Của Ta Suất Lão Công

Chương 111: Quyết chiến Cửu Trọng Cung





Mấy ngày sau, bần đạo giao chuyện trên Thiên đường cho bốn Thần thú, mang theo một đám phu nhân chính thức bước lên lữ trình xa nhà.

Không thể không nói, giai đoạn bắt đầu lữ trình lần này không hề tốt đẹp giống như chúng ta tưởng tượng, dọc theo đường đi ngang qua mấy Vị Diện, nếu không phải là lạnh muốn chết, thì lại là nóng kinh khủng. Nếu không thì khắp nơi toàn là thực vật hoặc quái vật vô cùng xấu xí.

Chúng ta từng gặp một sự kiện cảm thấy sợ hãi nhất trong cuộc đời. Đó là kinh nghiệm tại một Vị Diện xa lạ bị vô số phi trùng cực kỳ ghê tởm tập kích. Số lượng bọn chúng tuyệt đối không thể thống kê nổi, hoàn toàn có thể sánh ngang với nạn châu chấu. Tuy gọi là côn trùng nhưng kích thước bọn chúng to lớn tới mấy trăm mét, bề ngoại lại rất khác nhau. Điểm duy nhất tương tự chính là bộ dáng vô cùng xấu xí, lại còn tản mát ra mùi thúi kinh dị khiến người ta ngửi là muốn xỉu.

Đối với chúng ta thực lực của bọn chúng không có đáng sợ, bọn chúng chỉ có tính tập kích mù quáng, thoạt nhìn dọa người nhưng mà không chịu nổi nhóm chúng ta thi nhau thi triển pháp thuật lợi hại. Cho nên không có bất kỳ con phi trùng nào có khả năng đến gần Thiên Không Thành. Nhưng mà chúng ta phải thừa nhận một điều, chính là chúng ta đánh giá thấp sự lợi hại của bọn nó. Bởi vì đám phi trùng này có thể phát ra mùi hôi thối xuyên qua vòng vòng bảo hộ ma pháp, thành công tập kích vào lỗ mũi chúng ta.

Đây phải trách mấy nữ tử có tâm hiếu kỳ, nhất là Vong Ưu, nàng không nên tiến tới gần nhìn kỹ đám côn trùng kỳ quái như thế. Kết quả cả nhóm bị nàng cổ động, lòng hiếu kỳ của chúng ta từ từ dâng lên, đồng thời chấp thuận để nàng sử dụng pháp thuật kéo một khối thi thể côn trùng đầy đủ vào trong Thiên Không Thành. Trời đất thánh thần ơi, cỗ thi thể kia vừa vào thành mùi thúi đã lan tràn khắp các ngõ ngách kiến trúc. Tất cả những người bất hạnh ngửi thấy được đều có chung một kết quả, chúng ta không có một ai ngoại lệ nôn mửa liên hồi ngay tại chỗ. Hai nàng Hương Hương, Âu Dương Nhược Lan vốn yếu thích sạch sẽ trực tiếp bất tỉnh nhân sự.

Loại mùi vị này quả thực vô địch, mặc dù nó không có độc, không thể thương tổn thân thể người ta. Nhưng mà nó có thể thông qua cảm giác thương tổn tinh thần chúng ta. Dù sao cái loại "hương vị" này cũng khiến cho chúng ta suốt mấy ngày ăn không ngon, ngủ không yên. Đáng thương cho bần đạo ngay cả khi tu luyện cũng tĩnh tâm không nổi. Cả tòa cung điện chứa thi thể côn trùng bị chúng ta từ bỏ ném thẳng ra ngoài, một khối Kim Diệu Thạch lớn như thế, đáng tiếc quá đi mà!

Nghiêm trọng nhất chính là tiểu Lục cũng trở thành người bị hại, hắn bị mùi thúi làm cho tinh thần gần như thác loạn. Hắn sau đó tức giận tỏ ý đối với chúng ta, sau này không được hắn chấp thuận, không được ai mang cái đồ ác tâm như vậy vào Thiên Không Thành.

Người khởi xướng là cô nàng Vong Ưu tự biết đuối lý, vô cùng tận tâm tận sức bù đắp cho tiểu Lục mới làm cho tiểu Lục tiêu sạch oán khí. Chẳng qua nàng đuối lý với người khác, nhưng mà đối với ta lại không chút khách khí. Đáng thương thay bần đạo trở thành cái bia cho nàng trút hận, từng đêm thê thảm bị nàng cắn cả người đầy dấu răng, đau nhức không ngủ được.

Cuộc sống không có thiên lý kéo dài suốt một tháng mới kết thúc. Nguyên nhân không phải là Vong Ưu giải phóng xong oán khí, mà là do chúng ta bôn ba hơn một tháng. Rốt cục đi tới một Vị Diện Nhân giới có phong cảnh xem như không tệ.

Chúng ta y như những người lưu lạc trong sa mạc quá lâu, đột nhiên tìm được một ốc đảo hiển nhiên cảm giác vô cùng mừng rỡ. Vào lúc này, chúng ta tự nhiên không có vội vã tiếp tục lên đường. Mà chúng ta ra ngoài tìm kiếm vài ngày thư giãn. Thật vất vả có cơ hội giải lao tinh thần, không thể bỏ qua được nha!

Vong Ưu vừa bắt được cơ hội lại lấy ra khí phách nữ chủ nhân, ngay tại chỗ quyết định ở chỗ này nghỉ ngơi vài ngày, cẩn thận vui đùa xả hơi. Quyết định này đều được mọi người nhất trí ủng hộ, làm cho Vong Ưu bởi vì sự kiện côn trùng thúi vốn mất đi lòng tin từ từ tăng trưởng trở lại.

"Nhưng mà chúng ta sẽ chơi cái gì đây?" Âu Dương Nhược Lan cười khổ nói: "Nơi này là rừng rậm nguyên thủy rộng lớn, chẳng lẽ chúng ta muốn chơi săn thú sao? Trò chơi kiểu này không có tính khiêu chiến rồi, thật sự không thích hợp với chúng ta."

"Vậy hả? Ta đi xem tình huống Vị Diện này một lát rồi nói sau." Vong Ưu vừa nói dứt lời liền phi thân tiến đến gần Ma Lực Hoàn, nhờ Ma Lực Hoàn tăng phúc thi triển pháp thuật quan sát. Chỉ thấy hai tay nàng vung lên, ở trong hư không tạo ra một cái gương cực to, phía trên biểu hiện đầy đủ tình huống trong Vị Diện này. Được Vong Ưu thao túng, một vài hình ảnh cấp tốc hiện lên ở trong gương, không qua một hồi Vong Ưu đã nắm giữ ít nhiều tin tức trên Vị Diện này.

Sau đó Vong Ưu tạm ngưng pháp thuật, chạy xuống giải thích cho chúng ta: "Đây là một Vị Diện Nhân giới bình thường, so với Thánh Quang đại lục nhỏ hơn một nửa. Những tình huống khác căn bản giống nhau, ví dụ như quốc gia nhân loại, tông giáo, thậm chí ăn, mặc, ở, đi lại cũng không khác nhau lắm. Nơi này có văn minh ma pháp rõ ràng cao hơn Thánh Quang đại lục một chút. Có vài pháp sư nhân loại đạt tới cấp bậc Pháp thần, còn có vài gã chiến sĩ cấp bậc Kiếm thần, mạnh nhất là loài rồng, thực lực cao nhất có lẽ là Long vương. Ừ, hình như hắn cảm thấy ta đang dò xét hắn, coi như không tệ !"

"Vậy hắn có phản ứng gì không?" Âu Dương Nhược Lan tò mò hỏi.

"Đương nhiên là đàng hoàng dừng lại." Bần đạo buồn cười nói: "Chẳng lẽ hắn dám tỏ thái độ địch ý đối với chúng ta hay sao?"

Khi Vong Ưu tiến hành dò xét, đồng thời bần đạo cũng dùng Nguyên Thần tiến hành tìm tòi, đầu Long vương kia ước chừng là ở chỗ này không có đối thủ, tâm tình vô cùng buông lỏng. Không có ý định ẩn giấu khí tức của hắn, cho nên bị Vong Ưu và bần đạo dễ dàng tìm được. Chẳng qua lấy thực lực bản thân hắn chỉ có thể phát giác ra Vong Ưu đang dò xét, chứ không thể nhận ra ta được. Thằng nhỏ đáng thương bị tinh thần lực khổng lồ cyar Vong Ưu gây sợ hãi, trốn vào trong kho bảo tàng lạnh run lên. Ha hả, thật là đáng yêu mà!

Chẳng qua là có một chỗ không được hoàn mỹ, bởi vì Vong Ưu quan sát quá mức bá đạo, cho nên hành động của nàng đã bị một vài cường giả nhận ra, thế nhưng có quan hệ gì chứ? Dù sao chúng ta không có ý định tìm ai gây phiền toái cả.

"Các muội muội nghe đây! Ta mới vừa nhận được một ít tin tức hữu dụng, trên phiến đại lục này mặc dù quốc gia không ít, nhưng mà lại có một đế quốc rất lớn tên là Lam Khắc Tư. Đi theo hướng kia ước chừng hơn hai ngàn dặm là thủ đô Lam Khắc Tư đế quốc!" Vong Ưu đưa tay chỉ ra một phương hướng, sau đó giới thiệu: "Nơi đó vào tháng sau sẽ cử hành một ngày lễ khánh điển long trọng. Phải biết rằng, thủ đô này có nhân khẩu gần ba trăm vạn thường dân. Đồng thời còn là trung tâm kinh tế chính trị của toàn bộ đại lục, thị trường buôn bán phi thường phồn hoa, mọi người chẳng lẽ không muốn đi mua một vài đồ vật kỷ niệm sao?"

"Ồ, có thể đi dạo phố như lúc trước hả?" Chúng nữ vui mừng hô lên. Xem ra việc đi dạo phố đối với nữ nhân có lực sát thương quá khổng lồ nhỉ?

"Dĩ nhiên là được. Tại sao lại không chứ?" Vong Ưu cười nói: "Chẳng lẽ có người nào muốn ngăn trở hay sao?" Vừa nói nàng đưa ánh mắt bắn về phía ta.

Bần đạo lập tức đầu hàng: "Ta tán thành cả hai tay !"

"Tốt quá!" Chúng nữ lập tức hoan hô ào ào cả lên.

Âu Dương Nhược Lan khích lệ: "Vong Ưu tỷ tỷ thật là lợi hại, có thể tìm được tình báo cặn kẽ nhanh như vậy, quả thực là kinh khủng nha!"

"Đúng đấy, đứng một chỗ vung tay một cái đã biết chuyện ở ngoài ngàn dặm, giống y như thần vậy!" Hương Hương vô cùng sùng bái nhìn nàng.

"Ha hả, nha đầu ngốc, chúng ta vốn là thần mà." Vong Ưu đắc ý nói.

"À, là vậy hả?" Hương Hương tò mò hỏi: "Tỷ tỷ, có thể nói cho ta biết ngươi làm cách nào không?"

"Ha ha, chuyện đó hả? Đơn giản lắm, ta tìm người hỏi là xong." Vong Ưu hơi mất tự nhiên nói: "Được rồi, ngươi sau này sẽ rõ. Bây giờ nói chính sự quan trọng hơn."

Chúng nữ vừa nhìn thấy thái độ Vong Ưu, cũng biết trong đó có điểm kỳ quái, nhưng mà Vong Ưu Vong Ưu không muốn nói các nàng cũng không tiện hỏi. Cả đám dời ánh mắt về phía ta, đáng tiếc chính là Vong Ưu đã cảnh cáo cho ta trước, cho nên bần đạo đành phải cười khổ giả lơ.

Thật ra Vong Ưu là một người nôn nóng. Nàng không có khả năng kiên nhẫn tìm người từ từ hỏi thăm, cho nên nàng chọn phương thức trực tiếp đọc trí nhớ. Mà khoảng cách xa như vậy, nếu muốn đọc trí nhớ người phàm cũng không khó khăn. Thế nhưng sẽ có khả năng tổn thương não người ta, trên căn bản chỉ cần bị Vong Ưu đọc trí nhớ, tuyệt đối sẽ biến thành ngu ngốc.

Chuyện tình ác độc như vậy, Vong Ưu tự nhiên không thể tùy tiện tìm người. Cho nên nàng dò xét tìm một người tội ác tày trời để hạ thủ.

Vào lúc đó, từ phía xa hơn hai ngàn dặm, bên trong Lam Khắc Tư đế quốc xảy ra một vụ án mưu sát quỷ dị. Đế quốc Công tước Phúc Lam đại nhân đang ở trong mật thất tính toán cưỡng hiếp một tiểu cô nương vừa bắt được ngoài đường. Chỉ thấy hắn vừa chảy nước miếng, vừa không ngừng lột y phục của mình, lộ ra một thân toàn thịt béo và khối da sưng tấy mưng mủ ở sau lưng tản mát ra mùi thúi gay mũi. Cái tên đáng thương này có bộ dáng y như một con cóc.

"Đại nhân, van ngươi tha cho ta đi." Tiểu cô nương nước mắt rơi như mưa liên tiếp cầu khẩn.

"Bảo bối, không có cửa đâu !" Con cóc cười gian nói.

"Ngươi mà tiến tới nữa, ta sẽ hô lên đó." Tiểu cô nương nổi lên dũng khí uy hiếp.

"La đi, cứ tùy tiện, ngươi có la rách cổ họng cũng không có người nghe được." Con cóc càng thêm đắc ý, vừa nói hắn làm bộ muốn lao tới.

"A..." Sau đó là một trận la hét cực kỳ bi thảm.

Nhưng mà đừng có hiểu lầm, người kêu thảm thiết là con cóc, bởi vì hắn trong lúc bất chợt cảm giác được một cỗ năng lượng mãnh liệt rót vào người hắn. Giống như đầu hắn bị đâm thủng vô số lỗ nhỏ, sau đó đổ thủy ngân vào bên trong vậy. Đau đớn kinh khủng làm cho hắn nhịn không được rên lên, đồng thời hạ thân phun ra đủ mùi xú uế.

Kêu rên kéo dài ước chừng mười mấy giây, cái đầu con cóc đột nhiên nổ tung, máu tươi hỗn hợp với não tương văng khắp mật thất. Tiểu cô nương đang ở gần bị lây dính toàn thân.

"A…" Tiểu cô nương nhìn thấy một màn kinh dị như thế lập tức hét ầm lên, thế nhưng nàng chỉ la được một tiếng, sau đó chịu không nổi kích thích trực tiếp té xỉu xuống đất.

Vong Ưu vốn là người thuộc phe Tây Phương chư thần, bị bên đó đầu đọc tư tưởng điển hình giữa người phàm với con kiến hôi. Mặc dù có bần đạo hun đúc dạy dỗ trở lại nàng đã thay đổi rất nhiều, chỉ giết ác nhân không đụng người thường. Đôi khi còn ra tay cứu vớt người vô tội, nhưng mà nếu muốn nàng cứu vớt người phàm không hề quen biết, vẫn là chuyện tương đối khó khăn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Ví như nàng lần này nàng lưu lại cục diện rối rắm, nàng thống khoái diệt trừ ác nhân thuận tay chiếm lấy tin tức cần có. Nhưng nàng hoàn toàn không để ý tới tiểu cô nương đáng thương kia. Chuyện này nếu như bị thủ hạ trong phủ Công tước phát hiện nàng và vị Công tước đã chết kia ở chung một chỗ, còn không phải nàng và toàn gia xem như tiêu vong hay sao? Bần đạo không đành lòng bởi vì việc làm của Vong Ưu mà liên lụy đến toàn gia người ta. Cho nên ta lặng lẽ vận dụng pháp lực dùng Thổ Độn Thuật lặng lẽ chuyển dời nàng đến một chỗ an toàn. Tiêu trừ vết máu trên người nàng, đồng thời thay đổi tướng mạo của nàng, đề phòng nàng bị những tên kia nhận ra, sau đó ta nhẹ nhàng đánh thức nàng.

Tiểu cô nương mở mắt ra phát hiện mình nằm ở một góc đường liền vội vàng bò dậy, kiểm tra trên người không có gì dị dạng thì thở phào nhẹ nhỏm, nàng còn cho rằng mình gặp một cơn ác mộng mà thôi. Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời trong lòng cả kinh, sau đó vội vã chạy về nhà mình.

Vừa cứu vớt được một cô nương khả ái. Tâm tình bần đạo thư sướng hơn rất nhiều. Vào lúc ta bận rộn giải quyết hậu quả cho Vong Ưu, chúng nữ còn đang ríu ra ríu rít thảo luận nên xử lý thời gian nghỉ ngơi như thế nào.

"Ta cảm thấy chúng ta nên xây dựng một đoàn lữ hành, một đường đi tới có thể chậm rãi thưởng thức cảnh đẹp dọc đường." Hương Hương đề nghị.

"Không được, Vị Diện này không có đoàn lữ hành toàn là mỹ nữ, chúng ta vừa xuất hiện sẽ bị người khác vây xem, ta không muốn để cho những tên người phàm tục trơ mắt nhìn." Lệ Nhược Nhã lên tiếng phản đối.

"Vậy thì tìm phương pháp nào đó che dấu thân phận." Âu Dương Nhược Lan cười hỏi: "Nơi này có dong binh đoàn không? Hoặc là chúng ta ngụy trang thành đoàn thể thương nhân cũng tốt!"

"Đúng vậy." Bần đạo vui mừng nói: "Không bằng ta ngụy trang thành chủ nô buôn bán nữ nhân nha?"

"Đi tìm chết." Chúng nữ cùng nhau cười mắng.

"Ta đề nghị, để cho phu quân ngụy trang thành nô lệ của chúng ta." Vong Ưu lập tức nói.

"Tán thành." Chúng nữ không hẹn mà cùng lớn tiếng tán thành.

"Không tốt đâu!" Bần đạo nhất thời đau khổ, vội vàng xin tha: "Đừng làm như vậy, lỡ may truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt đó!"

"Không được, số ít phải phục tùng đa số." Vong Ưu nghiêm trang nói: "Chúng ta chính là thần minh, phải coi trọng dân chủ."

"Ta chán ghét dân chủ." Bần đạo buồn bực phản đối.

"Cứ định như vậy." Vong Ưu không hề để ý tới ta nữa, tiếp tục nói: "Bởi vì chúng ta chỉ có một gã nô lệ. Xem ra không ngụy trang thành đoàn buôn lậu nô lệ được. Thế nhưng nơi này cũng có dong binh đoàn, chúng ta tạm thời giả trang như thế, mọi người thấy thế nào?"

"Ôn lại cuộc sống mạo hiểm trước kia hả?" Phù Ni Nhã mặt đầy hoài niệm nói: "Ta đồng ý."

"Tốt, ta thích mạo hiểm." Mân Nhi cũng gật đầu nói.

"Chủ ý này thật tốt, ta là người có kinh nghiệm mạo hiểm phong phú đó." Ái Liên Na cũng cười nói: "Ta tán thành mãnh liệt."

Sau đó những nữ nhân khác cũng hưng phấn tỏ vẻ đồng ý. Bần đạo lập tức ý thức được đây là một cơ hội thoát khỏi vận rủi, mau chóng nói: "Ta cũng đồng ý."

"Rất tốt." Vong Ưu nhìn ta cười cười nói: "Như vậy chúng ta quyết định dùng thân phận dong binh đoàn tiến hành mạo hiểm. Ta sẽ làm đoàn trưởng."

"Như vậy, đoàn trưởng đại nhân tôn kính." Bần đạo nói: "Trong dong binh đoàn không có nô lệ, chỉ có chiến hữu." Sau đó ta dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, hi vọng nàng thu hồi dự định biến ta thành nô lệ.

Song Vong Ưu lập tức tàn nhẫn phá nát giấc mộng của ta, nàng mỉm cười cự tuyệt: "Không, chàng sai lầm rồi, dong binh đoàn ở Vị Diện này cho phép có nô lệ tồn tại. Mà chàng chính là một gã nộ lệ trong đó. Ta bây giờ tuyên bố, bây giờ chàng chính là nô lệ duy nhất trong dong binh đoàn, công việc của chàng là hầu hạ cuộc sống hàng ngày cho chúng ta. Không được tham dự chiến đấu."

"Ta phản đối." Bần đạo lập tức bất mãn nói.

"Phản đối không có hiệu quả." Vong Ưu cười nói. Sau đó nàng đi tới ôm cổ ta, nhẹ giọng nói: "Chàng thân là một đại nam nhân kẹp ở giữa một đám nữ nhân, vị trí của chàng phải có tính đặc thù mới có không khiến người khác chú ý. Chàng ủy khuất một lần đi, cùng lắm thì buổi tối người ta bồi bổ lại cho chàng."

"Sắc dụ là không có tác dụng!" Bần đạo nghiêm nghị nói: "Vị trí đặc thù ngoại trừ nô lệ ra còn có rất nhiều mà? Tỷ như đoàn trưởng."

"Thiếu gia, dám tranh giành với ta sao?" Vong Ưu bất mãn nói: "Nhiều nhất ta lùi một bước, cho chàng làm quản gia được chưa?"

"Quản gia?" Bần đạo cười khổ nói: "Ngươi cho rằng mình là Đại tiểu thư hả?"

"Dĩ nhiên, chúng ta phải ngụy trang thành một nhóm thiếu nữ quý tộc nhàm chán, có một quản gia đi thep mới bình thường." Vong Ưu sau đó quả quyết nói: "Tóm lại, đây là vị trí cao nhất, quản gia hoặc là nô lệ, chàng tự mình lựa chọn đi."

"Quản gia phải nhúng tay vào việc nhà." Bần đạo cuối cùng buồn bực lầm bầm.

"Chuyện này chính là mấu chốt nhất, chàng không thể xuất thủ tranh giành chiến đấu với chúng ta." Vong Ưu cười nói.

"Vong Ưu tỷ tỷ, cái gì gọi là chúng ta cùng chiến đấu hả?" Âu Dương Nhược Lan kháng nghị: "Ngươi một khi xuất thủ chúng ta còn đánh đấm gì được chứ?"

"Đúng đấy, không chỉ có Vong Ưu tỷ tỷ, Lệ Nhược Nhã, Ái Liên Na còn có Anna, nhóm thực lực mạnh mẽ này không được ra tay." Hỏa công chúa nói: "Chỉ có những người thực lực thấp mới có quyền tiến hành rèn luyện."

"Ngươi cũng không được." Phù Ni Nhã cười nói: "Hình như chỉ có ta cùng ba tỷ muội Tử La Lan, còn có Hương Hương, Thất công chúa, Tiên Nhã mới cần phải rèn luyện. Các ngươi đều mạnh như vậy rồi, vừa ra tay chính là cấm chú, còn đánh cái gì nữa chứ?"

"Được rồi được rồi." Vong Ưu cười nói: "Tất cả những người cấp bậc Thiên sứ sáu cánh trở lên không được tham chiến, tạm được rồi chứ?"

"Tốt tốt." Đám người Hương Hương đồng thanh hô lên. Chẳng qua là Băng Hỏa công chúa nhìn nhau cười khổ. Thế nhưng, trên Vị Diện này ma thú mạnh nhất chỉ có bảy tám cấp, thật sự không hấp dẫn nổi hứng thú của các nàng. Cho nên chiến hay không chiến cũng không sao cả.

"Bây giờ chúng ta phân công nghề nghiệp, mọi người tự mình dựa theo nghề nghiệp ngụy trang cho tốt." Vong Ưu cười nói: "Ta là đoàn trưởng kiêm chức pháp sư, Lệ Nhược Nhã là kỵ sĩ, Phù Ni Nhã và Tiên Nhã, Ngả Liên Na làm Mục sư, Băng Hỏa công chúa còn có Mân Nhi cũng là pháp sư, ba tỷ muội Tử La Lan làm cung tiễn thủ, về phần phu quân, cho chàng làm quản gia của ta kiêm chức đạo tặc."

"Ha ha." Chúng nữ cùng nhau cười lớn lên, bần đạo lại đứng một chỗ cười khổ, Tam Hại biến thành đạo tặc, thật đúng là chuẩn xác quá đi!

"Còn nữa, sủng vật và thú cưỡi của mọi người cũng phải để ở trong Thiên Không Thành, bọn chúng quá mạnh mẽ, nếu xuất hiện rất dễ bị lộ ra sơ hở." Vong Ưu nói.

"Của ta Đại Địa hùng vương có thể ngụy trang mà?" Bần đạo vội vàng nói.

"Chớ có đùa giỡn, chàng từng thấy qua đạo tặc cưỡi Ma Hùng không?" Vong Ưu cười nói: "Chàng thích hợp nhất với sủng vật đại loại như chim bồ câu."

"Ha ha." Chúng nữ lại cười lớn lên.

"Nhưng chúng ta làm sao đi đường ? Hành trình xa như vậy, không thể một đường đi bộ chứ?" Bần đạo cười khổ nói.

"Chúng ta tiêu khiển hạng mục đầu tiên chính là bắt thú cưỡi, nơi đây là rừng rậm nguyên thủy có ma thú đông đảo, mọi người muốn loài nào thì tự mình đi bắt. Nhưng mà không được bắt ma thú vượt qua cấp bảy, quá cao sẽ bị người ta chú ý." Vong Ưu cười nói: "Có được chưa?"

"Tốt." Chúng nữ cùng nhau đáp ứng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.