Của Ta Suất Lão Công

Chương 104: Tất cả đều kết thúc





"Ha hả, ta cũng vậy, tựa hồ chúng ta cũng thế thì phải." Âu Dương Nhược Lan buồn cười nói. Thì ra các nàng vẫn còn đang che mặt kia mà.

"Ha hả, chúng ta hiển nhiên không tính." Tiên Nhã cười nói: "Bởi vì chúng ta có nổi khổ tâm mà!"

Vừa lúc đó một gã che mặt la lớn: "Ai nhìn thấy một cô bé chạy vào đây không?"

Âu Dương Nhược Lan đột nhiên xoay động tròng mắt, lập tức cười hì hì nói: "Ta nhìn thấy, nàng ta đang trốn dưới cái bàn của chúng ta nè."

"Lên." Tên đầu lĩnh che mặt vung tay lên, mấy tên khác nhanh chóng bao vây cái bàn Âu Dương Nhược Lan lại.

Nhìn thấy tình thế này diễn ra, tiểu cô nương trốn dưới bàn gấp đến độ nước mắt chảy dài, căm phẫn hét vào tai Âu Dương Nhược Lan: "Ngươi không thể làm như vậy được, chẳng lẽ ngươi muốn thấy ta bị giết chết sao?"

"Ha hả, không phải như thế." Âu Dương Nhược Lan mỉm cười nói: "Tin tưởng ta, không có người nào có thể thương tổn ngươi được." Vừa nói nàng đưa tay kéo tiểu cô nương lên.

Tiểu cô nương quật cường hất tay Âu Dương Nhược Lan ra, mà bò qua Tiên Nhã ở bên cạnh, sau đó tuyệt vọng nói: "Ngươi không hiểu cái gì hết, cho rằng bằng vào thân phận của các ngươi có thể hù sợ bọn họ hay sao? Bọn họ là người của Huyết Lang đó, các ngươi biết không?"

"Huyết Lang?" Những người ngồi trong Đồ Thư Quán vừa nghe thấy cái tên này, không hề nhiều lời chút nào, lập tức lao nhanh ra ngoài, làm như những tên này là ôn dịch vậy.

"Hắc hắc." Âu Dương Nhược Lan cười nói: "Chúng ta thật sự không biết Huyết Lang là cái gì hết!"

"Ngươi không biết?" Gã nam tử đầu lĩnh đột nhiên kinh ngạc nói: "Vậy ngươi là ai? Trong quốc gia này không ai không biết Huyết Lang."

"Chúng ta không phải là người của quốc gia này." Âu Dương Nhược Lan bình thản nói.

"Trên phiến đại lục này cũng không có mấy người không biết chúng ta." Gã nam tử đầu lĩnh cười lạnh nói: "Thế nhưng, nghe ngươi nói như thế đúng là chúng ta không cần phải sợ rồi, các ngươi thật sự là những người không hiểu chuyện đời. Việc này quá mức khả nghi, ta hoài nghi thân phận của các ngươi có vấn đề, cùng nhau theo chúng ta đi thôi."

"Ài, ngươi cho rằng ngươi là ai hả?" Tiên Nhã cười lạnh nói: "Trên phiến đại lục này còn không có mấy người có tư cách nói như vậy với chúng ta đó."

"Hả?" Lúc này ngay cả cái tiểu cô nương kia cũng kinh ngạc rồi.

Gã nam tử đầu lĩnh khẽ híp mắt đánh giá một hồi, tò mò nói."Có thể biết thân phận hai vị không? Ta thật sự tưởng tượng không ra, trên đại lục này có người nào mặt mũi lớn như vậy đây?"

"Các ngươi không có tư cách biết thân phận chúng ta." Tiên Nhã vừa nói vừa tản mát ra uy nghiêm Thánh nữ, nhẹ giọng nói: "Các ngươi làm cho ta cảm giác chán ghét, bây giờ lập tức cút ra ngoài cho ta."

Gã nam tử đầu lĩnh hiển nhiên bị khí thế Tiên Nhã chấn nhiếp rồi. Hắn thường xuyên giao thiệp với cấp trên, tự nhiên có thể phân biệt ra cái loại uy nghiêm vô hình này. Hắn lập tức ý thức được thân phận Tiên Nhã không giống bình thường.

Nhưng mà điều này vẫn không thể để cho hắn rút lui, dù sao sau lưng hắn chính là thế lực Huyết Lang, đây là thế lực mạnh mẽ đệ nhất đại lục chính hiệu. Cho nên nhóm quý tộc bình thường, cho dù là Đại công tước đi nữa bọn họ cũng có thể chống đỡ được. Huống chi mục tiêu lần này thật sự quan hệ trọng đại, kết cục thất thủ chỉ có một, đó chính là chết. Hắn vốn không có đường lui nữa rồi.

Thế nhưng, gã nam tử đầu lĩnh không muốn dễ dàng đắc tội đại nhân vật, bởi vì cái loại đại nhân vật như thế này mặc dù không thể gây huyên náo cho Huyết Lang. Thế nhưng đối phó một nhân vật nhỏ nhoi như hắn vẫn là dư thừa. Cho nên hắn suy tư một lúc, vẫn quyết định lùi một bước, không có gây thêm phức tạp ở chỗ này. Gã đầu lĩnh nói với Tiên Nhã: "Vị tiểu thư này, có lẽ thế lực sau lưng ngài tương đối mạnh, nhưng mà tuyệt đối không thể đắc tội với Huyết Lang chúng ta. Ngày hôm nay ta có thể không truy cứu chuyện thất lễ lúc nãy, chỉ cần bây giờ ngài rời khỏi nơi đây, chúng ta coi như không có vấn đề gì từng phát sinh. Ngài thấy thế nào?"

"Không thế!" Âu Dương Nhược Lan cười híp mắt nói: "Chúng ta còn phải đọc sách, người cần phải đi là các ngươi mới đúng."

"Cũng được, xin ngài giao tiểu cô nương này kia cho chúng ta." Gã đầu lĩnh gật đầu nói: "Chúng ta lập tức đi ngay."

"Ta và các ngươi đi là được." Tiểu cô nương hiển nhiên không muốn liên lụy người khác. Cho dù lúc nãy nàng bị Âu Dương Nhược Lan chỉ điểm.

"Ha hả, như vậy cũng không được." Âu Dương Nhược Lan kéo tiểu cô nương lại bên mình, cười nói: "Ngươi lúc nãy ở dưới mặt làm dơ quần áo của ta, phải bồi thường cho ta rồi mới được đi."

"Trời đất?" Tiểu cô nương nghe xong trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nói: "Vị tiểu thư này, ta biết ngươi đang muốn giúp ta, nhưng mà thế lực bọn họ quá lớn, ngươi căn bản là không thể nào đối kháng nổi, không nên vì ta mà liên lụy toàn bộ gia tộc của ngươi."

"Không sai." Gã đầu lĩnh cũng lạnh lùng nói: "Tiểu thư, xin ngài hãy nghĩ lại mới tốt."

"Ngươi câm miệng." Tiên Nhã không nhịn được cắt đứt lời của hắn, quát thẳng: "Nếu không cút ngay ta sẽ không khách khí nữa đâu!"

"Hừ." Gã đầu lĩnh nhất thời giận dữ, lớn tiếng nói: "Vậy để ta nhìn xem các ngươi có bao nhiêu bản lãnh, người đâu?"

Gã đầu lĩnh hô to một tiếng, từ cánh cửa lớn Đồ Thư Quán tràn vào một nhóm người nữa, có khoảng mấy chục người đều dùng áo đen che mặt. Trong đó phần lớn tay đao tay kiếm, phần còn lại cầm lên ma pháp trượng, hiển nhiên đấy là nhóm pháp sư. Dựa theo tiêu chuẩn người phàm mà nói, nhóm người này thân thủ không tệ, ít nhất cũng là Bạch Ngân chiến sĩ, tất cả pháp sư đều là pháp sư cao cấp. Có thể nói thế lực vô cùng hùng hậu.

Chỉ có điều đối với Âu Dương Nhược Lan hoàn toàn khác hẳn, nàng lắc đầu nói: "Ta còn tưởng rằng có cái gì hay ho chứ, thì ra nhà ngươi kêu thêm một đám phế vật như vậy."

"Ài!" Tiên Nhã cũng lắc đầu buồn bực nói: "Đáng ghét, tâm tình đọc sách cũng bị bọn chúng phá hủy hết rồi."

"Đúng vậy." Âu Dương Nhược Lan gật đầu nói: "Sách trong này coi như thú vị, tạm thời không đọc nữa. Hơn nữa, thời gian chúng ta có hạn, một ngày không thể nào xem hết được, thật là đáng tiếc."

"Nếu không chúng ta mang sách về, sau này từ từ xem được không?" Tiên Nhã cười híp mắt nói.

"Ồ, vậy không phải là trộm đồ sao?" Âu Dương Nhược Lan kinh ngạc nghe Tiên Nhã đề nghị. Nàng không nghĩ tới cô nàng Thánh nữ cũng có lúc thú vị như thế.

"Chúng ta đang cứu vãn những bộ sách trân quý này. Nếu không rất có thể chúng sẽ bị hủy trong chiến hỏa đó." Tiên Nhã nghiêm trang nói. Ở trong Giáo Đình thời gian dài như vậy, Tiên Nhã đã sớm không còn là tiểu cô nương thuần khiết như tờ giấy trắng rồi. Mặc dù tâm linh của nàng vẫn rất lương thiện, thế nhưng khi làm việc cũng bị một chút ảnh hưởng, tăng thêm vài phần giảo hoạt và quyết đoán.

"Ta đồng ý quan điểm của ngươi." Âu Dương Nhược Lan lập tức gật đầu nói.

Hai cô nàng vào lúc này còn đang thương lượng trộm sách, trực tiếp quên mất mười mấy tên Huyết Lang đứng bên cạnh. Tên đầu lĩnh lần đầu tiên bị nhục nhã như thế, hắn thẹn quá thành giận lập tức hét to: "Lên hết cho ta, tất cả đều bắt lại. Ta nhất định khiến cho các nàng hối hận cả đời."

"Giết." Mười mấy tên lập tức gầm thét xông lên.

"Quần thể Quang Phược Thuật !" Tiên Nhã không chút hoang mang đẩy tay ra. Theo một đạo bạch quang hiện lên, mười mấy tên kia đều bị một sợi dây ánh sáng trói thành bánh tét té trên mặt đất, không ngừng lăn qua lăn lại.

"Chỉ nhiêu đó thực lực cũng học người ta vào nhà cướp của?" Tiên Nhã khinh thường nói: "Các ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng."

Tên đầu lĩnh không có thời gian trả lời Tiên Nhã, hắn vội vàng hô lớn: "Pháp sư, mau giải trừ pháp thuật."

"Đầu lĩnh, chúng ta không giải được." Mấy tên pháp sư buồn rầu nói: "Ma lực của nàng quá mạnh mẽ, nàng ta ít nhất cũng có cấp bậc Đại ma đạo sư trở lên."

"Các hạ rốt cuộc là ai?" Tên đầu lĩnh lúc này kinh hoảng nói: "Tại sao muốn đối nghịch với chúng ta."

"Các ngươi không xứng biết tên chúng ta." Tiên Nhã cười hì hì nói: "Thế nhưng các ngươi rất là đáng ghét, hiện tại nên câm miệng là được rồi, Cấm Ngôn Thuật !"

Tiên Nhã vừa thi triển pháp thuật lập tức có hiệu lực toàn bộ, mười mấy người liền câm tiếng. Tiếp theo, Tiên Nhã dùng dùng Phiêu Phù Thuật dự định ném cả đám ra ngoài cửa.

Âu Dương Nhược Lan liền ngăn lại: "Trước tiên để chúng xuống. Chờ chúng ta hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi hãy quyết định có thả bọn hắn hay không!"

"Tại sao?" Tiên Nhã kỳ quái hỏi. Thế nhưng nàng biết Âu Dương Nhược Lan trí tuệ vô song, cho nên vẫn nghe lời tập trung mười mấy người lại ném vào giữa thư viện. Xếp thành một tòa thịt người nho nhỏ.

"Bởi vì từ lời nói của bọn hắn có thể thấy được, thế lực Huyết Lang trên đại lục này hình như rất lớn. Nếu để bọn hắn đi, nói không chừng sẽ có thêm nhiều người tới tìm chúng ta gây phiền toái." Âu Dương Nhược Lan cười nói: "Không bằng chúng ta trước tiên hỏi chuyện cho rõ ràng rồi xử trí sau!"

"Cũng được!" Tiên Nhã gật đầu, xoay mặt nói với tiểu cô nương: "Này, ngươi có gì để nói với chúng ta không?"

Tiểu cô nương kia đã sớm bị Tiên Nhã biểu hiện kinh người làm cho ngây dại, bây giờ nghe Tiên Nhã hỏi mới thanh tỉnh lại, căn bản chưa có hiểu Tiên Nhã hỏi cái gì. Mà lại nói: "Ồ, tỷ tỷ, ngươi thật là lợi hại nha! Không trách được ngươi trấn tĩnh như thế!"

Tiên Nhã dở khóc dở cười nói: "Ta đang hỏi ngươi mà."

"Ngươi hỏi cái gì?" Tiểu cô nương ngại ngùng nói: "Xin lỗi, lúc nãy ngơ ngác không có nghe được."

"Ta đang hỏi ngươi, bọn họ tại sao lại đuổi giết ngươi?" Tiên Nhã hỏi lại lần nữa.

"Chuyện này ta không thể nói." Tiểu cô nương cúi đầu lầm bầm.

Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã cùng liếc mắt với nhau, trong đôi mắt hai người cơ hồ đồng thời toát ra quang mang hưng phấn. Bởi vì vấn đề "không thể nói" luôn luôn có ý nghĩa là bí mật, mà thiên tính nữ nhân quyết định các nàng luôn luôn cảm thấy hứng thú với hết thảy bí mật. Cho dù là Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã cũng không có ngoại lệ.

"Vậy cũng được." Âu Dương Nhược Lan giả bộ không thèm để ý nói: "Thế nhưng, Huyết Lang là tổ chức gì? Ngươi tạm thời nói cho chúng ta biết được không?"

"Dĩ nhiên có thể." Tiểu cô nương lập tức ngẩng đầu lên nói: "Thế nhưng các ngươi thật sự không biết hả?"

"Dĩ nhiên không biết." Tiên Nhã lập tức nói: "Tại sao chúng ta nhất định phải biết?"

"Bởi vì, trên phiến đại lục này chỉ có một đế quốc, đó chính là Lan Khắc Tư đế quốc, mà Huyết Lang chính là tổ chức trực thuộc hoàng đế Lan Khắc Tư đế quốc. Bọn họ chịu trách nhiệm giám sát hết thảy hoạt động phản kháng bên trong đế quốc. Đối với tất cả quý tộc từ Công tước trở xuống đều có quyền lợi trực tiếp bắt giữ. Thế lực của bọn họ trải rộng khắp đế quốc, giám thị toàn bộ người dân của đế quốc.

Chỉ cần có người bất mãn đối với bệ hạ lập tức sẽ bị bọn họ tịch thu tài sản và giết sạch toàn gia." Tiểu cô nương thống hận nói: "Hàng năm đều có ngàn vạn người chết thảm ở trong ngục giam Huyết Lang, bất luận người già, trẻ con hay là phụ nữ, chỉ cần đi vào ngục cơ hồ không có một ai sống sót ra ngoài. Một tổ chức tanh máu như vậy, ngươi nói trên đại lục này còn có ai không biết đây?"

"Thì ra là như thế." Âu Dương Nhược Lan nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó nàng dùng tinh thần lực nói với Tiên Nhã: "Xem ra tổ chức Huyết Lang có điểm giống với Cẩm Y Vệ trực thuộc Đông Xưởng mà phu quân nói. Thử nghĩ vào thời đại kia, quốc gia kia, thật sự là ai cũng biết bọn họ."

"Nói không sai." Tiên Nhã cũng gật đầu đồng ý, nói: "Nếu tổ chức Huyết Lang này lấy việc truy xét tổ chức phản kháng làm mục tiêu. Vậy thì tiểu cô nương này chỉ sợ có quan hệ tới những người đó rồi."

"Tám phần chính là như thế, nếu không nàng ta sẽ không giấu diếm chúng ta làm gì. Ở trong một quốc gia nuôi dưỡng nô lệ tất nhiên phải có phản kháng." Âu Dương Nhược Lan đột nhiên cười khổ nói: "Nhưng vấn đề bây giờ là chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Quản hay không quản đây?"

"Ta cũng không rõ ràng lắm." Tiên Nhã cười khổ nói. "Không bằng hỏi cô bé có tính toán gì không?"

"Ừ." Âu Dương Nhược Lan ngay sau đó cười nói với tiểu cô nương: "Vậy ngươi bây giờ đang định làm gì?"

"Ta có chuyện cực kỳ gấp, phải chạy tới Hoàng đô." Tiểu cô nương lập tức lo lắng nói: "Tỷ tỷ, có thể giúp ta không?"

"Người nhà ngươi ở đâu?" Âu Dương Nhược Lan tò mò nói.

"Bọn họ đều đi hết rồi, ta đang rất gấp đó." Tiểu cô nói.

"Chuyện này." Âu Dương Nhược Lan làm khó nói: "Mặc dù đối với chúng ta, ngươi không phải là phiền toái gì hết. Nhưng mà có thể ngươi sẽ liên lụy chúng ta nha!"

"Như vậy hả!" Tiểu cô nương thất vọng nói: "Được rồi, nếu đã như vậy, ta tự mình đi cũng được. Đa tạ tỷ tỷ cứu giúp." Nói xong nàng thi lễ với hai người, sau đó xoay người rời đi.

"Chờ một chút." Tiên Nhã kéo nàng lại nói: "Chẳng lẽ ngươi một mình đi đường?"

"Đúng thế, người bên cạnh ta đều đã chết trận." Tiểu cô nương nói đến đây nước mắt bắt đầu chảy ròng.

"Nhưng đoạn đường này chừng vài ngàn dặm lận đó?" Âu Dương Nhược Lan giật mình nói: "Hơn nữa trên đường có không ít thổ phỉ hoặc ma thú. Ta thấy ngươi hình như từng luyện qua vài bộ kiếm thuật. Nhưng mà ta nói thẳng, chỉ dựa vào bản thân ngươi rất khó lòng đi tới đích !"

"Dù có thế nào ta cũng phải đi !" Tiểu cô nương kiên cường nói: "Cho dù là chết ở trên đường cũng vậy thôi." Nói xong liền xoay người rời đi.

Không biết vì sao, nhìn thấy bộ dáng nàng hiện tại Tiên Nhã nhớ lại tình cảnh bản thân còn bé năm đó. Khi đó mình cũng gần như vậy, có đôi khi ngồi co ro trong đống tuyết ăn xin cả ngày cũng không được một đồng nào. Cho nên mẫu thân ngã bệnh bị chết đói trên giường bệnh. Lúc ấy Tiên Nhã từng vô cùng phẫn hận những người rõ ràng có năng lực nhưng không giúp mình. Chẳng lẽ bây giờ mình lại là người như vậy sao?

Nếu như ban đầu không có gặp gỡ phu quân, chắc chắn kết quả của mình ẽ trở thành thi thể đầu đường xó chợ. Sau đó bị chó hoang ăn thịt. Mà bây giờ nếu như mình không đưa tay ra giúp đỡ, kết quả dành cho tiểu cô nương này cũng sẽ thê lương như thế. Chẳng lẽ mình có thể trơ mắt nhìn thảm kịch tương tự phát sinh hay sao? Tuyệt đối không thể, ở trong lòng Tiên Nhã nổi lên lửa giận hừng hực.

"Chờ một chút." Nghĩ tới đây Tiên Nhã lập tức gọi tiểu cô nương kia lại, nói với nàng: "Dong binh đoàn chúng ta cũng phải đi Hoàng đô, nếu như ngươi nguyện ý có thể theo chúng ta lên đường."

"Có thật không?" Tiểu cô nương lập tức vui mừng nói, sau đó nàng lo lắng nhìn Âu Dương Nhược Lan. Hiển nhiên sợ nàng phản đối.

Không ngờ Âu Dương Nhược Lan chỉ cười nói: "Được rồi, ngươi may mắn lắm đó, tiểu cô nương khả ái. Bây giờ có thể nói cho chúng ta biết tên của ngươi chưa?"

"Dĩ nhiên, ta tên là Khắc Lệ Ti." Tiểu cô nương hưng phấn nói.

"Vậy là tốt rồi, Khắc Lệ Ti !" Âu Dương Nhược Lan giả bộ nghiêm trang nói: "Vào dong binh đoàn của chúng ta, ngươi nhất định phải nhớ kỹ một điểm mấu chốt. Chính là không được phép nói chuyện với quản gia của chúng ta."

"Tại sao?" Khắc Lệ Ti tò mò nói. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Bởi vì hắn là đại sắc lang." Âu Dương Nhược Lan giơ ra bộ mặt nghiêm túc nói.

"Không sai." Tiên Nhã bổ sung: "Hắn thật sự rất xấu tính, luôn luôn câu dẫn những tiểu cô nương thiện lương như ngươi, cho nên không thể lại gần hắn!"

"Vậy các ngươi tại sao không đuổi hắn đi?" Tiểu cô nương khó hiểu hỏi.

"Bởi vì hắn người mặc dù hơi mê đắm tửu sắc, nhưng mà bản lãnh lại không tệ." Âu Dương Nhược Lan giải thích: "Tóm lại hắn chính là người xấu. Cho nên ngươi phải nghe lời của chúng ta, nhất định cách xa hắn một chút, như vậy mới không bị phát sinh vấn đề. Nhớ kỹ, đây chính là điểm mấu chốt nhất, ngươi phải đồng ý mới có thể tiến vào dong binh đoàn chúng ta !"

"Điều này cũng vì tốt cho ngươi mà thôi." Tiên Nhã cười ha hả nói.

"Vậy thì ta đáp ứng." Khắc Lệ Ti gật đầu nói.

"Rất tốt." Âu Dương Nhược Lan nói với Tiên Nhã: "Chúng ta đi thôi, ngươi dọn dẹp mớ sạch kia lại, ta ở chỗ này động tay động chân một lát. Chúng ta không thích giết người, nhưng mà cũng không thể để cho bọn người này chạy đi báo tin."

"Ừ!" Tiên Nhã cười nói. Sau đó nàng xoay người đi tới giá sách bên cạnh, khẽ vung tay lên chỉ thấy toàn bộ sách trên giá từ từ hạ xuống bay thẳng vào không gian giới chỉ trên tay nàng.

Mà Âu Dương Nhược Lan thì không ngừng huy động hai tay di chuyển vị trí bàn ghế ở trong thư viện, dọn dẹp gọn gàng hiện trường và bố trí các loại đồ án.

Tiểu cô nương tò mò hỏi Âu Dương Nhược Lan: "Tỷ tỷ, ngươi đang làm cái gì vậy?"

"Kiến tạo một cái ngục giam tạm thời." Âu Dương Nhược Lan cười nói: "Giam đám Huyết Lang này chừng một tháng, như vậy sẽ không có ai biết ngươi đang ở đây trong dong binh đoàn chúng ta rồi."

"Ở chỗ này?" Khắc Lệ Ti khó hiểu nói: "Chỉ dựa vào những cái bàn này thôi sao? Làm sao có thể giam giữ bọn hắn một tháng được?"

"Ta nói có thể là có thể !" Âu Dương Nhược Lan tự nói.

Trong khi nói chuyện Tiên Nhã đã hoàn thành công tác của nàng, vài chục vạn bộ sách trong thư viện, bao gồm cả bộ sách quý trọng giấu ở trong mật thất cũng bị nàng thu hết vào trong không gian giới chỉ của mình. Hiệu suất cao như vậy khiến cho Khắc Lệ Ti mở rộng tầm mắt.

Mà lúc đó Âu Dương Nhược Lan cũng hoàn thành công việc bố trí trận pháp, nói với Tiên Nhã: "Tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài thôi." Vừa nói xong nàng kéo tay Khắc Lệ Ti tiến về phía cửa thư viện.

Ba người ra khỏi Đồ Thư Quán, Khắc Lệ Ti vẫn không có nhìn ra bên trong có chỗ nào đặc thù nên quay sang hỏi Âu Dương Nhược Lan: "Chúng ta cứ như vậy đi hả, ngươi nói nhà ngục ở đâu rồi?"

"Ở chỗ này." Âu Dương Nhược Lan quay về phía đại sảnh tiện tay vỗ một cái, chính thức khởi động đại trận. Nhất thời một đoàn sương trắng đột nhiên tràn ngập, trong giây lát triệt để bao phủ toàn bộ Đồ Thư Quán.

"Chuyện này làm thế nào mới được vậy? Hay thật !" Khắc Lệ Ti khó hiểu nói.

"Được rồi, khẳng định không thành vấn đề." Âu Dương Nhược Lan không muốn nhiều lời, trực tiếp kéo Tiên Nhã quay về.

Ở trên đường, Tiên Nhã nhỏ giọng hỏi: "Có thể vây khốn bọn chúng bao nhiêu thời gian?"

"Mặc dù linh khí ở Vị Diện này không đủ, nhưng mà ta có tăng thêm ta linh lực của mình vào trong đó. Đoán chừng ít nhất cũng có thể giam cầm bọn chúng hai tháng. Mà chúng ta chỉ ở nơi này một tháng thôi. Thời gian tương đối dư dả rồi!" Âu Dương Nhược Lan tự tin nói.

"Ha ha!" Tiên Nhã buồn cười nói: "Mặc dù pháp sư có thể chế tạo thực vật và nước uống. Lỡ may trong bọn chúng có người nào xui xẻo, chẳng phải là bị giam tươi sống chết đói luôn sao?"

"Vậy thì phải trông cậy vào vận số của bọn chúng rồi." Âu Dương Nhược Lan giơ hai tay lên trời, nói: "Dù sao mấy tên này hai tay dính đầy máu tanh, có chết cũng không đáng tiếc làm gì. Chúng ta không trực tiếp động thủ đã rất là nhân từ rồi."

"Ha hả, ngươi nói cũng đúng." Tiên Nhã cười nói.

Không qua bao lâu, ba cô nàng đã trở về tửu điếm. Vào lúc này, hai nhóm khác không gặp phải chuyện gì nữa, đã sớm trở lại chờ đợi bọn họ. Nhìn thấy hai nàng mang về một tiểu cô nương xa lạ, chúng nữ lập tức nổi lên hứng thú, lao ra hỏi thăm sự tình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.