Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 28




Trưa hôm nay, Sở Tiêu Lăng sau khi cơm nước xong xuôi đang tính sẽ nghĩ ngơi một chút, nhưng trong nhà lại có một vị khác không mời mà đến.

Nhìn trước mắt là một vị phụ nhân thanh tao ,lịch sự ,hào phóng, hiền lành hòa ái , còn có phía sau là mấy tên tùy tùng cùng một đại lễ vật, Sở Tiêu Lăng nhất thời bất ngờ mà si ngốc, hay bởi vì quá mức buồn bực hoang mang mà nhất thời không không cách nào kịp phản ứng

"Ta có thể đi vào trong không?" Vị quý phụ trung niên tươi cười rạng rỡ, nhẹ giọng hỏi.

Sở Tiêu Lăng thoát hoàn hồn, khách khí nói: "Xin hỏi phu nhân là ai? Tới nhà của ta có việc gì?"

"Sở cô nương, chủ nhân của chúng ta chính là Vương phi của Kỳ Vương phủ." Một lão bà bên cạnh vị phụ nhân trả lời thay.

Vương phi Kỳ vương phủ? Vương phi Kỳ vương phủ tự mình xuất hiện tại nhà của thường dân ? Vị phụ nhân kia là bởi vì chuyện gì mà đến đây? Sở Tiêu Lăng không khỏi kinh ngạc cùng thêm kinh ngạc.

Mẫu thân nàng, Hứa thị, vốn ở bên trong đã lục lọi đi tới cửa, nhanh chóng quỳ xuống "Dân phụ bái kiến lão Vương phi!"

"Ách, không cần đa lễ, Sở đại thẩm mau mau đứng lên! !" Lão Vương phi đưa tay, đỡ Hứa thị ngồi dậy.

Ở Hứa thị cung nghênh dưới, cả đám chờ tiến vào bên trong nhà. Mà Sở Tiêu Lăng, lại một lần nữa mất bình tĩnh, quên dâng trà nóng lên lão Vương phi.

"Lão Vương phi đại giá quang lâm, không biết là có chuyện gì?" Mẫu thân Hứa thị nơm nớp lo sợ, giọng nói vẻ mặt đều là vô cùng cung kính và cẩn thận.

Lão Vương phi đưa tách trà cho người hầu bên cạnh cầm, dung khăn lụa trắng như tuyết chùi chậm môi, liếc mắt nhìn Sở Tiêu Lăng, tầm mắt cuối cùng trở lại trên người Hứa thị , thái độ rất là hiền hoà: "Xin hỏi Sở đại thẩm, Sở cô nương nàng. . . . . . Đã có hôn phối gì chưa?" Thật ra thì, trước đó bà đã phái người điều tra, hiện tại chẳng qua là theo lệ mà hỏi.

Hứa thị sửng sốt, nhưng cũng thành thật trả lời: "Bẩm lão Vương phi, bởi vì gia cảnh bần hàn, tiểu nữ vẫn giúp một tay Cố Gia, vì vậy vẫn chưa có hôn phối gì!"

"Vậy thì tốt! ! Vậy thì tốt! !" Lão Vương phi hưng phấn mừng rỡ, không hề nữa quanh co lòng vòng, bắt đầu trực tiếp nói rõ ý nguyện: "Ta muốn nhận Sở cô nương vào phủ làm nàng dây, không biết Sở đại thẩm cùng Sở cô nương ý như thế nào?"

Bà vừa nói ra những lời này, làm cho Hứa thị, đặc biệt là Sở Tiêu Lăng, khiếp sợ nặng nề , vả lại khó có thể tin được.

Một hồi lâu, Hứa thị mới cà lăm mà nói: "Lão. . . . . . Lão Vương phi, ngài. . . . . . Ngài nói thật sao? Ngài muốn Tiêu Lăng nhà ta. . . . . . Gả cho Kỳ vương gia đương. . . . . . Đương thiếp?"

"Không phải thiếp, là chánh phi! Kỳ vương phủ do ta làm chủ, ta muốn Lăng nhi làm thê tử của Kỳ nhi !"

Hai mẹ con nàng càng thêm trợn mắt hốc mồm, không thể nói nên lên lời.

Lão Vương phi cũng không gấp, bà để cho họ có chút thời gian để Tiêu hóa tin tức này, vì vậy, bà lấy trà từ tay người hầu, nhấp nhẹ.

Ước chừng khoảng sau một khắc đồng hồ, bà phân phó người đem sính lễ mang lên trên bàn, tiếp tục thành khẩn nói ra: "Ta đã chọn ngày hoàng đạo, nếu Sở đại thẩm cùng Sở cô nương đồng ý, mùng mười tháng sau liền vào cửa!"

Ngày 10 đầu tháng sau ! Chỉ có nửa tháng nữa! Rốt cuộc, Sở Tiêu Lăng không nhịn được lên tiếng: "Thật xin lỗi, lão Vương phi, xin. . . . . . Xin cho chúng ta suy nghĩ một chút được không?"

Vốn là, một cái thân phận thấp kém dân chúng bình thường, có thể lấy hầu hạ quyền cao chức trọng Vương gia, hơn nữa còn là chánh phi, đây nên cám ơn trời đất, lập tức đồng ý, nhưng Sở Tiêu Lăng lại vẫn muốn suy tính, thật là cùng người khác bất đồng! !

Vốn là thân phận thường dân thấp kém, có thể lấy , hầu hạ người quyền cao chức trọng Vương gia, hơn nữa còn là chánh phi, đây là nên cảm ơn trời đất, lập tức đồng ý. Nhưng Sở Tiêu Lăng lại vẫn muốn suy nghĩ, quả thật cùng người khác bất đồng.

Chỉ là, lão Vương phi tựa hồ không hề cảm thấy chút kinh ngạc , nội tâm ngược lại có chút hài lòng, tối thiểu bà biết, Sở Tiêu Lăng không phải cái loại cô gái tham lam hư vinh chi !

"Đúng vậy, lão Vương phi, chuyện này. . . . . . Chuyện này thật sự ra ngoài dự tính, chúng tôi nghèo khổ, cơ cực, làm sao có thể với cao tới Kỳ vương phủ tôn quý hiển hách!" Hứa thị cũng tự biết hiển nhiên phân tích rõ .

"Ta biết chuyện này đối với các ngươi mà nói quả thật có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ do ta quá mức nóng lòng, muốn biết Sở cô nương mà Kỳ nhi mệnh định bầu bạn ra sao, bọn chúng sẽ đầu bạc răng long, ta liền không chờ được liền đặt sính lễ, mong rằng Sở đại thẩm cùng Sở cô nương tha thứ cho ta lỗ mãng!" Lão Vương phi thái độ chân thành, không có chút vẻ cao cao tại thượng , làm cho người ta không cầm được khâm phục.

"Lão Vương phi chuyện này, được lão Vương phi ưu ái, là phúc của Tiêu Lăng nhà ta!" Hứa thị thụ sủng nhược kinh.

"Chỉ là, ta vẫn còn tôn trọng ý nguyện của các ngươi, như vậy đi, sính lễ ta để trước ở đây, ba ngày sau hy vọng các ngươi có thể cho ta trả lời chắc chắn! Các ngươi nguyện ý, vậy thì tất cả đều vui vẻ, ngược lại. . . . . ." Lão Vương phi dừng một chút, giọng nói rất có tiếc nuối: "Ta thật sự vô cùng thích Sở cô nương làm con dâu ta!"

"Đa tạ lão Vương phi ưu ái! Đa tạ lão Vương phi ưu ái! ! Chúng ta trong vòng ba ngày, nhất định cho ngài một câu trả lời chắc chắn! !" Hứa thị lần nữa đáp tạ.

Một hội, đưa đi lão Vương phi, cả phòng bắt đầu yên tĩnh lại.

Sau khi lão Vương phi đi, cả căn phòng bắt đầu yên tĩnh lại.

Đôi mắt long lanh liếc qua liếc lại các loại sính lễ trên abnf , Sở Tiêu Lăng trước mặt thì cười,nhưng trong lòng vô cùng nghiêm túc.Mẫu thân Hứa thị cũng giống nhau, trầm tư suy nghĩ.

Hồi lâu, hai người cùng nhau đánh vỡ trầm mặc, cùng một lời nói ra: "Tiêu Lăng!" "Mẹ!"

Hứa thị cười nhạt: "Ngoan, con nói trước đi đi!"

Sở Tiêu Lăng liền cũng không ngại ngùng, hỏi thẳng: "Mẫu thân ý như thế nào?"

Hứa thị không vội đáp lại, mà là lần nữa trầm mặc. Thân là mẫu thân, bà hi vọng nữ nhi có thể tìm nhà chồng tốt , mặc dù không có Đại Phú đại quý, nhưng tối thiểu cũng ba bữa cơm không lo, không cần vất vả chịu khổ! Hôm nay có thể gả vào vương phủ, đây là quả là quá tốt!

Giống như nhìn ra tâm tư của mẫu thân , Sở Tiêu Lăng lại nói: "Mẫu thân, ngài hi vọng ta gả đi sao?"

Hứa thị hoàn hồn, không chút nào mịt mờ gật đầu một cái. Hiếm khi được ông trời ban cho nhân duyên, thật khó bỏ qua!

"Nhưng là. . . . . . Mẫu thân không cảm thấy kỳ quái sao? Đường đường một Kỳ vương gia, thân phận hiển hách tôn quý, bao nhiêu cô gái môn đăng hộ đối chờ gả cho hắn, thế nhưng hắn lại nhìn trúng chúng ta dân chúng bình thường." Sở Tiêu Lăng không nhịn được nói ra những điều không hiểu, hoang mang trong lòng.

Hứa thị không tự chủ gật đầu, lại đột nhiên nhớ tới lão Vương phi từng nói, vội giải thích: "Lão Vương phi mới vừa nói qua, ngươi cùng Kỳ vương gia hữu mệnh định nhân duyên, các ngươi cùng nhau sẽ hạnh phúc !"

Mệnh định nhân duyên? Có hay không? Sao không cho cả hai đều ở phú quý nhân gia hoặc là gia đình tầm thường , mà lại như vậy nghèo phú cách xa? Sở Tiêu Lăng vẫn không dám nhận lời, nàng lo lắng hỏi: "Mẫu thân, Kỳ vương gia nhất định sẽ cưới phi thiếp thành đoàn ?"

Hứa thị sửng sốt, ngay sau đó đáp lại: "Hắn là đệ đệ của Đương Kim Thánh Thượng , lại tuổi trẻ tài cao, chiến công hiển hách, cộng thêm bề ngoài xuất chúng, thị thiếp không phải ít. Bất quá, hắn là nam nhân có địa vị hiển hách, phải có tam thê tứ thiếp cũng là rất bình thường, chủ yếu nhất là, ngươi gả đi là chánh phi. Huống chi mẫu thân nhìn ra được lão Vương phi rất ưa thích ngươi, nếu thật như nàng nói, ngươi cùng Vương gia là mệnh định bầu bạn, chứ không chuyện ngươi gả đi cho Vương gia cũng điều không thể!"

Phát giác nữ nhi không hề nữa nói tiếp, Hứa thị liền tính toán tạm thời thôi: "Tiêu Lăng, chúng ta cũng đừng nóng vội đi, dù sao còn có ba ngày , ngươi hãy suy tính một chút, vô luận quyết định của ngươi như thế nào, mẫu thân đều ủng hộ ngươi!"

Sở Tiêu Lăng mím môi, cảm kích nhìn mẫu thân, cuối cùng cùng mẫu thân dặn dò một tiếng, nàng tâm sự nặng nề trở về phòng.

Theo tiếng bước chân rất nhỏ xa dần, Hứa thị cũng trở về đến bên cạnh ngồi xuống, vuốt qua sính lễ trên bàn, khuôn mặt già nua lại lần nữa suy nghĩ phức tạp. . . . . .

Phi Long quán rượu lãng mạn trong sương phòng, lần này không còn là mập mờ kiều diễm, mà là yên tĩnh ngưng trọng.

Nhìn nữ nhìn trước mặt không nói tiếng nào, Lưu Vân Lạc Kỳ không khỏi lo lắng, vốn tưởng mình khi nói cho nàng biết, nàng sẽ tức giận khóc náo lên, mà hắn cũng đã chuẩn bị dỗ nàng, ai ngờ nàng như vậy. Nàng càng yên yĩnh, hắn càng cảm thấy luống cuồng.

"Hâm Nhi, ngươi khóc đi, ngươi mắng Bổn vương đi, ngươi như vậy không nói tiếng nào, Bổn vương trong lòng hơn sợ !" Hắn thon dài bền chắc ngón tay, dịu dàng nâng lên cằm của nàng.

Đối diện hắn là khuôn mặt dung nhan điềm đạm đáng yêu : "Hâm Nhi mặc dù là nữ lưu , nhưng cũng hiểu được lòng tự trọng, Hâm Nhi nào có tư cách để giận dỗi với Vương gia !"

Lưu Vân Lạc Kỳ đáy lòng thương yêu nhất thời sâu đau, tất cả trìu mến vuốt ve cô ấy khuôn mặt ảm đạm : "Bổn vương không phép ngươi tự mắng mình , ngươi không vui vẻ, nên phát tiết ra ngoài, Bổn vương sẽ không để ý đấy! Hâm Nhi ngoan, mắng Bổn vương đi, là Bổn vương nuốt lời, không thể thực hiện được lời hứa !"

Rốt cuộc, Nhan Hâm nhào vào trong ngực của hắn, ôm thật chặt hắn, lớn tiếng khóc thét ra ngoài: "Vương gia, Hâm Nhi thật sự rất khổ Sở, Hâm Nhi vẫn mong trở thành thê tử của ngài, vĩnh viễn hầu hạ ở bên cạnh ngài, nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . ."

Lưu Vân Lạc Kỳ quả thật mềm lòng thốn đoạn, không ngừng hôn nàng,vuốt ve mái tóc đen, trong miệng liên tiếp phát ra nói xin lỗi, còn có hứa: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Mẫu thân từ nhỏ thương yêu Bổn vương, bà tuổi tác đã cao, thân thể lại không tốt, Bổn vương không muốn nghịch ý của bà, không muốn làm cho bà thương tâm! Nhưng Bổn vương đáp ứng ngươi, trong lòng vĩnh viễn chỉ có ngươi, con cháu Bổn vương cũng chỉ do ngươi sinh!"

Không muốn nghịch ý của bà? Không muốn làm cho bà thương tâm? Hừ, Lão Bất Tử, rõ ràng chính là ông trời không thuận theo ý nàng, được rồi, ngươi đã không ưa ta, ta cũng vậy không cần khách khí! Nhan Hâm tiếp tục thê thảm khóc rống, nội tâm lại sôi trào không dứt, tính toán an bài.

Không sai, khi nghe tin tức, nàng quả thật giận đến nổi phát điên, hận không được tức miệng mắng to, nhưng thông minh như nàng, hiểu được như thế nào là lúc cần tranh thủ lấy sự đồng tình, khiến Lưu Vân Lạc Kỳ đối với nàng càng thêm thương yêu thương tiếc, áy náy.

Nàng biết, chỉ cần bà ấy còn sống trên đời một ngày, mình liền vô pháp trở thành hắn chánh phi, nếu Sở Tiêu Lăng là người ti tiện, không địa vị, đối với mình mà nói cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt, bằng năng lực và thế lực của mình , nàng có nắm chắc, rất nhanh đoạt lại trở thành Kỳ vương chánh phi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.