Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 47: Nguyện đánh và nguyện đau




Người bị xui xẻo, thì bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể gặp phải thần xui xẻo, nhưng hắn thì sao?

Quay đầu nhìn lại xung quanh, thần xui xẻo cũng không có bên cạnh hắn! Nhưng vì sao hắn vẫn gặp phải chuyện xui vậy?

Hắn chẳng qua mới vừa xã giao xong, mới nhậm chức làm nguyệt lão ba ngày nay thôi, nhận thức còn lơ mơ, an tĩnh để làm việc cũng sai lầm sao? Vợ chồng người ta cãi cọ nhau thì có liên quan gì hắn nào? Vì sao người cuối xùng bị xui xẻo lại là hắn đây?

Hắn khóc không ra nước mắt mà nhìn cuốn sổ ghi chép nhân duyên trên tay mình, vừa buồn bã mà nhìn thổ địa công và thổ địa bà ở một bên cãi cọ.

Mới vừa rồi hắn thật khổ cực làm xong mấy sợi dây tơ hồng, lại vì hai vợ chồng bọn họ gây gổ, thổ địa bà giận mà chưởng một cái đánh bay ra ngoài, kết quả thổ địa công lại xảo diệu tránh khỏi được, sau đó cứ như vậy “chuẩn xác” chưởng trúng dây tơ hồng hắn vừa mới cột xong.

Dây tơ hồng bị đánh trúng, tên mới trên sổ ghi chép nhân duyên cũng muốn nổi lên, nhưng sợi chỉ đỏ này đứt, tên tuy là lành lặn nhìn ra là ai, nhưng toàn bộ lại không hiện lên đầy đủ thì không được tính.

Bây giờ thì hay rồi, vị trí trên sổ ghi chép lại không hoàn chỉnh, nhân duyên này không trên không dưới biết làm thế nào đây? Tự dưng chặt đứt nhân duyên đang tốt đẹp của người ta, không chỉ phá hư, nếu làm lại một lần nữa cũng không phải là một việc đơn giản, đây chính là việc vô cùng khó khăn so với bình thường.

Nhân duyên tự dưng bị cắt đứt thật cũng sẽ làm thay đổi rất nhiều những sự việc không đoán trước, không hiểu lòng mình, người không biết vì sao chết, cũng có thể là nguyên nhân không có cách nào cứu vãn nhân duyên này; định luật sống chết có số cũng sẽ bị đảo lộn, thời gian luân hồi trên người bọn họ cũng đã không có tác dụng gì nữa, có thể nói đó là một kiếp nạn, sống chết đều không phải do chính mình!

“Khụ khụ khụ…… Tiểu Lão Đệ, thật sự rất xin lỗi.” Thổ địa công vuốt bộ râu bạc thật dài của mình, áy náy mà nhìn cuốn sổ ghi chép nhân duyên trên tay Nguyệt Lão, cũng đã nhìn thấy chỗ không hoàn chỉnh đó.

Nghe Thổ địa công nói lời xin lỗi, lúc này Nguyệt Lão mới thoáng thay đổi thái độ ai oán tức giận vừa rồi.

Mặc dù việc nối dây tơ hồng đã hỏng rồi, nhưng ít ra còn có một người có thể bàn bạc cách sửa chữa, hắn vẫn khônng tính là quá thảm.

“Vậy chuyện…...” Nguyệt Lão cầm trong tay cuốn sổ ghi chép nhân duyên giơ lên trước, lúc này mới muốn mở miệng hỏi xem làm thế nào sửa chữa sai lầm vừa rồi, nhưng mới vừa mở miệng, cái gì cũng chưa kịp nói, Thổ địa công đã giành lên tiếng trước.

“Lão thái bà kia gây ra chuyện này, còn không có nói một lời xin lỗi nào cho Tiểu Lão Đệ ngươi, ta sẽ bắt nàng ấy trở lại nhận lỗi với ngươi……”

Tiếng “xin lỗi” vẫn còn văng vẳng bên tai Nguyệt Lão, đại lão gia tóc trắng xám trước mắt đã sớm biến mất không còn tung tích nào.

Cách sửa chữa không phải là không có, nhưng hắn cũng chỉ là một tay mơ thôi, Nguyệt Lão cũng mới làm có ba ngày, tất cả tình trạng có thể phát sinh Nguyệt Lão tiền nhiệm cũng đã nói qua tất cả cho hắn, nhưng nghe là một chuyện, làm được lại là một chuyện khác.

Hai vợ chồng gây họa làm cho hắn mới nhậm chức có ba ngày kia cứ như vậy mà chạy mất, hắn có thể tin tưởng bọn họ thực sự sẽ trở lại nói lời xin lỗi sao?

“Có thể…… Không cần xin lỗi đi?” Hắn chỉ cần có người giúp hắn sửa chữa sai lầm nhân duyên này thôi mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.