Của Ta Suất Lão Công

Chương 101: Mưu tính hại





"Thật vậy chăng?" Khắc Lệ Ti nhất thời mừng rỡ nói: "Tỷ tỷ, lấy thực lực của các ngươi, chỉ cần chịu xuất thủ. tên hoàng đế hỗn đản kia nhất định phải chết."

"Không, không, không!" Vong Ưu vội vàng lắc đầu nói: "Chúng ta cũng khôngthể ám sát hoàng đế, bởi vì chúng ta có nỗi khổ tâm riêng!"

"Vậy các ngươi giúp ta như thế nào ?" Khắc Lệ Ti tiếc nuối nói.

"Chúng ta có thể vào sau khi phụ tử Lý Nhĩ ám sát thất bại trợ giúp bọn hắn đào thoát khỏi sự đuổi giết của hoàng đế, đây là giới hạn của chúng ta." Vong Ưu nói.

"Nhưng mà, ta không muốn để cho bọn họ ở trong vòng nguy hiểm." Khắc Lệ Ti lập tức phản đối nói.

"Nha đầu ngốc, hy sinh của ngươi vị tất có thể đề tỉnh bọn họ, nói không chừng ngươi mới vừa kên lên đã bị vệ binh đánh chết, cũng có thế vì tiếng kêu của ngươi ngược lại nhắc nhờ hoàng đế, để cho Huyết Lang vây bất phụ tử Lý Nhĩ trước. Nói các khác, kế hoạch của ngươi cũng có thể hại bọn họ." Vong Ưu khuyên.

"Vậy, ta nên làm cái gì bây giờ?" Khắc Lệ Ti lập tức lo lắng nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Nghe chúng ta , chỉ cần ngươi đợi ở bên cạnh chúng ta xem cuộc vui là được, chỉ cần phụ tử Lý Nhĩ ám sát thất bại, lâm vào khổ chiến, chúng ta liền cứu bọn họ ra ngoài, nếu như bọn họ thành công đào thoát, ta sẽ đưa ngươi đến bên cạnh hắn, thế nào?" Vong Ưu cười nói Tin tường ta, nhất định sẽ không để cho bọn họ bị thương tổn."

"Nhưng mà!" Khắc Lệ Ti còn muốn nói điều gì, lại lập tức bị Vong Ưu ngắt lời.

"Không nhưng nhị gì cà." Vong Ưu nghiêm khắc nóiVì suy nghĩ cho cái mạng nhô của ngươi. ta cho dù ép buộc ngươi. cũng nhất định sẽ không để cho ngươi ra ngoài kêu loạn, không nên ép ta a?"

Bần đạo vừa nghe lập tức có chút cám giác muốn ngất, rõ ràng là Vong Ưu muốn xem náo nhiệt, cư nhiên lại có thể tìm một lý do hợp lý như vậy, thật sự là lợi hại.

Nghĩ đến Tiên Nhã thoải mái chế trụ hơn chục người Huyết Lang, Khắc Lệ Ti cũng biết mình không có bất cứ cơ hội nào thoát khỏi lòng bàn tay của Vong Ưu. Bất quá, chuyện đã đến nước này, nàng kỳ thật cũng chỉ có thể lựa chọn con đường hợp tác với Vong Ưu. Dù sao thực lực chúng ta thê hiện ra trên đường đi, quả thật cũng đủ khiến cho nàng khiếp sợ, cho nên nàng đối với chúng ta rất có lòng tin. Chí ít có chúng ta hỗ trợ, xác suất phụ tử Lý Nhĩ bảo toàn mạng sống tuyệt đối sẽ cao hơn."

"Ta nghĩ kỹ rồi. cứ quyết định như vậy đi, ngươi ở một bên nhìn xem là được rồi." Vong Ưu tự tin cười nói Quản gia của ta sẽ an bài mọi chuyện đâu ra đó, như chuyện sắp xếp phòng ở cho chúng ta hiện tại."

"A. hắn lợi hại như vậy." Khắc Lệ Ti sợ hãi than nóiChẳng thể trách các ngươi biết rõ hắn là đại sắc lang mà cũng luyến tiếc đuổi việc hắn.

"Hắc hắc, nói rất đúng." Đám ngưới Vong Ưu, Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã cùng nhau cười ha hả. còn bần đạo cách vách nghe được thì dở khóc dở cười.

Trài qua mấy ngày thích ứng làm quen, chúng nữ đã biết ẩn giấu chính mình trong đám đông như thế nào, miễn gây ra phiền táo, cho nên bọn họ lần này đi dạo phố hết thảy rất yên ổn. không có xuất hiện hiện tượng đánh nhau, còn thu hoạch không ít hàng mỹ nghệ làm kỳ niệm.

Một đêm yên tĩnh, ngày hôm sau chính là ngày lễ khánh điển, bần đạo sớm đã khởi hành ra đường. Trên đường cái lúc này đã có không ít cận vệ đang tuần tra, đương nhiên, tránh thoát bọn hắn đói với ta mà nói là rất đơn giản.

Rất nhanh, bần đạo đã đi tới suối phun trong thành thị theo như lời Khắc Lệ Ti nói. Chỉ thấy tại trung tâm đường cái của thành, một cái hồ phun nước có đường kính mấy chục thước tọa lạc trên một cái ngã tư đường. Chính giữa hồ nước là có một bức tượng thiếu nữ điêu khắc rất lớn. tại vị trí hai mắt của thiếu nữ đang ào ào chảy ra dòng nước suối trong suốt. Đường phố ở bốn phía hồ nước quả nhiên so với tuyến đường chính hẹp hơn một chút. Hơn nữa bốn đại tửu điếm xung quanh mỗi cái đều có năm tầng lầu, bên trên có rất nhiều cửa sổ cùng ban công, rất dễ ẩn núp, điều này khiến cho địa hình nơi đây cực kỳ thích hợp cho phục kích ám sát.

Bần đạo tùy tiện nhìn nhìn địa hình, liền lựa chọn một cái tân quán cao nhất lớn nhất, đi thẳng vào. Vừa mới tiến vào đại sành, trước mặt ta liền xuất hiện một tên bồi bàn, nho nhã lễ phép nói với ta :"Xin hỏi, có thể giúp gì được cho ngài không?"

"Dan ta đi gặp quản lý của các ngươi." Bần đạo nói xong,, tiện tay ném cho hắn một kim tệ".

Bồi bàn lập tức kinh hỉ nhận lấy, sau đó hưng phấn nói :"Xin ngài đi theo ta." Phải biết rằng, đây cơ hồ là tiền lương nửa năm của hắn, khách hàng hào phóng như ta, chỉ sợ hắn cả đời này cũng chỉ có thế gặp được một người là ta mà thôi.

Thu tiền của ta, hắn đương nhiên rất chịu khó làm việc cho ta, rất nhanh, bồi bàn đã dẫn ta tới trước phòng quản lý ở lầu hai. Mà ở nơi đó có một người nhìn như là thư ký quản lý, hắn nhìn thấy bồi bàn đem khách nhân dẫn tới nơi này thì rất là kỳ quái, vội vàng hỏi :"Sao lại thế này?"

"Vị tiên sinh này muốn gặp quản lí!" Bồi bàn vội vàng nói.

"Không còn chuyện của ngươi nữa, ngươi đi đi." Thư ký lập tức gật gật đầu, sau khi đuổi đi bồi bàn thì mỉm cười nói với ta :"Thật có lỗi. quản lí đang gặp mặt khách nhân quan trọng, ngài nếu như không có chuyện gì trọng yếu, có thể nói với ta".

"Không được." Bần đạo tiện tay đem hắn đẩy qua một bên, sau đó lập tức mỡ cửa, xông vào trong văn phòng quản lí. Chỉ thấy bên trong đang có bốn người. một gia hỏa bộ dáng quản lý ngồi ở sau bàn làm việc, phía trước hắn có một người ăn mặc giống như là quản gia. phía sau quản gia còn có hai bào tiêu với hình thể dũng mãnh.

Nhìn thấy ta đột nhiên xông vào, tất cả mọi người trước tiên là sửng sốt, sau đó tên quản lý thấy rõ y phục trên người ta không có vẻ gì là xa hoa thì lập tức giận tái mặt. nói với thư ký đang chạy theo vào :"Sao có thể đề cho người lạ tùy tiện đi vào chứ?"

"Ta đã ngăn cản. là hắn tự xông vào a." Thư ký vội vàng giải thích.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài có việc gì gấp sao?" Quản lí áp chế cơn tức giận, nói với ta.

"Vô nghĩa!" Bần đạo không khách khí nói : "Tầng cao nhất, hôm nay, hiện tại, ta bao hết!" Nói xong, bần đạo tùy tay ném ra một túi tiền xinh xắn dừng ở trên bàn trước mặt quản lí.

Quản lí vừa nghe thanh âm của túi tiền dừng ở trên bàn liền lập tức thay đổi sắc mặt, không hổ là dân buôn bán, chỉ nghe thanh âm thôi đã biết hàng. Cho nên hắn vội vàng cầm lên nhìn kỹ, chỉ thấy bên trong mười miếng bảo thạch tệ. Dựa theo phương pháp tính toán của vị diện này, một miếng bảo thạch tệ như vậy trị giá một vạn kim tệ.

"A. trời ạ!" Quản lí nguyên bàn còn có chút ngạo mạn lập tức lên tiếng kinh hô, không thé tưởng tượng nối nói :"Ý của ngài là dùng mươi vạn kim tệ thuê tầng đỉnh của chúng ta một ngày.

"Đúng vậy!" Bần đạo lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ chê ít sao?

"A đương nhiên không, đây là gấp trăm lần định giá của chúng ta a." Quản lí khó xử cự tuyệt ta Bất quá, thật là có lỗi, nơi đó đã bị chủ nhân của vị tiên sinh này bao hết. thân là thương gia, chúng ta phải coi trọng danh dự a."

"Nghe thấy chưa tên nhà quê?" Tên quản gia kia vênh váo đắc ý nói Đừng tường rằng dựa vào mấy đồng tiền dơ bẩn là mình giỏi lắm. ngươi cũng không hỏi thăm một chút, ở cái Lan Khắc Tư đế quốc này, ai dám không cấp mặt mũi cho công tước đại nhân của chúng ta chứ? Tiểu tử ngươi cũng dám tranh với đại nhân nhà ta, quả thật là chán sống mà!"

"Ngươi!" Bần đạo chỉ vào mũi tên quản gia, cười lạnh nói :"Lập tức chạy về, nói với tên công tước chó má kia, bào hắn tìm nơi khác."

"Cái gì?" Quản gia trực tiếp tức giận đến muốn nổ phổi, hắn giận quá hóa cười nói :"Ta thấy ngươi nhất đỉnh là tên điên, người đâu bất hắn ném ra cho ta."

Không thành vấn đề!" Hai tên bào tiêu lập tức phóng ra đấu khí màu bạc, rồi sau đó nhe răng cười :"Chúng ta sẽ rất nhẹ nhàng bẻ gãy xương sườn của hắn." Nói xong, bọn hắn liền đi về phía ta.

"Bẻ xương sườn?" Bần đạo cười lạnh nói: "Như các ngươi mong muốn!" Nói xong, ta đột nhiên lắc mình đi đến bên cạnh bọn hắn. như thế chớp song phi hai cước, theo thanh âm xương cốt gãy rắc rắc vang lên, hai tên to con liền trực tiếp bay lên trời, từ cửa phòng rộng mờ bay ra ngoài, sau đó rầm rầm hai tiếng, nặng nề đập vào trên tường đối diện.

"A!" Hai người tiếp theo hét thám như heo bị thọc tiếp. Cho dù bần đạo đã hạ cước lưu tình, nhưng mà bọn hắn mỗi người ít nhất cũng gãy bốn năm cái xương sườn, đau đớn như thế. cho dù là người sẳt cũng chịu không nổi a?.

"Có bản lĩnh a?" Quản gia biến sắc, lập tức thuận tay rút bào kiếm ra, sau đó tế ra đấu khí màu vàng, lạnh lùng nói :"Các hạ thân thủ bất phàm, ta rất bội phục, bất quá chỉ có thân thủ không thôi cũng không có hữu dụng, ngươi còn phải có thế lực mới được, ngươi đắc tội không nổi công tước đại nhân đâu, bây giờ rút lui vẫn còn kịp, ta có thể coi như chưa có gì xảy ra." hiển nhiên, hai cước kia của ta đã dọa cho tên chiến sĩ cấp bậc hoàng kim này sợ, cho nên hắn mới tìm cho ta cái thang để hạ đài.

Đáng tiếc hắn vẫn là đánh giá thấp quyết tâm của bần đạo, ta cười lạnh nói :"Công tước ở trong mất ta, ngay cả cái rắm cũng không bằng, ngươi hiện tại cút nhanh lên, còn có thế đỡ chịu tội."

"Muốn chết!" Quản gia biết chuyện này không thể lùi được nữa rồi, đành phải xông lên, đâm một kiếm về phía đầu ta.

"Ngươi cũng cút đi!" Bần đạo cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng chìa một cái ngón tay, trực tiếp điểm nát đấu khí cùng bào kiếm của hắn, sau đó tiện tay cầm lấy cổ của hắn, ném hắn bay ra ngoài giống như ném rác.

Đầu tên quản gia kia sau khi tiếp xúc thân mật với mặt tường bên ngoài cửa thì lập tức hôn mê. Hai tên bảo tiêu kia vừa nhìn thấy quản gia bất tỉnh, lập tức giãy dụa đứng lên, cõng lấy quản gia đang hôn mê bỏ chạy ra ngoài, dường như là sợ ta đuổi tận giết tuyệt.

Sau khi xử lý xong bọn hắn, bần đạo xoay mặt nhìn nhìn quản lí. Quản lí hiển nhiên là người thông minh, hắn lập tức nặn ra một khuôn mặt tươi cười, cung kính nói với ta :"Bắt đầu từ bây giờ, toàn bộ tầng cao nhất thuộc về ngài. các hạ tôn kính

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.