Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 46: Dịch Linh Linh Beta Raph




Edit: Thanh Hưng

Nửa giờ sau Lâm Sơ đi tới quán cà phê, khách trong quán cà phê không nhiều lắm, vừa đi vào đã lập tức thấy Lữ Lâu Nhàn ngồi ở chỗ đó.

Lữ Lâu Nhàn cười nói: "Muốn uống chút gì không?"

Lâm Sơ gọi một ly cà phê, hỏi chị ta: "Chị gọi tôi tới có chuyện gì sao?"

Cô cho rằng Lữ Lâu Nhàn có chuyện gì cần cô giúp một tay, ai ngờ Lữ Lâu Nhàn lại nói: "Ngày mai tôi và Trình Hạo sẽ làm thủ tục ly hôn." Chị ta cười cười: "Hôm nay là chủ nhật, cục dân chính nghỉ."

Lâm Sơ sững sờ.

Từ lúc kết hợp với Lữ Lâu Nhàn cho tới bây giờ, thời gian còn chưa tới 1 tháng, tốc độ của chị ta thật kinh người, Lâm Sơ rất tò mò trong khoảng thời gian này chị ta đã làm những gì.

Lữ Lâu Nhàn nói: "Cô có biết tôi có một người em trai cùng cha khác mẹ không?" Chị ta thấy Lâm Sơ gật đầu một cái, mới nói tiếp: "Có một lần trong lúc vô tình tôi phát hiện ra người em trai kia của tôi qua lại với xã hội đen, tôi lập tức cho thám tử tư theo dõi cậu ta, không thể nói là không có ý xấu gì, có thể là muốn bắt được thóp của cậu ta."

Lữ Lâu Nhàn cười một tiếng: "Cậu ta sắp tới sinh nhật mười tám tuổi rồi, ba tôi đã (di.da.l.qy.do) sớm nói là chờ cậu ta trưởng thành sẽ để cho cậu ta vào công ty, chẳng qua mẹ của cậu ta cũng không phải là một người hiền lành, hai năm qua Trình Hạo cũng để ở trong mắt, biết cô gái kia lợi hại, khoảng thời gian trước tôi có nhắc tới một chút, hắn ta lập tức nóng nảy."

Trình Hạo muốn phòng ngừa tất cả các rắc rối có thể xuất hiện, hắn ta mới vừa có một chỗ ngồi ở Nam Thăng, tuy nói không nắm giữ được bao nhiêu thực quyền, lại bị người nói xấu sau lưng, nhưng chức vụ của hắn lại cực kỳ làm cho người ta đỏ mắt, không cẩn thận là có thể bị hạ bệ, Lữ phu nhân đương nhiên vội, bắt đầu từ năm trước bà ta cũng đã bắt đầu nhúng tay vào công việc trong công ty, ngoài sáng trong tối cong cong thẳng thẳng, Trình Hạo cũng hiểu rõ trong lòng, bất đắc dĩ hắn ta lại không có thế lực để chống lại.

Hắn ta nghe Lữ Lâu Nhàn ‘buột miệng’, trên mặt là vẻ không còn gì để nói, nhưng sau lưng lại học theo Lữ Lâu Nhàn, phái người bắt đầu điều tra.

Lữ Lâu Nhàn nói: "Về chuyện này còn phải cám ơn các người, nếu như hắn ta thành công trong hạng mục chiêu thương, hắn ta cũng sẽ không kiêng kỵ người phụ nữ kia như thế nữa, đáng tiếc là hắn thất bại."

Lâm Sơ hỏi: "Chiêu thương đã kết thúc rồi à?"

Lữ Lâu Nhàn gật đầu một cái: "Tuần trước mới vừa kết thúc, Nam Thăng thất bại thảm hại, lần chiêu thương này mặc dù Trình Hạo chỉ là trợ lý, nhưng trên thực tế là hắn ta phụ trách toàn bộ, cũng coi như là ba tôi cho hắn ta một cơ hội." Cho nên hắn ta mới mất lý trí, làm ra chuyện hối lộ.

Lữ Lâu Nhàn vẫn luôn quan sát từng cử động của Trình Hạo, thỉnh thoảng cũng tiết lộ một vài thông tin về Lữ Nam, tỷ như Lữ Nam không có bằng lái, gây chuyện mà chạy, Lữ phu nhân len lén giải quyết thay cậu ta, lại tỷ như cuộc sống về đêm của cậu ta vô cùng hỗn loạn, ban ngày lại là cậu con trai khôn khéo nhất trong mắt của chủ tịch Lữ.

Sau khi Trình Hạo lấy được một chồng tin tức có tác dụng, chiêu thương cũng hoàn toàn thất bại, nhân lực vật lực ném vào một xấp dầy, tài vụ cũng tận lực phối hợp với yêu cầu của Trình Hạo, rốt cuộc thì Trình Hạo mới tốt nghiệp hơn một năm, kinh nghiệm không có năng lực chưa đủ, tiếng oán than trong công ty ít nhiều gì cũng truyền tới qua tai chủ tịch Lữ, lần thất bại này không khác nào đánh một cái tát thật mạnh vào mặt nhà họ Lữ, chủ tịch Lữ nổi giận, lúc họp gia đình mắng Trình Hạo đến không ngóc đầu lên được, Lữ Lâu Nhàn mượn cơ hội này xuống tay.

"Ngày hôm sau tôi lại tới biệt thự một chuyến, đưa hết những tài liệu mà Trình Hạo điều tra được cho ba tôi."

Thời cơ vừa vặn, Trình Hạo bởi vì bị làm nhục mà tức giận, bởi vì chiêu thương thất bại mà lo lắng cho tương lai của mình, cho nên hắn ta tính toán tiến hành trả thù cha vợ. Xuống tay diệt trừ người sẽ tạo thành uy hiếp cho hắn ta là Lữ Nam.

Ngày đó Lữ Lâu Nhàn nói với cha mình: "Ngày hôm qua lúc về đến nhà con thấy cảm xúc của hắn không đúng, con lại không cẩn thận nghe lén được hắn ta nói chuyện điện thoại với người khác, sau đó thừa dịp hắn rời đi, len lén đi tới thư phòng tra thử, ai ngờ lại tìm được cái này." Chị ta khóc lóc than thở: "Thì ra là hắn đã điều tra tiểu Nam từ sớm, cha, hắn là chồng con, nhưng tiểu Nam lại là em trai ruột của con, con thật sự không thể trơ mắt nhìn tiểu Nam gặp chuyện không may!"

Đây là thêm dầu vào lửa, chủ tịch Lữ nộ hỏa công tâm, ngày hôm qua cơn giận còn chưa tan, hôm nay lại tiếp tục bị, ông ta nảy sinh ác độc nói muốn chỉnh chết Trình Hạo, lại phái người đi tìm Lữ phu nhân và con trai liên tục phạm pháp kia, nhìn lại người con gái bị ông ta xem nhẹ hơn mười năm, giờ phút này đang nước mắt nhạt nhòa, chủ tịch Lữ lão lệ tung hoành, nhớ lại lúc kiều thê qua đời tiểu Lâu Nhàn vẫn còn đang cầm búp bê, ông ta thương xót nói: "Cái loại chồng đó không cần cũng được, con gái nhà họ Lữ chúng ta còn sợ không tìm được người tốt hay sao!"

Trong một khắc kia hai cha con chị ta đã hóa giải được hiềm khích lúc trước.

Lâm Sơ nghe thế thì nghẹn họng nhìn trân trối: "Sau đó thì sao?"

Lữ Lâu Nhàn cười nhạt: "Sau đó, ba tôi biết đến tột cùng vợ và con trai ông ta là hạng người gì, nhưng cũng chỉ dừng lại ở giáo huấn thôi, chỉ bảo cậu ta đàng hoàng học xong đại học, dù sao cũng là con trai bảo bối của ông ấy. Chẳng qua cuối cùng tôi và ông ấy cũng hòa hảo rồi, mấy ngày nay tôi và con trai vẫn ở nhà họ Lữ, qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ tới Nam Thăng nhận chức, chức vụ của Trình Hạo thuộc về tôi!"

Lâm Sơ tiếp tục nâng cằm sắp rớt lên, chỉ có thể lặp lại câu hỏi cũ: "Sau đó thì sao?"

Lữ Lâu Nhàn nhịn không được cười lên, hình như chị ta dọa sợ Lâm Sơ rồi, nhưng lại lạnh nhạt nói: "Trình Hạo đúng không? Mặc dù tôi hận hắn ta, nhưng cũng là tại tôi không biết nhìn người, dù sao từ năm nhất đã bắt đầu thích hắn ta nhiều năm như vậy, thật vất vả mới đoạt được từ trong tay Diệp Tĩnh, nếu cô muốn tôi lập tức không còn tình cảm với hắn nữa, vậy thì không thể nào, rốt cuộc tôi vẫn nhớ tới những lúc hắn ta đối xử tốt với tôi, mặc dù là mặt ngoài, là giở trò lừa bịp, nhưng cũng chỉ có hắn mới từng tốt với tôi như vậy thôi, cho nên tôi sẽ không để cho hắn ta ngồi tù, không để cho con của tôi mất thể diện ở trước mặt người khác, nói bé là con của tội phạm."

Chị ta nhìn Lâm Sơ: "Lần này khẳng định là (lqd) hắn ta không xong rồi, ba tôi sẽ không để cho hắn ta thoải mái, sau khi ly hôn tôi cũng sẽ không cho hắn ta một xu nào nữa, con đi theo tôi, hắn ta nhất định phải đưa tiền nuôi dưỡng, tất cả những gì nhà họ Lữ cho hắn đều bị thu lại, bao gồm cả ngôi nhà bọn họ mới xây ở nông thôn, xe mới mua, còn có căn nhà hai mươi vạn tôi cho lúc em trai hắn ta kết hôn, toàn bộ đều lấy về, hắn ta không muốn đưa cũng phải đưa, hắn ta sợ tôi bắt  hắn ta ngồi tù." Chị ta cười nhạo một tiếng: "Buồn cười nhất chính là hắn ta hoàn toàn không hiểu tôi."

Cà phê Lữ Lâu Nhàn cũng không hề đụng tới, đã sớm lạnh toát, chị ta nhìn tách cà phê, lạnh nhạt nói: "Tìm cô ra đây, chính là muốn tìm người nói chuyện thôi, loại chuyện thế này tôi không có ai để chia sẻ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nói cho người trong cuộc là cô." Chị ta nhìn Lâm Sơ: "Có phải cô cảm thấy đây là báo ứng không? Đáng đời tôi đoạt đi Trình Hạo, còn cản một kiếp thay Diệp Tĩnh!"

Lâm Sơ cau mày: "Tôi không ác độc như vậy!"

Lữ Lâu Nhàn cười một tiếng: "Ừ, tôi cũng chỉ tùy tiện nói một chút thôi, tôi không cho đây là báo ứng, ngược lại ông trời còn cho tôi cơ hội làm cho tôi ly gián một nhà ba người bọn họ, về sau Nam Thăng là của ai còn chưa nhất định, tôi còn có một cậu con trai bảo bối, không có chuyện gì tốt hơn cái này nữa."

Lâm Sơ gật đầu một cái: "Đúng, lần này chị cũng coi là cái gì đều được."

"Cô không phải cũng giống vậy à." Lữ Lâu Nhàn cười nhìn cô: "Mấy ngày trước thám tử tư của tôi mới bỏ chạy, cho nên tình huống của cô và quản lí Trầm tôi cũng hiểu tương đối rồi, xem ra chuyện tốt đang đến gần, xin chúc mừng!"

Nói đến cái này, tâm trạng của Lâm Sơ rất tốt, cám ơn nói: "Cũng đều nhờ là các người, làm cho tình cảm của tôi và anh ấy càng tốt hơn rồi."

Lữ Lâu Nhàn đột nhiên cười nói: "Điều này cũng đúng, nếu không phải là thám tử tư của tôi giúp quản lí Trầm theo dõi cô, nói không chừng cô đã bỏ chạy theo ông chủ kia rồi."

Lâm Sơ ngây ngẩn, nghe Lữ Lâu Nhàn xấu bụng chậm rãi nói mọi chuyện ra, trong lòng cô có một ngọn lửa nhỏ hừng hực cháy lên.

Trước khi đi Lữ Lâu Nhàn giống như chợt nhớ ra, nói: "Đúng rồi, lần này Trình Hạo vội vàng như thế, có lẽ cũng là vì muốn ly hôn với tôi sớm một chút, có phải Diệp Tĩnh cùng một người tên là Tiết Quyền đang quen nhau không?" Nói xong câu nói ý vị sâu xa này, chị ta dẫn đầu rời đi.

Lâm Sơ giống như vừa được nghe kịch truyền thanh rung động lòng người, lúc đi tới bên ngoài quán cà phê, cô thấy xe của Trầm Trọng Tuân vẫn còn đang đỗ ở nơi đó, cô từ từ đi tới gõ cửa sổ xe một cái.

Trầm Trọng Tuân đang nhắm mắt dưỡng thần lập tức mở mắt ra, xuống xe hỏi cô: "Tâm sự cái gì thế, nói chuyện phiếm xong rồi à?"

Lâm Sơ gật đầu một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Nói chuyện phiếm xong rồi, hàn huyên về chuyện anh để thám tử tư tiến hành truyền trực tiếp."

Trầm Trọng Tuân trấn định tự nhiên: "À, chúng ta về nhà ăn cơm tối đi!"

Lâm Sơ hừ một tiếng: "Em tự trở về chỗ của mình!" Nói xong, xoay người rời đi, nhưng mới vừa đi được hai bước đã bị Trầm Trọng Tuân kéo lại.

"Anh đây là sợ em quá đơn thuần, ngây ngốc mà bị lừa gạt, chẳng phải sự thật chứng minh rằng quả nhiên Trần Hoa Đoan có lòng riêng với em đấy sao, anh không làm sai."

Lâm Sơ nói: "Coi như anh ta có lòng riêng với em, chẳng lẽ em sẽ cùng anh ta xảy ra cái gì à? Anh bỏ mặc em coi như thôi, anh còn xâm phạm riêng tư của em!"

Đứng trên đường lớn lên Lâm Sơ không thể giáo huấn anh, cô quyết định ngồi vào trong xe, để Trầm Trọng Tuân lái xe đi, cô tiếp tục phát huy bản lãnh giáo huấn người khác: "Cả khi em thấy Lưu Nhàn đụng tay anh, em cũng không làm gì cả, em không bảo người theo dõi anh...  Ngược lại anh còn muốn theo dõi em... Em và Trần Hoa Đoan cũng không có tiếp xúc tay chân, anh và Lưu Nhàn mới có!"

Trầm Trọng Tuân không ngừng gật đầu, ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, sau khi trở lại nhà trọ thì Lâm Sơ cũng nói mệt rồi, Trầm Trọng Tuân đưa nước lên để cho cô giải khát, Lâm Sơ rót xuống một ly, nói chuyện chính mà Lữ Lâu Nhàn nói cho Trầm Trọng Tuân, cuối cùng thở dài nói: "Chị ta thật lợi hại, giống như diễn phim truyền hình vậy."

Chỉ là tiện nghi cho Trình Hạo, nhưng mà cũng đã tách hộ, trên lưng lại còn thêm một khoản nợ nữa 

Trầm Trọng Tuân nói: "Đừng nghĩ đơn giản như vậy, giai cấp công nhân bình thường nơi nào dễ dàng có thể kiếm được vài chục vạn chứ, tiền mặt hai mươi vạn, phòng ở khu nhà nông thôn đoán chừng cũng có mười mấy hai mươi vạn, anh ta đi nơi nào lấy số tiền này? Đừng nói chi là hắn ta còn phải lo lắng đề phòng sống qua ngày nữa, hắn ta có thể không sợ thủ đoạn của Lữ Lâu Nhàn, nhưng lại không thể không lo lắng thủ đoạn của chủ tịch Lữ."

Cho nên việc này còn đau khổ hơn thư thư phục phục ngồi tù nhiều.

***

Rốt cuộc việc hai nhà Trầm Lâm gặp mặt cũng được đăng lên mặt báo, sau khi Trầm Hồng Sơn đi công tác trở lại thì lập tức không kịp chờ đợi mà triệu tập người nhà sắp xếp công việc để gặp mặt, còn cố ý lén lén lút lút bảo Văn Bội Như chuẩn bị quần áo mới thay ông: "Phải làm sao cho nhìn thân thiết chút, đừng có mà tây trang cà vạt!"

Văn Bội Như quay đầu lập tức bán đứng ông, nói chuyện này cho   Trầm Trọng Hạ và Trầm Trọng Tuân, ba người cười trộm ở sau lưng, lúc nhìn thấy Trầm Hồng Sơn lại giả vờ làm như không biết chút nào.

Người hai nhà cực kỳ thuận lợi gặp mặt, Trầm Hồng Sơn tận lực diễn vai tiểu lão đầu thân thiết, mặc dù cha Lâm là công nhân bình thường, nhưng năm đó dù sao đã làm lãnh đạo nhỏ, hiểu biết cũng không tính ít, uống mấy chén lập tức khoác lác với Trầm Hồng Sơn, nói chuyện đạo lý rõ ràng, Trầm Hồng Sơn có chút kinh ngạc với kiến thức của ông, thành ra lại càng thêm hăng hái.

Văn Bội Như tán gẫu với mẹ Lâm chuyện nhà, nói chuyện vụn vặt cuối cùng nói đến xem mắt, mẹ Lâm nói khoác mình có bản lãnh dắt dây tơ hồng: "Hai năm qua tôi đã uống rượu cưới năm sáu lần rồi, trên căn bản cũng có thể thành!"

Văn Bội Như đã đánh chủ ý đến Giang Tấn: "Ai, chúng con còn có một cậu cháu ngoại, năm ngoái mới vừa tốt nghiệp đại học, lúc trước làm ký giả ở nhật báo Nam Giang, hiện tại đang nộp đơn vào Đài Truyền Hình, tiền lương phúc lợi không nói, còn có một căn phòng, dáng dấp không tồi, chính là tâm không quá ổn định, con đã sớm muốn tìm bạn gái để kiềm chế cậu ta, dì có ai tốt giới thiệu hay không?"

Mẹ Lâm vui vẻ nói: "Đương nhiên là có, con gái người chị em tốt của tôi cũng tốt nghiệp năm ngoái, con bé là một họa sĩ vẽ tranh biếm họa, hồi tháng mười hai còn tổ chức một đợt ký tặng sách cho độc giả đấy, báo chí cũng từng đăng rồi, dung mạo rất thanh tú!"

Hai người ăn nhịp với nhau, tự mình thay Giang Tấn định xuống.

Bữa cơm này ăn được phá lệ vui vẻ, hôn kỳ định tại ngày một tháng năm, tất cả đều thỏa đáng, Trầm Trọng Tuân cũng không có bất kì cố kỵ gì, lanh lẹ thay Lâm Sơ trả phòng trọ, bắt cô đến trong căn hộ, trong lúc đó còn mời Thi Đình Đình và Tang Phi Yến ăn một bữa cơm, cảm ơn họ đã từng cho phép anh ngủ lại.

Hạng mục chiêu thương cũng cơ bản đã hoàn thành, Trầm Trọng Tuân rốt cuộc cũng rảnh rỗi, làm tài xế riêng cho Lâm Sơ, đặc biệt phụ trách đưa đón cô đi làm, cũng quen biết hết các đồng nghiệp của Lâm Sơ, sau khi quan sát hoàn cảnh làm việc của cô cũng bày tỏ yên tâm, bởi vì bộ dáng của tất cả những người nam đồng nghiệp kia đều tầng tầng bậc trung, không thể so với anh được.

Chỉ là Trần Hoa Đoan vẫn là một vấn đề, luôn thỉnh thoảng xuất hiện lắc lư trong công ty, Trầm Trọng Tuân đã từng úp mở bày tỏ không vui, Lâm Sơ cười anh: "Anh ta là ông chủ, nếu anh ta không đến công ty mới là kỳ quái đấy!"

Trầm Trọng Tuân nói: "Vậy dứt khoát từ chức đi, tốt nhất em cứ yên tâm chuẩn bị hôn lễ, đến lúc đó chỉ cần ở nhà làm phu nhân!"

Lâm Sơ cự tuyệt: "Phụ nữ nhất định phải độc lập về kinh tế, phần công việc này của em cũng đã đi vào quỹ đạo, em rất hài lòng với trạng thái bây giờ, không thể bởi vì có người yêu thích em thì em phải buông tha một phần công việc tốt như vậy được."

Lập trường của cô kiên định không dao động chút nào, Trầm Trọng Tuân bó tay với cô, chỉ có thể tùy thời giữ vững cảnh giác, mỗi ngày lấy việc đưa đón Lâm Sơ để công bố chủ quyền.

***

Thời gian họp hội bạn học thời đại học là mùng sáu, tết cực kỳ bận rộn, hai bên đều muốn thăm người thân, Lâm Sơ dẫn theo Trầm Trọng Tuân đi ăn cơm tất niên một vòng họ hàng, có thể nói là quang tông diệu tổ, người người đều nói cô gả được, lúc trước những người đó nghe nói cô tìm một kẻ có tiền, còn tưởng rằng người có tiền kia là một nhà giàu mới nổi đầu hói bụng bự, ai ngờ lại là một thanh niên tài giỏi sự nghiệp thành công thật sự, mẹ Lâm nghe những lời tán thưởng thì không ngậm được miệng, tận lực giả vờ khiêm tốn.

Đến ngày gặp mặt hội bạn học, Lâm Sơ dẫn Trầm Trọng Tuân tới cùng, các bạn học nam nữ cũng vây quanh hỏi han, trong lớp có mấy người không tới, có vài người ra nước ngoài thăm người thân, Lâm Sơ nghĩ đến người nữ sinh thích mặc áo ngủ lên lớp, nhân duyên cực tốt, nhưng cũng chưa thấy xuất hiện, tò mò hỏi một câu, mới nghe đối phương nói: "Cô ấy à, nghe nói xảy ra chuyện."

Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì không ai biết tường tận, Lâm Sơ cùng cô ấy cũng không quen thuộc, nên cũng không hỏi nhiều, ngược lại thấy Diệp Tĩnh buồn bực không vui, cô đi tới hỏi: "Sao vậy, nghĩ gì thế?"

Diệp Tĩnh nhìn Trầm Trọng Tuân, cười nói: "Hâm mộ cậu... Sao cậu lại tìm được người bạn trai tốt như vậy chứ!"

Lâm Sơ cười nói: "Cậu cũng không kém mà, nghe nói Tiết Quyền đuổi theo cậu rất sát, ngay cả cục trưởng Tiết cũng biết sự tồn tại của cậu rồi."

Diệp Tĩnh nhíu nhíu mày: "Nhà bọn họ biết chuyện của tớ rồi."

"Sao lại biết được?" Lâm Sơ sững sờ.

Diệp Tĩnh nói: "Quá dễ dàng điều tra mà, điều tra là biết, Tiết Quyền nói anh ta không ngại, mà tớ lại không dám đánh cược, tớ rất sợ."

Lâm Sơ cau mày: "Mới một lần mà thôi, sợ cái gì, Tiết Quyền đã để trong nhà biết sự tồn tại của cậu, chứng minh anh ta đối với cậu là thật lòng, không phải chơi đùa."

Diệp Tĩnh cười một tiếng, "Trình Hạo đối với tớ cũng là thật lòng, cậu biết không, ngày đó cậu nói với tớ rằng anh ta ly hôn, không được mấy ngày sau anh ta đã tới tìm tớ rồi, bây giờ anh ta còn chưa tìm được việc làm, nghe nói nhà cửa ở nông thôn cũng mất, người một nhà đều ở trong nhà em trai anh ta, ngày đó anh ta tới tìm tớ trên người chỉ có 50 đồng, lúc anh ta móc tiền trả tiền xe buýt tớ đã nhìn thấy, tớ thấy anh ta như vậy, thật sự rất khổ sở, tớ không hận anh ta, chính là luôn nghĩ khoảng thời gian đó rốt cuộc tớ đang làm cái gì, vì một người đàn ông như vậy, hại mình."

Lúc kết thúc hội bạn học, màn đêm đã buông xuống, Lâm Sơ cùng Trầm Trọng Tuân bước chậm về nhà, thở dài không dứt. Trong thời gian 2 năm ngắn ngủi, mọi người đều có tương lai riêng, có người tiền đồ như gấm, có người lại thành kẻ vô tích sự, trên mặt cảm tình chia chia hợp hợp, tu thành chính quả lại chỉ lác đác lơ thơ, ngược lại là cô, thế mà có thể thần tốc như vậy.

Trầm Trọng Tuân cười nói: "Bởi vì em gặp anh." Anh hỏi Lâm Sơ: "Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?"

Lâm Sơ nói: "Nhớ, anh ở trong đơn vị của em đụng vào em cũng không nói xin lỗi, anh còn nhìn lén sau lưng em mà vẫn còn không thừa nhận."

Trầm Trọng Tuân cười một tiếng: "Anh xác thực có nhìn thấy, sợ em cố tình gây sự anh mới nói câu đó, chỉ là hình như là vẽ rắn thêm chân rồi."

Lâm Sơ suy nghĩ một chút, lại nói: "Đúng rồi, em còn nhớ có một lần anh trở về gặp em, lại còn rút khăn giấy ra chạm vào bắp chân của em, bắp chân của em bẩn như thế sao?"

"Không phải." Trầm Trọng Tuân nói: "Chân và cánh tay không giống nhau, chân quá thân mật, anh với em không quen, sợ như vậy quá thất lễ."

Suy nghĩ của anh giống như người cổ đại, Lâm Sơ buồn cười, lại đột nhiên nghe Trầm Trọng Tuân nói: "Thật ra thì (di.da.l.qy.do) lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không phải ở đơn vị, là ở bên lề đường."

Ngày đó cô đang cùng Diệp Tĩnh đứng ở ven đường thao thao bất tuyệt thảo luận về vấn đề phòng ở, âm thanh trong trẻo nghe rất cảm động.

Khi đó Trầm Trọng Tuân ngồi ở trong xe nghĩ, anh ba mươi tuổi rồi, có phải nên tìm bạn gái rồi không? Bạn gái có thể lớn lên giống tiểu cô nương kia, trong sáng thanh tú.

-----Hoàn chính văn-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.