Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 108: Pn Duy Luyến Cuối




Đại võ sơn phạm vi mấy trăm dặm, thế núi vừa cao vừa hiểm trở, ngồi ở trong xe ngựa xóc nảy muốn mệnh, Diệp Tuệ không thể khôngxuống dưới đi bộ, nhưng mà bị các lão công chia lượt cõng, muốn mệt cũng mệt không được.

không ngờ ngày thứ hai tiến vào trong núi, ông trời không chiều lòng người, liên tiếp rơi vài cơn mưa to, con đường bị sạt lở, mọi người bị nhốt ở trên núi cao.

Ngày thứ tư mưa to cuối cùng cũng ngừng, mặt trời ló dạng chiếu rọi mặt đất, ngày thứ bảy con đường vẫn lầy lội như cũ, Lão Thập, Lão Thập Nhất, Lý Vĩ Thần ba người vượt qua sườn núi, đi tìm quan phủ phái người sửa đường và vận chuyển vật tư sinh hoạt.

Bởi vì ở trong núi mệt nhọc nhiều ngày, lương thực cũng đã khô kiệt, may mắn các quân sĩ đều có chút bản lĩnh, ở trong núi có thể săn chút con mồi đỡ đói.

Diệp Tuệ nằm trong lều, đói đến cả người mệt mỏi, ngủ một giấc, trong mộng không ngừng nhắc đi nhắc lại hamburger, KFC, nhắc đinhắc lại một hồi liền tỉnh, mở to mắt, đừng nói một cái cánh gà, ngay cả nửa chén cháo cũng không có.

Mặc Kỳ cùng Hằng Đình ngồi ở bên cạnh chơi xếp gỗ, thấy nàng tỉnh, đem nửa chén canh thịt bưng tới.

“Tiểu thư ăn trước một chút lót dạ.”

“Để lại cho Hằng Đình ăn đi!” Diệp Tuệ hữu khí vô lực, ra bên ngoài xem xét, ánh mặt trời vừa đẹp, trong núi không khí so với bên ngoài tươi mát hơn nhiều, nhưng quân sĩ đứng gác buồn bã ỉu xìu, nghĩ đến là đói bụng.

“Hằng Đình đã ăn rồi, mẫu thân ăn đi.” Hằng Đình buông xếp gỗ trong tay, hai tay bưng chén đưa tới trong tay mẫu thân tuổi trẻ.

“Nhi tử ngoan, để mẫu thân ăn một chút.” Diệp Tuệ cười ha hả nựng nịu khuôn mặt nhỏ của nhi tử một chút, cúi đầu uống một ngụm canh,một chút tư vị đều không có, muối mấy ngày trước ngày đều ăn hết rồi. Ngự trù từ trong núi nhặt vài cục đá có vị mặn bỏ vào nồi canh nấu chung, nhưng hương vị vẫn là quá nhạt.

Diệp Tuệ uống xong canh thịt, buông chén, hỏi: “Những người khác đâu?”

“Lý công tử cùng hai vị Vương gia trèo đèo lội suối đi tới gần châu huyện yêu cầu cứu viện còn chưa trở về, Tần cô gia mang theo một ít quân binh vào núi đi săn thú, lúc gần đi kêu tiểu nhân chăm sóc nương nương cẩn thận quan tâm tiểu thế tử, đúng rồi, Hắc Lang đi theo dẫn đường.”

Hắc Lang là cao thủ tìm kiếm con mồi, mấy ngày nay nhờ nó, mới có thể săn được rất nhiều con mồi trở về.

Từ ngày nàng nói sai lời đó, chọc giận hoàn toàn tới Hắc Lang, mỗi lần nhìn thấy nàng, nó đều xa cách, giống như nàng phạm vào hành vi phạm tội rất lớn?

Giận lâu muốn mệnh, thời buổi này lòng tự trọng của động vật đều rất mạnh sao?

Nhưng nàng biết rõ Hắc Lang không phải động vật bình thường.

Diệp Tuệ bồi Hằng Đình chơi xếp gỗ một lát, cảm thấy buồn, đi ra khỏi lều, trước cửa lều truyền đến tiếng quát, thì ra là tứ sư muội Mã Đề Liên đang dạy Ô Cổ Lực đứng tấn.

“không đúng, tư thế không đúng, lão tử so với ngươi còn mạnh hơn nhiều, ngươi còn có phải nam nhân hay không.”

“Ta không phải nam nhân, ngươi là nam nhân, ngươi là nam nhân là được rồi!” Ô Cổ Lực tức giận cãi lại, dù thế nào cũng coi như là quốc chủ một phương, từ khi gặp phải nạn đất đá trôi thuộc hạ gặp nạn toàn bộ lúc sau liền khổ tám đời, đụng tới nữ cường bạo như vậy, muốn tránh đều trốn không thoát.

“Con mắt nào của ngươi thấy lão tử là nam nhân, lão tử là nữ nhân được không.” Mã Đề Liên trừng đôi mắt mắng, nhấc chân phải liền đá tới. Ô Cổ Lực bị đá quá nhiều lần, hiểu được mấy chiêu thân pháp tránh né, vội vàng tránh ra.

“Đứng trung bình tấn mà ẹo giống như mì sợi mềm èo thế kia, thậtkhông hết giận.” Mã Đề Liên không định thật sự đánh hắn, một chiêukhông trúng, mắng một câu.

Trong doanh địa có không ít quân sĩ, đều đang xem náo nhiệt.

Ô Cổ Lực sắc mặt không chút ánh sáng, muốn vãn hồi chút mặt mũi, đưa tay muốn đánh ả.

Kỳ thật cho hai người bọn họ lá gan cũng không dám đánh thật, chỉ là làm làm bộ dáng.

Nhưng một màn kế tiếp, làm Ô Cổ Lực chuẩn bị không kịp, chỉ thấy Mã Đề Liên vừa lật cổ tay túm lấy tay hắn, trước mặt mọi người quăng ngãhắn qua vai. Mọi người nhìn chằm chằm xuống, hắn nằm trên mặt đất, ngốc lăng trong chốc lát, bật dậy một cái, cũng không để ý cả người đau đớn, nhanh chân chạy trốn.

Các quân sĩ ai cũng không tiến lên can ngăn, đều đứng trốn rất xa chế giễu.

Diệp Tuệ dùng con mắt đồng tình nhìn Ô Cổ Lực đào tẩu, ha ha, nén bi thương, quốc chủ đại nhân, chỉ có thể ủng hộ tinh thần cho ngươi.

Ô Cổ Lực đã từng ở Sở Vương Cung một đoạn thời gian, sau lại được Diệp Tuệ an bài tới dịch quán nơi cấp chỗ ở cho sứ giả ngoại quốc.

Ngày ấy nàng rời Bình Châu đi, hắn cũng đi theo, nhưng Mã Đề Liên tại sao lại theo tới, nàng không biết.

Lúc này, Diệp Tuệ đột nhiên có cái cảm giác, mặc kệ Ô Cổ Lực hiện tại nhảy nhót như thế nào, kết cục tựa hồ đã định rồi, đời này đều đừng muốn chạy trốn ra khỏi ngũ chỉ sơn của Mã Đề Liên.

Các quân sĩ thấy thái tử phi ra tới, đều cung kính lên, Diệp Tuệ xua xua tay, ra hiệu cho bọn họ đang làm gì thì cứ làm.

đang muốn về lều, chợt nghe thấy tiếng hoan hô của quân sĩ, thì ra Tần Vũ Hàng suất lĩnh một đội nhân mã, khiên con mồi săn được, từ trong núi trở về.

Khoảng cách càng gần, thấy còn có một đội lạc đà thương nhân,

Người cầm đầu là một thương nhân có chút quen mắt, tóc đen mắt lam nói không nên lời tuấn mỹ, thân cao 1 mét 8 mấy, mặc một kiện trường bào lam thạch, trên eo đeo một miếng bạch ngọc, chân mangmột đôi giày hậu đế lụa màu đen. Cùng Tần Vũ Hàng song song đi ở phía trước, liền như hai viên đá quý lóng lánh.

“Tam sư huynh.” Mã Đề Liên mừng đến nhảy dựng lên, giống như phi mao nện bước chạy tới.

thì ra là Tam sư đệ Sở Du, trách không được quen mắt.

Diệp Tuệ đối người nọ không có nhiều ấn tượng, chỉ nhớ rõ ở thiên ưng sơn gặp qua vài lần, lần đầu tiên ở điện lão quân xem mình nóihươu nói vượn với tượng Tam Thanh, bị hắn nghe được cũng khách sáo, sau lại mời hắn ăn một bữa cơm, ở đâu gặp qua không nhớ rõ.

Kỳ thật Mã Đề Liên có một mặt ôn nhu, từ xưa tới nay bị người xemnhẹ, lại thấy ả chạy đến trước mặt Sở Du, hô to hô nhỏ cái gì, kéo kéo ống tay áo hắn, làm như mong manh cúi đầu vặn ngón tay mình.

Diệp Tuệ thiếu chút nữa cười ra tiếng, ai còn dám nói tứ sư muội nhà chúng ta là nam nhân, nam nhân nào có mong manh như vậy?

Tần Vũ Hàng đi đến trước mặt, vỗ vỗ cánh tay thê tử, mỉm cười hỏi: “Tinh thần tốt hơn chưa, đã nhiều ngày ăn không ngon ngủ không đủ, vất vả nương tử, ta săn mấy con gà rừng về, đợi lát nữa cho ngự trù hầm với nhân sâm cho nàng bồi bổ thân mình.”

“Ai, không có muối ăn cái gì cũng không ngon.”

“Ai nói không có muối, Tam sư đệ có đó, nương tử muốn ăn bao nhiêu?”

“thật vậy chăng?” Diệp Tuệ kéo tay đại lão công, vui vẻ nói: “thật tốt quá, nhưng con đường tắc nghẽn, các chàng sao gặp được nhau?”

“Kể cho nương tử nghe, chúng ta không cần chờ sửa đường nửa, thì ra ở bên kia núi còn có con đường nhỏ thông ra bên ngoài.” Tần Vũ Hàng sai A Kim mang gà rừng săn được đi giao cho ngự trù, hầm một chén canh sâm đưa tới cho nương nương.

“Cái đường nhỏ kia tuy rằng khó đi, nhưng lại gần, vừa lúc ta săn thú gặp trúng Tam sư đệ, nếu không liền bỏ lỡ. Chỉ là đường rất hẹp, xe ngựa đi không lọt.”

“không ngồi xe ngựa cũng không quan trọng, ta có thể cưỡi tái tuyết, quân sĩ mỗi người cũng đều có tọa kỵ, nơi này lưu lại một đội quân sĩ chăm sóc xe ngựa cùng hàng hóa, chờ con đường sửa xong rồi cho bọn họ mang theo rời đi.”

“Hôm nay nghỉ ngơi một đêm, chờ ngày mai Lão Thập, Lão Thập Nhất còn có Lý công tử trở về, chúng ta liền lên đường.”

Lúc ăn cơm chiều chờ, Diệp Tuệ mời mấy khách nhân quan trọng đến, Ô Cổ Lực, Mã Đề Liên, Sở Du là không tránh được, còn có mấy thống lĩnh cấm quân quan trọng ngồi bồi.

Trong bữa tiệc, Sở Du đem hương liệu mình mang đến từ Thiên Trúc quốc cho mọi người xem, hương mộc, đàn hương, trầm hương, hồi hương, đậu khấu, giới tử du, bột rau thơm, đinh hương, bột cà ri, hạt tiêu đen…… Chủng loại đa dạng, nhiều đếm không xuể, mấy thứ này ở Ấn Độ không hiếm có gì, nhưng ở Trung Nguyên giá cả xa xỉ.

Diệp Tuệ vừa thấy liền thích: “Ngươi những hương liệu đó tính bán bao nhiêu tiền, ta có thể mua gấp đôi giá thu mua.”

Người khác có lẽ không hiểu, nhưng nàng biết mấy thứ này có thể điều chế ra nước hoa hương thơm nồng nàn, trình tự phiền phức ngàn tư trăm vị.

Sở Du lắc đầu: “Chỉ có thể bán ra một nửa hương liệu cho nương nương, dư lại tại hạ muốn đưa tới cửa hàng ở đế đô bán, gia tăng lực ảnh hưởng ở đế đô.”

Tần Vũ Hàng nói với thê tử: “Mấy thứ hương liệu thứ này, chờ trở về đế đô, trong cung nhiều lắm, muốn bao nhiêu không có?”

“Ta muốn nếm thử trước, gia vị Thiên Trúc và hương liệu đều rất nỗi danh.” Diệp Tuệ sai A Kim mang bình sứ đựng đầy bột rau thơm cùng bột hồ tiêu lại, rắt rắt vào canh gà, dùng cái muỗng múc một miếng nếm thử, khen: “Hương vị thật không sai.”

“thì ra nương nương cũng biết gia vị và hương liệu, tại hạ từng ở nước Thiên Trúc ăn qua, đặc biệt là gia vị bột cà ri, mỗi một gia vị đều sẽkhông giống.” Sở Du tựa như gặp được tri kỷ, mắt lam lóe sáng.

Diệp Tuệ lộ ra tươi cười: “Tam sư đệ ở Thiên Trúc chỉ sợ không thể chịu nỗi các phong tục kỳ quái, thực không dễ dàng.”

Sở Du lộ ra tán đồng và cười khổ: “Người Thiên Trúc coi bò là thần ngưu, dụng cụ ăn cơm đều phải cọ qua cứt bò, đánh răng cũng dùng cứt bò, gội đầu dùng nước tiểu bò, nước tiểu voi.”

Diệp Tuệ không khỏi cười khẽ, ngượng ngùng hỏi, ngươi ăn qua cứt bò sao?

Mã Đề Liên là người thẳng tính, lớn giọng hỏi: “Tam sư huynh huynh ăn qua cứt bò sao? Dùng nước tiểu bò tắm gội sao?

“không có.” Sở Du lắc đầu: “Ta lại không ngốc.”

Vị nam tử này có huyết thống quý tộc Âu Châu, ngồi ở đằng kia, tựa như một bức họa từ tay danh họa vẽ ra, xa hoa lộng lẫy, xảo đoạt thiên công, chọc đến Mã Đề Liên không rời mắt được. Sở Du trước sau vẫn duy trì tốt vẽ đẹp tĩnh lặng, trước khóe mắt đã không còn kiên nhẫn, vẫn duy trì phong độ tốt đẹp của kỵ sĩ.

Đến khi yến hội tan, Mã Đề Liên uống đến mơ mơ màng màng, Diệp Tuệ phái hai tiểu thái giám đỡ nàng về lều nghỉ ngơi, sai quân sĩ chuẩn bị cho đoàn người Tam sư đệ chỗ dừng chân.

Đến khi trở lại lều trại mình đã khuya.

“Chàng nói Tam sư đệ cùng tứ sư muội có thể thành đôi thành cặp haykhông? Nếu là như vậy Ô Cổ Lực như thế nào cam tâm làm sườn phu?” Diệp Tuệ bị Tần Vũ Hàng bỏ đi áo dài, nội y, quần, đau lòng hắn đã vài ngày không cùng mình làm, tính đêm nay hầu hạ hắn tới nơi tới chốnmột phen.

“Sao có thể, Tam sư đệ phẩm vị rất cao.” Tần Vũ Hàng khó mà nói ánh mắt của Tam sư đệ nhìn nàng, có điểm đặc biệt, nam nhân hiểu nam nhân, biết rõ cái loại ánh mắt này ý nghĩa là cái gì. trên người thê tử luôn có một tầng sáng thần kỳ soi rọi, đến chỗ nào đều có thể hấp dẫn người khác chú ý.

“Quên đi, không quan hệ tới chúng ta.” Diệp Tuệ dùng khăn lông nhúng nước lau giữa háng hắn, ở hai túi cầu lau đi lau lại, chỉ trong chốc lát, chỗ đó liền dựng lên một cây cột cứng rắn.

Nàng buông khăn lông, quỳ gối dưới chân hắn, ngậm lấy đầu tròn liếm mút một lát, lại ngậm nguyên một cây, một tay kia không ngừng đùa bỡn hai túi, một lát sau, đồ vật trong miệng trở nên thô to vô cùng, cứng rắn như sắt.

Nàng mở to miệng, nhẹ nhàng thư giải cho hắn.

Tần Vũ Hàng hô hô thở hổn hển, cổ ngực màu đồng tràn đầy mồ hôi, từng giọt rơi trên mái tóc của nàng, đột nhiên khom người, cởi quần áo nàng, mỗi tay một cái đẫy đà vuốt ve.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.