám đầu trường long thật dài, bề ngoài sống động như thật, tận tình biểu diễn các loại kỹ xảo công kích không thể tưởng tượng nổi. Thái Thản thần hoàng nhìn hoa cả mắt, Thái Thản tộc đều là chuyên gia không chiến tự nhiên là người biết xem hàng, Bát Trận Đồ vừa hiện ra bọn họ lập tức ý thức được tác dụng to lớn của nó.

Biểu diễn xong, Thái Thản thần hoàng lập tức hỏi ta: "Bát Trận Đồ này là trận pháp cấp bậc gì?"

"Miễn cưỡng xem như là trung cấp !" Bần đạo cười nói.

"Miễn cưỡng?" Thái Thản thần hoàng kỳ quái nói: "Tại sao lại mơ hồ như vậy?"

"Bởi vì đây là căn cứ theo trí tuệ tiền nhân tạo ra trận pháp, còn chưa có hồi báo với sư môn, ta chỉ căn cứ theo kinh nghiệm phán đoán, khoảng chừng nó nằm trong hàng trận pháp trung cấp." Bần đạo giải thích.

"Vậy chẳng lẽ trận pháp cao cấp còn lợi hại hơn nữa?" Thái Thản thần hậu vội vàng hỏi tới.

"Không sai." Bần đạo ngạo nghễ nói: "Chúng ta có một loại Vân Dương Trận có thể tăng cường uy lực pháp thuật Lôi hệ trên diện rộng. Hơn nữa còn có hiệu quả mê hoặc địch nhân, phi thường thích hợp với các ngươi. Khi sử dụng càng nhiều người càng lợi hại, ít nhất có thể gia tăng gấp đôi lực chiến đấu quân đội các ngươi!"

"Trận pháp chẳng lẽ thần kỳ như thế?" Thái Thản thần hậu còn không tin tưởng lắm.

"Dĩ nhiên." Bần đạo tự hào nói: "Mọi người còn nhớ rõ vài chục năm trước, chuyện đám người chim đánh lén Đạo Môn đó? Bọn họ xuất động tổng cộng năm gã tổng chỉ huy, còn có Ngọc đế làm nội gian, tổng số quân đội vượt qua mười tỷ. Mà lúc đó ân sư ta bị ám toán, Đạo Môn ta không có một vị siêu cấp chủ thần nào trấn giữ. Nhưng mà kết quả ra sao đây? Đạo Môn ta dùng trăm vạn đệ tử, nhắm chừng hao tổn mười vạn người cuối cùng đánh cho đám người chim hoa rơi nước chảy, kéo dài cho tới cuối cùng ân sư thành công thoát khỏi phong ấn. Thứ dựa vào không phải là trận pháp sao?"

"Có đạo lý." Thái Thản thần hoàng gật đầu nói, đại chiến lần đó quá mức kinh người, hắn cố ý phái người đi sưu tầm tài liệu, cho nên tình huống cụ thể hắn cũng hiểu rõ. Thế nhưng sự tình quá lớn, hắn suy nghĩ mãi vẫn không cho ra được quyết định, bất đắc dĩ cười nói với ta: "Ta phải thừa nhận mình đã tâm động, nhưng mà không đổi được trận pháp tốt nhất, ta không có cam lòng nổi, có thể để ta suy nghĩ thêm mấy ngày không?"

"Dĩ nhiên là được, điều kiện của chúng ta không thay đổi, ngài tùy thời liên lạc với chúng ta." Bần đạo cười nói: "Thế nhưng ta chỉ sợ không đợi được lâu lắm. Ngày sau ngài nghĩ cho thông suốt có thể đi tìm bốn thần thú, bọn họ sẽ giúp ngài liên lạc Đạo Môn."

"Vậy còn ngươi?" Thái Thản thần hoàng lấy làm kinh hãi, hắn cho rằng ta đang cố ý tạo áp lực với hắn, vội vàng hỏi thăm ta.

"Ai…" Bần đạo thở dài buồn bực nói: "Ta đương nhiên là đi làm nô lệ cho con nhãi Thánh thiên sứ kia, thu thập mầm móng linh hồn Thần Thụ."

Thái Thản thần hoàng lúc này mới nhớ ta còn có nhiệm vụ này, liền hỏi thêm: "Vậy sẽ đi bao lâu?" Hắn chỉ có ta là người quen ở trong Đạo Môn, sợ rằng đổi lại người khác điều kiện của Đạo Môn sẽ tăng lên, đó mới là vấn đề hắn lo lắng nhất.

"Không tốn thời gian một năm sợ là không về được." Bần đạo căm tức nói: "Chết tiệt, đường xa như vậy, ta cảm giác như là bị sung quân hoặc đi đày vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.